Bà Lăng nghe đầu đuôi câu chuyện từ miệng giúp việc xong thì trầm mặt. Mới hồi nãy bà ta mất công mất sức lôi kéo Đàm tổng về vụ đính hôn, bao nhiêu người còn nghe thấy. Mắt trước mắt sau không để ý, con trai đã đè thiên kim Triệu gia xuống rồi, thật là đau đầu vì nó. Đè con gái người ta thì thôi đi, tại sao không phải con gái Đàm gia, tập đoàn Đàm thị lớn mạnh, kết thông gia với họ thì Lăng gia chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.
Bà Lăng càng nghĩ càng giận, trực tiếp mở cửa bước vào, lật tung chăn của hai đứa kia lên. Tuổi trẻ sức khỏe dồi dào, thiếu mất chăn mà vẫn ngủ ngon lành. Bà Lăng nghiến răng nghiến lợi, cầm ly nước tạt thẳng vào mặt Lăng Thần: "Thằng con trời đánh, mày còn nằm ngủ được sao? Dậy ngay cho mẹ!
"
Triệu Tiểu Oanh bị tiếng ồn đánh thức, thấy mấy vị trưởng bối đang đứng đầy trong phòng thì kinh hãi hét lên một tiếng. Cô ta trợn tròn mắt, vội vàng chui vào đống chăn bị bà Lăng vứt ở cuối giường. Biết trước là sẽ bị phát hiện rồi, nhưng cô ta không ngờ Lăng gia chập mạch lại dẫn theo nhiều người tới vậy, cũng may không có phóng viên hay mấy kẻ lắm lời, nếu không chuyện ngày hôm nay thực sự bị bà Lăng làm cho hotsearch mất.
Mục Thanh Hy mãi mới thoát khỏi đại sảnh đông nghẹt người kia được, cậu ta chậm rãi đi dạo quanh vườn hoa. Mấy người giới thượng lưu này đúng là lắm chuyện, có mấy chuyện cỏn con cũng lôi cả phóng viên tới. Giờ thì hay rồi, ngày mai chuyện này sợ là thành tiêu điểm của toàn trường Nam Viên.
Thực ra, Mục Thanh Hy cũng không để tâm tới chuyện của Tạ Dao Dao và Viên Triệt cho lắm, chẳng qua cậu ta có chút không hài lòng với cách sống khoa trương của mấy người giới thượng lưu như vậy mà thôi.
Đi dạo loanh quanh vườn hoa một vòng, đang định trở về thì phát hiện trên xích đu có người. Mục Thanh Hy từ từ lại gần, thấy Bạch Miên nằm ngủ gục trên xích đu, chỉ có điện thoại trên tay là vẫn sáng, từng dòng tin nhắn không ngừng hiện lên, là tin nhắn của Triệu Tiểu Oanh.
Mục Thanh Hy lặng lẽ lại gần, nhìn mái tóc đen dài óng lên dưới ánh trăng bạc, cậu ta không nhịn nổi mà đưa tay chạm nhẹ vào đầu thiếu nữ trước mặt. Bạch Miên giật mình, mắt lập tức mở ra, ngước lên nhìn Thanh Hy. Cô vuốt lại mấy lọn tóc lòa xòa trước trán, lơ đễnh hỏi cậu ta: “Tiệc tàn rồi à?”
Thấy cậu ta lắc lắc đầu, cô mới thở phào một hơi. Mở điện thoại ra, phát hiện một ổ tin nhắn của Triệu Tiểu Oanh gửi tới lúc nãy. Thân thể phàm nhân này đúng là phiền phức, hơi mệt một chút là buồn ngủ, ban nãy ngồi ngắm trăng vậy mà lại ngủ thiếp đi, bỏ lỡ một đống chuyện cần cô góp mặt.
Lăng Thần bị tiếng hét và tiếng gào của Lăng phu nhân làm cho tỉnh giấc, thấy Triệu Tiểu Oanh quần áo không chỉnh tề ở trước mặt thì đờ cả người. Anh ta còn chưa kịp tiếp nhận tình huống hiện tại đã bị bà Lăng lấy gối đập cho túi bụi. Sự việc đã đến nước này, nhiều người trông thấy như thế, ngoài cách cưới Triệu Tiểu Oanh, Lăng Thần cũng chẳng còn cách nào khác.
Tuy nhiên ban đầu có hơi không cam tâm, nhưng không cam tâm thì có ích gì? Hiện giờ trong mắt mấy người thuộc bốn đại gia tộc đều nghĩ Lăng Thần hủy đi trinh tiết của Triệu Tiểu Oanh, không cưới con gái Triệu gia thì đúng là cầm thú cặn bã.
