Hệ Thống Truy Linh

Hệ Thống Truy Linh

Cập nhật: 22/06/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 121
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Hệ thống
Nữ Cường
Nữ Phụ
Xuyên Nhanh
     
     

Lăng Triệt đứng bên cửa sổ im lặng không đáp lại lời cô, hai tay anh ta siết chặt chấn song cửa, gân xanh trên tay nổi hết lên, có vẻ đang rất tức giận. Tức giận cũng đúng, nhìn thấy người con gái mình yêu trở mặt nhanh hơn lật bánh, làm gì có ai không giận.

Tạ Dao Dao là kiểu người muốn được chứ không muốn mất, thà để ta phụ người chứ người tuyệt đối không được phụ ta. Vừa muốn kề vai đồng hành cùng Lăng Thần, vừa muốn có sự chú ý của Viên Triệt, nhưng trên đời làm gì có chuyện vẹn toàn đôi bên.

“Trò này là do cô với Đàm Tố Nhi bày ra đúng không?” - Lăng Thần từ từ xoay người lại, ánh mắt lạnh lẽo đặt trên khuôn mặt gợi đòn của Triệu Tiểu Oanh. Mấy lần ở trường anh ta đã để ý rồi, hai người họ cười cười nói nói, với tính cách của Đàm Tố Nhi, chắc chắn quan hệ không phải bình thường.

Triệu Tiểu Oanh bước xuống, chậm rãi tiến từng bước từng bước lại gần Lăng Thần, miệng khẽ cười nhạt một tiếng: “Không có lửa thì làm sao có khói. Anh và Tạ Dao Dao không vờn giỡn vớ vẩn thì làm sao tôi có cơ hội bày trò đây?”

“Ha, nói như vậy thì… sự cố đêm hôm đó chắc không phải do hai người các cô bày mưu đấy chứ?” - Thấy Triệu Tiểu Oanh đang bước về phía này, Lăng Thần cũng dần dần lùi lại, bước một bước lùi một bước. Mãi tới khi phía sau không còn đường lui, anh ta mới chịu đứng lại.

Triệu Tiểu Oanh không những không dừng chân, mà ngược lại còn ép anh ta vào góc tường. Nhìn biểu cảm khó chịu của Lăng Thần, cô ta híp mắt cười: “Anh nghĩ sao thì chính là như vậy.

Lăng Thần nghe xong vô cùng tức tối. Cái gì mà “nghĩ sao thì là vậy”? Đêm hôm đó cùng lúc xảy ra hai vụ bắt gian, nhân vật chính đều là người đắc tội với Đàm Tố Nhi. Đúng là kế hay, một mũi tên trúng hai con nhạn, không tự suy đoán được thì có lẽ não anh ta bị chó ăn mất rồi.

“Hai người thâm độc thứ hai thì chắc không có ai dám giành thứ nhất. Triệu Tiểu thư trèo được lên tận vị trí Thiếu phu nhân của Lăng gia, đúng là cao tay ha ha.

” - Lăng Thần vừa cười vừa vỗ tay tán thưởng, nói là cười nhưng hoàn toàn không có chút nào khiến người đối diện dễ thở cả.

Đó là đối với người bình thường, Triệu Tiểu Oanh đương nhiên phải khác. Nếu chỉ một nụ cười lạnh kia đã dọa sợ thì cô ta làm sao có thể lật đổ Lăng gia, hủy hoại Lăng Thần được. Người ta nói rằng phụ nữ một khi đã trở nên độc ác thì đàn ông còn sợ không bì nổi. Triệu Tiểu Oanh chính là một trong số đó.

Lăng Thần cực kỳ phối hợp, đưa hai tay ra vuốt vuốt tóc mai trên mặt Triệu Tiểu Oanh, ngữ điệu ái muội nói: “Tôi còn nhớ rất rõ, đêm đó trên núi Thực Thành cô la hét rất lớn, chắc khi ấy khoái cảm cực điểm nhỉ. Dao Dao quên không dặn đám lưu manh đó thương hoa tiếc ngọc một chút, cơ thể ngọc ngà của Triệu Tiểu thư chắc đã chịu khổ rồi. Không biết cô có nhớ không?”

Anh ta vô cùng tự tin mà đe dọa Triệu Tiểu Oanh. Đối với cô ta mà nói, chuyện hôm đó tựa như cực hình tra tấn thể xác lẫn tinh thần, nếu không phải đã được đưa đi trị liệu, e là bây giờ nó đã trở thành bóng ma tâm lý của cô ta rồi.

