Triệu Tiểu Oanh nhận được điện thoại, liền nhanh nhẹn thông báo cho hai nhà Lăng gia và Viên gia. Cả đoàn người rất nhanh đã kéo nhau tới căn biệt thự cổ kia, xe lớn xe nhỏ chạy thành hàng dài.
Bạch Miên nhìn thấy đoàn xe dưới cổng, khóe miệng không khỏi giật giật vài cái. Thế kia là định diễu hành đường phố sao? Nếu cô không tới chặn trước, sợ là nam nữ chính trông thấy đã sớm bỏ chạy rồi.
Nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh hãi của Tạ Dao Dao, cô từ từ bước đến vỗ nhẹ vào vai cô ta, giọng điệu cất lên có kèm theo chút mỉa mai: “Bọn họ tới rồi, đừng có hèn nhát trốn tránh nữa, chuyện cô tự mình làm ra thì phải tự mình giải quyết.
”
Không đợi nữ chính phản ứng lại, Bạch Miên lướt qua, nhanh nhẹn biến mất trong bóng đêm dày đặc. Bỏ lại một mình Tạ Dao Dao trên dãy hành lang trống trải, cô ta run rẩy đặt hai tay lên tấm kính trong suốt.
Mấy người họ đã tìm được tới đây rồi, cả Viên Triệt, Triệu Tiểu Oanh lẫn các vị trưởng bối đều có mặt. Cả đám người đang bắt đầu kéo nhau vào bên trong.
Tạ Dao Dao thờ thẫn nhìn xuống dưới tầng. Lần này bị bắt trở về, lại thêm sự ràng buộc của đứa bé, có lẽ cả đời sau này cô ta sẽ không được gặp lại Lăng Thần nữa. Vĩnh viễn không…
Đúng rồi! Lăng Thần đâu…
Tạ Dao Dao sực nhớ ra Lăng Thần trong bếp, vội vàng đứng dậy chạy vụt vào trong bếp. Miệng không ngừng gọi tên anh ta, hốt ha hốt hoảng lao xuống tầng.
Nghe tiếng gọi thất thanh của Tạ Dao Dao, Lăng Thần chân ráo chân ướt vội vã lao từ trong bếp ra, chỉ sợ chậm một bước thì cô ta sẽ gặp nguy.
Nhìn cái bóng nhỏ nhắn của Tạ Dao Dao ở trên cầu thang, anh ta có chút nghi ngờ, miệng khẽ gọi một tiếng: "Dao Dao?"
Tạ Dao Dao nhìn Lăng Thần không chớp mắt, hai hàng mi ươn ướt dường như vẫn còn đôi chút dấu vết của nước mắt. Cô ta chạy xuống, sà vào lòng người trước mặt, đôi tay ôm thật chặt tựa như sợ buông ra một khắc anh ta sẽ biến mất. Lăng Thần càng nhìn càng cảm thấy khó hiểu, anh ta xoa đầu Tạ Dao Dao, đang định dò hỏi xem có chuyện gì thì cánh cửa trong nhà chợt mở toang ra.
Triệu Tiểu Oanh dẫn theo đám người phía sau bước vào, vừa thấy cảnh nam nữ chính ôm ấp lẫn nhau, kỹ thuật diễn của cô ta liền chuyển sang chế độ mở. Đầu tiên đưa tay lên che miệng làm bộ kinh ngạc, tiếp theo cả người run rẩy mà gục vào vai bà Lăng, tiếng khóc thút thít rất nhanh đã vang lên.
Bà Lăng xót xa nhìn đứa con dâu tương lai bên cạnh rồi lại nhìn sang thằng con trời đánh trước mặt. Đúng là nuôi tốn cơm tốn gạo, cả ngày chẳng được việc gì ngoài việc ra ngoài gây chuyện. Nó tự tay dẫn Tạ Dao Dao tới biệt thự ngoại ô của Lăng gia, hiện giờ không chối cãi được rồi, thật khiến Lăng gia mất mặt.
"Làm sao mọi người tìm được tới đây?" - Lăng Thần có chút bàng hoàng nhìn đám người trước mặt. Đây là biệt thự đứng tên anh ta, ông Lăng bà Lăng cũng ít khi quan tâm tới nó, tại sao vẫn tìm được tới nơi này?!
"Tiểu Oanh, con và Tiểu Thần dẫn nhau lên căn phòng trên kia nói chuyện một chút đi.
" - Bà Lăng chẳng thèm đáp lời con trai, trực tiếp đẩy đẩy Lăng Thần và Triệu Tiểu Oanh tới căn phòng trên tầng ở cuối dãy hành lang, rồi ra hiệu cho thuộc hạ rút khỏi. Trong phòng khách hiện giờ chỉ còn lại mỗi mình Tạ Dao Dao với người nhà Viên gia.
