Hoa Hạ Giữa Xuân, Ai Vẫn Chờ ?

Hoa Hạ Giữa Xuân, Ai Vẫn Chờ ?

Cập nhật: 22/06/2024
Tác giả: Khiết Đan
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 391
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
     
     

Buổi sáng, cha mẹ Đổng vừa lái xe ra thị trấn để họp chợ cuối tuần, Tiểu Khiết cảm thấy hơi mệt và chóng mặt nên cô đành ở nhà, Tiểu Liêm thì đã đến trường. Cô vào bếp lấy một ít quýt ra ngồi trước hiên nhà, vừa lướt điện thoại xem phim vừa đong đưa chân, tay thì lột vỏ quýt. Đang tập trung thì nghe tiếng xe máy dừng kịch trước cổng nhà, người đến là Lý Nhược, trên tay cầm theo một túi trái cây, cô ấy đưa túi nho cho Tiểu Khiết trước rồi mới kéo ghế ngồi xuống:

- Muốn gọi cho cậu còn khó hơn gọi cho khúc gỗ thì phải? Hôm nay nhìn sắc mặt tệ vậy, ốm rồi à?

- Đâu có, mình chỉ hơi mệt thôi, cậu về lâu chưa, khi nào đi tiếp? – Tiểu Khiết vừa tách nữa trái quýt đưa cho cô bạn vừa hỏi.

- Mình mới về hôm qua, cậu ổn không vậy, chuyện gì xảy ra rồi phải không? – Lý Nhược hỏi.

- Không ổn chút nào, nhưng cứ kệ mình đi, không sao đâu, khi nào cậu về bên đó? – Tiểu Khiết vừa ăn quýt vừa hỏi.

- Ngày mai...

.

trời ơi, sao quýt chua như chanh vậy.

.

. cậu lấy lộn chanh cho mình hả? – Lý Nhược nhăn nhó vì miếng quýt trong miệng.

- Ủa, chua hả??? Mình thấy nó nhạt mà.

.

. cậu thử phần của mình đi. – Tiểu Khiết phì cười, đưa quýt cho cô bạn.

Lý Nhược vừa cho vào miệng đã phải nhè ra, chua quá, ăn không nổi, Tiểu Khiết lại lấy phần quýt đó cho vào miệng:

- Chua đâu mà chua, lưỡi cậu bị gì rồi.

.

. mình ăn thấy còn nhạt nhẽo.

- Ê cả răng đây này, thôi mình về đây, ở nhà đang có họ hàng đến chơi, đông lắm, không ở lại thêm được. – Lý Nhược đứng dậy rồi nói.

- Ừm, tạm biệt cậu, có gì cứ nhắn tin mình nha, mình lười nói chuyện điện thoại lắm. – Tiểu Khiết nói.

- OK.

Lý Nhược về rồi, xong cô lại tiếp tục xem phim, nhưng đột nhiên cảm giác muốn nôn ập đến, Tiểu Khiết vội ném điện thoại lên ghế rồi chạy vào nhà vệ sinh, cô nôn hết những thứ vừa ăn lúc sáng ra. Bỗng, Tiểu Khiết cảm thấy bất an trong lòng, cô rửa mặt rồi đi ra ghế tra thông tin gì đó trên điện thoại, mấy hôm nay luôn cảm giác cơ thể không khỏe, lại bị trễ tháng, cảm giác như muốn nôn, đọc vài thông tin vừa tra cứu xong ngón tay Tiểu Khiết run rẩy lướt màn hình. Làm sao bây giờ, các triệu chứng này sao giống người có thai, thời gian ở bên Sắc Vi, cả hai cũng không áp dụng phương pháp gì để tránh, nghĩ đến đây, Tiểu Khiết toát mồ hôi lạnh, nếu lỡ có thai thì biết làm sao bây giờ ?

Đứng ngồi không yên, đến khi cha mẹ Đổng vừa về thì Tiểu Khiết liền tức tốc lái xe đến một hiệu thuốc khá xa nhà và không quen biết, cô mua vài que thử thai rồi lén giấu vào áo khoác mang về nhà. Cẩn thận giấu chúng vào trong hành lý, định sáng mai sẽ thử sớm, không được cho cha mẹ biết, nếu không thì sẽ khiến họ thất vọng mất, Tiểu Khiết lo lắng cả đêm không dám chợp mắt.

.

