Đang định kéo Mục Thanh Hy đứng dậy, Bạch Miên đột nhiên phát hiện một bóng người quen thuộc bỗng nhiên chạy vụt qua. Cái bóng nhỏ nhắn đáng yêu kia chẳng lẽ là nữ chính? Bạch Miên nhanh nhẹn đứng dậy, lao ra ngoài cửa, lúc đi chỉ kịp nói một câu với Thanh Hy: “Cậu ở đây chờ tôi một chút, đừng đi đâu đấy nhé!
”
Thanh Hy gật gật đầu, khuôn mặt có chút ngơ ngác, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Bạch Miên cũng chẳng để ý nhiều, nhanh chân chạy ra khỏi tiệm cà phê. Chạy đến góc tối ít người qua lại, Bạch Miên nhìn ngó xung quanh một hồi rồi xòe rộng hai cánh, chậm rãi bay lên không trung, theo sát cái bóng kia.
Quả nhiên không lầm, nữ chính lén lén lút lút tới khu công trình xây dựng cũ ở ngoại ô. Trên lưng cô ta là một cái balo khá lớn, Bạch Miên không cần đoán cũng biết bên trong toàn là tiền mặt. Xem nào, chắc là công ty sắp phá sản, cha nữ chính vay mượn của xã hội đen nên bây giờ người ta đến tận cửa đòi tiền chứ gì.
“Tiền tôi mang tới rồi, các người không làm gì cha tôi chứ?” - Tạ Dao Dao đặt chiếc balo xuống đất, thận trọng nhìn hai người kia. Đám người xấu đó bắt nhốt ông Tạ, nếu Tạ Dao Dao không kiếm đủ tiền tới trả thì coi như ông Tạ xong đời. Nữ chính với ông Tạ tình cha con dào dạt, vay mượn tiền của cả bốn vương tử F4 trong trường mới đủ.
Hầy, còn tưởng có vụ gì hay ho, hóa ra chỉ là bắt cóc đòi tiền chuộc. Tin này F4 mà biết thì chỉ càng thương cảm cho cô ta, có khi còn ra tay giúp đỡ công ty nhà Tạ Dao Dao rồi, không có ích lợi gì với Bạch Miên hết. Chính khoảnh khắc xoay người bỏ đi, Tạ Dao Dao phía dưới chợt thay đổi.
Một tiếng súng nổ lên đinh tai.
Đan Đan xuất hiện từ không trung, nhìn một màn trước mặt, không khỏi kinh hãi: [Nữ chính có súng?]
Đôi mày liễu trên khuôn mặt tinh tế từ từ cau lại, Bạch Miên thu lại đôi cánh, chậm rãi hạ xuống nóc nhà các đó không xa.
Ông Tạ vừa được trả, Tạ Dao Dao liền nổ súng. Mấy tay bắt cóc cũng chẳng vừa, cảnh tượng bên dưới trở nên vô cùng khủng khiếp. Nữ chính vô cùng linh hoạt, tháo nạp đạn nhanh như cắt, không hề giống dáng vẻ của một kẻ mới động vào súng.
Trong chớp mắt, Bạch Miên như hiểu ra toàn bộ, khoé môi không kìm được mà cong lên: “Ra là vậy!
”
[Ký chủ đoán ra chân tướng rồi? Mau, mau nói đi!
] - Đan Đan trợn to mắt, biểu cảm hóng hớt không hề giống một con mèo chút nào.
“Ngươi đã từng nghe nói, nhân vật trong tiểu thuyết tự mình thức tỉnh chưa?”
[Tự mình thức tỉnh rồi?]
Chính là trạng thái nhân vật tự có suy nghĩ, tư duy độc lập, hành động không còn phụ thuộc vào thiết lập của tác giả nữa. Bọn họ có thể cũng nhận ra được sự chi phối của quỹ đạo nguyên tác. Nhân vật trong sách tự thức tỉnh Bạch Miên đã từng gặp vài lần. Đa phần một là không nhận ra bản thân là nhân vật trong tiểu thuyết, hoặc là bị thiên đạo của thế giới cưỡng ép đưa về quỹ đạo. Cuối cùng vẫn bị sóng mệnh cuốn đi.