Mọi chuyện tiếp theo đều diễn ra suôn sẻ, đúng như dự đoán của Bạch Miên. Cô cất cái điện thoại, đang định đứng dậy thì vẻ mặt kỳ quái của Mục Thanh Hy đập vào mắt. Lúc ban đầu cô có chút khó hiểu, nhưng cuối cùng cũng đã nhớ ra vụ bạn trai trên bàn ăn kia.
“Đừng nghĩ nhiều như thế, tôi chỉ lấy cậu ra làm bia đỡ thôi. Lăng phu nhân muốn hai gia tộc liên hôn nhưng tôi không thích, vì thế đành để cậu phải chịu ủy khuất rồi.
” - Cô giải thích một cách thản nhiên như không, hoàn toàn không để ý tới mức độ nghiêm trọng của lời nói dối ấy.
Sau buổi tiệc hôm ấy, diễn đàn trường Nam Viên như muốn nổ tung. Tạ Dao Dao bị người ta công kích đủ thứ, nhưng rất nhanh cũng bị thế lực đằng sau Viên Triệt xử lý, mọi chuyện mới tạm thời lắng xuống. Nam nữ chính lại quay về lớp như bình thường, chỉ là sau khi biết tin kia, thái độ của bọn họ không còn được như trước nữa.
Biết sao được, con người chính là sinh vật như vậy mà. Lúc mình lên giường với người khác thì cảm thấy bản thân có lỗi, không xứng với tình cảm đối phương dành cho mình. Nhưng sau khi phát hiện đối phương cũng làm loại chuyện tương tự thì lại đâm ra chán ghét, tức giận vì đối phương không chung thủy với mình. Đúng là nực cười!
Triệu Tiểu Oanh vì chuyện kia nên đã được đính hôn với Lăng Thần, thành công ngồi vào vị trí Thiếu phu nhân của Lăng gia. Bạch Miên giúp Triệu Tiểu Oanh chỉ đơn giản là để hủy CP chính sao? Sai rồi! Trước đây, nguyên tác, Lăng Thần cho người cưỡng hiếp Triệu Tiểu Oanh ở núi Thực Thành, đâu chỉ vì chút tiền bồi thường mà cho qua được.
Hiện giờ chỉ vào làm Thiếu phu nhân, nhưng tương lai sẽ là nữ chủ nhân của Lăng gia. Để một người đang có thù hận tiếp quản tập đoàn, Lăng thị còn có thể đi lên sao? Sau này ông bà Lăng không còn, e là bọn họ còn hành hạ nhau tới một mất một còn trong nhà ấy.
Nữ chính Tạ Dao Dao thì không được dễ dàng như thế, tuy tin tức đã giăng khắp trên mạng nhưng cô ta cũng chẳng bước nổi một chân vào cửa Viên gia. Ông bà Viên không phải phân biệt đối xử gì cả, nhưng chuyện ngày hôm đó đã gây ấn tượng không tốt với họ, đặc biệt là người thuộc tầng lớp quý tộc gia giáo cũ như Viên phu nhân, hành động của Tạ Dao Dao chẳng khác nào mơ tưởng trèo cao cả.
Mọi chuyện chỉ dừng lại ở mức độ đó, diễn ra vô cùng êm đềm. Mãi cho tới khi Tạ Dao Dao cảm thấy trong người không khỏe, đi khám mới phát hiện bản thân mang thai rồi.
Mang thai con của nam phụ Viên Triệt rồi!
Nam chính thực ra không phải không có ý định làm lành nhưng khi nghe tin Tạ Dao Dao mang thai, cái suy nghĩ ấy của anh ta lập tức dập tắt.
Tạ Dao Dao bị mọi người đồn ra đồn vào, buộc phải nghỉ học ở nhà. Gia đình nữ chính lúc này đã suy sút hẳn, không còn gì cứu vãn được nữa. Ông bà Viên cũng không thể bỏ mặc cháu nội của mình ở bên ngoài, bất đắc dĩ mới phải đưa Tạ Dao Dao về nhà, chuẩn bị ngày lành tháng tốt để kết hôn.
Không có nữ chính đại nhân ở đây, nam chính thì lơ là việc học, Bạch Miên rất nhanh đã leo lên top năm trong lớp. Từ giờ đến cuối năm còn hẳn ba tháng nữa, Bạch Miên không tin bản thân không thể đứng đầu lớp, đứng đầu khối rồi rời khỏi thế giới này.
Đan Đan dường như lại đọc được suy nghĩ của Bạch Miên, nó lại bất ngờ chui ra: [Ký chủ đại nhân, có phải chị quên mất chuyện gì đó rồi phải không? Nguyện vọng thứ hai của Đàm Tố Nhi còn chưa tìm được, sao vội về như thế? Nói cho chị biết, nhiệm vụ mà không hoàn thành thì còn lâu mới về được không gian hệ thống.