. Trời vừa tờ mờ sáng, cô đã rón rén đi vào phòng tắm, thử một lần cả 2 que để so sánh kết quả, nhưng kết quả lại khiến Tiểu Khiết như câm lặng, cả hai que đều hiện 2 vạch đỏ chói, cô có thai. Tai Tiểu Khiết như ù ù đi, đầu óc choáng váng, cô ngồi sụp xuống ôm đầu, làm sao đây, cô biết làm sao đây. Sau đó tiếng gõ cửa vang đến, Tiểu Liêm đứng bên ngoài giục chị gái ra nhanh để cô bé dùng nhà vệ sinh. Vội gom hết các thứ liên quan, Tiểu Khiết bước ra và đi một mạch về phòng, cô khóa trái cửa lại, ngồi xuống giường, lại nhìn xuống hai que thử thai kia.

.

.

Vì quá sốc, Tiểu Khiết nằm lỳ trong phòng cả mấy ngày liền, khi nào đói thì cô mới chịu ra khỏi phòng, nhưng phải chờ cha mẹ ra ngoài hết thì cô mới dám ăn gì đó, vì mỗi khi ăn vào thì cô lại nôn hết, mệt mỏi thật sự. Nằm trên giường, Tiểu Khiết nghĩ, nếu để lâu thì bụng sẽ càng to ra, lúc đó sẽ không giấu được nữa, rồi cha mẹ sẽ bị bẽ mặt với họ hàng mất, nghĩ đến đây Tiểu Khiết vội ngồi dậy, cô kiểm tra tài khoản ngân hàng trước, số tiền này chắc cũng đủ để cô xoay sở một thời gian, có gì chắc phải nhờ Lý Nhược giúp đỡ. Nghĩ thế, Tiểu Khiết vội gói ghém hành lý ngay, cô gọi điện thoại thông báo cho cha mẹ là sẽ quay lại Hồng Kông, cô sẽ tự ra sân bay. Cha mẹ Đổng biết tin nhưng không kịp chạy về cản con gái.

Nghe tin Tiểu Khiết đang bay đến đây, Lý Nhược tức tốc xin nghỉ phép để ra sân bay đón cô, đến khi cả hai ngồi vào xe rồi, Lý Nhược mới quay đầu nhìn sang cô bạn hỏi:

- Lại lên cơn gì nữa rồi, đùng đùng nhắn tin bảo sắp tới, chuyện gì thế hả?

- Mình tiêu đời rồi, tiêu thật rồi, hức hức.

.

. – Tiểu Khiết nói trong giọng ấm ức.

- Là sao bà chị tôi ơi? Ai làm gì cậu tiêu đời? Nói rõ ràng mình nghe, cứ tiêu đời là mình tiêu tùng với cậu luôn bây giờ? – Lý Nhược nhíu mày hỏi lại.

- Mình có thai. – Tiểu Khiết nhìn thẳng vào mắt Lý Nhược nói.

- Cái gì? Cậu vừa nói cái gì? Ai có thai.

.

. cậu nói nhăng cuội gì thế hả ? – Lý Nhược hoảng hốt nhìn cô bạn.

- Hôm qua mình thử rồi, tất cả đều 2 vạch. – Tiểu Khiết run rẩy nói.

- Đi, mình đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn, Tiểu Khiết ơi là Tiểu Khiết, cậu tiêu đời thật rồi.

.

. – Lý Nhược nói rồi khởi động xe, hướng bệnh viện gần nhất chạy tới.

Làm thủ tục đăng ký xong xuôi, cả hai người quay ra hàng ghế ngồi chờ đợi tới lượt, Lý Nhược nhìn Tiểu Khiết đang run bần bật bên cạnh, cô ấy nói:

- Nếu có thật thì cậu muốn làm gì tiếp theo?

- Mình không biết, giờ mình rối lắm, không nghĩ được thêm gì hết.

.

. – Tiểu Khiết ngập ngừng đáp.

- Tới lượt cậu rồi kìa, mau vào kiểm tra cho chắc chắn đi, mình đợi.

.

. – Lý Nhược vội chỉ vào bảng gọi số thứ tự ở quầy lễ tân bệnh viện.

Khoảng 30 phút sau, Tiểu Khiết thất thần đi ra với tờ kết quả trên tay, cô đưa cho Lý Nhược xem:

- Cậu có thai gần hai tháng rồi này, thai khỏe mạnh.

.

. Tiểu Khiết, nghe mình nói không đó.

- Làm sao đây Lý Nhược? Mình làm sao đây, rồi nhà mình biết chuyện mình làm xong chắc họ sốc lắm, mình thật tệ .

.

. ? – Tiểu Khiết bật khóc.

