Cuối tháng 11, thành phố Hồng Kông bắt đầu rơi những trận tuyết đầu mùa, không khí trở nên lạnh buốt vô cùng, vào lúc tuyết đang rơi kia, một chiếc Rolls-Royce trắng xuất hiện trên phố càng khiến mọi người phải ngoái đầu nhìn. Lý Nhược ngồi bên ghế phụ, thi thoảng lại chỉnh sang bài hát khác, Tiểu Khiết vừa lái xe vừa nói:
- Nghe nhạc như cậu thì khác gì ăn cơm nhưng không ăn thêm thức ăn đi kèm.
- Dạo này tâm trạng mình không tốt, chẳng muốn làm gì cả, ước gì quay lại lúc còn nhỏ. – Lý Nhược ngừng đổi bài hát, cô ấy nhìn ra cửa kính.
- Cậu và anh ấy lại cãi nhau sao? – Tiểu Khiết hỏi.
- Không phải, chỉ là cảm thấy hơi bất an thôi, Hoạt Cẩn cầu hôn mình. – Lý Nhược chậm rãi trả lời.
- Cái gì cơ, anh ấy cầu hôn cậu? – Tiểu Khiết hỏi lại.
- Ừ, nhưng mình thấy bất an trong lòng, nên vẫn chưa trả lời, có cảm giác anh ấy chưa thật sự hiểu được mình. – Lý Nhược thở dài đáp.
Nhìn Lý Nhược đang sầu não kia, Tiểu Khiết cũng chỉ biết im lặng tiếp tục lái xe, chuyện quan trọng cả đời người, nếu bản thân không thể quyết định, thì hãy dành thời gian suy nghĩ, để sau này có như thế nào thì đó cũng chính là quyết định của bản thân. Đưa Lý Nhược về đến biệt thự Hoạt Thị, Tiểu Khiết tạm biệt và động viên cô bạn, xong mới rời đi.
Vừa chạy xe vào tầng hầm, Tiểu Khiết tháo dây an toàn, lấy túi xách ở ghế sau rồi cô mới đẩy cửa xe bước ra. Đi một mạch lên phòng ngủ, Sắc Vi vừa tắm xong, thấy Tiểu Khiết bước vào, anh nói:
- Ngày mai anh phải bay sang Ý, khi nào xong việc anh sẽ về ngay.
- Bay gấp vậy anh? – Tiểu Khiết đi tới ôm thắt lưng anh.
- Ừ, em ở nhà cẩn thận, anh sẽ gọi điện thường xuyên cho em. – Sắc Vi ôm lấy cô.
- Em sẽ rất nhớ anh, Sắc Vi. – Tiểu Khiết ôm ghì lấy thắt lưng anh chặt hơn.
- Anh cũng vậy, anh không muốn đi một chút nào...
.
Sau khi tắm, Tiểu Khiết đang đứng sấy tóc trong phòng thay đồ, thì nghe tiếng Sắc Vi đang nói chuyện điện thoại với ai đó, anh nói bằng tiếng Ý, trong giọng anh còn cả sự giận dữ. Tiểu Khiết nhẹ nhàng bước ra, cô nhìn anh, Sắc Vi thấy cô liền đứng dậy, anh mở cửa đi ra bên ngoài, tiếng cửa phòng đóng lại rõ to, làm cô giật thót. Lần đầu tiên nhìn thấy anh tức giận như vậy, Tiểu Khiết hơi lo lắng, cô ngồi xuống giường, chờ anh quay lại.
Nhưng cả tiếng đồng hồ trôi qua, Sắc Vi cũng chưa về phòng, dì Vương vội vàng gõ cửa gọi cô:
- Cô Tiểu Khiết, mau xuống xem tiên sinh, ngài ấy đang rất tức giận.
- Anh ấy ở đâu? – Tiểu Khiết bật dậy.
- Ở phòng làm việc dưới lầu.
.
