"Cô điên rồi, tự dưng gọi cho tôi chỉ để hỏi cái này?" - Triệu Tiểu Oanh nghe xong, trong lòng có hơi bực bội. Lúc này đáng lẽ phải tiến hành kế hoạch rồi chứ, Đàm Tố Nhi rảnh hơi à mà gọi hỏi vào lúc này?
"Trả lời tôi, vì tiền đúng không?"
"Rồi, rồi! Vì tiền được chưa!
"
Bạch Miên vừa ngắm nghía chỉnh sửa móng tay vừa chậm rãi đáp lại: "Tôi cho cô cơ hội leo lên vị trí Thiếu phu nhân của Lăng gia! Mười lăm phút nữa sẽ có một con ất ơ nào đó muốn hạ thuốc rồi trèo lên giường Lăng Thần, cô giữ cho chắc vào, cơ hội ngàn năm có một đấy!
"
"Cái gì cơ? Sao cô biết? Alo...
. alo.
.
.
" - Bạch Miên chẳng nhiều lời với Triệu Tiểu Oanh, trực tiếp cúp máy. Cơm đã bày lên miệng cô ta rồi, không muốn ăn cũng đành chịu thôi. Trong nguyên tác, nữ chính quả thực hôn mê nhưng nguyên nhân thật là do say rượu. Nam chính bị hạ thuốc kích dục, một ả giúp việc nào đó muốn một bước lên mây nên to gan giở trò. Nam chính lang thang vào khu phòng khách, cuối cùng hai nhân vật chính thế quái nào lại vào đúng một phòng, cùng nhau mặn nồng, cả đêm không ngủ.
Nhưng hiện tại bị Bạch Miên giở trò, ban đầu cô muốn để Triệu Tiểu Oanh ở ngoài canh chừng nam chính, không cho anh ta cơ hội “nổi hứng”. Còn nữ chính thì khỏi nghĩ nhiều, thuê một gã về làm rồi phát trực tiếp cho mọi người ngoài đại sảnh xem, nhưng hệ thống đã cảnh báo bước đi này nên không thể tiếp tục. Bạch Miên trong nhất thời chỉ có thể nghĩ ra kế đổi người, vừa không làm nữ chính ô nhục quá, vừa thành công hủy CP.
Cô chậm rãi đừng dậy, đôi tay khua nhẹ trên không trung, một cây nến hương cổ điển lập tức xuất hiện ở trên bàn. Đây là thứ đồ cô tìm được hồi ở trên thiên giới, nó vốn là nến song hỷ của các tiên nhân mới cưới. Đồ thiên giới đương nhiên khác hẳn mấy món hạ đẳng ở nhân gian. Thông thường đốt lên sẽ tạo ra một mùi hương mê người, quan trọng ở chỗ, người hít phải mùi hương này sẽ giống như bị hạ xuân dược, không giải quyết sẽ ảnh hưởng đến thân thể sau này.
Bạch Miên bước ra ngoài cửa búng tay một phát, ngọn lửa không biết từ đâu bỗng nhiên bùng cháy, mùi hương từ cây nến bắt đầu chậm rãi lan ra. Bạch Miên cực kỳ có tâm, đóng cửa phòng giúp nữ chính rồi mới rời khỏi.
Trong giới kinh doanh, Viên Triệt cũng thuộc top những người trẻ tuổi có tiềm năng nhất, là viên ngọc quý được rất nhiều người để ý. Anh ta đang ở trong đại sảnh, cười nói hăng say với mấy vị tiền bối trong ngành. Con nhóc đàn em rất nhanh đã tìm được vị trí của anh ta.
Viên Triệt xoay người, đang định rời đi nơi khác thì đụng phải một cô gái. Ly rượu trên tay cô ta đổ hết vào chiếc áo màu trắng của anh. Viên Triệt cau mày nhìn xuống thấy cô gái kia vô cùng bối rối, hai tay hoảng loạn lau lau vết rượu vang trên áo anh ta, miệng liên tục xin lỗi.
“Không sao, tôi đi thay đồ là được.
” - Anh ta nhìn vết rượu càng lau càng loang ra, tâm tình tốt đẹp ban đầu biến mất, càng lúc càng bực bội thêm. Thế nhưng đối phương là con gái, anh ta cũng không thể trách cứ được, đành phải hậm hực đi về phía phòng thay đồ.
“A… là tôi lỡ tay đổ rượu vào người anh, hay là để tôi giúp…” - Cô gái kia e ngại nhìn Viên Triệt, có lẽ là đang muốn đi theo giúp anh ta thay đồ.
Cô ta còn chưa kịp nói hết câu, Viên Triệt đã thẳng thừng từ chối. Anh ta bỏ mặc cô gái kia lúng túng trước con mắt bao nhiêu người, một mạch đi thẳng tới khu phòng riêng cho khách. Kỳ lạ thật, rõ ràng hiện giờ không có ai trong khu phòng khách, sao mấy căn phòng đầu dãy lại bị khóa nhỉ.