Viên phu nhân cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa, bước lên một bước, giáng một cái bạt tai thật mạnh vào mặt Tạ Dao Dao: "Thứ con gái lẳng lơ! Tôi nhẫn nhịn cô lâu như vậy rồi mà còn không biết điều, cô tưởng mình có giá trị lắm sao? Viên gia đối với cô không tệ bạc, vậy mà còn bỏ trốn theo người đàn ông khác, khiến Viên gia mất sạch thể diện.
"
Tạ Dao Dao bị đau liền ôm chặt má trái, đôi mắt ngập nước, từng giọt lăn dài trên má. Lúc này cô ta chẳng còn cách nào khác ngoài việc nghe bà Lăng mắng chửi. Thấy mọi người xung quanh không một ai lên tiếng ngăn cản, cô ta rụt rè liếc mắt về phía Viên Triệt, miệng mấp máy: "Viên Triệt...
.
"
Anh ta không nói gì, chỉ lẳng lặng quay đầu nhìn đi nơi khác. Hiện giờ muốn anh ta nói, nhưng nói gì đây? Nói mẹ đừng đánh cô ấy nữa, cô ấy chỉ nhất thời hồ đồ? Hay là Dao Dao vô tội, cô ấy không có ý đi theo Lăng Thần đâu?
Chẳng có lý do gì để bênh vực cho Tạ Dao Dao lúc này cả. Người chủ động bỏ trốn là cô ta, chẳng có ai ép cô ta phải rời đi cả. Viên Triệt đành bó tay thôi, anh ta không giúp nổi người con gái này nữa.
Nhìn ánh mắt của Tạ Dao Dao, anh ta cười khổ hỏi một câu: "Anh có điểm nào thua kém Lăng Thần không? Hay tình cảm anh dành cho em chưa đủ?"
Tạ Dao Dao liên tục lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, chảy xuống như mưa. Không phải Viên Triệt không tốt, chỉ là khi ở bên anh, cô ta hoàn toàn không có một chút cảm giác mãnh liệt nào cả. Không giống như đối với Lăng Thần. Nói trắng ra, từ đầu đến cuối cô ta chỉ coi Viên Triệt là một người trên tình bạn dưới tình yêu thôi.
Thấy người con gái trước mặt im lặng không nói một câu, Viên Triệt gật gật đầu, đôi mắt đỏ lên, đầy những tia máu: "Em không cần nói đâu, anh biết mà. Nếu như hôm đó không xảy ra sơ suất, em cũng không có thai, không bị đứa con của anh ràng buộc. Tất cả là lỗi của anh, đáng lẽ không nên kéo em vào mối quan hệ vớ vẩn này, càng không nên ép em vào Viên gia.
"
"Không phải.
.
. Không phải vậy đâu mà.
.
.
" - Tạ Dao Dao khóc nức nở, cô ta lắc lắc đầu, phủ nhận câu nói vừa rồi. Người sai không phải Viên Triệt, trong chuyện này không có ai sai cả. Nếu có sai.
.
. thì chính là kẻ chủ mưu hại cô ta trong bữa tiệc hôm ấy. Đúng tất cả là tại người đó.
Nhìn biểu cảm nửa vời của Tạ Dao Dao, Viên Triệt vô cùng đau lòng. Thực ra trong tình yêu, người nào chủ động dâng hiến trước sẽ là kẻ chịu thiệt thòi, chịu tổn thương nhiều nhất. Cái sai duy nhất của anh ta chính là ở điểm này, biết Tạ Dao Dao và Lăng Thần tâm đầu ý hợp nhưng vẫn nhen nhóm hy vọng có được tình yêu của cô ta.
Thấy Viên Triệt xoay người đinh bỏ đi, Tạ Dao Dao vội vàng chạy vụt tới ôm chặt lấy anh ta, nước mắt ướt đẫm cả một một mảng lớn trên lưng Viên Triệt. Cô ta vừa khóc nức nở vừa nói: "Đừng đi.
.
. Em xin lỗi, đáng lẽ em không nên làm anh tức giận. Nhưng xin anh đừng bỏ em mà đi ngay lúc này.
"
"Ý em là.
.
. vì cái thai này nên em mới không thể kề vai sát cánh bên Lăng Thần, vì nó nên em mất hết tự do nhỉ? Hay nói trắng ra, tại đứa con của anh nên em mới phải chịu ấm ức. Bây giờ anh không được phép vứt bỏ em đúng không?" - Viên Triệt quay đầu, nhìn người phía sau. Trước con mắt của bao nhiêu người, Tạ Dao Dao cắn môi đành gật đầu thừa nhận.
"Nếu đã không cần thì bỏ nó đi. Dù sao thì, đã không cho nó được mái ấm như những đứa trẻ khác thì cần gì phải sinh nó ra để chịu thêm khổ.
