Trong tháng này xảy ra rất nhiều chuyện khiến cô bận tối mắt tối mũi, dường như không có lấy một chút thời gian nghỉ ngơi. Lần ở biệt thự ven biển ấy, Tạ Dao Dao suýt chút nữa sảy thai, cũng may được Viên Triệt đưa đi cấp cứu kịp thời, đứa bé mới coi như thoát khỏi nguy hiểm.
Nữ chính vì không muốn làm mẹ đơn thân mà khóc lóc cầu xin Viên Triệt, còn đem tính mạng ra thề sẽ không gặp Lăng Thần nữa. Viên phu nhân xót cháu nội, khuyên đi khuyên lại con trai mới chịu. Bên phía Lăng gia cũng tương tự, ông bà Lăng sợ con trai cưng lại gây thêm chuyện, đành tổ chức ngày kết hôn sớm hơn dự định.
Thế là, trong một tháng có tới hai đám cưới lớn diễn ra, mà bên nào Bạch Miên cũng phải tới. Nói không thân không quen cũng chẳng được, mấy bữa tiệc lớn trong giới kinh doanh, ông bà Đàm mắng nhiếc khuyên can thế này cũng phải lôi cô theo cùng. Thật mệt não…
Bạch Miên đang vùi đầu vào mấy đề toán trong phòng, thấy có tiếng gõ cửa liền cau mày lại. Mở cửa ra mới biết đàn em khóa dưới tới giao đề cương của thầy giáo. Chẳng biết hội đồng trường nghĩ cái gì trong đầu, tự dưng muốn đẩy lịch thi lên trước một tuần, đám học sinh được thầy giáo ưu ái tặng thêm mấy xấp đề ôn tập.
Thấy cô trầm mặc không nói gì, cô nhóc khóa dưới liền ngượng ngùng gọi một tiếng: “Học tỷ! Đàm học tỷ? Đề in bị lỗi hay sao ạ?”
Bạch Miên không đáp, chỉ chậm rãi lắc lắc đầu. Cô nhóc kia thấy vậy, cười một cái đáp lễ rồi cùng đám bạn quay về. Bạch Miên đang định đóng cửa phòng lại thì bỗng nghe thấy đám nhóc bàn luận với nhau: “Hôm qua tớ có tới bệnh viện, tình cờ thấy vợ của Viên thiếu lôi lôi kéo kéo với Thiếu phu nhân Lăng gia đấy. Bọn họ cãi nhau ghê lắm, nhưng không rõ là có chuyện gì.
”
“Vậy à? tớ nghe mấy anh chị khóa trên truyền tai nhau rằng, vợ Viên thiếu là bạn gái cũ của Lăng thiếu đấy. Chắc là thấy Thiếu phu nhân Lăng gia thân mật bên ông xã, nên tiền nhiệm nổi cơn ghen?” - Một đứa trong số đó vừa cười khúc khích vừa nói thêm.
Tiếng cười nói dần dần nhỏ đi rồi biến mất. Bạch Miên tựa lưng vào cánh cửa, khóe miệng không kìm được mà cong lên, cười một nụ tràn đầy khinh bỉ. Nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn không hiểu nổi con người của nữ chính, cô ta đây là vẫn chưa sống nghiêm chỉnh được sao?
Làm bạn gái Lăng Thần nhưng lại thường xuyên gặp mặt Viên Triệt, chuyện này Bạch Miên có thể hiểu, cô ta vì công ty sắp phá sản của cha mà bất đắc dĩ phải làm vậy. Nhưng sau khi đính hôn với Viên Triệt, theo lý mà nói thì phải an phận một chút, không ngờ chưa được bao lâu đã bỏ trốn với Lăng Thần. Giờ kết hôn rồi nhưng tính nết vẫn chẳng thay đổi, thấy vợ chồng người ta thân mật thì nổi cơn ghen?!
Thật nực cười. Nữ nhân ở thế giới này tham lam tới vậy sao, dám đứng núi này trông núi nọ?! Hay là do bản thân cô suy nghĩ cổ hủ, không chịu tiếp thu quan điểm của thế giới mới?
Bạch Miên gần đây rất siêng tới bệnh viện thăm Mục Thanh Hy, bác sĩ y tá ở đó cũng dần dần quen mặt vị khách sộp này. Hôm nay cũng giống như thường lệ, cô xách theo một hộp bánh lớn vào phòng bệnh. Mục Thanh Hy đã tỉnh từ lâu, thấy cái hộp trên tay cô liền nheo mắt lại.
“Cái này tôi thấy ở tiệm bánh gần trung tâm thương mại, cảm thấy khá vừa miệng nên mua thêm một phần đem tới cho cậu.
” - Bạch Miên nhẹ nhàng đặt hộp bánh lên trên bàn rồi giải thích với cậu ta.
