Ông bà Đàm thấy con gái dẫn một thiếu niên về thì không khỏi ngạc nhiên, hỏi ra mới biết rằng con gái rượu nhà mình nhặt được cậu ta ở ngoài đường, thấy đẹp trai nên mang về làm người giúp việc. Nghe cái lý do “đẹp trai”, bà Đàm suýt ngất, lẽ nào chuyện Lăng Thần thích Tạ Dao Dao khiến nó bị tổn thương?
Bà Đàm ngồi xuống bên cạnh Bạch Miên, trong lòng đầy xót xa: “Tố Nhi à, nếu con thích Lăng Thần như vậy, cha mẹ có thể tới Lăng gia tìm cách để con và Lăng Thần đính hôn, con đem một thằng nhóc không rõ lai lịch như này về nhà thì không ổn đâu.
”
“Ai nói con thích Lăng Thần?” - Bạch Miên hỏi ngược lại bà Đàm, mắt vẫn không rời quyển sách giáo khoa.
Lẽ nào không phải? Trước kia cứ nói đến Lăng Thần và Lăng gia là nó lại phấn chấn hẳn lên. Bà Đàm càng nghe càng sợ, cứ tưởng bảo bối của mình bị tổn thương tới mức chết tâm rồi. Bà cầm lấy tay Bạch Miên, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tố Nhi, con có tâm sự gì trong lòng thì phải nói cho mẹ, đừng giấu giếm, phải giải tỏa mới nhẹ nhàng hơn chứ.
”
Bạch Miên hết cách, đành phải nói rõ một lần cho bà Đàm, nếu không bà ấy còn dính lấy dài dài. Cô cực kỳ, cực kỳ bình tĩnh mà giải thích cho bà Đàm: “Mẹ à, con không thích Lăng Thần một chút nào hết, trước đây liên tục đòi tìm Lăng Thần là vì chưa hiểu chuyện, hiện giờ lớn rồi, hết rồi. Không có yêu đương nam nữ gì ở đây cả.
”
“Thật không?” - Bà Đàm nắm chặt tay Bạch Miên, thận trọng hỏi lại một lần nữa.
“Vâng, thế nên mẹ mau đi ra ngoài đi, đừng làm phiền con học bài. Học kỳ này con phải đứng thứ nhất!
” - Cô nhanh chóng tìm cách đuổi bà Đàm ra ngoài, từ hôm cô dẫn cái tên nhóc Mục Thanh Hy kia về, ông bà Đàm lẫn Đàm Phong đều thay phiên nhau vào hỏi cô. Biết ngay là dính vào mấy chuyện không đâu này rất phiền phức mà.
Bạch Miên tiếp tục vùi đầu vào học, tới lúc quản gia gọi xuống dùng cơm mới chịu rời bàn học. Bước xuống lầu, thấy Mục Thanh Hy đang cùng với người làm trong nhà bày biện đồ ăn, Bạch Miên cũng không khỏi kinh ngạc. Mới đến có mấy hôm mà đã thân thiết với toàn bộ người làm trong Đàm gia rồi? Tên nhóc đó cũng khá đấy.
“Nhanh như vậy đã quen hết rồi sao?” - Bạch Miên ngồi xuống bàn ăn, liếc mắt về phía Mục Thanh Hy. Thấy cậu ta mỉm cười gật gật đầu mới quay đi. Tên Mục Thanh Hy này cũng không tồi, chỉ tiếc là gia cảnh không tốt, lại còn bị câm nữa.
Đám con trai hiện giờ chỉ nhắm vào gia sản nhà họ Đàm mới tiếp cận Đàm gia đại tiểu thư, chứ không phải thực lòng yêu thích. Nhưng Mục Thanh Hy thì khác, cậu ta nợ Bạch Miên một mạng, có nền móng bước tới tình yêu đích thực hơn. Vấn đề là… ông bà Đàm liệu có chấp nhận hay không.
Bạch Miên ngước mắt lên nhìn chằm chằm ông bà Đàm. Hai người họ thấy vậy liền cười hỏi: “Sao vậy bảo bối? Tự dưng nhìn bọn ta bằng ánh mắt đó là có ý gì?”
Cô nhìn họ không chớp mắt, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Cha! Mẹ! Nếu có một ngày con phải lòng người có gia thế kém hơn Đàm gia, hai người có ngăn cản không?”
