Hệ Thống Truy Linh

Hệ Thống Truy Linh

Cập nhật: 22/06/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 120
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Hệ thống
Nữ Cường
Nữ Phụ
Xuyên Nhanh
     
     

Nữ chính cho dù có thức tỉnh nhưng chung quy, bản chất ngu ngốc vẫn không thể nào thay đổi được. Lời cô ta thốt ra chẳng khác nào khinh miệt, kỳ thị Mục Thanh Hy. Cậu ta lập tức sa sầm mặt mày, đóng sập cửa lại.

Trong mấy ngày này, Bạch Miên vẫn luôn loanh quanh giữa nhà và trường, ăn ngủ cực kỳ tốt. Tốt đến mức hệ thống nhiều lần phải lên tiếng nhắc nhở. Bạch Miên nào có quên bản thân tới làm nhiệm vụ, chỉ là đang chờ đợi thời cơ thôi.

[Ký chủ nhìn gì vậy?] - Đan Đan nói.

Bạch Miên thẫn thờ ngồi trong phòng, mái tóc đen nhánh rủ xuống vai, đôi mắt trong veo nhìn về phía vết thương vẫn đang không ngừng rỉ máu trên tay: “Không lành lại được…”

Bản thân Bạch Miên là người tu tiên, một vết xước nhỏ có thể lành lại ngay lập tức, cho dù linh hồn chưa hoàn chỉnh nhưng cũng đã tìm về được 70%, không có lý nào lại trì trệ đến như vậy. Đâu chỉ mỗi vậy, cơ thể gần đây cũng có chút nặng nề, không rõ nguyên do.

Cô cau mày, khẽ vuốt giao diện kiểm tra lại thông tin cá nhân. Chỉ số hoàn thiện đang từ 70%, đột ngột hạ xuống 65%, tốc độ tụt nhanh đến kinh ngạc. Cứ qua mười thế giới, Bạch Miên mới tăng được 1%, nay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã tụt tận 5%.

Chỉ số hoàn thiện càng thấp, liên kết ràng buộc với hệ thống càng thấp. Nếu chỉ số tụt về 5, hệ thống chủ có thể bỏ chấp hành giả bất cứ lúc nào.

Phát bắn đó của Trần Tố Oanh không đơn giản…

Chẳng mấy chốc đã tới cuộc thi sắc đẹp, nhưng lần này, Bạch Miên không động chân động tay, tự nữ chính có hành động. Từ một đứa lập dị trong trường, chẳng rõ từ khi nào đã vươn tay tới tận hội học sinh. Cô ta lén nhờ người đăng ký cho Bạch Miên một suất dự thi. Nghe được tin này, Bạch Miên vốn điềm tĩnh cũng phải giật nhẹ khoé môi.

Nữ chính sau khi thức tỉnh đúng là khiến con người ta không ngờ được mà. Không chỉ bản lĩnh, cái lá gan còn sắp to bằng trời! Không hổ là nhiệm vụ đầu não của thành viên top 5%.

Phiếu dự thi đã gửi đi, không rút lại được, Bạch Miên đành chiều cô ta một phen. Không ngờ đêm trước ngày thi đấu, nạn nhân bị tạt sơn lên váy lại đổi thành cô.

Đan Đan run rẩy: [Ký chủ, hôm nay đông người, nếu ra tay ở nữ chính e là sẽ gậy ông đập lưng ông, khó cho kế hoạch sau này.

]

Thấy Bạch Miên im lặng, chậm rãi bước ra khỏi phòng, Đan Đan nghi hoặc nhưng không dám hỏi thẳng. Mãi đến khi thấy hướng đi của cô có gì đó sai sai, nó mới giật nảy: [Đó không phải chỗ của nữ chính sao?]

“Ừ!

[Ký chủ tới đó làm gì?]

“Đi dạy trẻ!

Nói xong, Bạch Miên trực tiếp né mấy khu vực camera, bay thẳng lên trên tầng bốn, mở cửa trèo vào từ ban công. Cánh cửa vừa mở ra, một viên đạn từ trong phòng tối lập tức phi tới. Bạch Miên giật mình, cả người ngả về phía sau, viên đạn bay vụt qua.

Trong phòng nữ chính vậy mà lại đặt bẫy.

Bạch Miên chợt sững lại: “Ngươi nói xem, nếu người bị phá hỏng váy là Đàm Tố Nhi thật thì con nhóc đó sẽ làm thế nào?”

[Nếu đoán ra Tạ Dao Dao, vậy thì nhất định sẽ tìm tới ký túc xá của cô ta gây chuyện!

]

“Vậy có nghĩa, cái bẫy ở đây là để chờ ta.

” - Cô trầm mặc, trong lòng bắt đầu có chút hứng thú với nhân vật lần này. Vậy thì cô càng phải xem xem, nữ chính đang giở trò gì.

Khoảnh khắc đặt chân xuống khỏi lan can, nữ chính từ từ bước ra khỏi bóng tối. Khuôn mặt treo một nụ cười tươi rói, vô hại nhưng bàn tay phải lại siết chặt khẩu súng. Tạ Dao Dao cất tiếng: “Sao Đàm tiểu thư lại đến đây giờ này.

