“Hôn nhân gia tộc không phải chuyện đùa đâu, cháu giận dỗi Lăng Thần nhưng cũng đừng nên có làm loạn như vậy chứ. Cháu là thiên kim Đàm gia, sao có thể kết hôn với người tay không như vậy được.
” - Ông Lăng đưa mắt lên nhìn Bạch Miên, nghiêm nghị giảng đạo lý cho cô. Khi nói đến câu “thiên kim Đàm gia” còn cố ý nhấn mạnh.
Đã nói rõ tới như vậy mà ông Lăng vẫn còn nghĩ cô giận dỗi Lăng Thần nên mới làm loạn sao? Nực cười thật, trong mắt ông Lăng, Đàm Tố Nhi có hình tượng xấu thế sao? Quả nhiên, người Lăng gia chỉ coi trọng cái thân phận của Đàm Tố Nhi thôi, vậy mà con nhóc đó vẫn không hay biết gì.
“Ý bác là, cháu nhất định phải lấy người môn đăng hộ đối?” - Bạch Miên đứng lại, hai tay chống xuống bàn, cười nhạt nhìn ông Lăng. Con trai ông sau này lấy gái nghèo, ông cũng có nói được câu nào đâu. Ông Lăng thấy Bạch Miên hỏi liền tung ra một loạt đạo lý.
Lăng Thần càng nghe càng sầm mặt, hiện giờ so với cái đít nồi chắc mặt còn đen hơn. Bạch Miên nhìn biểu cảm của hai nam nữ chính, khóe miệng khẽ nhếch lên một cái. Cô nhìn mấy vị trưởng bối trước mặt, rất lễ phép đáp: “Ý cháu đã quyết thì sẽ không thay đổi, nếu các bác không còn lời gì khác thì cháu đi đây.
”
“Ông nhìn xem, con gái bảo bối ông hành xử như vậy còn ra thể thống gì nữa!
” - Mạc phu nhân lại ngứa miệng, khích đểu thêm một câu với ông bà Đàm. Mấy người ngồi xung quanh cũng trầm mặc, sắc mặt tái đi, hiển nhiên là vì chuyện vừa rồi mà không vui.
“Chủ tịch Đàm, con bé Tố Nhi nó thành như vậy, chuyện đính hôn thì sao?” - Bà Lăng nhìn ông Đàm, ngập ngừng một chút rồi mới nói. Ông Đàm nhấp một ngụm rượu, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Lăng gia đúng là ỷ thế mà ức hiếp người, con gái ông đã nói như vậy mà vẫn mặt dày nhắc tới chuyện hôn sự.
Ông kéo ghế, từ từ đứng dậy chỉnh lại trang phục, xong xuôi mới chậm rãi đáp lại Lăng phu nhân: “Con gái tôi thế nào tôi tự mình biết rõ, không cần các vị phải bận tâm. Còn nữa, chuyện hôn nhân của nó là do nó quyết định, tôi không muốn ép buộc, chỉ cần nó thích là được.
”
Bà Đàm cùng Đàm Phong đều đồng loạt đứng dậy, tỏ ý không muốn can thiệp vào chuyện riêng của Bạch Miên, cả ba người Đàm gia lần lượt rời khỏi bàn tiệc, quay về đại sảnh.
Bạch Miên ở ngoài xem xét lại mấy chỗ đặt camera một lúc, đến khi chắc chắn là không có vấn đề mới thôi. Cô đi loanh quanh ở hội trường một hồi lâu mới thấy đám người kia dùng bữa xong đi ra. Mấy cái tiết mục lằng nhằng như cắt bánh, khiêu vũ, chúc rượu cô chẳng thèm để ý, chỉ chờ thời cơ chín muồi mà ra tay với nữ chính.
Quả nhiên ông trời không phụ lòng người, nữ chính vẫn bị người ta nhắm vào. Cô ta bị đàn em của Bạch Miên chuốc thuốc rồi đưa về phía phòng khách nghỉ ngơi. Tạ Dao Dao rõ ràng đã cảnh giác hơn rất nhiều, nhưng chung quy vẫn chỉ là đứa trẻ mấy chục tuổi thôi. Bạch Miên đổi sang loại hương mê, Tạ Dao Dao trúng ngay tức khắc. Hiện giờ đang lúc ồn ào, tất cả mọi người đều tập trung ở hội trường đại sảnh, phòng khách lúc này hoàn toàn không có một ai. Bạch Miên ở trong phòng chờ sẵn, con nhóc lâu la kia cuối cùng cũng đưa được người tới.
"Đàm tỷ đây rồi, mau tới giúp em một tay đi, Tạ Dao Dao nặng muốn chết!