Nhưng Tạ Dao Dao này rõ ràng là đã lấy được tư duy, y hệt như một con người thực thụ. Hẳn là sau khi tiểu thuyết reset đã sinh lòng thù hận với những kẻ từng hại mình, bắt đầu trở nên kiên cường. Cái thế giới truyện ba sao này đương nhiên không xây dựng hoàn thiện, chính nhờ sự thức tỉnh của Tạ Dao Dao mới thăng cấp một lèo lên tận cấp 5.
Đan Đan còn đang chìm trong biển tư duy, trong không khí đột nhiên có cái gì đó. Bạch Miên chỉ kịp nhướng mày, một viên đạn từ khu đất trống bay vụt lên, nhắm thẳng cô lao tới.
“Phòng vệ!
”
Bạch Miên siết chặt hai tay, chắn trước mặt, cả người lộn về phía sau. Viên đạn sượt qua tay, để lại một vết rách dài rồi bị thứ màng trong suốt hất văng đi.
[Cô ta nhận ra chúng ta!
] - Đan Đan hốt hoảng, nhấn vài cái lên giao diện. Bạch Miên lập tức biến thành tàng hình.
Ký chủ của nó ngã từ trên mái nhà cao tầng xuống nền đất ẩm, bỗng nhiên lại bật cười. Nhưng nó không dám hỏi, bởi vì ánh mắt ký chủ không hề điềm tĩnh giống như ngày thường…
Trở lại tiệm cà phê, phát hiện không có Mục Thanh Hy ở bên trong, cô đang định trở về ký túc xá thì lại bị Đan Đan gọi giật lại: [Ký chủ, Mục Thanh Hy không ở chỗ hẹn, chị không sợ người ta bị bắt cóc hay mất tích gì sao, theo kịch bản thì lúc này chị phải đi tìm người đi chứ!
]
“Miêu yêu nhà ngươi im miệng đi, cậu ta nào phải đại nhân vật gì đâu, ai thèm bắt cóc chứ? Bắt về nuôi à? Huống hồ, ký chủ nhà ngươi đang bị thương đấy nhé.
” - Bạch Miên đã quá quen với chuyện lo lắng thái quá của Đan Đan rồi. Nhiều khi không có chuyện gì, nó cũng tưởng tượng ra mấy tình huống cẩu huyết khác người.
Đan Đan vẫn quả quyết cãi lại Bạch Miên: [Bình thường Mục Thanh Hy đều rất ngoan ngoãn, tại sao lại bỏ về một mình? Chị thử suy nghĩ mà xem, biết đâu có kẻ nào ham muốn nhan sắc của cậu ấy, bắt cóc rồi thì phải làm sao đây?]
Bạch Miên chẳng thèm để vào tai, đi một mạch về trường. Dưới bầu trời mịt mù không sao không trăng, cô bỗng nhìn thấy một cái thứ đen đen co tròn trước cửa phòng. Cái gì đây? Có đứa nào dám đặt bẫy bổn tiên sao? Hay kẻ thù định đặt thứ quái dị trước cửa phòng bổn tiên? Lũ trẻ bây giờ thật đáng sợ, cái bà già này không làm gì cũng có họa rước vào thân sao?
Đến gần mới phát hiện cái thứ đen đen kia là Mục Thanh Hy, cậu ta ngồi ôm gối ở trước cửa, đầu gục xuống. Nghe thấy có tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên. Bạch Miên có chút ngạc nhiên, chẳng phải cậu ta có chìa khóa hay sao, ngồi ở đây làm gì???
Cô vừa tiến lên mở cửa phòng vừa hắng giọng hỏi cậu ta: "Cậu có chìa khóa, sao không tự mở mà vào trong?"
Mục Thanh Hy lắc lắc đầu, hai tay khua khua ý muốn bảo cô mất chìa khóa rồi. Nhờ ánh đèn trong phòng, Bạch Miên mới phát hiện cả người cậu ta toàn máu là máu, trên mặt còn có mấy vết bầm dập. Có lẽ là vừa bị người ta đánh xong, cũng không biết là đi gây hấn với người ta hay bị người ta bắt nạt nữa. Mấy đứa trẻ đầu đường xó chợ này quả thực không quản nổi, lông ba lông bông thật hết chỗ nói.