Dì Vương vừa tránh sang một bên, Tiểu Khiết vội chạy xuống lầu, cô đi thật nhanh hướng về cánh cửa phòng làm việc của Sắc Vi. Đẩy cửa đi vào, nhìn đống hỗn loạn trên sàn, Tiểu Khiết vội đi đến chỗ Sắc Vi đang ngồi, một tay anh chống lên trán, đầu cúi gầm. Cô hạ thấp gối gần như là ngồi, đưa tay giữ hai bên mặt Sắc Vi nâng lên:
- Có chuyện gì không anh? Nói em nghe, được không?
Anh im lặng, con ngươi trong mắt như sâu hút, kéo Tiểu Khiết đứng dậy, anh ôm lấy eo cô, tựa đầu vào người cô, không nói gì cả. Tiểu Khiết ôm lấy vai anh, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ, an ủi:
- Anh đừng như vậy, em luôn ở đây và lắng nghe anh mà, Sắc Vi.
- Tiểu Khiết của anh.
.
.
Anh yêu em, thật sự rất yêu. – Giọng trầm thấp của Sắc Vi làm cô thấy bất an hơn.
- Em cũng rất yêu anh, nhìn em này.
.
. – Tiểu Khiết nhẹ giọng đáp.
Đêm nay, Sắc Vi như trở thành một người khác, anh chỉ ôm cô, rất lâu mới chịu buông ra, Tiểu Khiết kéo tay anh:
- Khuya rồi, anh về phòng ngủ nhé.
- Ừ.
Nói rồi, anh xoay người đi thẳng ra ngoài, rồi về phòng ngủ, Tiểu Khiết nắm chặt tay, cô tự hỏi trong lòng rằng người đàn ông cô yêu rốt cuộc đang gặp chuyện gì chứ?
Sau khi nhờ người giúp việc dọn dẹp trong phòng làm việc, Tiểu Khiết mới đi lên lầu, cô nhẹ nhàng mở cửa, Sắc Vi đang nằm trên giường, hình như anh đã ngủ. Cô rón rén bò lên giường, chưa kịp nằm xuống thì đã bị Sắc Vi kéo thẳng nằm xuống dưới người anh, Tiểu Khiết hơi choáng, nhưng cô vẫn kịp nói:
- Làm em giật mình.
.
.
- Anh xin lỗi.
Nói rồi, Sắc Vi giữ hai tay Tiểu Khiết lên cao xong tay kia kéo váy của cô qua khỏi đầu, anh ném sang một bên, rồi cúi đầu dày vò từ môi đến ngực cô, mỗi lần anh chạm vào đều khiến cô như sắp vụn vỡ đến nơi, hôm nay anh mang tâm trạng tức giận và hành vi mạnh bạo hơn mọi lần. Tiểu Khiết mơ hồ nghĩ, không lẽ cô làm gì anh giận sao? Nhận ra người dưới thân mất tập trung, Sắc Vi xoay lưng cô lại, vừa chiếm lấy cô vừa thì thầm vào tai:
- Tập trung vào anh, Tiểu Khiết.
.
.
- A.
.
.
chậm.
.
.
chậm lại.
.
. Sắc Vi.
.
.
Vén tóc Tiểu Khiết sang một bên, phần cổ xinh đẹp của cô hiện ra, Sắc Vi kéo cô thẳng lưng dựa sát vào lồng ngực của anh. Anh hôn dọc theo từ tai xuống đến cổ và vai Tiểu Khiết, hơi thở anh nóng rực phà vào cổ, khiến cô khẽ rùng mình. Tiết tấu của anh càng nhanh hơn, mạnh hơn, hai tay đặt lên ngực cô mà yêu chiều hết mực. Ngoài trời, tuyết đang rơi càng lúc càng dày hơn.
.
.
Không biết là qua bao lâu, Tiểu Khiết dù đang rất mệt, nhưng cô vẫn cố vươn tay mò tìm điện thoại, cô cần biết mấy giờ rồi, nhưng tay cô đột ngột bị giữ lại. Sau đó, cô bị kéo xoay người lại, Sắc Vi đang nhìn cô chằm chằm. Tiểu Khiết kháng cự, vì người đàn ông này lại đang muốn cô.