]
Haizzz, suýt chút nữa quên mất vụ này, đúng là mệt não mà.
Cô chép miệng lướt lướt trên màn hình hệ thống, thấy tiến độ hoàn thành nhiệm vụ mới có 80%. Có lẽ 20% còn lại có lẽ phải đợi tới lúc cô tìm được tình yêu đích thực.
"Miêu yêu, ta có một thắc mắc, nguyện vọng thứ hai của con nhóc Tiểu Đàm Đàm là tìm được người thực lòng yêu nó hay nhất định phải tìm tình yêu mà cả hai phải cùng nhau yêu thích đối phương?" - Bạch Miên cố gắng diễn tả những suy nghĩ trong đầu.
Nếu chỉ cần tìm người thực lòng yêu nó chứ không cần một thứ quan hệ tương thân tương ái thì dễ rồi. Từ vạn năm trước cô đã quyết định chuyên tâm vào bảo vệ thiên giới, buông bỏ tình ái chốn nhân gian. Nếu bắt buộc phải tương thân tương ái thì có lẽ cô không làm được.
Đan Đan suy nghĩ một hồi lâu rồi đáp, nhưng mà câu trả lời có cũng như không, hoàn toàn chẳng có ích gì: [Em cũng không biết nữa, đây phụ thuộc vào trung tâm phát hành nhiệm vụ, Đan Đan chỉ là hướng dẫn viên của chị thôi, không thể quyết định được. Xem ra lần này phải tùy thuộc vào bản thân ký chủ rồi.
]
Bạch Miên chép miệng một cái, tắt màn hình hệ thống, thu dọn đồ đạc trên bàn rồi trở về ký túc xá. Ứng cử viên số một cho đối tượng tình yêu đích thực có lẽ chỉ có mỗi mình Mục Thanh Hy. Qua phân tích so sánh với các lý luận trên mạng, mấy hành động kỳ quái đó của cậu ta có tám chín phần là phải lòng Đàm Tố Nhi. Làm anh hùng cứu mỹ nhân vào thời khắc quan trong đó vậy mà lại dễ dàng nảy sinh tình cảm. Sau này chắc cô cần dành nhiều thời gian bồi dưỡng tình cảm với cậu nhóc đó rồi.
Còn về phía nam nữ chính kia thì Bạch Miên khá yên tâm. Nữ chính có thai với nam phụ, còn nam chính lại bị ràng buộc với Triệu Tiểu Oanh, không còn hy vọng làm lành với nhau đâu.
Bạch Miên đã dâng tận nơi cơ hội tiếp cận trả thù cho Triệu Tiểu Oanh rồi, chỉ là có trả thù được hay không thì phải xem năng lực của cô ta thôi. Đây cũng xem như đã hoàn thành lời hứa ở núi Thực Thành của cô rồi.
Bạch Miên xách chiếc cặp, thong thả khoan thai đi về phía ký túc xá. Thấy phòng cô hôm nay yên ắng hơn mọi ngày, Bạch Miên có chút nghi ngờ. Kỳ lạ, Mục Thanh Hy lại ra ngoài rồi sao? Rõ ràng cô đã dặn không được ra ngoài nhiều nhưng cậu ta chẳng bao giờ để lọt tai, đúng là một đứa trẻ khó bảo.
Vừa mới mở cửa bước vào trong, Bạch Miên đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngốc. Mục Thanh Hy không có ra ngoài, cậu ta nằm sõng soài trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, mặt mũi da dẻ trắng bệch, chân tay co quắp hết lại, nhìn vô cùng đáng sợ. Bạch Miên nhìn thấy mà có chút kinh hãi, cô vội vàng lấy điện thoại trong cặp, gọi xe cấp cứu đưa cậu ta tới bệnh viện.
Cậu ta bị làm sao vậy chứ? Trước đây chưa từng thấy biểu hiện như vậy bao giờ, chắc không phải mắc bệnh gì đó chứ?
Bạch Miên nhân lúc mấy bác sĩ y tá trên sẽ không chú ý, dùng linh lực thăm dò cơ thể cậu ta. Không ngờ linh lực của cô bị thứ gì đó cản lại, không thể vào sâu được bên trong. Bạch Miên hết cách, bó tay chịu thua. Xe cứu thương rất nhanh đã tới bệnh viện, bác sĩ lập tức đưa cậu ta vào phòng cấp cứu. Bên ngoài hành lang chỉ còn mỗi mình Bạch Miên, cô ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài, lên mạng tìm hiểu một chút thông tin.
Không đen đủi đến thế chứ? Vừa mới nhắm Mục Thanh Hy làm đối tượng yêu đương thì cậu ta nhập viện. Đây là trùng hợp hay là do bản thân cô xui xẻo?