Ở phía Lombardy của hồ Garda, miền Bắc nước Ý, một khu biệt thự sang trọng nằm cách Brescia không xa về phía Bắc. Từ bên ngoài vào là khu vườn rộng 110.
000 m² với đài phun nước, hồ nhỏ, đài vòng và một vọng lâu, bên cạnh là một trang viên lớn và khu nhà dành cho quản gia và người giúp việc, còn có cả một vườn nho và chanh. Vào bên trong biệt thự, những chùm đèn pha lê lộng lẫy trên trần nhà và nhiều tác phẩm nghệ thuật đắt giá được theo dọc tường, các chi tiết trang trí được cân nhắc cẩn thận, tỉ mỉ với những bức bích họa rực rỡ, điểm nhấn theo phong cách trung cổ và đá lát cẩm thạch cổ.
Vừa đẩy cửa thư phòng ra, Sắc Vi đi thẳng xuống phòng khách, mẹ anh vội đuổi theo sau, một người phụ nữ lớn tuổi và truyền thống, dung mạo đầy khí chất, bà ấy lên tiếng:
- Sắc Vi, con phải ở lại, ông con sắp không ổn rồi.
- Ông còn muốn gì nữa, theo nguyện vọng của ông là muốn con đính hôn, con cũng đã chấp nhận. – Sắc Vi bực dọc.
- Mẹ biết là con không yêu Giản Dao, nhưng dù sao cũng là ý nguyện của ông, mẹ xin con. – Bà ấy vừa giữ tay con trai lại.
- Con không kết hôn với cô ấy được, ông như thế này là đang ép buộc con phải làm điều bản thân con không muốn? – Sắc Vi nói nhanh.
- Mẹ sẽ khuyên ông hiểu, lễ đính hôn vừa rồi cũng chỉ có trong gia tộc hai gia đình biết, con đừng lo. - Mẹ anh vội nói.
- Con đang điên lên đây, đừng ai làm phiền con.
Nói rồi anh đi một mạch về phòng, đóng rầm cửa lại, cha của Sắc Vi lúc này cũng vừa từ thư phòng bước ra, liền an ủi vợ:
- Cứ thế này thật không ổn cho nó, bà ráng nhẫn nhịn.
- Làm sao đây, cha sắp không ổn rồi, nhưng còn Sắc Vi? Còn con bé Giản Dao?
- Đừng lo, chỉ cần không để ông đòi hỏi bọn nó cưới nhau là được, tôi sẽ giải quyết mọi chuyện. – Cha của Sắc Vi nói.
- Liệu có ổn không ông, tôi thấy Sắc Vi đang mất kiểm soát...
.
Ngồi lên ghế, Sắc Vi như muốn nổi điên lên, giờ này anh chỉ muốn bay về Hồng Kông, anh không nghe điện thoại mỗi lần Tiểu Khiết gọi vì anh sợ bản thân không kiểm soát được hành động mà muốn đến gặp cô ngay.
HỒNG KÔNG
Sau vài ngày ở trong phòng suy nghĩ, hôm nay Tiểu Khiết đã bình tĩnh hơn, cô thay bộ váy công sở đẹp nhất, trang điểm nhẹ nhàng, đeo giày cao gót vào và lấy túi xách, cô xuống tầng hầm lấy xe xong lái đến công ty. Cô nộp đơn nghỉ việc rồi rời khỏi công ty, tâm trạng không thể tích cực hơn, lững thững bước ra xe.
Quay về biệt thự, gặp ai cô cũng chào hỏi rất vui vẻ, từ tốn đi về phòng, lên phòng làm việc ở lầu 2, thu dọn sách trên bàn rồi đặt tất cả lên kệ, cô đổ đống ảnh trong phong bì đen ra, nhìn một lượt rồi cất gọn vào lại, kéo hộc bàn ra đặt vào cẩn thận. Về phòng ngủ, cô mở ngăn kéo nhỏ trong bàn làm việc của Sắc Vi, lấy ra một con dấu khóa trang sức nhỏ, tháo sợi dây chuyền và chiếc vòng tay ra, cho vào chung chỗ với chìa khóa, cô thay quần jean và áo thun bình thường, mặc áo khoác xong liền với lấy đôi giày thể thao đeo vào. Cột tóc lên cao, quấn khăn choàng quanh cổ, cô tắt nguồn điện thoại, đặt lên bàn làm việc cùng chiếc thẻ ngân hàng. Lấy túi xách đeo vào, Tiểu Khiết nở nụ cười thật tươi, cô đi xuống lầu, lấy xe rồi lái đi ra ngoài.