- Đừng kháng cự anh, Tiểu Khiết.
- Em không chịu nỗi nữa.
.
.
để lần sau cũng được mà anh.
.
.
ư.
.
.
- Anh sẽ nhẹ nhàng.
.
.
Mỗi lần anh đến, Tiểu Khiết đều cảm nhận rất rõ ràng, anh nhẹ nhàng hơn khiến cô trở nên vô thức mà đón nhận anh hết lần này đến lần khác.
Tiếng điện thoại reo inh ỏi trên đầu tủ, Tiểu Khiết cố mở mắt để xem nó ở đâu, là Lý Nhược gọi, hỏi cô sao chưa đến công ty, nhìn lại đồng hồ, Tiểu Khiết choàng tỉnh, cô sắp trễ giờ làm rồi, vội vàng tắt điện thoại, vừa định xuống giường thì cô cảm giác như hai chân không còn sức, cô ngã ngồi xuống thảm trên sàn. Phải mất một lúc, cô mới đứng dậy nổi, Sắc Vi đã đi từ sớm, còn không thèm đánh thức cô.
Thay vội bộ váy công sở, Tiểu Khiết cầm lấy túi xách, không quên lấy điện thoại cho vào túi, cô cầm giày cao gót chạy một mạch xuống lầu, dì Vương nhìn bộ dạng hối hả của Tiểu Khiết mà bật cười. Vào tầng hầm, Tiểu Khiết mở cửa xe ném giày vào trước, xong cô ngồi lên xe, khởi động xe rời khỏi biệt thự.
Vừa lúc đến công ty, bảo vệ hướng dẫn cô đậu xe vào một chỗ khác vì tầng hầm đã kín chỗ. Tiểu Khiết vội đeo lại giày rồi mới rời khỏi xe, cô đi thật nhanh vào bên trong công ty. May quá, không bị trễ.
Hôm nay trời vừa mưa, mưa xong lại có tuyết rơi, không khí lạnh lẽo xé da xé thịt. Tiểu Khiết nhìn ra bên ngoài, lòng cô thấy lo lắng quá, cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Buổi chiều tan làm, Lý Nhược vừa đứng ngay cửa phòng kế toán, cô ấy nhìn Tiểu Khiết rồi hỏi:
- Khi nào cậu thi tiếng Pháp?
- Tháng một năm sau mình thi, lát mình có lớp học, cậu về trước nha. – Tiểu Khiết vừa gom gọn tài liệu vừa nói.
Sau đó, cả hai cùng đi ra ngoài lấy xe, mặt đường ngập tuyết, các xe dọn tuyết đang chạy qua chạy lại để hút tuyết vào sát lề đường, đảm bảo thông thoáng cho con đường. Tiểu Khiết đi nhanh về phía xe của cô, nhưng cô đạp vào một vũng nước đã đóng thành đá cứng, suýt té ngã ra phía sau, nhưng may mắn được Thạc Hy nhanh tay đỡ lấy. Giúp cô đứng dậy trước, Thạc Hy nhắc:
- Đi chậm thôi, cậu không cần cái đầu nguyên vẹn nữa sao?
- Cảm ơn cậu, Thạc Hy, bữa giờ không thấy cậu, sao thế? – Tiểu Khiết hỏi.
- Đi học chứ làm gì nữa, sang năm tôi mới tốt nghiệp. – Thạc Hy cho tay vào túi áo khoác, nhìn cô.
- Cảm ơn cậu đã giúp lần nữa nhé, tôi phải đến trung tâm ngoại ngữ rồi, tạm biệt.
Ngồi vào xe, Tiểu Khiết liền lấy điện thoại, định gọi cho Sắc Vi, nhưng không ai nghe máy, cô thử gọi vài lần nhưng vẫn không được. Những ngày tiếp theo, Tiểu Khiết không thể gọi cho Sắc Vi, chuyện gì đang xảy ra vậy, Tiểu Khiết lo lắng vô cùng.