Đàm Phong nghe xong, suýt nữa thì đem đồ ăn trong miệng phun hết ra bên ngoài. Anh ta che miệng ho khù khụ hai tiếng, đôi mắt không biết vô tình hay cố ý mà liếc Mục Thanh Hy bên cạnh. Đến ông bà Đàm cũng lặng người vài giây, nhưng rất nhanh liền lấy lại biểu cảm ban đầu.
“Không sao, con thích là được.
” - Ông Đàm nở một nụ cười hiền từ, không trách mắng cũng không có bất kỳ biểu hiện nào không hài lòng. Nhà có duy nhất một cô con gái, không chiều con gái thì chiều ai.
Bạch Miên quan sát từng biểu hiện của họ, miệng tiếp tục dò hỏi: “Giả dụ, người đó không có nhà cao cửa rộng, tiền lương hằng tháng cũng không đủ tiêu thì sao?”
Đàm Phong lại đưa mắt nhìn Mục Thanh Hy lần thứ hai. Lần trước em gái mình rơi xuống nước, lẽ nào đầu cũng úng nước luôn? Trước kia nó rất ghét có quan hệ với những người tầng lớp hạ lưu, sao tự dưng lại hỏi mấy câu kỳ lạ như vậy, đổi khẩu vị rồi sao?
“Thu nhập không ổn thì làm sao nuôi con được? Ta không có ý định khinh rẻ hay gì nhưng Tố Nhi à, con từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, có chịu được khổ không?” - Ông Đàm chậm rãi buông đũa, nghiêm túc nhìn Bạch Miên. - “Đúng là gia sản của Đàm gia rất lớn, nuôi thêm một người cũng không có vấn đề gì, nhưng Đàm gia không chứa chấp kẻ ăn bám được.
”
Gia cảnh kém hơn cũng không sao, ông chỉ sợ đàn ông kia lợi dụng tình cảm mà lừa gạt con gái mình thôi. Nhưng nếu tên kia thật lòng đối đãi với Đàm Tố Nhi mà lại có năng lực, ông nhất định sẽ cho cơ hội. Chứ tuyệt đối không chia rẽ đôi uyên ương.
Bà Đàm nhíu mày, cảm thấy vô cùng khó hiểu, trong lòng không kìm được mà hỏi Bạch Miên: “Tố Nhi, sao con lại đột nhiên hỏi như vậy? Chẳng lẽ đã thật sự thích ai rồi?”
“Không có, con chỉ hỏi vậy thôi, biết đâu sau này như thế thật. Tương lai đâu ai biết trước mà.
” - Bạch Miên nhanh nhẹn phủ nhận, còn tiếp tục nữa chắc bọn họ lại tiếp tục quấn lấy để tra hỏi mất. Hơn nữa, nhìn ánh mắt kia của Đàm Phong, cô tự dưng có chút không yên tâm.
Ngày trở lại trường cũng đến rất nhanh, Bạch Miên xách chiếc va li to đùng vào ký túc xá riêng. Bởi Nam Viên là trường quý tộc, ký túc xá cho học sinh đương nhiên cũng rất rộng, hơn nữa chẳng ai chung phòng với ai. Đám học sinh nhà giàu này rất cầu kỳ, ký túc xá ở trường cũng phải có người dọn nên kẻ nào cũng mang theo bảo mẫu tới.
Trước đây Đàm Tố Nhi rất thân thiết với F4, người dọn phòng tất nhiên cũng là Tạ Dao Dao. Hiện giờ nội bộ F4 có xích mích, kẻ đầu sỏ là cô đây tất nhiên không dùng Tạ Dao Dao được nữa rồi. Không còn cách nào khác, Bạch Miên đành đưa cả Mục Thanh Hy theo tới trường.
Cậu ta vừa bước vào đã thu hút rất nhiều ánh mắt, có lẽ là chưa thấy giúp việc nào vừa trẻ vừa đẹp như thế. Đám đàn em của nguyên chủ nhìn thấy cũng nhanh nhẹn tới hóng hớt, ríu rít một hồi tới tận lúc về phòng. Đàm Phong suốt từ sáng sớm tới giờ cứ ậm à ờ mãi, Bạch Miên cau mày quay sang hỏi: “Rốt cuộc anh định nói cái gì?”
Đàm Phong ngập ngừng một hồi mới mở lời: “Hay là để anh bảo giúp việc nữ tới cho em, cậu ta… tốt xấu gì cũng là con trai, để cậu ta qua chỗ của anh đi.
”
“Không cần đâu, hơn nữa cậu ta đòi đi với em đấy, anh có ép cậu ta cũng không đi đâu.