Đến cổng an ninh lớn ngoài cổng chính, Tiểu Khiết dừng xe vào chỗ đậu gần đó, cô liền bước đến phòng bảo an:
- Chú ơi, cho cháu đậu nhờ chiếc xe, khi nào có người của tập đoàn S/V đến thì chú giao chìa khóa cho bọn họ giúp cháu nhé.
- À, là cô hả, được rồi, cô cứ đậu xe ở đó đi, khi nào ông Vương hoặc người của Sắc tiên sinh đến thì tôi nói họ. – Chú bảo an nhận lấy chìa khóa.
- Vâng ạ, cháu cảm ơn chú.
Bước nhanh ra đường lớn, Tiểu Khiết bắt chiếc taxi gần đó, cô nói tài xế đưa đến sân bay. Cô phải về Tứ Xuyên, không thể làm phiền Lý Nhược, biết cô ấy hạnh phúc là niềm vui của Tiểu Khiết. Ở lại đây, làm cô thấy trống trải thật sự, về nhà tìm việc sẽ tốt hơn. Mua vé máy bay xong, Tiểu Khiết không mang theo gì cả, vì trận hỏa hoạn ở Tân Giới đã thiêu đốt hết tất cả.
Lý Nhược không liên lạc được cho cô bạn, nên vội lái xe đến tìm, ông Vương chạy ra đón:
- Tiểu Khiết cậu ấy vừa nộp đơn nghỉ việc ở công ty, xong cháu không liên lạc được nữa, nên sang đây xem thử.
- Lúc nãy, tôi thấy cô ấy vui vẻ lái xe đi ra ngoài rồi, cũng không nghe nói là đi đâu? – Ông Vương nói.
- Lạ thật, thôi cháu về đây.
Ngồi trên xe, Lý Nhược thắc mắc không biết tại sao Tiểu Khiết đột ngột nghỉ việc, lại tắt điện thoại, mang theo suy nghĩ hoài nghi đành trở về biệt thự trước rồi thử liên lạc lại.
Về đến Tứ Xuyên, Tiểu Khiết uể oải đi ra khỏi sân bay, cô tranh thủ đi mua một chiếc điện thoại khác và mua lại sim điện thoại. Đầu tiên là nhắn tin cho Lý Nhược báo bình an, không cần lo lắng, sau đó về nhà.
Tháng 12, thời gian này khí hậu vẫn còn ấm áp, Tiểu Khiết dụi mắt, xong bắt xe buýt. Sau vài trạm, cô ấy về đến trước cổng nhà, đẩy cổng đi vào, cô nhìn gốc cây hoa hạ ở góc sân, cha Đổng vừa chặt nó đi vì lá nó rụng nhiều quá. Tiểu Khiết cất tiếng gọi to:
- Con về rồi ạ.
Nhưng không ai đáp lại, Tiểu Khiết nhìn một hồi thì thấy chiếc xe máy điện cũ đã không còn trong sân, các dụng cụ làm nông cũng không thấy. Cô đi bộ ra rẫy bắp tìm cha mẹ, gần 20 phút thì tới nơi, cô thấy cha mẹ đang lúi húi làm cỏ, cất tiếng gọi to:
- Mẹ ơi.
.
.
Nghe tiếng gọi mẹ ơi, cha mẹ Đổng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, là con gái đang gọi họ. Tiểu Khiết nhanh chân chạy đến chỗ họ, mẹ Đổng liền hỏi:
- Sao về mà không gọi điện cho cha con đi đón, về lâu chưa?
- Con mới về, nhưng không thấy ai ở nhà, nên nghĩ cha mẹ ra rẫy bắp, nên con đi bộ ra đây. – Tiểu Khiết nói.
- Thật là, thôi đi về. - Mẹ Đổng nói.
- Hai mẹ con đi xe máy đi, tôi đi bộ từ từ về sau. – Cha Đổng nói.
