Bạch Miên tự an ủi mình mấy câu. Trước đây chưa từng thấy cậu ta như vậy, có lẽ là do mệt mỏi hoặc ngất xỉu vì chuyện gì đó thôi.
Đợi ở bên ngoài một lúc lâu, bác sĩ trong đó mới đi ra, nhìn Bạch Miên rồi chậm rãi lắc đầu: "Cậu ta mắc bệnh nan y, lại phát hiện quá trễ, giờ đã tới giai đoạn cuối rồi, thời gian còn lại cũng không lâu nữa đâu.
"
Trời đất quỷ thần thiên địa hột vịt lộn ơi~ còn chưa kịp làm cái con khỉ gì đã sắp chết rồi hả? Hệ thống trung tâm định chơi cô đúng không?
Nghe tên bác sĩ báo lại tình trạng của Mục Thanh Hy, Bạch Miên không khỏi tiếc ngẩn người. Khó khăn lắm mới tìm được đối tượng, vậy mà lại sắp chết rồi, trong thời gian ngắn như thế liệu cô có thể hoàn thành nhiệm vụ hệ thống không nhỉ?
Những ngày sau đó, Mục Thanh Hy phải ở hẳn trong bệnh viện để chữa trị. Bạch Miên sau giờ lên lớp đều tới bệnh viện chăm sóc cho cậu ta, thời gian cứ êm đềm trôi đi như vậy, chỉ là bệnh tình của cậu ta không những không bình ổn mà ngược lại còn càng ngày càng nặng thêm. Đành vậy chứ biết sao được, cậu ta mắc bệnh nan y, Bạch Miên không thể dùng linh lực lên người câu ta, bó tay thôi.
Cô ngồi xoay xoay cây bút bi, nhìn chằm chằm thầy giáo trên bảng đang giảng bài vô cùng hăng say, trong lòng cảm thấy có chút uể oải. Không biết bao giờ mới kết thúc đây, cô muốn về không gian hệ thống, Bạch Miên thở dài một cái rồi nhìn xuống cuốn vở bài tập. Mấy người Đàm gia sau khi thấy thành tích của cô tăng lên vùn vụt thì không khỏi choáng váng, Đàm Tố Nhi lâu nay đều rất lười biếng, không có hứng thú với mấy việc này. Bạch Miên bất đắc dĩ đành lấy bừa một cái lý do ra để cho qua chuyện.
Tiếng chuông tan học vang lên, buổi học cuối cùng cũng kết thúc. Nữ chính nghỉ học, nam chính dần dần cũng trở nên trầm lặng, cuộc sống của Bạch Miên càng ngày càng nhàm chán, cho tới khi Triệu Tiểu Oanh gọi điện thoại đến. Cô nghe xong mà ngẩn cả người. Nam nữ chính không biết suy nghĩ cái gì mà dắt tay nhau bỏ trốn rồi. Mấy hôm trước rõ ràng còn rất bình thường, tự dưng hôm nay lại cùng nhau bỏ trốn, hiện giờ bên Viên gia và Lăng gia đang nhốn nhác hết lên.
Chẳng phải khi biết tin Tạ Dao Dao có thai, Lăng Thần đã mất hết hy vọng rồi sao? Lẽ nào vẫn chưa dứt được tình cũ, cam tâm tình nguyện chăm sóc con cho Viên Triệt?
Bạch Miên càng nghe càng day mạnh thái dương. Con người đúng là ngu ngốc quá, muốn để họ chia tay trong yên bình mà cũng không yên. Chẳng lẽ muốn bổn tiên đích thân ra tay, tiễn biệt một người về tây phương cực lạc? Cái đám người này thật là, không để người ta sống yên tĩnh được sao?
Cô khẽ chép miệng một cái, đưa tay lấy chiếc túi xách rồi rời khỏi phòng.
Nếu cô nhớ không lầm thì trong nguyên tác có một cảnh nam chính đưa nữ chính tới một căn biệt thự ven biển. Hai người họ bỏ trốn, nơi trú ẩn duy nhất hiện giờ có lẽ chỉ còn căn biệt thự kia thôi. Bạch Miên dựa theo ký ức của Đàm Tố Nhi, bắt taxi đi thẳng tới căn biệt thự ven biển đó.
Trước đây khi F4 vẫn còn trọn vẹn, Đàm Tố Nhi từng theo đuôi anh trai tới nơi này vài lần, nên trong ký ức cũng có một chút ấn tượng. Đúng như trong nguyên tác miêu tả, đây là một căn biệt thự xây theo kiểu âu, trước mặt là biển rộng bao la, phía sau là đồng hoa tuyệt đẹp, trông vừa lãng mạn vừa mơ mộng.