Triệu Tiểu Oanh nghe tới thì bỗng nhiên bật cười, cô ta đưa hai tay vòng qua cổ Lăng Thần, rồi sáp lại khẽ thì thầm vào tai anh ta. - “Cơ thể của tôi ngọc ngà thế nào, chẳng phải anh cũng rõ hơn ai đấy sao?”

Lăng Thần thấy người trước mặt không những không kiêng dè mà còn dám lấn tới, mặt mày bỗng chốc liền trầm xuống. Anh ta vô cùng chán ghét kiểu người như này, sau một hồi suy nghĩ liền buông ra câu cảnh cáo: “Chỉ cần Triệu gia cô chủ động hủy hôn, tiền bồi thường tôi sẽ không trả thiếu.

“Oa tiền thì tôi thích đấy, nhưng làm nữ chủ nhân của Lăng gia còn thích hơn. Thần Thần đây là đang muốn vứt bỏ em sao?” - Triệu Tiểu Oanh cười thật tươi đáp lại bằng giọng điệu ngứa đòn. Đến câu cuối cô ta còn cố ý nhấn mạnh.

Lăng Thần càng ngày càng không chịu nổi được nữa, anh ta vung lên hất mạnh hai cánh tay đang khóa chặt trên cổ mình, chuẩn bị bỏ đi. Không ngờ, còn chưa đi được mấy bước thì bị cô gái kia nhanh nhẹn kéo lại, đẩy mạnh vào tường.

Triệu Tiểu Oanh dường như biến đổi, trên mặt hoàn toàn thu liễm lại sự lả lơi vừa rồi, đôi mắt sắc lẹm trừng thẳng Lăng Thần, giọng nói cũng lạnh băng, hoàn toàn khác khi nãy. Cô ta siết chặt cổ áo Lăng Thần, lạnh lùng nói tiếp: “Thế nên nhớ kỹ lấy, tôi và anh, cả hai đừng hòng thoát khỏi nhau.

Bạch Miên gấp lại cuốn sổ sách dày cộm, nhẹ nhàng liệng lên trên bàn khiến người đối diện lo sợ cúi gằm xuống. Cô vắt chéo chân ngồi trên chiếc ghế xoay, lạnh nhạt nhìn sang ông trưởng phòng trước mặt: “Chẳng phải anh tôi đã ngừng hợp tác với Tạ thị rồi à? Sao các người vẫn ký hợp đồng thế này?”

“Cái đó… xin lỗi Tiểu thư, bên chúng ta vừa bị lỡ mất một lô hàng lớn, đúng lúc đấy Tạ thị lại có đủ hàng đáp ứng, tôi cũng chỉ vì tập đoàn chúng ta thôi, ký hợp đồng với họ thêm một năm cũng không được mà, dù sao đây cũng đâu phải lần đầu tiên hợp tác...

.

Ông trưởng phòng cố gắng giải thích cặn kẽ mọi chuyện cho vị “giám đốc tương lai” ở đối diện. Không ngờ còn chưa nói hết thì đã bị cô chặn họng: “Không giải thích lằng nhằng, hủy hợp đồng đi. Đàm thị trước giờ chỉ cộng tác, chứ không có nâng đỡ cho mấy công ty vô danh đấy.

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả, tôi bảo hủy cứ hủy đi, tiền bồi thường không đủ thì trừ vào tài khoản của tôi, tiền tiêu vặt một hai năm của tôi đủ dùng cho mấy người đấy.

” - Bạch Miên chẳng chút e ngại, lấy tấm thẻ đen đẩy tới trước mặt ông trưởng phòng, rồi tiếp tục xem cái sổ sách giấy tờ khác.

Đàm Tố Nhi chẳng mấy khi tới trụ sở của Đàm thị, nên lúc cô mới tới bọn họ đều tưởng “ma mới” vào làm, xúm lại hỏi chuyện tào lao. Cũng may có ông trưởng phòng khá lớn tuổi nhận ra cô, nếu không chắc Bạch Miên phải gọi Đàm Phong tới cứu.

Tất cả các sổ sách, tài liệu khác của công ty đều không có vấn đề gì lớn, chỉ có mỗi chuyện ký hợp đồng buôn bán với công ty của cha nữ chính cần hủy thôi. Bạch Miên thu dọn lại đống hỗn độn trên bàn rồi nhìn sang ông trưởng phòng: “Chú không cần lo đâu, chủ tịch có hỏi thì cứ nói do tôi là được, tôi sẽ không làm các người liên lụy đâu.

Cô vừa nói vừa xách chiếc túi trên bàn lên, đang định dặn dò nhân viên vài chỗ sai nữa thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Là điện thoại từ phía bệnh viện, gọi vào lúc này chắc không phải do tên kia ngoẻo rồi chứ. Bạch Miên chần chừ một lúc rồi mới nhấc máy.