- Thôi, cha mẹ khiên đồ nặng thì về trước đi, con đi bộ về, gần mà. – Tiểu Khiết nói.
- Vậy để cha đưa mẹ về trước, xong quay lại đón con sau. – Cha Đổng nói.
- Vâng ạ.
Lúc cha Đổng quay lại đón thì Tiểu Khiết đã đi được hơn một nửa quãng đường về, cô leo lên xe ngồi phía sau, hết nhìn lưng cha lại đưa mắt nhìn xung quanh, xong chốc chốc lại thẫn thờ suy nghĩ xa xôi vô định. Về đến nhà, Tiểu Khiết đi thẳng vào trong phòng ngủ, cô tháo giày vứt sang một góc chân giường, rồi nằm xuống, kéo chăn đắp qua đầu để ngủ. Mẹ Đổng thỉnh thoảng có đi vào xem nhưng thấy con gái ngủ nên bà cũng không tiện gọi con thức để hỏi chuyện. Cha đổng đang lúi cúi chặt củi ở sau nhà, thấy vợ vừa đi ra ông liền dừng dao lại và hỏi:
- Con bé sao vậy, lúc nãy tôi chở nó về thấy nó cứ buồn buồn, còn buồn nhiều hơn lần trước nữa?
- Tôi có vào xem nhưng thấy nó đang ngủ nên không hỏi được, mà có hỏi cũng chưa chắc nó chịu nói. – Mẹ Đổng nói.
- Không biết con bé bị gì nữa, nhìn con như vậy tôi thật sự rất xót. – Cha Đổng thở dài ra rồi nói.
- Tôi cũng vậy, chắc lần này tôi không cho nó đi Hồng Kông nữa đâu, đi làm xung quanh thị trấn này cũng được rồi. – Mẹ Đổng vừa lấy bắp ra lột vỏ vừa nói.
- Tôi cũng nghĩ như bà.
Trời vừa chập chững tối thì Tiểu Liêm mới đi học về, chống chân xe máy điện xuống đất rồi quay sang nhìn mẹ hỏi:
- Con thấy tin nhắn của mẹ nói chị về rồi ạ, chị đâu rồi mẹ?
- Chị con ngủ trong phòng đấy, đừng làm ồn nó. – Mẹ Đổng nói.
- Chị làm sao, bị ốm hả mẹ? – Tiểu Liêm lại hỏi.
- Không biết nữa, hay con vào phòng thử nói chuyện với chị xem. – Mẹ Đổng nói.
- Vâng ạ, để con thử nói chuyện với chị. – Tiểu Liêm đáp, rồi đi thẳng vào phòng của cô bé trước.
Buổi tối, Tiểu Khiết vừa thức dậy, cô không ăn cơm mà kéo chiếc ghế gỗ của cha cô hay ngồi đặt ra trước hiên nhà và ngồi xuống. Ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía cổng nhà như tìm kiếm hoặc chờ đợi một điều gì đó. Tiểu Liêm cầm rổ đựng vài trái bắp đã luộc chín đến, lấy 1 chiếc ghế gỗ nhỏ đặt rổ bắp lên rồi hỏi chị gái:
- Chị sao thế, sao chị không ăn cơm, chị bị bệnh hả?
- Chị không sao, em học hành dạo này thế nào rồi? – Tiểu Khiết nhìn em gái rồi mỉm cười.
- Vẫn bình thường thôi chị, mà chị có chuyện gì phải không ? – Tiểu Liêm nhìn sang chị gái, trong lòng cô bé cũng lo cho chị.
- Không có gì đâu, em vào ôn bài đi, chị muốn ngồi ngoài này một chút, khi nào mệt chị sẽ vào. – Tiểu Khiết vẫn nở nụ cười nhìn em gái.
- Vậy em vào trước nhé, chị cũng vào nhà đi, về khuya trời có gió. – Tiểu Liêm đứng dậy rồi đi vào nhà, nhưng cô vẫn ngoái đầu lại nhìn bộ dạng của Tiểu Khiết.
Thật sự không ổn một chút nào, Tiểu Khiết ngồi đung đưa chân, đom đóm cũng bắt đầu bay ra. Một chiếc chăn được đặt lên người cô, Tiểu Khiết ngẩng đầu nhìn thấy mẹ, mẹ Đổng khẽ vỗ lên tóc cô rồi bà đi trở vào nhà.