Gió từ ngoài biển liên tục thổi vào khiến chiếc váy dài của Bạch Miên bay phấp phới, cái váy màu trắng bay bay giữa bóng đêm, nhìn chẳng khác bóng ma là bao. Cô chậm rãi men theo lối đi nhỏ, tiến vào sân sau của biệt thự. Đúng như dự đoán, hai nam nữ chính bỏ trốn tới đây, giờ đang thân mật đút cơm cho nhau. Nói cho cùng thì nam nữ chính sinh ra là để giành cho nhau, nam phụ hay nữ phụ tốt đến mấy cũng chẳng thể nào thay thế được vị trí của họ.
Viên Triệt rõ ràng đối xử rất tốt với Tạ Dao Dao, bảo vệ cô ta bằng mọi cách, là người đầu tiên xuất hiện khi cô ta vấp ngã, cuối cùng vẫn bị cô ta quên mất. Bạch Miên quay đi chỗ khác, móc điện thoại từ trong túi xách ra, nhắn tin thông báo cho Triệu Tiểu Oanh. Triệu Tiểu Oanh biết thì cả Lăng gia lẫn Viên gia sẽ biết thôi. Viên gia tuy không coi trọng nữ chính nhưng cái thai vẫn là của nhà họ, bỏ làm sao được.
Thấy hai người kia đã tâm tình xong, Lăng Thần vì không muốn nữ chính chịu cực nên tự thân vào bếp rửa bát, Tạ Dao Dao đâu thể cãi lại bèn lật đật trở về phòng. Xem ra, hiện tại chỉ còn mỗi nữ chính thôi. Bạch Miên nheo mắt nhìn công tắc điện ở bên cạnh, miệng bỗng nhếch lên, nở một nụ cười quỷ dị.
Tạ Dao Dao ôm bụng, thong thả đi bộ trên dãy hành lang dài, có vẻ tâm tình đang khá tốt. Thấy đèn trong nhà đột nhiên phụt tắt, cô ta có chút hoảng sợ, khe khẽ gọi Lăng Thần một tiếng. Không có tiếng đáp lại, toàn bộ xung quanh dường như chìm vào bóng đêm tĩnh mịch. Tạ Dao Dao càng thêm hoang mang, trên trán đã ướt đẫm một mảng, đều là mô hôi lạnh.
Ánh trăng bàng bạc xuyên qua lớp cửa kính, chiếu vào trong nhà, Tạ Dao Dao nhìn thấy ánh sáng mới bớt sợ một chút. Tiếng giày cao gót chậm rãi vang lên, khiến cô ta giật thót lên. Trong căn biệt thự này chỉ có duy nhất một ông bác trung niên tới dọn dẹp hằng ngày, còn lại không có còn có ai khác. Vậy tiếng giày cao gót kia từ đâu mà có?
Cái tiếng "cộp, cộp" kia vẫn vang lên đều đặn, âm thanh phát ra càng ngày càng gần. Tạ Dao Dao liếm cái môi khô cằn của mình, thận trọng hỏi: "Ai đấy?"
Không có tiếng trả lời, âm thanh của giày cao gót ấy không rõ là từ nơi nào phát ra, càng nghe càng nổi da gà. Tạ Dao Dao nuốt nước bọt, xoay người lấy đà chạy thật nhanh về phòng. Sau lưng cô ta đột nhiên truyền đến một cảm giác lành lạnh, à không...
. phải nói là lạnh thấu xương mới đúng. Một chiếc lông vũ không biết từ đâu phi tới, cắm phập vào bức tường bên cạnh Tạ Dao Dao, cô ta mặt mày tái mét, hai chân mềm nhũn ngã khuỵu xuống.
"Cô đúng là hạng người ti tiện, đã mang thai còn dám bỏ trốn cùng người đàn ông khác. Nếu là ở thời cổ đại, chắc đã sớm bị người ta cho vào lồng heo để vứt sông rồi.
" - Âm thanh lạnh băng bỗng chợt vang lên trong bóng tối, Tạ Dao Dao ngồi trên hành lang phủ đầy ánh trăng, mắt liên tục chuyển qua chuyển lại, tìm kiếm nơi giọng nói xuất phát.
Bạch Miên đứng sau bức rèm, nghe giọng điệu của nữ chính liền cong môi cười nhạt. Cô vén tấm rèm màu mận tím, chậm rãi bước ra trước mặt Tạ Dao Dao, nhìn bộ dáng ngây ngốc của đối phương, cô khẽ giọng mỉa mai: "Thấy tôi đích thân đến đón, có phải cô rất bất ngờ không?"
"Cô như vậy là có ý gì?"
"Nghĩa trên mặt chữ, đón cô về Viên gia!
"
Nữ chính quả như đã mất đi ý thức, hoàn toàn trôi vào nhịp thiết lập của tác giả.
"Cô tự đi một mình đi, tôi không theo về đâu.
