Ông bà Đàm thấy con gái trở về thì vô cùng vui mừng, ra tận ngoài cổng để đón. Càng nhìn càng thấy hai người họ rõ ràng là cưng con gái hơn, người nào không biết chắc còn tưởng Đàm Phong là con nuôi nhặt về từ bãi rác. Cũng may con người anh ta cũng không nhỏ nhen, hoàn toàn không để mắt tới mấy chuyện cỏn con này, hoặc cũng có thể là do quen rồi.
Đàm Tố Nhi là kiểu người được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa nên tính tình kiêu ngạo ngang ngược như vậy cũng có thể hiểu. Người ta nói “hoàn cảnh tạo nên tính cách, tính cách tạo nên số phận”, đúng là không sai vào đâu được.
Bữa cơm tối của cả nhà đang vô cùng êm đẹp thì bên Lăng gia bỗng cho người đem thiệp mời tới. Ông Đàm sầm mặt, chầm chậm buông đũa xuống rồi cầm tấm thiệp lên xem. Bạch Miên gắp miếng thịt bỏ vào miệng, mắt chăm chú nhìn ông Đàm. Đưa thiệp vào lúc này chắc là mời tiệc sinh nhật Lăng Thần rồi.
“Chuyện đã thành như vậy mà Lăng gia vẫn còn đưa thiệp đến sao?” - Ông Đàm gấp tấm thiệp lại, chậm rãi nói một câu. Chuyện Lăng Thần gây xích mích với Đàm gia không phải hai ông bà Lăng không biết, nhưng họ vẫn vô tư gửi thiệp mời tiệc, làm như không có chuyện gì, đúng là càng ngày càng thấy chán ghét.
“Người ta gửi thiệp nhưng cũng đâu có ép chúng ta đi, không tới dự là được rồi.
” - Bà Đàm một cái cau mày cũng không thèm, bỏ thêm một miếng thịt vào bát Bạch Miên, lơ đễnh nói.
Bạch Miên cười nhạt, khe khẽ đáp lại: “Sao lại không đi, chúng ta không làm chuyện gì sai thì tại sao phải trốn tránh?”
“Vậy có được không?” - Sự chú ý của cả nhà dồn hết về phía Bạch Miên, người nào người nấy cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Buổi tiệc tối hôm đó quả nhiên rất đông người, đèn nến khắp nơi sáng choang, người qua người lại không ngớt. Tiệc sinh nhật của người thừa kế Lăng gia không đơn giản, khách mời đều là doanh nhân ở khắp nơi tới, thậm chí còn có không ít người máu mặt trong giới thượng lưu. Bạch Miên hôm nay mặc một bộ lễ phục màu rượu vang, mái tóc xoăn thả xuống ngang vai. Cô ngồi ở một góc, âm thầm quan sát mọi thứ xung quanh. Theo như nguyên tác, hôm nay nam nữ chính có cảnh lên giường đầu tiên. Ở đây đông người như vậy, rất dễ giở trò.
Máu từ vết thương vẫn từ từ rỉ ra, chỉ số hoàn thiện vẫn đang tụt xuống. Đan Đan offline mấy ngày cuối cùng cũng quay lại, nó lo lắng nhìn vết máu: [Ký chủ, rốt cuộc nữ chính đang muốn gì vậy?]
“Cô ta thoát khỏi sự kiểm soát của quỹ đạo tiểu thuyết rồi, muốn thoát khỏi thế giới này, trở thành chấp hành giả.
” - Bạch Miên nhấp một ngụm rượu vang, tiến tới cây piano trong đại sảnh, lướt qua phím đàn một lượt. - “Nói trắng ra là muốn ăn cắp liên kết của chấp hành giả thật với hệ thống. Cô ta muốn thoát mệnh.
”
Đan Đan im lặng, thông tin Bạch Miên vừa cập nhật cho khiến nó choáng ngợp. Nghe giai điệu lanh lảnh từ cây đàn, nó thận trọng nói tiếp: [Hệ thống chủ đã có phản hồi, yêu cầu ký chủ xử lý vụ thức tỉnh của nữ chính.