HỒNG KÔNG
Đã gần hai ngày trôi qua, ông Vương và dì Vương lúc này liền đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trong phòng bếp, dì Vương lên tiếng hỏi:
- Cô Tiểu Khiết vẫn chưa về giờ làm sao đây ông Vương?
- Hay tôi gọi cho cậu Phán, cậu Tần để thông báo việc cô ấy đi ra ngoài từ sáng hôm qua tới giờ vẫn chưa về nhé? – Ông Vương nói.
- Ừ.
.
.
ừ ông mau gọi cho bọn họ đi, để có gì họ liên lạc với cô ấy, không biết đã đi đâu nữa. – Dì Vương hối thúc.
Ông Vương vội lấy điện thoại, bấm số Phán Vũ, nhưng chưa kịp gọi thì đã nghe thấy tiếng xe ôtô dừng ở bên ngoài cửa lớn. Tưởng Tiểu Khiết trở về, cả hai người vội chạy ra xem thử, nhưng chỉ thấy Tần Vũ đang lái chiếc xe của Tiểu Khiết, còn Phán Vũ thì lái chiếc xe kia.
- Sao cậu Tần lại lái xe của cô Tiểu Khiết, còn cô ấy đâu? – Ông Vương vội hỏi.
- Chúng tôi không liên lạc được cho cô ấy đã 2 ngày rồi. – Dì Vương nói thêm.
- Bọn tôi vừa đến cổng an ninh thì được bảo an thông báo là Tiểu Khiết đã gửi chìa khóa xe lại đó, nên chúng tôi lái xe về biệt thự luôn, xem thử có chuyện gì. – Tần Vũ vừa bước ra khỏi xe.
- Khoan đã ông Vương, ông nói vậy tức là Tiểu Khiết, cô ấy đã rời đi gần 2 ngày vẫn chưa quay lại. – Phán Vũ vội hỏi.
- Đúng rồi, chúng tôi cố liên lạc nhưng vẫn không được, đang định thông báo cho hai cậu biết đây. – Ông Vương vội giải thích.
- Không được rồi, Tần Vũ, chúng ta phải cố liên lạc với Tiểu Khiết để xem thử cô ấy đã đi đâu, nếu không khi tiên sinh về thì chúng ta tiêu đời mất. – Phán vũ nói rồi quay vào trong xe, Tần Vũ cũng vội vàng mở cửa xe bước vào, rồi hai người rời đi ngay lập tức.
Ông Vương nhìn sang dì vương, rồi lại nhìn theo bóng xe của 2 người kia đang khuất dạng.
Cùng lúc đó ở miền Bắc nước Ý, Sắc Vi đang ngủ trên sofa trong phòng thì nghe có tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân, có ai đó vừa bước vào phòng. Sắc Vi liền mở mắt và ngồi dậy, nhìn người trước mặt là Trình Giản Dao. Cô ấy đặt ly sữa lên bàn làm việc gần đó cho anh rồi mới chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, nhìn Sắc Vi một hồi lâu:
- Trông anh mệt mỏi quá lại thức khuya nữa phải không? Sao không về giường ngủ?
- Anh đang rất mệt, em ra ngoài đi. – Sắc Vi lạnh lùng đáp.
- Chúng ta đã đính hôn rồi, anh không nhớ sao Sắc Vi? – Giản Dao nhắc.
- Anh không muốn nhắc đến chuyện này thêm lần nào nữa, em ra ngoài ngay đi, Giản Dao. – Nhắm chặt đôi mắt lại, anh gằn giọng xuống nói.
- Anh không hiểu đúng không, em đang là hôn thê của anh đấy, một ít thời gian nữa thôi chúng ta sẽ kết hôn theo như lời ông nói. – Giản Dao đứng phắt dậy nói.
- Ra ngoài. – Sắc Vi quát.
Giản Dao bật khóc, đẩy cửa phòng bỏ chạy ra bên ngoài. Mẹ Sắc Vi thấy vậy vội chạy theo giữ tay cô ấy lại và nhẹ giọng an ủi:
- Con đừng khóc, bác hiểu tình cảm của con đối với Sắc Vi, nhưng Giản Dao à, con đừng tự hành hạ bản thân như vậy. Tuy ông nội nói như thế, nhưng bác thật sự mong con hạnh phúc với người thật sự yêu thương con.