" - Vừa nhìn thấy Bạch Miên, con nhóc đã reo lên.
Hai người nhanh chóng đẩy Tạ Dao Dao lên giường. Nam chính đã bị Triệu Tiểu Oanh dẫn đi lòng vòng quanh hội trường, không có thời gian vào đây. Nữ chính bây giờ chẳng khác gì con cá đã nằm trên thớt, không có cách gì cứu nổi cô ta nữa rồi. Ông bà Lăng vừa xem trọng gia thế, vừa xem trọng phẩm giá con người, để lát nữa cảnh nóng full HD của nữ chính tung ra, xem bọn người Lăng gia phản ứng thế nào, có còn chấp nhận Tạ Dao Dao nữa không.
Bạch Miên đưa tay, nhanh nhẹn lột chiếc đầm trắng tinh khôi trên người nữ chính. Tác giả nói nữ chính gia cảnh không tốt lắm, vậy mà da dẻ vẫn trắng mịn như sứ, đến mấy thiên kim tiểu thư suốt ngày dùng mỹ phẩm như Đàm Tố Nhi và Triệu Tiểu Oanh cũng không bằng, đúng là thiên vị. Cái đầm ren bồng bềnh bị Bạch Miên vứt sang một góc giường, đến lúc cởi nội y thì hệ thống đột nhiên nảy ra một dòng cảnh báo đỏ. Không phải đỏ bình thường, đỏ tới mức mắt Bạch Miên sắp bị mù luôn rồi.
[CẢNH BÁO KHẨN! Chấp hành giả không được phép đi quá giới hạn, không được để độ thù hận của nam nữ chính đạt 100%, để bọn họ hắc hóa, thế giới này sẽ xuất hiện thêm một chấp hành giả tiêu diệt ký chủ! Cảnh báo tới từ hệ thống trung tâm JVS!
]
Bạch Miên: "...
.
"
Đùa nhau à? Không cho làm hại nữ chính thì hoàn thành nhiệm vụ kiểu gì? Buồn cười thật đấy, thân là nhân vật phản diện lại còn không được phép làm tổn thương nữ chính. Phải hủy CP của hai người họ nhưng không được làm hai người họ đau khổ. Hờ.
.
. hờ hờ.
.
. mẹ nó! Bổn tiên sống gần bốn vạn năm cũng chưa bị ai ức hiếp đến thế này! Cái hệ thống JVS kia sao không chết luôn đi, tồn tại chỉ làm khổ chúng sinh.
Đan Đan nhìn biểu cảm vô cùng dọa người trên mặt Bạch Miên, nhỏ nhẹ an ủi: [Ký chủ đại nhân bớt giận đi, không làm nhiệm vụ thì làm sao mà về được, chị không làm xong thì hệ thống trung tâm bắt làm lại cho tới khi hoàn thành mới thôi đấy.
]
"Ông già nhà ngươi não bị úng nước rồi hả?" - Bạch Miên trừng mắt nhìn Đan Đan, chửi nó liên hồi.
[Là bà.
]
Ok, thì là bà già.
Đan Đan thực sự rất muốn gật đầu một cái, chỉ là một cái gật này sẽ làm cơn thịnh nộ của ký chủ bốc cao hơn chứ chẳng có ích gì.
“Vừa bắt trả thù, vừa không cho chuốc oán, không biết kẻ sáng tạo có bị tâm thần phân liệt không.
”
[Không phải…] - Đan Đan thoát rơi vào trầm tư. - [Tiểu thuyết được viết ra, thế giới tiểu thuyết tự khắc hình thành, nó giống như cuộc sống, có bất công ắt có đau khổ. Các nhân vật sinh ra oán khí tự mình lôi kéo người từ thế giới khác xuyên tới. JVS tạo ra chẳng qua là để quản lý. Chấp hành giả xuyên tới để xoa dịu oán khí, giảm đi bất công, chứ không phải một mực trả thù, gây nên càng nhiều oán khí hơn. JVS lấy tiêu chuẩn “làm gì cũng chùa cho người khác một con đường sống” nên mới như vậy.
]
Người xuyên không trả thù giúp nữ phụ, làm tổn thương nhân vật chính, nhân vật chính lại tiếp tục có oán khí. Chẳng khác nào một vòng lặp.