]
Bạch Miên không đáp, nhưng đã ngầm chấp nhận.
Người nhà Triệu gia mãi tận lúc tối mới tới, Triệu Tiểu Oanh vào trong hội trường, rất nhanh đã tìm thấy vị trí của cô. Cô ta bước đến, chào hỏi qua loa vài câu rồi nói chính sự: "Chuyện kia tôi cho người chuẩn bị hết rồi, chỉ chờ Tạ Dao Dao lộ diện, nhất định sẽ theo đúng kế hoạch ban đầu của chúng ta.
"
"Chỉ mong là đúng như lời cô nói.
" - Bạch Miên nhấp một lắc lắc ly rượu, chậm rãi đáp lại lời Triệu Tiểu Oanh.
Triệu Tiểu Oanh vẫn chần chừ, ngập ngừng một lúc. Thấy vậy, Bạch Miên đành lên tiếng: “Còn gì chưa ổn thỏa.
”
“Cuộn băng thế nào rồi?”
“Tạ Dao Dao tự mình làm hỏng rồi.
”
Thực ra là hôm nổ súng đó, căn phòng của Tạ Dao Dao thành một bãi chiến trường. Đoạn băng sớm đã bị đạn bắn vỡ rồi. Động tĩnh lớn như vậy, Bạch Miên căn bản chẳng quan tâm. Trong lòng nữ chính có bí mật, ắt sẽ phải nói dối che dấu, không thể lọt được ra ngoài.
Bê bối lên giường ngày hôm nay đã xuất hiện trong tiểu thuyết. Nếu nữ chính có dã tâm leo vào Lăng gia, tự nhiên không cần phải giở trò. Nhưng nếu ngược lại, vậy thì đặt bẫy càng thêm khó. Nếu không hành động sơ suất, nữ chính đi theo kịch bản trong truyện sẽ bị hạ thuốc mà hôn mê. Chỉ là bây giờ cô vẫn chưa hiểu, tại sao nam chính đang ở ngoài dự tiệc lại mò vào trong phòng nghỉ ngơi của khách làm gì.
Đan Đan lại mò ra, chèn thêm vào một câu: [Ký chủ buồn cười thật, tác giả sắp xếp như thế thì bọn họ phải như thế, không có lý do cũng phải có lý do. Nam chính đi vào thay đồ chẳng hạn? Hay người ta muốn lấy thứ gì trong phòng thì sao? Nói tóm lại, không có lý do gì quan trọng hết, tác giả muốn bọn họ lên giường thì cho dù bọn họ cách nhau mấy cây số cũng phải về căn phòng ấy, hiểu không?]
Bạch Miên: "...
.
"
Cô có chút câm lặng, không biết phải nói như thế nào nữa. Nhưng không biết lý do nam chính đi vào thì làm sao ngăn cản được. Bạch Miên đưa mắt lên, nhìn chằm chằm Triệu Tiểu Oanh khiến cô ta sởn da gà. Trong đám học sinh nữ ở trường, nếu không có Đàm Tố Nhi thì Triệu Tiểu Oanh chính là nữ sinh có gia thế mạnh nhất. Mấy đứa đàn em tép riu kia thì chắc chưa đến gần đã bị đuổi đi rồi. Hiện giờ chắc chỉ có thể để Triệu Tiểu Oanh chịu thiệt thòi một chút thôi, cũng chỉ có cô ta mới có thể kéo chân Lăng Thần.
Dùng hết các loại giọng điệu, tìm đủ mọi lý do cuối cùng Triệu Tiểu Oanh cũng đồng ý đi cản chân Lăng Thần. Buổi tiệc bắt đầu, nhân vật chính cuối cùng cũng xuất hiện, Tạ Dao Dao thân phận thấp bé nên đương nhiên không thể cùng xuất hiện với Lăng Thần. Cô ta ra bằng lối phụ, thành công hòa vào đám đông trong đại sảnh. Tạ Dao Dao được nam chính lo cho rất chu đáo, trên người mặc một bộ lễ phục ren trắng, mái tóc búi lên trông rất đáng yêu. Cô ta xuất hiện khiến không ít chàng trai trẻ trong hội trường chú ý tới.