Bên kia truyền tới một trận hỗn loạn, tiếng bác sĩ gần như bị át đi. Bạch Miên cũng chỉ loáng thoáng nghe được vài câu trong đó, đại khái là: “Đàm tiểu thư… họ Mục cô đưa… biến mất… chẳng ai thấy…”

Mục Thanh Hy chưa chết à, chỉ biến mất thôi sao? Làm cô còn tưởng chuyện gì to tát lắm cơ. Thế nhưng tự dưng biến mất như thế, chẳng lẽ có gì uẩn khúc sao? Cô đột nhiên nhớ tới cảnh máu me đầy người hôm đó của Mục Thanh Hy, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.

“Các người mau chóng tìm tiếp đi, chú ý một chút tới mấy khu ổ chuột gần bệnh viện ý, xem xem cậu ta có chạy tới đấy không.

” - Bạch Miên xách chiếc túi, nhanh nhẹn rời khỏi phòng giám đốc, lên xe đi thẳng tới bệnh viện trung ương. Tên nhóc kia đang đâu chạy khỏi bệnh viện làm gì chứ, thật biết cách khiến người khác nhọc lòng.

Từ trụ sở Đàm thị tới bệnh viện trung ương thành phố có hơi xa, xe chạy khoảng hơn hai mươi phút mới tới nơi. Bạch Miên vừa bước xuống đã bị đám y tá đưa đi tìm người cùng. Mất hơn một tiếng đồng hồ, lùng sục khắp ngóc ngách trong bệnh viện xong thì nhân vật chính tò tò đi về.

Tình trạng của cậu ta hiện giờ so với đêm hôm ấy cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu. Máu me nhuộm đỏ thẫm cả cái áo bệnh nhân, bộ dáng phờ phạc gần như không còn một chút sinh khí. Thấy cậu ta trở về, các y tá bác sĩ đều sợ tớ mức suýt nữa ngất đi, có người còn định báo cảnh sát.

Mục Thanh Hy rất nhanh liền được đưa vào trong phòng bệnh, băng bó khám xét từ đầu đến chân một hồi lâu rồi mới được tha. Cả người cậu ta băng trắng gần như cái xác ướp, chỉ chừa lại mỗi cái đầu ở bên trên. Bạch Miên thấy vậy chỉ biết chép miệng, thở dài một cái: "Đang yên đang lành ở trong bệnh viện, cậu chạy ra ngoài làm cái gì chứ? Giờ bị còn thương bị thương tới mức này nữa.

"

Cậu ta thấy Bạch Miên ngán ngẩm nhìn mình, cũng chỉ đành cười ngượng cho qua chuyện. Đó là việc cá nhân của cậu ta, chỉ có mình cậu ta mới giải quyết được, nên không thể để mọi người liên lụy theo. Bị thương cũng chỉ là do ngoài ý muốn, nhưng sau lần này, tư thù cá nhân của cậu ta chấm dứt rồi, từ giờ có thể sống thoải mái rồi.

Bác sĩ cầm bệnh án vào trong phòng, nhìn thấy vẻ mặt tươi tỉnh của Mục Thanh Hy liền trầm mặc trong giây lát. Ông ta đưa mắt nhìn Bạch Miên, gật gật đầu vài cái bảo cô ra ngoài nói chuyện. Bạch Miên ra ngoài, nhìn ông ta bằng ánh mắt khó hiểu, hiển nhiên là không biết có chuyện gì.

Ông ta cầm bệnh án, thở dài một lúc rồi mới nói: "Bệnh nhân đó vốn đã rất yếu rồi, mấy vết thương khi nãy còn ảnh hưởng rất nghiêm trọng, với tình trạng kia của cậu ta, sợ là chẳng trụ nổi tới hai tháng nữa.

"

Bạch Miên theo bản năng đưa mắt nhìn người trong phòng bệnh. Tên nhóc kia đúng là mệnh khổ thật, trước đây đã không thể nói được, giờ còn vì bệnh hiểm nghèo mà không sống được bao lâu nữa. Tuy đã chứng kiến nhiều cảnh sinh tử nhưng bản thân cô vẫn không khỏi thở dài tiếc nuối một hơi. Suy cho cùng thì, mọi chuyện trên đời được an bài hết rồi, đâu thể muốn đổi là thay đổi được.

Mục Thanh Hy ở trong phòng bệnh, được y tá tiêm cho một liều thuốc xong liền ngủ thiếp đi. Bạch Miên nghe lời khuyên của bác sĩ, tiếp tục để cậu ta ở lại dưỡng bệnh một thời gian.