"Lý do cậu đánh nhau tôi không quản, nhưng tốt nhất đừng có ra ngoài kiếm thêm phiền phức cho tôi. Tôi đuổi thẳng cậu ra ngoài đấy.
" - Bạch Miên lấy hộp thuốc ở trong tủ, tiến lại gần chỗ Thanh Hy. Mấy đứa trẻ như thế này đến chăm sóc tốt cho bản thân còn không biết chứ đừng nói đến chuyện thuốc thang như thế này. Bạch Miên không phải là quan tâm hắn mà cô chỉ sợ ngày mai ra ngoài, mấy vết bầm dập trên người hắn sẽ bị để ý, đồn tới tai chủ nhiệm hay hiệu trưởng thì không hay.
Tên nhóc kia cũng rất nghe lời, hoàn toàn không có ý gì phản đối. Cậu ta ngoan ngoãn để Bạch Miên bôi thuốc trên người, mặt mũi đỏ ửng lại. Bạch Miên hơi liếc mắt, nhìn biểu cảm của cậu ta thì chỉ biết lắc đầu thở dài. Đỏ mặt cái gì chứ, bôi thuốc mà cũng đỏ mặt được sao?
À khoan...
. hay là đau quá nên mới đỏ? Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, không bôi thì làm sao mà khỏi được.
"Xong rồi, cậu nghỉ ngơi đi nhé.
" - Bạch Miên đóng hộp thuốc đang định đứng dậy thì bị Thanh Hy kéo lấy tay áo. Cô cau mày, trong lòng có vài tia nghi hoặc nên hỏi lại. - "Sao nữa? Còn có vết thương chưa xử lý à?"
Mục Thanh Hy chần chừ một lúc rồi vươn lên ôm chặt Bạch Miên khiến cô phải đứng hình mất năm giây. Cậu ta nhìn biểu cảm trên mặt cô thì mặt càng đỏ, lúng ta lúng túng không biết làm thế nào, cuối cùng quyết định trốn vào trong chăn, không khí trong phòng lúc này có chút ngượng ngùng. Đan Đan ở bên vai Bạch Miên cũng đỏ mặt, kêu "Oa" một tiếng.
Bạch Miên nheo mắt cau mày, không hiểu hành động kia của cậu ta là có ý gì. Đan Đan dường như đọc được suy nghĩ của cô, nó bay bay ra trước mặt, cười hi hi ha ha nói: [Chị không hiểu sao? Đây là quà đáp lễ của Mục Thanh Hy đấy, sao nào có phải trong lòng có một chút bất ngờ, một chút thích thú và một chút ngọt ngào không?]
"Ngọt con khỉ!
"
Sáng hôm sau, mọi chuyện lại diễn ra như bình thường. Bạch Miên lên lớp, Mục Thanh Hy ở phòng làm bảo mẫu như thường ngày. Nghĩ lại chuyện hôm qua, cậu ta vẫn không tin nổi đó là sự thực.
“Đàm tỷ! Trường sắp tới có tổ chức cuộc thi sắc đẹp rồi! Nhân dịp này còn bỏ phiếu lại cho vị trí hoa khôi đấy! Chị vẫn tham gia như mọi năm chứ?” - Cô nhóc đàn em cầm tờ giấy thông báo phấn khích đứng reo bên cạnh Bạch Miên. Khuôn mặt ấy của Đàm Tố Nhi quả thực không tầm thường, gọi một tiếng mỹ nhân thôi cũng chẳng thể diễn tả hết. Con nhóc ấy tham gia các hoạt động như này từ bé đến lớn, lần nào cũng được giải, không thứ nhất thì cũng phải thứ nhì.
"Không đi!
" - Bạch Miên tuy có hơi tiếc nuối nhưng lần này, cô nhất quyết không đi. Năm lớp 12 rồi, rảnh đâu mà đi nữa. Cái này phải dành cho nữ chính đại nhân, cô ta học bá rồi, để chút thời gian đi thi chắc cũng không có ảnh hưởng lớn đâu. Mấy đứa đàn em nghe vậy liền thất vọng, bọn chúng vốn muốn Bạch Miên ra mặt, khẳng định vị trí cho Tạ Dao Dao kia biết khó mà lui, ai ngờ năm nay cô lại rút ngay từ đầu.