Viên Triệt cũng chẳng để tâm vào mấy chuyện nhỏ nhặt, đi sang căn phòng thứ sáu, trực tiếp vặn cửa đẩy vào. Khung cảnh bên trong làm anh ta sững người mất một hồi lâu. Tạ Dao Dao hôn mê nằm trên giường, quần áo bị lột sạch sẽ đến nội y cũng không còn. Trên người chỉ đắp hờ một chiếc chăn mỏng.
Anh ta còn chưa kịp hồi thần thì nghe thấy phía sau “cạch” một tiếng. Quay đầu lại thì phát hiện cửa phòng bị người ta đóng lại, anh ta vội vàng đi tới bên cửa, vặn tới vặn lui một lúc, phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài. Quả nhiên là có người sắp đặt trước, đến cô gái đổ rượu kia cũng là đồng bọn. Nhưng kẻ đứng sau là ai chứ? Triệu Tiểu Oanh hay Đàm Tố Nhi?
Mùi hương nhè nhẹ trong căn phòng khiến Viên Triệt có chút không thoải mái. Cơ thể bắt đầu nóng lên, hô hấp hỗn loạn, mọi thứ xung quanh dường như đang mờ đi. Anh ta đưa mắt nhìn Tạ Dao Dao trên giường, dưới ánh nến mờ ảo, cơ thể sáng mịn như ngọc của thiếu nữ như phát quang lên. Yết hầu Viên Triệt chuyển động liên tục, lý trí càng ngày càng không rõ ràng.
Anh ta cuối cùng cũng chẳng kiểm soát nổi, quần áo trên người dần dần bị trút xuống. Tạ Dao Dao hình như đã hơi tỉnh, cô ta khẽ nhấc mí mắt nặng trịch, phát hiện tấm chăn mỏng bị lật lên, một bóng người quen thuộc chậm rãi tiến lại gần. Tầm nhìn của cô ta không được rõ ràng, hiển nhiên là vẫn còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cả người vô cùng mệt mỏi, chút sức lực phản kháng cũng không có.
Bạch Miên tựa lưng vào cánh cửa, mắt dán vào màn hình điện thoại. Thấy bên trong có động tĩnh, khóe môi liền cong lên vô cùng quỷ dị. Cô vuốt vuốt mấy cái trên màn hình điện thoại, khởi động camera trong phòng, cảnh tượng bên trong lập tức hiện lên.
Mọi người ở hội trường đang mải chúc rượu cười nói với nhau, thấy bên màn hình lớn “xẹt, xẹt” mấy tiếng, cả đám đồng loạt nhìn hết qua. Cảnh mặn nồng nóng mắt của Tạ Dao Dao và Viên Triệt lập tức khiến đám đông ồ lên. Đại sảnh xôn xao tới mức Bạch Miên ở tận bên ngoài còn nghe thấy, đúng là vô cùng ồn ào.
Viên Triệt là thiên tài trẻ tuổi trong giới kinh doanh, đương nhiên khiến rất nhiều người chú ý. Nói phụ nữ lắm chuyện nhưng thực ra đàn ông cũng không kém, thấy thiên tài rớt đài vì bê bối mà xôn xao cả lên. Trong bữa tiệc hôm nay còn có không ít người bạn của trường Nam Viên tới dự, một trong số đó nhận ra Tạ Dao Dao, lập tức hô lên: “Ôi! Kia chẳng phải bạn gái mà Lăng thiếu coi trọng nhất sao?"
Mấy kẻ hóng hớt cũng bắt đầu nhập cuộc, chỉ chỉ trỏ trỏ này nọ. Tạ Dao Dao bên ngoài thì bám chặt Lăng thiếu không buông, bên trong thì bí mật lên giường cùng Viên thiếu, đúng là hạng gái lẳng lơ. Đám fan nữ của Lăng Thần bắt nhịp rất nhanh, lấy điện thoại phát trực tiếp lên diễn đàn trường học.
Người nhà Viên gia đen mặt, cho người đi tìm ông bà Lăng, yêu cầu lập tức tắt camera trong căn phòng khách số sáu. Bà Viên sốt ruột, lấy điện thoại gọi cho Viên Triệt, định nhắc nhở con trai trong phòng có người quay lén. Nhưng Viên Triệt lúc này làm gì có tâm trạng để ý tới điện thoại, chuông réo liên tục vẫn không bắt máy.
Bên quản lý hệ thống camera muốn tắt cũng chẳng tắt được, cảnh quay cứ thế mà phát lên vô cùng hoàn chỉnh, bên phía hội trường lúc này đang vô cùng hỗn loạn. Nhóc đàn em của Bạch Miên từ đại sảnh đi ra, khẽ thì thầm gì đó vào tai cô. Bạch Miên cầm chiếc kẹo mút, cẩn trọng dặn dò cô nhóc kia: “Canh chừng kỹ vào, tuyệt đối đừng để kẻ không phận sự lảng vảng quanh căn phòng ấy, đợi bên trong không có động tĩnh gì nữa thì gọi người Lăng gia và Triệu gia tới.