Đang im lặng quan sát, bà Lăng không biết từ đâu đi tới, kéo tay cô vô cùng thân thiết: "Tố Nhi à, sao hôm nay còn lại đứng ở một góc thế này? Bình thường không phải rất hay đi cùng với Lăng Thần nhà bác sao? Còn nữa, hôm nay cũng chẳng thấy Đàm Phong tới phòng Lăng Thần, hai đứa bọn cháu sao thế?"
Bà Lăng vô cùng niềm nở, đặt một cái bánh ngọt vào tay Bạch Miên rồi định kéo cô tới chỗ Lăng Thần. Chắc là quan hệ trước đây của bà Lăng với con nhóc Tiểu Đàm Đàm rất tốt, lôi lôi kéo kéo thân thiết như vậy, có lẽ đã sớm coi nhau là mẹ chồng con dâu rồi. Trong ký ức của Đàm Tố Nhi, bà Lăng là một người rất dễ tính, cởi mở, đặc biệt là rất cưng chiều cô ta.
Khách khứa xung quanh bắt đầu nhập tiệc, Bạch Miên bị bà Lăng đưa tới một cái bàn rất lớn. Tới nơi mới phát hiện, hóa ra cả ông bà Đàm và Đàm Phong cũng đã ngồi xuống cái bàn dài kia rồi. Không chỉ có mỗi người của Lăng gia và Đàm gia, gia tộc của hai tên Vương tử còn lại cũng có mặt. Tạ Dao Dao lấy danh nghĩa bạn học của Lăng Thần nên cũng giành được một chỗ trên bàn.
Mấy vị trưởng bối vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới biển cho nhau, chuyện kinh doanh, chuyện mua sắm, chuyện thể thao vui chơi,
.
.
. không sót một chuyện gì. Chỉ có đám vãn bối như Bạch Miên là im lặng, ngoan ngoãn cúi đầu dùng cơm. Suốt bữa ăn ông Đàm không hề hé răng nhắc tới chuyện ở núi Thực Thành, ông bà Lăng cũng chẳng dại dột gì mà nhắc lại để gây bất hòa.
Bữa ăn vốn dĩ chỉ nên dừng lại ở đó, không ngờ mấy vị phu nhân nhiều chuyện kia lại lôi quan hệ của Bạch Miên và Lăng Thần vào cuộc. Mạc phu nhân nhìn Bạch Miên, ngứa miệng hỏi một câu: "Đàm Tiểu thư và Lăng Thiếu là thanh mai trúc mã, tình cảm sớm đã gắn bó thân thiết, không biết hai đứa có định tiến thêm một bước, quan hệ nâng thêm một tầng không?"
Mọi người bỗng nhiên im lặng, không khí trên bàn ăn nhất thời có chút kỳ quặc. Tạ Dao Dao mặt mày biến sắc, đầu cúi gằm xuống, không nói nửa lời. Rõ ràng cô ta mới là bạn gái của Lăng Thần, Mạc phu nhân không quan tâm thì thôi đi, lại còn gán ghép người con gái khác với bạn trai trước mặt cô ta. Đám người giới thượng lưu này sao lại không biết suy nghĩ thế chứ. Nếu không phải tại Tạ gia cô ta làm ăn không tốt, Tạ Dao Dao làm sao lại bị ngó lơ thế này.
"Phải đấy, Tố Nhi! Cháu có muốn quan hệ tiến thêm một bậc, vào làm thiếu phu nhân của Lăng gia không?" - Bà Lăng rất nhanh liền phụ họa theo. Khuôn mặt tràn ngập vui mừng, đôi mắt mở to dán chặt vào Bạch Miên, vô cùng hồi hộp, chờ đợi đáp án từ phía cô. Bà ta thích có con gái, nhưng lại chỉ sinh được một cậu con trai, đúng lúc đấy Đàm Phong lại dẫn theo Đàm Tố Nhi hoạt bát xuất hiện, bà ta như nhìn thấy ánh sáng hy vọng. Ngày nào nguyên chủ tới, bà ta liền chăm sóc, cưng chiều như con gái ruột.