” - Bạch Miên từ chối ngay lập tức, mở cửa phòng nhanh nhẹn đi vào, bỏ mặc Đàm Phong ở bên ngoài.
Phòng ký túc xá nữ cũng chẳng kém phòng ngủ ở nhà là bao. Bạch Miên ngắm nghía một hồi, đang định ngồi xuống nghỉ ngơi thì tự dưng có người gõ cửa phòng. Mục Thanh Hy đang định ra mở cửa thì bị Bạch Miên ngăn lại. Thấy cậu ta nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, cô nhẹ nhàng đáp một câu: "Ở đây toàn là người không thể đắc tội, cậu gây chuyện tôi không giải quyết được, ở yên trong phòng đi, không có việc gì thì đừng đi.
"
Thanh Hy nghe vậy liền khẽ gật đầu. Bạch Miên mở cửa, phát hiện trước mặt là một cô gái trẻ tuổi, hình như lại là một trong số đàn em của con nhóc Tiểu Đàm Đàm đây. Cô nhóc kia thấy cô bước ra thì phấn khích reo lên: "Đàm tỷ, cuối cùng chị cũng trở lại rồi. Thời gian chị không ở đây, con nhỏ nhà nghèo kia lại bắt đầu hành động ngông cuồng, nó còn to gan đánh lại người của mình nữa.
"
"Vậy à?"
Bạch Miên được cô nhóc kia đưa đến một góc khuất trong trường, mặc dù chưa tới nơi nhưng cô vẫn nghe rõ tiếng khóc thút thít của Tạ Dao Dao. Nơi này là nhà vệ sinh trong trường, có lẽ là bị người ta dội nước hay đánh đập chứ gì. Đám đàn em không nghe lời này chắc là định 'tiền trảm hậu tấu' đây mà. Nhưng theo logic ngôn tình, vào thời điểm này hay có nam chính hoặc nam phụ xuất hiện lắm, hiện giờ mà lộ mặt, nhất định sẽ bị người ta ghi hận.
Bạch Miên dừng lại, tìm một vị trí tốt để quan sát mọi chuyện bên trong. Quả nhiên không ngoài dự đoán, chưa đầy năm phút, nam phụ Viên Triệt xông vào, lập tức giải cứu Tạ Dao Dao. Không hiểu tại sao, nhưng lần nào Tạ Dao Dao bị lột đồ đều có nam chính và nam phụ tới. Nhân lúc hai người kia đang diễn show ân ái, Bạch Miên nhanh trí sai cô nhóc lúc nãy đi gọi Lăng Thần tới, còn cẩn thận dặn dò ám chỉ Viên Triệt với anh ta.
Nghe tin Tạ Dao Dao bị ức hiếp trong nhà vệ sinh, Lăng Thần chạy như điên tới, vừa mới bước vào thì bắt gặp cảnh kia. Quần áo trên người Tạ Dao Dao bị đám đàn em của Bạch Miên lột hết, chỉ còn mỗi bộ đồ lót, cô ta vừa choàng áo của Viên Triệt thì Lăng Thần đến. Lăng Thần giận tái mặt, anh ta lao đến liên tục đánh vào mặt Viên Triệt. Bên ngoài có mấy nữ sinh hóng hớt lấy điện thoại ra quay, sự việc càng ngày càng to.
Bạch Miên liếc mắt, từ trong đám đông phát hiện Triệu Tiểu Oanh cũng đã ra mặt góp vui. Cô rảo bước đi về phía cô ta, trên mặt nở một nụ cười mê hồn: "Triệu tiểu thư, lâu rồi không gặp!
"
Triệu Tiểu Oanh hơi giật mình, nhìn thấy người tới là Bạch Miên liền thở phào nhẹ nhõm. Nhìn khí chất này của Triệu Tiểu Oanh, có lẽ là tâm lý đã bình phục rồi. Bạch Miên nhẹ nhàng đặt tay lên vai Triệu Tiểu Oanh, khóe miệng khẽ cong lên: "Triệu tiểu thư còn nhớ đêm hôm ấy tôi đã nói gì không?"
"Đương nhiên là nhớ, chẳng phải tôi đã quay lại sớm hơn dự định sao, để đối tác phải ứng phó một mình, sao có được.
" - Triệu Tiểu Oanh xoay cổ tay, vừa vặn bắt lấy cánh tay của Bạch Miên, cười một tiếng đáp lại. Đan Đan nhìn nụ cười tà mị kia của hai người, lông trên cơ thể đều dựng đứng cả lên. Đây đúng là kiểu nham hiểm của nhân vật phản diện, không sai một ly.