Một ngày kia, trời cực kỳ xấu, tuyết rơi dày đến mức các công ty ở trong khu vực bị tuyết bao phủ phải cho nhân viên nghỉ việc vài ngày. Tiểu Khiết đang ngồi trong phòng làm việc ở lầu hai, dì Vương cầm vài phong bì mang lên cho Tiểu Khiết, có người nào đó gửi đến cho cô. Sáng nay ông Vương ra ngoài nên sẵn lấy bưu phẩm ở phòng bảo an. Dì Vương nhẹ nhàng đặt phong bì đó lên bàn:
- Có người gửi đồ cho cô này, tôi đặt ở đây nhé.
- À, cảm ơn dì, cứ để ở đó cho cháu. – Tiểu Khiết đang lấy sách.
- Vậy tôi ra ngoài trước nhé. – Dì Vương nói.
Đặt mấy cuốn sách lên bàn, Tiểu Khiết đưa tay lấy chiếc phong bì màu đen lên xem, không thấy ghi địa chỉ và tên người gửi, chỉ có thông tin người nhận là họ tên đầy đủ của cô và địa chỉ biệt thự. Xé bỏ con dấu và khóa trên phong bì, Tiểu Khiết trút hết những thứ có trong đó ra, một số ảnh và một tấm thiệp màu đen, có khắc dấu tập đoàn S/V.
Nhặt ảnh lên xem trước, Tiểu Khiết như chết điếng, tay cô run bần bật, cô lật những tấm ảnh còn lại lên, toàn bộ là ảnh chụp của Sắc Vi và Trình Giản Dao, hai người họ từ sân bay Hồng Kông xuất phát đi Ý, và những ảnh còn lại là chụp lễ đính hôn của hai người họ với nhau, Tiểu Khiết vội mở tấm thiệp màu đen kia ra, là thiệp mời dự lễ đính hôn thân mật trong gia tộc của anh và Giản Dao.
Tiểu Khiết lao ra khỏi phòng, cô chạy xuống tìm Ông Vương để hỏi chuyện, nhưng không ai trong biệt thự biết chuyện này cả. Cô vội chạy về phòng, thay nhanh bộ váy màu đen, lấy áo khoác và giày cao gót xong lại chạy xuống tầng hầm để xe, ném giày vào xe, cô tức tốc khởi động xe rời khỏi đó ngay. Nếu là chuyện của Sắc Vi thì chắc chắn Phán Vũ và Tần Vũ sẽ biết.
Vì đã được thông báo về các biển số xe trực thuộc tập đoàn S/V nên bảo vệ không chặn xe Tiểu Khiết lại để kiểm tra, chiếc Rolls-Royce trắng tinh đột ngột xuất hiện trước cửa công ty, người bước xuống là một cô gái mặc váy đen dài tận mắt cá chân, tóc buông xõa xinh đẹp vô cùng. Phán Vũ vừa nghe bảo vệ thông báo là Tiểu Khiết đến, anh vội vàng xuống đón cô, đưa cô vào thang máy và vào phòng chờ cho khách hàng trước.
- Trời đang tuyết lớn, sao cô Đổng lại lái xe đến đây, rất nguy hiểm đấy.
- Phán Vũ, anh có thể nói thật cho tôi biết về chuyện gì đang xảy ra với Sắc Vi không? – Tiểu Khiết nhìn Phán Vũ, đôi mắt cô lúc này thật đẹp.
- Tôi.
.
.
tôi.
.
. Không thể cho cô biết tình hình của tiên sinh. – Phán Vũ cụp mắt xuống, anh không dám đối mặt với cô.
- Anh ấy đính hôn cùng Trình Giản Dao, đúng không? – Tiểu Khiết rơi nước mắt, cô hỏi.
- Tại sao cô biết ??? – Phán Vũ nghe như sét đánh ngang tai, anh vội ngẩng đầu nhìn cô.
- Là sự thật sao, là thật sao.
.
. Phán Vũ?