“Có vẻ cô chắc chắn rằng tôi sẽ đến đây, có thể nói lý do không?” - Bạch Miên không nhanh không chậm gạt tấm rèm cửa đang tung bay sang một bên. Ánh trăng mờ ảo chiếu vào gian phòng, sau lưng thiếu nữ mười bảy tuổi như phủ một lớp bụi lấp lánh.

Nụ cười trên mặt Tạ Dao Dao trong phút chốc biến mất. Không nói một lời đã trực tiếp bóp cò, toà nhà tĩnh lặng chợt vang rền tiếng súng. Thiếu nữ kia nhanh thoăn thoắt co người bật lên, cánh tay hết tung tấm rèm, viên đạn tức khắc bay lệch hướng, bắn vào lớp cửa thuỷ tinh bên cạnh.

Tạ Dao Dao ngây người, nhìn một màn như phim Ấn Độ vừa rồi, nhất thời không tự chủ mà bật cười khanh khách: “Không hổ là chấp hành giả!

[Cô ta biết?] - Đan Đan giật mình thảng thốt.

“Đàm Tố Nhi đáng thật có lẽ đã chết khi rơi xuống vực rồi.

Bạch Miên bình tĩnh mỉm cười: “Cô từng gặp hành giả rồi sao?”

“Không lạ, từng có kẻ xuyên vào Triệu Tiểu Oanh, nhưng cô ta chết rồi! Bị tôi giết đó!

” - Tạ Dao Dao lại một lần nữa nhấc họng súng về phía Bạch Miên.

Thiếu nữ đối diện chẳng hề hoảng loạn, thong thả búi mái tóc dài lên, xong xuôi còn nghiêng người tóm lấy cây đàn violin trong phòng. Nhìn biểu cảm đắc ý của nữ chính, Bạch Miên cười ngặt nghẽo: “Cô cho rằng bản thân giết, chấp hành giả sẽ chết sao?”

Thế giới này thăng lên cấp 5, tín hiệu của giám sát viên gửi không về được tổng bộ, có lẽ phần lớn là do nữ chính đang hô mưa gọi gió ở đây. Chấp hành giả xuyên vào Triệu Tiểu Oanh có lẽ đã khiến nữ chính thức tỉnh, sinh tâm thù hận, một mực trả thù tới như vậy.

“Pằng!

Tạ Dao Dao nổ súng.

Viên đạn bắn ra lại bị cây violin đánh sang một bên. Bạch Miên thoáng nhăn mày, tốc độ quá nhanh, nếu không phải dùng cả linh lực thì cánh tay này của cô gãy rồi. Thân thể của Đàm Tố Nhi quá yếu.

“Đương nhiên, chấp hành giả sẽ không chết dễ thế được. Nhưng các người bị thương là đủ rồi.

Bị thương là đủ rồi?

Bạch Miên chợt nhớ đến vết thương trên cánh tay từ mấy ngày trước, nó thỉnh thoảng vẫn rỉ máu. Trong nháy mắt, hàng vạn suy nghĩ ập đến. Bạch Miên rũ mi, từ từ đoán ra. Nụ cười nhạt trên môi hoàn toàn biến mất. Cô buông cây đàn xuống, Nguyệt Lạc tán từ từ hiện ra.

Đồng tử Tạ Dao Dao co lại, khẩu súng trong tay bắn ra liên tiếp. Người kia xoay người, một chân đạp nhẹ lên tường, cả người liền tung lên phi về phía này. Tạ Dao Dao thấy tình thế không ổn, lập tức lăn về hướng khác, xả súng đoàng đoàng. Mấy viên đạn lao đến bị chiếc ô giấy dầu kỳ lạ đó ngưng lại trên không trung sau đó văng ngược lại, xuyên vào cơ thể Tạ Dao Dao.

Cô ta trợn tròn mắt, cổ họng chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã bịch xuống. Con người ma quỷ mang khuôn mặt Đàm Tố Nhi kia chậm rãi tiến đến, đỉnh ô xuất hiện mũi tên nhọn hoắt.

Tạ Dao Dao xem phim kinh dị từng thấy có một cảnh, hung thủ vung chiếc ô đính dao nhọn trên đầu đó cắt cổ nạn nhân chỉ bằng một đường. Đầu cô ta ong ong, cơ thể dính đau đớn nhuốm đầy máu. Mà sát nhân đối diện đã vung chiếc ô lên.

[CẢNH BÁO! CẢNH BÁO! CHẤP HÀNH GIẢ SẮP PHẠM VÀO QUY TẮC!

]

[CHẤP HÀNH GIẢ KHÔNG ĐƯỢC GIẾT NHÂN VẬT CHÍNH! CẢNH BÁO LẦN THỨ NHẤT!

]

[...

.

LẦN THỨ HAI!

!

!

]

“Dao Dao, trong đó có chuyện gì vậy?” - Bên ngoài truyền đến giọng của Lăng Thần.