"Tôi không đi, nhưng chẳng phải vẫn còn Triệu Tiểu Oanh sao?" - Bạch Miên ngừng giải đề, cô đặt chiếc bút xuống bàn rồi nhìn Triệu Tiểu Oanh đang bấm điện thoại bên cạnh. Cô ta nhướng mày nhìn lại, dường như đang không hiểu ý định của Bạch Miên.
Trong truyện, thời điểm này Triệu Tiểu Oanh đã bị điên rồi nên không có mặt ở buổi thi sắc đẹp ấy. Nữ chính bởi vì được Lăng Thần mời chuyên gia trang điểm cho nên bỗng chốc vịt hóa thiên nga, đánh bại được cả một đại mỹ nhân như Đàm Tố Nhi. Cái chi tiết này Bạch Miên cảm thấy quá vô lý, tác giả muốn nữ chính tỏa sáng mà không suy nghĩ logic sao?
Người trong giới thượng lưu, nhan sắc di truyền như Đàm Tố Nhi lại không bì được với một đứa con gái nghèo. Lần này, Bạch Miên cố ý kéo hotgirl nóng bỏng Triệu Tiểu Oanh, để xem nữ chính thắng kiểu gì. Triệu Tiểu Oanh nhìn ánh mắt tràn đầy hàm ý của cô, một hồi sau mới hiểu mà "à" một tiếng. Còn bên phía nữ chính, cô còn muốn kéo thêm một kẻ xuống nước chung nữa.
"À đúng rồi, đăng ký giúp tôi một tờ cho người họ La, cái cô gái chơi thân với Tạ Dao Dao nhất ý.
" - Bạch Miên bỗng nhiên nhớ tới cô bạn thân lanh lợi bên nữ chính, trong đầu không kìm được mà lóe lên một suy nghĩ. Nhỏ đàn em của cô nghe vậy mắt cũng sáng lên, cực kỳ nhanh nhẹn viết vào đơn thi. Kể ra thì đàn em của Đàm Tố Nhi cũng nhiều thật, lại còn ở khắp nơi, đến hội học sinh cũng có tới ba người, sai bảo chuyện gì cũng dễ.
Sau khi loa thông báo của trường vừa kết thúc, cái tin Tạ Dao Dao và bạn thân đi thi sắc đẹp đã lan ra khắp trường. Nữ chính thì Bạch Miên chẳng biết ai đăng ký hộ, có lẽ là một fan nữ nào đó của Lăng Thần thôi. Nhưng mà cứ có chuyện, kẻ bị cho là đầu xỏ lại chỉ có thể là Bạch Miên. Quả nhiên, vừa tan học là nữ chính lật đật kéo bạn thân sang phòng ký túc tìm cô.
Cũng thật đúng dịp, Bạch Miên lại không có ở phòng, hết cách Mục Thanh Hy đành phải ra mở cửa tiếp khách. Tạ Dao Dao nhìn thiếu niên tuấn tú mở cửa, khuôn mặt nhất thời ngây ra. Thiếu niên này so với Lăng Thần và Viên Triệt thì chỉ có hơn chứ không kém, Tạ Dao Dao chưa từng gặp qua người con trai nào giống búp bê đến vậy. Chờ một hồi lâu không thấy nói, Mục Thanh Hy đành phải kiếm giấy hỏi trước: Xin hỏi, cô tìm tới có việc gì?
Tạ Dao Dao hoàn hồn, cô ta bất ngờ nhìn cậu nói: "Cậu bị câm ư?"
Mục Thanh Hy nghe vậy, mày liền gắt gao cau lại. Tạ Dao Dao cũng nhận ra bản thân vô ý, cô ta đành che miệng luống cuống xin lỗi: "Tôi.
.
. tôi không có ý đó! Tôi chỉ là hơi bất ngờ mà thôi!
"
Đương nhiên, làm sao lại tin được trong phòng Bạch Miên có thiếu niên đẹp trai như vậy, chỉ tiếc là lại bị câm.
.
.