Lăng Thần nhìn nụ cười đắc ý của Bạch Miên, mặt mày tức khắc sầm lại, cái dĩa trên tay cũng bị bẻ cong luôn. Anh ta bực bội, cãi lý với bà Lăng: "Mẹ! Con đã nói bao nhiêu lần rồi, con và Đàm Tố Nhi chỉ là bạn bè, không có gì hơn cả. Hơn nữa con còn có bạn gái rồi.
"
Ông Lăng nghe vậy liền liếc một cái về phía Lăng Thần, lạnh lùng tặng một cái nhìn cảnh cáo. Đàm Phong vô cùng biết phối hợp, anh ta mở miệng cười một tiếng rồi nhìn Tạ Dao Dao: "Cũng đúng, Tố Nhi nhà cháu không cưới nổi Lăng Thần đâu, Lăng Thần có bạn gái mất rồi, phải không Tạ Dao Dao?"
Cả đám trưởng bối đều đồng loạt nhìn về phía Tạ Dao Dao, có người nghi ngờ, có người kinh ngạc, có người tức giận. Ông Đàm trong lòng vô cùng hả hê, Lăng gia vô cùng xem trọng chuyện môn đăng hộ đối. Cuối cùng con trai cưng của họ lại phải lòng một con nhóc gia thế kém cỏi, cách cư xử cũng chẳng ra gì, thật là trò cười. Lăng Thần từng lên mặt với ông vì bảo vệ Tạ Dao Dao, để xem hôm nay cậu ta có dám vì Tạ Dao Dao mà chống đối cha mẹ hay không.
Bà Lăng thấy Bạch Miên vẫn điềm tĩnh ngồi ăn liền ngượng ngùng cười, vừa giải thích giúp Lăng Thần vừa dò xét ý kiến của “con dâu tương lai”: "Thằng nhóc Lăng Thần cũng chỉ có ý định chơi đùa một chút thôi, cháu cũng biết mà, trước đây nó cũng có mấy cô bạn gái đều chán rồi thì bỏ đi ấy. Hai đứa cứ đính hôn xong, đảm bảo mọi chuyện sẽ đâu ra đấy hết.
"
"Cháu chịu, con trai bác cháu cưới không nổi!
" - Bạch Miên đưa khăn lên lau khóe miệng, một cái cũng không nhìn lại mà điềm tĩnh nói. Cô quay đầu, vẫy tay gọi Mục Thanh Hy ở trong góc. - "Hơn nữa cháu cũng có bạn trai rồi.
"
"Phụt!
!
!
" - Đàm Phong suýt nữa phun hết nước trong miệng ra ngoài, anh ta vội vàng nuốt xuống rồi lấy khăn lau miệng. Ông bà Đàm ở bên kia cũng ngây cả người, không biết nên nói câu gì. Lần trước thấy nó hỏi còn tưởng là hỏi chơi, nào ngờ thực sự thích người ta rồi, trọng điểm ở chỗ đối tượng còn là người làm trong nhà mình nữa.
"Bạn trai? Cháu đùa à?" - Bà Lăng trợn to mắt, không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy. Bà ta nhìn về phía Bạch Miên chỉ, thấy một thằng nhóc trắng trẻo, trông khá tuấn tú, chỉ là.
.
. trang phục kia không phải của người làm sao? Con nhóc Đàm Tố Nhi vậy mà lại thích kiểu người như thế.
Bạch Miên kéo ghế từ từ đứng dậy, miệng khẽ nhếch lên cười một điệu mỉa mai. Bà Lăng còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì lại bị câu tiếp theo của cô làm cho choáng váng: "Con trai bác thích gái nghèo, cháu thì không được sao?"