Bạch Miên hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh và lý trí. Linh hồn của con nhóc Đàm Tố Nhi kia vẫn chưa thực sự hợp thể với cô, đôi khi không vừa ý chuyện gì, tính tình nóng nảy kia sẽ bộc lộ ra. Linh hồn của Bạch Miên ở tại mỗi thế giới, không thể hoàn toàn dung hợp được với các mảnh linh hồn. Nói như vậy, tức là sau này tới các thế giới tiếp theo, tính cách của cô sẽ bị ảnh hưởng từ các đối tượng nhiệm vụ khác. Quả thực có hơi bất tiện, không làm chủ được hành vi và cảm xúc thì rất khó đưa ra phán đoán đúng.
Thấy nội tâm Bạch Miên đã bình ổn hơn được một chút, Đan Đan liền lên tiếng dò hỏi: [Ký chủ cũng nên thông cảm cho JVS, trung tâm làm như vậy là cũng có lý do. Trước đây có rất nhiều người xuyên sách, làm cốt truyện thay đổi. Các nhân vật trong đó, bao gồm cả nam nữ chính vô tội cũng bị họ hại rất thảm, oán khí của họ tăng lên vùn vụt khiến tiểu thế giới đó bị sụp đổ. Trung tâm JVS cũng từ đó mà đặt ra quy tắc, ngoài đối tượng nhiệm vụ ra ký chủ không được tác động tiêu cực tới các nhân vật khác, nếu không trung tâm sẽ cử chấp hành giả khác tới tiêu diệt kẻ vi phạm.
]
Bạch Miên lấy lại bình tĩnh xong mới chậm rãi suy tính. Kế hoạch cũ không dùng được rồi, hiện giờ phải nhanh chóng nghĩ ra kế hoạch mới thay thế. Hôm nay là thời điểm tốt nhất, cũng là duy nhất để ra tay, bỏ lỡ thì sau này không còn cơ hội nào khác nữa. Hơn nữa mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, không thể cứ thể mà cho qua được, nhất định phải tận dụng triệt để.
Tạ Dao Dao dường như có hơi tỉnh, cô ta mê man nhìn Bạch Miên, dường như vẫn chưa lấy lại được nhận thức.
Bạch Miên trầm tư rất lâu chợt lên tiếng: “Ta biết các cô bị quỹ đạo tiểu thuyết khống chế, làm ra nhiều chuyện khó lòng chấp nhận, tự thức tỉnh vô cùng khó khăn. Nhưng cô cũng đã tự tay làm nên nhiều chuyện vượt qua giới hạn. Cô là nữ chính, kết cục vẫn rất tốt đẹp, đáng lý ta sẽ chỉ ép cô mất đi suy nghĩ. Đáng tiếc, cô phải trả giá cho phần tội đã gây.
”
Tạ Dao Dao mơ màng: “Tôi không sai, chính bọn họ cũng chèn ép, cũng muốn mạng tôi…”
“Ta biết, nhưng cô chỉ hợp ở trong giấc mộng công chúa mà thôi. Bọn họ sai, cho nên thiên đạo mới không cho bọn họ kết cục tốt đẹp ở cuối.
” - Bạch Miên vươn tay điểm nhẹ lên trán nữ chính. Hai mí mắt cô ta lập tức nặng trịch, rũ xuống.
Nhìn Tạ Dao Dao đang nằm hôn mê trên giường, trong đầu Bạch Miên đã đưa ra con đường khác. Nếu không thể cho người hủy hoại nữ chính, thì ta tráo ngược là được. Vụ việc hôm nay mà tung lên, chắc chắn sẽ khiến cộng đồng mạng sôi sùng sục, ông bà Lăng có trở tay cũng không kịp. Cô kéo nhóc đàn em kia lại, thì thầm vài câu vào tai khiến nó trợn tròn mắt nhìn cô, sững ra một hồi mới trở lại bình thường được.
"Đàm tỷ, như vậy cũng được sao? Làm thế liệu có hời cho Tạ Dao Dao quá không?"
"Đừng hỏi nhiều, mau đi đi.
" - Bạch Miên không giải thích lằng nhằng với con nhóc kia, càng là chuyện lớn thì càng không nên nói rõ. Đợi con nhóc kia đi khỏi, cô liền rút điện thoại gọi cho Triệu Tiểu Oanh bên kia. Thấy chuông kêu vài lần nhưng vẫn chưa bắt máy, trong lòng cô đột nhiên có chút gấp gáp. Thời gian càng ngày càng gấp rút, nếu đối phương không nghe điện thoại, nhất định sẽ hỏng việc.
"Alo.
.
. Cô làm gì vậy? Sao lại gọi vào lúc này?" - Đầu dây bên kia có chút ồn ào, hình như Triệu Tiểu Oanh và Lăng Thần vẫn ở trong đại sảnh.
"Này, cô nhắm vào Viên Triệt không phải yêu mà là vì địa vị của nhà anh ta đúng không?"