”
Lăng Thần đã được Triệu Tiểu Oanh đưa vào phòng riêng, chắc chắn sẽ gạo nấu thành cơm thôi. Chuyện của Viên Triệt và Tạ Dao Dao đã phanh phui ra, chỉ còn chuyện của Lăng Thần và Triệu Tiểu Oanh là xong rồi. Vì danh dự gia tộc nên Lăng gia sẽ không dám làm gì thái quá, gỡ được Tạ Dao Dao ra khỏi Lăng Thần, ông bà Lăng sợ rằng còn vui phát khóc. Triệu gia tuy không lớn mạnh bằng Đàm gia nhưng cũng là gia tộc có tiếng tăm, lấy Triệu Tiểu Oanh thì Lăng Thần cũng chẳng thiệt thòi gì.
Bạch Miên ngồi trên chiếc xích đu trong hoa viên, lặng lẽ ngắm trăng ngắm sao.
Viên Triệt và Tạ Dao Dao ôm chặt nhau, mồ hôi vã ra như tắm, hơi thở dồn dập vô cùng. Tạ Dao Dao khắp người đều có vết đỏ ám muội, cô ta mơ mơ màng màng ôm cổ Viên Triệt, thân thể mềm mại ngả vào lồng ngực đối phương. Sau trận mây mưa long trời lở đất, cô ta mệt mỏi nằm bệt trên giường, một chút động đậy cũng không. Viên Triệt nhìn dáng vẻ của Tạ Dao Dao, trong lòng đột nhiên cảm thấy có lỗi, anh ta cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi người trong lòng, trầm giọng nói: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm.
"
Tạ Dao Dao đờ cả người, cô ta vẫn chưa tin nổi bản thân đã lên giường cùng Viên Triệt. Vậy Lăng Thần thì sao đây? Cô ta vậy mà lại cắm sừng Lăng Thần rồi…
Hương thơm nhè nhẹ của nến song hỷ bị thứ mùi ám muội kia làm cho biến đổi, hiện giờ trong phòng cũng chỉ có duy nhất cái mùi hương khiến người ta đỏ mặt. Đám người Viên gia rất nhanh đã đuổi đến, Viên phu nhân gõ cửa liên hồi, miệng không ngừng lớn tiếng gọi: "Viên Triệt! Con mở cửa cho mẹ! Mau mở cửa cho mẹ!
"
Cặp đôi bên trong nghe tiếng gọi liền cuống cuồng ngồi dậy, Tạ Dao Dao đi được mấy bước liền khụy xuống, hai chân mềm nhũn, không có sức đứng dậy. Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, không cần đoán cô ta cũng biết hiện giờ ở đó có rất nhiều người, nói không chừng còn có cả phóng viên kéo tới. Cô ta mơ hồ nhận ra cảnh tượng rất quen, nhưng nhớ mãi vẫn không nhớ được là quen ở chỗ nào. Càng nghĩ cô ta càng sợ hãi, mặt mày trắng bệch như không còn tia máu. Thấy cửa phòng bị phá hỏng, một đám người kéo vào, Tạ Dao Dao kinh hãi kéo vội chăn lên che.
Thời khắc này cô ta thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Sao lại có nhiều người như vậy? Bọn họ kéo tới đây làm gì chứ, chẳng lẽ chuyện này bị người ta phát hiện hết rồi. Tạ Dao Dao ấm ức vô cùng, khóe mắt cay cay muốn khóc. Nếu mọi người biết hết, liệu có phải Lăng Thần cũng sẽ biết không? Lúc đó cô ta làm sao đối mặt với Lăng Thần đây?
Cũng may Viên Triệt rất có trách nhiệm, ý thức được hậu quả bản thân gây ra như thế nào. Anh ta quấn chặt Tạ Dao Dao trong chiếc chăn trắng, bế bổng cô ta ra ngoài. Tạ Dao Dao được đưa lên xe về biệt thự Viên gia, tới lúc đám phóng viên bị bỏ lại mãi phía sau, cô ta mới bật khóc. Tiếng khóc thút thít của thiếu nữ đúng là rất khiến người ta thương cảm, Viên Triệt im lặng ôm chặt cô ta, không nói lấy một lời.
Về phần ông bà Lăng, đang yên đang lành xem kịch nhà người ta thì đột nhiên bị người giúp việc gọi đến. Thấy mấy tên thuộc hạ đứng canh đầy ngoài phòng Lăng Thần, hai người ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì, còn kéo theo mấy người Đàm gia, Mạc gia đi theo. Tới nơi thì mới biết con trai cưng nhà mình cũng nổi thú tính, kéo thiên kim Triệu gia của người ta vào phòng, làm chuyện đồi bại. Người nhà Triệu gia cũng nghe được tin, vội vàng chạy đến, cả một đám đứng đầy ngoài cửa.