Băng trên người Mục Thanh Hy đã bớt dần, chỉ còn một phần ở trán, một phần ở cánh tay. So với hình tượng “xác ướp” tháng trước thì chắc là đã khá lên không ít. Cậu ta ngồi trên giường, nhìn thấy y tá đưa đồ ăn trưa tới liền nhanh nhẹn nhận lấy.
Bạch Miên chống tay ngồi trên cái ghế duy nhất trong phòng, im lặng nhìn cậu ta ăn uống ngon lành. Người trước mặt chắc hẳn vẫn chưa biết được tình trạng của mình hiện tại, vẫn hồn nhiên ăn uống như không có chuyện gì.
Thấy Mục Thanh Hy nhăn mày, mặt mũi bỗng dưng đỏ gay lên, Bạch Miên vội tiến lại gần đỡ lấy bát súp trên tay cậu ta. Thành bát còn rất nóng, cô không ngờ cậu ta lại uống luôn như vậy. Nhìn mặt cậu ta vì bỏng mà đỏ lên, Bạch Miên liền chép miệng: "Bị bỏng rồi sao? Súp còn nóng, chờ nó nguội một chút rồi hãy dùng.
"
Mục Thanh Hy vô cùng nghe lời, đưa bát súp cho cô rồi che miệng ho khù khụ. Bạch Miên nhân lúc mấy người trong phòng không để ý liền truyền một chút hàn khí vào bát, cái bát súp cũng vì thế mà giảm được không ít nhiệt. Chờ người trước mặt trở lại bình thường, cô mới trả món đồ trên tay lại. Cô ngẩng đầu, vừa nhìn lên thì thấy tên nhóc kia há miệng, tựa như đang chờ đợi điều gì.
Bạch Miên: "...
.
"
Gì vậy trời? Bát súp nguội rồi kìa, còn không mau cầm lên đi.
Đan Đan mất tăm mất tích suốt mấy ngày, giờ chẳng biết từ đâu chui ra, nó không chịu đựng nổi mà hét lớn vào tai Bạch Miên: [Ký chủ đại nhân, giúp người ta uống súp đi!
]
Bạch Miên nhìn biểu cảm cực kỳ mong đợi trên mặt cậu ta, một hồi sau mới thở dài một tiếng. Cô chậm rãi múc một thìa đưa lên trước mặt cậu ta, từng chút từng chút đút cho tới khi hết bát súp. Tên nhóc này là mục tiêu công lược của cô, chiều lòng cậu ta một chút cũng không sao.
Chờ tới khi y tá lên dọn đồ, Bạch Miên mới đứng dậy, quay trở lại cái ghế cách giường bệnh không xa, tiếp tục cắm đầu vào cái điện thoại. Mục Thanh Hy chần chừ một lúc rồi dùng thủ ngữ hỏi cô: Tôi đã ổn hơn rồi, không cần thiết phải ở lại chăm sóc tôi đâu. Cô không quay về trường, học tiếp sao?
"Tôi thi xong rồi nên không nhất thiết phải về trường nữa. Cậu khỏi lo, có cần gì thì cứ bảo với, tôi ngồi đây chăm bệnh, không có đi đâu lung tung đâu.
" - Cô lơ đễnh đáp lại một tiếng rồi cúi đầu xuống, bàn tay thon dài như bay múa trên màn hình điện thoại. Thì bởi vì đã qua kỳ thi tốt nghiệp nên cô mới có nhiều thời gian rảnh rỗi mà ngồi đây chứ, hiện giờ chỉ còn chờ kết quả bên phía nhà trường thôi.
Bạch Miên đang nói bỗng dưng im lặng, cô ngước mắt lên nhìn Mục Thanh Hy, miệng thuận tiện khuyên một câu, giọng nói cất lên có kèm theo một chút luyến tiếc và than thở: "Còn nữa, cậu ngoan ngoãn ở yên trong bệnh viện chữa trị đi, bệnh tình có thể sẽ ổn hơn đấy.
"
Mục Thanh Hy nghe vậy liền cười nhạt, cậu ta khua khua tay nói tiếp: Bệnh của tôi còn có thể tốt lên sao? Tôi có thể sống lâu hơn sao? Cơ thể của tôi thế nào, tôi biết rất rõ. Cô không cần phải lấp liếm che giấu đâu, tôi đã sớm biết rồi.
Các triệu chứng, biểu hiện của bệnh mỗi ngày một trầm trọng, bản thân cậu ta tất nhiên là biết rõ nhất, còn cần người khác báo lại cho sao? Cơ thể ngày càng mệt mỏi, giấc ngủ càng ngày càng kéo dài, thậm chí có hôm cậu ta còn hôn mê sâu, tất cả cậu ta đều biết. Thời gian của cậu ta không còn nhiều nữa rồi.