- Bác gái à, con thật sự rất yêu SắcVi, con đã yêu anh ấy rất lâu.
.
.
- Giản Dao bật khóc nức nở.
Từ sau lần bị Sắc Vi cự tuyệt ở Hồng Kông, Giản Dao đã quay lại Ý và tìm gặp ông nội để thuyết phục ông có thể đứng ra tác hợp cho cô và Sắc Vi. Cô đã cầu xin rất lâu thì ông mới miễn cưỡng đồng ý, dù biết rằng chuyện này sẽ làm Sắc Vi rất tức giận. Nhưng cô thật sự không thể nào giương mắt nhìn anh dần dần rời xa cô và thuộc về người phụ nữ khác, cô không can tâm. Ngày hai người họ đính hôn, chính cô cũng đã âm thầm nhờ em gái chụp lại một số bức ảnh và gửi về Hồng Kông, và nhờ người ẩn danh giao đến tận tay Tiểu Khiết.
Bắt đầu vào mùa thu hoạch bắp, cha mẹ Đổng vì sợ Tiểu Khiết lại xông xáo ra hái bắp cực nhọc nên họ quyết định thuê máy đến thu hoạch thay cho sức người. Tiểu Khiết cũng theo cha mẹ ra ngoài rẫy bắp để thu nhặt lại những trái bắp bị vỡ làm đôi, làm ba mà máy không thu được và vẫn còn sót lại ở trên đất, lẫn trong những thân bắp. Phải mất hơn một tuần thì mới thu hoạch xong, sau đó cha mẹ Đổng bắt đầu trồng đậu phộng, Tiểu Khiết theo cha mẹ làm rẫy, trồng trọt từ nhỏ, cô làm rất nhanh, các bác hàng xóm đều khen lấy khen để. Buổi tối xuống, sau khi ăn cơm tối dọn dẹp xong xuôi thì Tiểu Khiết lại ra trước hiên nhà ngồi, đêm nào cũng vậy, lâu dần cha mẹ Đổng cũng không nhắc nhở cô phải vào nhà để tránh bị lạnh nữa. Học bài xong, Tiểu Liêm liền xách ghế đi ra ngồi kế bên chị gái, cô bé hỏi:
- Em nghe bác Lý bảo chị Lý Nhược sắp về rồi đấy, sao đợt rồi hai chị không về chung với nhau?
- Nói nhỏ thôi, thật ra chị Lý Nhược có bạn trai rồi, nên bọn chị cũng hạn chế xen vào chuyện riêng tư của đối phương, em hiểu không, nhớ đừng nói cho ai biết nhé. – Tiểu Khiết nhỏ giọng nói với em gái.
- Em tưởng chuyện gì, các chị cũng lớn hết rồi có bạn trai cũng là chuyện bình thường mà. – Tiểu Liêm ngẩng đầu nhìn chị gái.
- Chị biết là như vậy, nhưng mà chuyện riêng của chị ấy thì nên để chị ấy tự nói ra vẫn tốt hơn. – Tiểu Khiết mỉm cười xoa đầu em gái.
- Vậy bạn trai chị đâu? – Tiểu Liêm nhìn chị gái và hỏi.
- Chị làm gì có bạn trai. – Tiểu Khiết hơi nghẹn giọng, cô đáp.
- Tại sao chứ, chị xinh đẹp và đáng yêu như vậy, mà không có ai theo đuổi chị sao? Quá vô lý? – Tiểu Liêm nói.
- Là em nhìn thấy chị như vậy thôi, chứ người khác nhìn thấy chị như một con nhím hay con gấu thì sao, ha ha. – Tiểu Khiết cười.
- Ai dám nhìn chị gái của em ra bộ dạng đó, em sẽ bảo họ về rửa lại mắt. – Tiểu Liêm bật cười.
Nghe tiếng hai đứa con gái cười đùa trước hiên nhà, mẹ Đổng đang nhặt rau dại dưới bếp cũng vui lây, cha Đổng thì đang nhóm bếp nấu một ít nước nóng để pha trà cũng như cho vào ấm giữ nhiệt để dành dùng đến khi cần.