" - Tạ Dao Dao hơi nhíu mày, rõ ràng là đang không vui. Cô ta khó khăn lắm mới trốn khỏi Viên gia, cùng Lăng Thần tới đây, còn chưa kịp thả lỏng bản thân thì bị bắt lại. Có chết cô ta cũng không muốn bị nhốt trong chiếc lồng chim hoa mỹ kia, không muốn làm con chim hoàng yến bị nhốt nữa.
Bạch Miên nhìn qua đã biết nữ chính đang nghĩ cái gì, cô chầm chậm cúi xuống nâng cằm nữ chính, ép cô ta nhìn thẳng vào mắt mình, giọng nói lúc trầm lúc bổng vang lên: "Cô nghĩ mình làm hoàng yến trong lồng sao? Có biết rằng ai cũng muốn bước vào trong cái lồng son như Viên gia không? Còn nữa, cô không phải hoàng yến họ nuôi làm sủng vật, mà chỉ là một con gà nhỏ nuôi rồi thịt thôi.
"
Vốn dĩ đẩy cô ta sang cho Viên Triệt, không để cô ta bị gã đàn ông thơ tục khác vấy bẩn. Tạ Dao Dao hoàn toàn có thể vào Viên gia, từ từ lấy lòng ông bà Viên. Cô ta ngu ngốc, chọn ngược lại.
Ông bà Viên không vừa mắt Tạ Dao Dao, đưa cô ta vào cửa cũng chỉ vì cháu nội của mình. Nếu sau này không biết điều mà nhu thuận cúi đầu, sợ là hai người họ sẽ sớm đá văng cô ta đi thôi. Đừng tưởng bản thân có giá một chút thì sẽ là hoàng yến, Tạ Dao Dao thực ra chẳng hơn kém một con gà mái là mấy. Ban cho đặc ân đã không nhận lại còn định làm phản, đúng là không biết trời cao đất dày.
Khoảnh khắc nhìn thấy Viên Triệt trong phòng, cô ta không phản kháng, những lần thân mật da thịt với cậu ta cũng vô cùng tự nhiên. Cô ta dám nói bản thân không có chút cảm tình nào?
Nếu nói Tạ Dao Dao sau khi thức tỉnh là tỉnh ngộ, chỉ thật lòng yêu mỗi Lăng Thần. Vậy thì Tạ Dao Dao trước khi thức tỉnh vừa hèn mọn, vừa tham lam.
Cô ta không muốn bị gò bó trong biệt thự Viên gia, vậy tại sao trong nguyên tác vẫn chịu bước vào cửa của Lăng thị?
Thật nực cười!
Vì Lăng thị giàu hơn?
"Cô đang mang thai con của Viên Triệt, cốt nhục của Viên gia đấy. Chưa nói đến chuyện Viên gia có bắt cô về hay không, nhưng với tính cách của Lăng Thần, liệu anh ta có nhẫn nhịn đổ vỏ giúp cô không? Chịu được một năm hai năm nhưng không chịu được cả đời, đến lúc đó đứa con của cô không có sự bảo bọc từ Viên gia sẽ thế nào đây?" - Giọng điệu thiếu nữ thì thầm bên tay, nghe vừa có sự mê hoặc vừa sự khiêu khích, Tạ Dao Dao càng nghe, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
Cô ta hất tay Bạch Miên, hung dữ trừng mắt lại: "Đừng khiêu khích tôi nữa, không có tác dụng đâu! Thần Thần đã quyết định giúp tôi bỏ trốn cũng có nghĩa là anh ấy chấp nhận đứa bé này, chắc chắn không hối hận đâu.
"
Bạch Miên bỗng nhiên bật cười thành tiếng, cô đưa tay lên chống má nhìn Tạ Dao Dao. Không ngờ trên đời là có một người phụ nữ ngu xuẩn thế này, đàn ông có kẻ nào chịu đổ vỏ vô ích, thánh nhân còn chẳng phải huống chi là Lăng Thần. Chuyện này khiến cô bỗng nhớ lại chuyện cũ trên Thiên giới, mấy vị thần quân si mê Trúc Trì Tiên tử mà gây gổ với nhau, kết cục của bọn họ đều bị giáng thành phàm nhân, đẩy vào vòng luân hồi, đúng là ngu ngốc.
"Lăng Thần là một kẻ ích kỷ, làm sao chịu hy sinh nhiều điều cho con của cô. Hắn có thế lực có tay chân, nói không chừng tới khi đứa bé vừa sinh ra, anh ta đã cho người thủ tiêu rồi.
"
Nhìn nữ chính tâm trạng bất ổn, đấu tranh tâm lý cực kỳ mãnh liệt, cô chỉ đành chậc một tiếng rồi dựa đầu vào cửa kính. Ánh trăng bạc soi lên khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ, tạo nên một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp. Bạch Miên đưa mắt nhìn nữ chính rồi lại nhìn xuống dưới lầu, miệng khẽ cười khẩy một cái. - "Chắc cô không còn thời gian suy nghĩ nữa rồi.
"