Bạch Miên ngừng tay, bất ngờ nhìn thiếu niên gầy gò nằm trên giường. Cô còn tưởng tên nhóc này vô ưu vô lo vì không biết tình trạng cơ thể của bản thân. Xem ra không phải như vậy, thằng nhóc kia kiên cường thật đấy. Nếu là người thường, biết tin này có lẽ đã sớm suy nghĩ tới mức bỏ ăn bỏ ngủ rồi.
"Vậy cậu định như thế nào?"
Mục Thanh Hy khẽ cong đôi môi nhợt nhạt, nhìn hoàn toàn không có một chút sức sống. Đôi tay gầy guộc của cậu ta tiếp tục khua khua trong không trung: Tôi không muốn ở lại bệnh viện nữa, chữa trị tiếp cũng chỉ mất thêm thời gian và tiền bạc thôi, chẳng bằng xuất viện sớm, hưởng thụ nốt quãng đời còn lại còn hơn.
"Suy nghĩ kỹ chưa?" - Bạch Miên tùy tiện hỏi thêm một câu.
Mục Thanh Hy gắng gượng cười một cái, một mực khẳng định lại: Tôi suy nghĩ rất lâu rồi.
Cô đứng dậy chỉnh lại cổ áo, đồng thời buông chiếc điện thoại trên tay xuống. Sau một hồi im lặng, cô cuối cùng mới thốt được một câu: "Cậu.
.
. đúng là bị điên rồi.
"
Ngày hôm sau, Bạch Miên làm thủ tục xuất viện cho Mục Thanh Hy rồi đưa cậu ta trở về biệt thự Đàm gia. Đám bác sĩ ở đó đã khuyên bảo rất nhiều lần nhưng Mục Thanh Hy vẫn bỏ ngoài tai, cuối cùng cũng chẳng còn cách nào khác, đành để cậu ta xuất viện.
Từ khi về nhà, mọi người trên dưới Đàm gia đều nhìn Mục Thanh Hy bằng ánh mắt tràn đầy thương cảm. Đến cả ông bà Đàm lẫn Đàm Phong cũng ái ngại nhìn cậu ta. Bạch Miên chẳng cần đoán cũng biết, bọn họ đang lo cho tương lai của Đàm Tố Nhi thôi.
Bạch Miên đặt vé đưa Mục Thanh Hy đi khắp nơi, cho cậu ta tận hưởng nốt khoảng thời gian cuối cùng này. Suốt nửa tháng trời, gần như hai người đã đi khắp mọi khu du lịch trong nước rồi, nếu không phải vì sức khỏe có hạn, chắc cô còn đưa cậu ta đi phiêu lưu mạo hiểm luôn.
“Cậu có chắc là muốn đến cái nơi này chơi không?” - Bạch Miên đưa tay lên che nắng, đôi mắt đen láy khẽ nheo lại. Chẳng hiểu sao, chiều tà rồi mà vẫn nắng quá. Cô đứng trước cổng khu vui chơi nổi tiếng trong thành phố, nhăn mày nhìn đám đông ồn ào trước mặt.
Gần như toàn là con nít…
Thế nhưng, thấy Mục Thanh Hy tươi cười gật đầu, cô đành chiều lòng cậu ta. Đám thanh niên ở thế giới này tính nết khá trẻ con, trưởng thành rồi vẫn còn đến nơi này vui chơi, đối với Bạch Miên mà nói, chẳng khác gì mấy đứa nhóc tiểu học.
Tiếng cười nói, gầm rú ở đây khiến cô cảm giác như đang vào ngục Cửu U trước kia, nhưng mà đương nhiên nơi đó đáng sợ hơn ở đây nhiều. Bạch Miên cau mày nhìn mấy đứa nhóc đuổi nhau chạy khắp nơi rồi lại liếc sang mấy cặp đôi đang tình tứ trước mặt.
Mục Thanh Hy nhét vào tay cô mấy que kẹo bông màu hồng, tươi cười khua tay hỏi lại cô: Tố Nhi, cô không thích mấy nơi náo nhiệt như thế này sao? Hay chúng ta đi nơi khác nhé?
“Không sao, cậu thích là được rồi, còn đối với tôi thì đi nơi nào cũng như nhau thôi.
” - Bạch Miên một tay cầm kẹo bông, một tay chỉnh lại chiếc ba lô nhỏ trên người. Biểu cảm khó chịu vừa rồi cũng rất nhanh biến mất, tựa như trước đây chưa từng xuất hiện.
Mục Thanh Hy thấy vậy liền hài lòng cười một cái, cậu ta nắm lấy tay Bạch Miên, kéo cô tới trước cái máy gắp thú bông. Đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm cô, khiến Bạch Miên đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái. Cô ho khẽ hai tiếng rồi chậm rãi nói: “Được rồi, được rồi, chơi thì chơi.
”
Bạch Miên mua xu xong liền quay lại cái máy kia, thấy cậu ta nhìn chăm chú con công bằng bông trong máy, Bạch Miên bỗng bật cười: “Tôi không ngờ cậu thích mấy món đồ nữ tính thế này đấy.
”