" - Thế nhưng câu tiếp theo của Viên Triệt lại khiến cô ta sững sờ. Không ít người xung quanh cũng kinh ngạc, chẳng tin nổi vào tai mình.
Cô ta thẫn thờ nhìn người trước mặt mình, nhất thời không biết nên đáp lại ra sao. Quả thực cô ta không thích đứa trẻ này nhưng nói thế nào nó cũng là con của cô ta, nó vô tội, hoàn toàn không đáng bị như thế. Làm như vậy có phải là quá tàn nhẫn không?
Viên phu nhân cũng không đành lòng để đứa cháu sắp được bồng của mình biến mất vô ích như vậy, bà ta lay lay Viên Triệt: "Nhưng dù sao thì đó cũng là cốt nhục của Viên gia chúng ta mà.
"
"Không có đứa này thì sẽ có đứa khác, Dao Dao đã không muốn giữ đứa trẻ ấy thì chúng ta cũng không thể ép buộc cô ấy được. Cơ thể là của cô ấy, không phải của chúng ta.
" - Bà Viên nghe vậy nhưng vẫn có chút tiếc nuối nhìn cái bụng của Tạ Dao Dao, chỉ có duy nhất ông Viên là gật đầu tán thành.
Những người muốn vào cửa Viên gia nhiều tới mức có thể xếp thành hàng dài, người có thể sinh con cho Viên Triệt cũng không thiếu. Tạ Dao Dao có phúc không biết hưởng thì đành vậy chứ chẳng còn cách nào khác. Không phải chỉ có mỗi mình cô ta mang thai được, cần gì phải níu kéo một món đồ không phải duy nhất trên đời.
Người của Viên gia cuối cùng cũng chẳng bắt ép Tạ Dao Dao về, lần lượt rút khỏi căn biệt thự kiểu âu này. Đây rõ ràng là có ý muốn để cô ta tự sinh tự diệt. Tạ Dao Dao thấy lời của mình không còn tác dụng, trong lòng cô ta chợt dấy lên một loại cảm giác kỳ lạ, có một chút thất vọng, có một chút đau lòng nhưng cũng có một chút tức giận.
Đứa bé là do Viên Triệt mà ra, tại sao người nhà anh ta lại dửng dưng vứt bỏ như vậy chứ? Bây giờ Lăng Thần cũng đã bị bắt lại rồi, sau này không thể gặp cô ta được nữa. Giờ chẳng lẽ cô ta phải chịu cảnh nghèo khổ để làm bà mẹ đơn thân sao? Đám người giàu bọn họ thật quá đáng!
Tạ Dao Dao tức giận, một tay ôm bụng chạy theo Viên Triệt, đôi mắt vì khóc mà sưng đỏ hết lên. Cô ta vừa chạy vừa không ngừng gọi lớn: "Viên Triệt! Đợi em với, đừng đi mà! Viên Triệt! Anh không được bỏ rơi em, A Triệt!
"
Viên Triệt nghe tiếng gọi của cô ta, chỉ biết cười khổ một cái. Tạ Dao Dao muốn trốn thoát khỏi sự ràng buộc với Viên gia chỉ để đi theo Lăng Thần, nhưng khi anh ta quay lưng đi, trả lại tự do cho cô ta thì đối phương lại khóc lóc níu kéo, biểu cảm thật là nửa vời. Anh ta không chần chừ nhiều, bước lên xe rồi đóng cửa lại.
Tạ Dao Dao thấy vậy thì càng ngày càng hoảng, cô ta vội vàng chân nọ đá chân kia, chạy về phía chiếc xe mà Viên Triệt đang ngồi, trên mặt giàn giụa nước mắt. Cô ta định mở miệng gọi thêm một tiếng, không ngờ lời còn chưa cất, cả cơ thể bị trượt ngã uỵch xuống sàn đá lạnh.
Máu đỏ chầm chậm chảy ra, thấm vào tà váy sáng màu, nhìn rõ mồn một. Đoàn xe đang định chuyển động thì bị động tĩnh bên này làm chú ý tới. Mấy người Viên gia nhìn xuống, mặt mày trong chớp mắt liền tái đi, xe còn chưa kịp dừng hẳn đã thấy cả hai mẹ con Viên Triệt đã lao xuống đỡ lấy Tạ Dao Dao, nhưng đối phương lúc này đã sợ chết ngất, làm gì còn để ý tới trời đất xung quanh nữa.
“Thấy không? Cô bạn gái bé nhỏ đáng yêu của anh đang sống chết níu kéo Viên Triệt kìa.
” - Triệu Tiểu Oanh ngồi trên chiếc bàn làm việc, đôi chân thon dài vắt chéo lên nhau. Cô ta từ cửa sổ nhìn xuống đám ồn ào dưới tầng, trong lòng không kìm được mà kháy khịa vài câu với vị hôn phu.