- Khoan đã, Tiểu Khiết.
.
.
Tiểu Khiết.
.
. cô hãy bình tĩnh. – Phán Vũ muốn trấn an cô.
Cảm giác như tim bị ai bóp nghẹt, hơi thở của cô cũng không thể tiếp tục, Tiểu Khiết đứng dậy, cô đi nhanh ra bên ngoài, trước sự tò mò của nhiều cặp mắt ở đó. Phán Vũ vội vàng đuổi theo, Tần Vũ vừa trong thang máy đi ra, Phán Vũ liền nói:
- Tần Vũ, lấy xe nhanh lên.
.
. Tiểu Khiết biết chuyện của tiên sinh rồi.
- Cái gì??? Cô ấy đâu, cậu nói chuyện này ra làm gì vậy hả? - Tần Vũ nói xong liền ném tài liệu lên bàn lễ tân và chạy xuống tầng hầm lấy xe.
Tiểu Khiết mở cửa xe, cô ngồi vào bên trong, nước mắt cô rơi nhiều vô cùng, cô vừa khởi động. Thì Phán Vũ đã lao ra chặn ngay trước đầu xe, anh bước đến cạnh cửa ghế lái, cúi người gõ cửa kính, gọi to:
- Đừng lái xe, chúng tôi đưa cô về, tuyết đang rơi rất lớn, Tiểu Khiết.
.
.
làm ơn.
.
. nghe tôi đi, cô đừng như vậy.
.
.
Bỏ ngoài tai những lời khuyên can của Phán Vũ, Tiểu Khiết lái xe rời đi rất nhanh, Tần Vũ cũng vừa lái xe đến, Phán Vũ vội mở cửa xe ngồi vào và hối thúc Tần Vũ tăng ga đuổi theo Tiểu Khiết. Giữa trời đầy tuyết, gió thổi vù vù, một chiếc Rolls-Royce trắng lao vút qua, ai cũng trầm trồ vì người ngồi trong xe quá xinh đẹp, chiếc BMW đen bóng cũng lao theo với tốc độ ngang nhau. Nhìn tốc độ xe phía trước, Tần Vũ quay sang nói:
- Tiên sinh đã dặn không được đề cập chuyện này với cô ấy, sao cậu lại nói ra?
- Tôi không nói, là tự cô ấy nói ra, không biết chuyện gì nữa. – Phán Vũ nói.
- Tôi sợ cô ấy gặp tai nạn quá, tuyết rơi dày thật. - Tần Vũ vừa cố quan sát phía trước vừa nói.
- Ráng theo kịp tốc độ của cô ấy, có chuyện gì chắc tiên sinh điên lên mất. – Phán Vũ lo lắng.
Về đến trước cổng biệt thự, Tiểu Khiết đẩy cửa xe ra rồi chạy một mạch lên phòng, cô khóa trái cửa lại. Ông Vương và dì Vương ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, khoảng 5 phút sau thì hai người kia cũng vừa đến, Phán Vũ vội hỏi:
- Tiểu Khiết đâu rồi Ông Vương?
- Tôi thấy cô ấy đã chạy một mạch lên lầu, vào phòng rồi. – Ông Vương trả lời.
- Xảy ra chuyện gì vậy? – Dì Vương hỏi.
- Chúng tôi lên xem cô ấy trước.
Đứng bên ngoài, Phán Vũ gõ cửa nhưng không nghe Tiểu Khiết trả lời, bất lực, cuối cùng bọn họ cũng phải đi xuống lầu lại, căn dặn Ông Vương và dì Vương nhớ để mắt đến cô, có việc gì thì gọi ngay cho bọn họ. Vì cả hai người họ chỉ biết sơ về việc này, ông nội của Sắc Vi đột ngột trở bệnh rất nặng, trước khi ông qua đời, mong muốn là Sắc Vi đưa Trình Giản Dao về Ý để gặp mặt lần cuối. Ngoài ra, bọn họ cũng khá sốc khi nghe nói về chuyện đính hôn kia.