Bạch Miên dừng lại đứa mắt nhìn về phía cửa. Phỏng chừng không phải chỉ mỗi mình Lăng Thần, còn có hai người nữa. Nhìn lại, cảnh báo hệ thống đã đỏ loè cả căn phòng, cô im lặng, thu Nguyệt Lạc tán về.

Tạ Dao Dao chưa kịp thở phào đã thấy đối phương nhặt cây đàn gãy lúc nãy lên. Trước mắt cô ta tối sầm, đỉnh đầu bị giáng một cú thật mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn lệch hẳn sang một bên.

Xong việc, Bạch Miên điềm tĩnh phủi tay, xoay gót đi về phía ban công. Đôi mắt bất chợt lướt qua thứ gì đó màu trắng đặt ở trong góc, cô dừng lại, giống như nhớ ra điều gì.

Bạch Miên nhìn ngó xung quanh phòng, cuối cùng tìm thấy một lọ màu acrylic, cô đem toàn bộ trút hết lên chiếc váy công chúa màu trắng của Tạ Dao Dao, sau đó mới yên tâm rời đi.

Đan Đan ăn dưa nãy giờ: [Ký chủ thù dai vậy.

]

Cuộc thi ngày hôm sau nữ chính không đến nữa, Bạch Miên cũng cáo bệnh huỷ thi, nhưng thực chất là trốn xuống hàng cuối cùng ngồi hóng. Quán quân cứ như vậy thuộc về Triệu Tiểu Oanh.

Ngày mai là cuối tuần, theo lệ thường thì Đàm Tố Nhi luôn trở về với gia đình, Bạch Miên đã dùng cơ thể của con nhóc ấy, đương nhiên là phải diễn tròn vai. Mục Thanh Hy đã đứng chờ ở đó từ lâu, chỉ có Đàm Phong là vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, cuối cùng cô đành phải chờ cái tên ham chơi kia cùng về.

"Cái đó.

.

. hôm nọ đầu cậu bị đập vào đâu đúng không?" - Bạch Miên lên tiếng trước, phá vỡ cái không khí kỳ quặc giữa hai người. Cô vẫn cảm thấy hành vi của Mục Thanh Hy hôm ấy khá kỳ quặc, có lẽ bị người ta đánh vào đầu nên mới có suy nghĩ và hành vi bất thường như vậy.

Mục Thanh Hy nghe xong, mặt mũi lại một lần nữa đỏ bừng lên, cậu ta lúng túng mãi không biết đáp lại ra sao. Cũng may đúng lúc này Đàm Phong xuất hiện, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Anh ta nhanh nhẹn kéo Bạch Miên lên xe, miệng không ngừng cười cười nói nói.

"Anh!

"

"Sao thế?" - Nghe tiếng Bạch Miên gọi, Đàm Phong ngừng lại, khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ.

"Lăng Thần có nhờ anh giúp chuyện gì không?"

"Không có, sao thế? Tố Nhi muốn anh giúp cậu ta chuyện gì à?"

Nghe giọng điệu của Đàm Phong, chắc đây không phải lần đầu tiên bị con nhóc Đàm Tố Nhi nhờ chuyện cho nam chính rồi. Âm thầm giúp người ta nhiều thứ, cuối cùng chỉ đổi lại được cái kết cục chết thảm, đúng là ngu ngốc. Bạch Miên thở dài một hơi rồi chầm chậm đáp lại: "Không có gì thì tốt, lần sau nếu anh ta nhờ anh chuyện gì, tốt nhất đừng giúp để rồi rước họa vào thân.

"

Đàm Phong nhướng mày, nghe giọng điệu nghiêm túc của cô bỗng cười phá lên. Anh ta vừa lấy cái điện thoại ra xem dự báo thời tiết, vừa mở miệng trêu đùa: "Ôi trời ơi! Tin nổi không, em gái tôi cũng có ngày suy nghĩ thông suốt rồi à? Anh còn tưởng em vẫn chứng nào tật nấy, bám riết lấy Lăng Thần chứ.

.

. Có phải trời hôm nay sẽ mưa không?"

"Anh ngừng đi, em không đùa đâu! Nếu anh ta mặt dày tới nhờ anh chuyện gì, anh nhất định không được giúp, biết chưa?" - Bạch Miên có chút bực bội, đưa tay lên giật lấy cái điện thoại của Đàm Phong, ép anh ta nghiêm túc nghe hết. Đàm Phong nhìn cô, cố gắng nhịn cười rồi gật đầu đồng ý.

Thực ra, không cần nói anh ta cũng biết mình phải làm gì. Sau chuyện ở núi Thực Thành, tình cảm thân thiết của bọn họ làm gì còn nữa, tan vỡ hết rồi. Mấy hôm trước cho Tạ Dao Dao vay tiền, không phải vì nể mặt Lăng Thần, mà là anh ta cảm thấy Tạ Dao Dao tốt xấu gì cũng từng có quan hệ tốt với mình, giúp người ta một lần cuối, sau này trong lòng cũng bớt áy náy.