Lý Nhược vội dùng tay chặn họng cô bạn lại, kéo tay nhau ra khỏi bệnh viện, cả hai ngồi vào xe, Lý Nhược lấy khăn giấy đưa cho Tiểu Khiết lau nước mắt:

- Cậu nói với Sắc Vi đi, để còn tính đường tương lai, mà cậu cũng thật là, sao không chịu dùng biện pháp để tránh xảy ra những chuyện như này.

- Không được, anh ấy đính hôn với người khác rồi.

.

. – Tiểu Khiết khóc to hơn.

- CÁI GÌ, CẬU NÓI ANH TA ĐÍNH HÔN VỚI NGƯỜI KHÁC?? – Lý Nhược sốc, cô hỏi to gần như là hét lên.

- Họ đính hôn với nhau rồi.

.

.

ở bên Ý.

.

. nên mình mới về Tứ Xuyên đó, mình sốc không nói nỗi.

.

. mà bây giờ thì lại thế này .

.

.

– Tiếng khóc như chặn lại mọi lời nói của Tiểu Khiết.

Lý Nhược đập tay mạnh lên vô lăng xe, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, cô ấy quay sang vỗ vỗ lên vai Tiểu Khiết rồi nói:

- Giờ nín khóc, cậu muốn về biệt thự với mình hay muốn tìm một căn hộ để ở? Bây giờ cậu cũng không thể về nhà được phải không?

- Chắc.

.

.

chắc mình tìm thuê một căn hộ, để mình suy nghĩ thật kỹ xem phải làm gì tiếp theo, chứ về nhà rồi không giấu được thì lúc đó mình chết quách cho xong.

.

. – Vừa lau nước mắt, Tiểu Khiết nói.

- Không có nói lung tung, đứa nhỏ không có tội, hay đến căn chung cư của mình đi, Hoạt Cẩn vừa mua cho mình vào tháng rồi, ở đó cậu sẽ không cần tốn tiền thuê phòng. – Lý Nhược nói.

- Cảm ơn cậu, Lý Nhược. – Tiểu Khiết vẫn đang khóc.

- Cần gì thì nhắn tin cho mình biết, đừng sợ, mình cùng cậu chống đỡ. – Lý Nhược an ủi.

Một tòa chung cư 25 tầng ở cuối một con phố khá sầm uất giữa lòng thành phố, chú bảo an chào Lý Nhược xong vội mở cổng cho cả hai chạy xe vào.

TẬP ĐOÀN S/V

Nhìn chiếc điện thoại đang reo inh ỏi trước mặt, Phán Vũ và Tần Vũ đều nhìn chằm chằm vào người đối diện, là Sắc Vi đang gọi, giờ mà nghe thì bọn họ bị mắng chắc, vì Tiểu Khiết thì đã rời khỏi biệt thự, về Tứ Xuyên từ hơn nữa tháng trước rồi, lại còn biết chuyện đính hôn gì đó, bây giờ biết ăn nói làm sao để Sắc Vi không phát điên đây. Tần Vũ đẩy điện thoại qua cho Phán Vũ:

- Tôi không dám nghe đâu, cậu nghe đi.

- Cậu nghĩ tôi dám nghe chắc. – Phán Vũ đẩy ngược chiếc điện thoại lại cho Tần Vũ.

- Cùng lắm cả hai ta bị mắng, cậu nghe đi, tôi nghe mắng cùng cậu. – Tần Vũ chống chế.

Không kì kèo được thêm, Phán Vũ đành ngậm ngùi bắt máy, anh ấn nút loa ngoài trước, giọng Sắc Vi trầm thấp vang lên:

- Chuyện gì đã xảy ra?

- Tiên sinh, ngài muốn hỏi chuyện gì ạ? – Phán Vũ vừa toát mồ hôi sau lưng vừa hỏi.

- Là ai đã truyền ra tin đính hôn của tôi. – Sắc Vi hỏi, thanh âm nghe rất lạnh lẽo.

- Chúng tôi thật sự không biết.

.

.

thưa tiên sinh, hôm đó cô Tiểu Khiết đến chất vấn nhưng chúng tôi tuyệt đối không hé nữa lời, nhưng không hiểu sao cô ấy lại biết.

. – Phán Vũ toát mồ hôi trán mà trả lời.

- Hiện tại, tôi vẫn chưa thể về Hồng Kông, hai người xử lý công việc cho tốt. – Sắc Vi nói.

- Vâng, thưa tiên sinh. – Cả hai người đồng thanh đáp.

Tắt máy, Sắc Vi đặt điện thoại lên bàn làm việc, anh ném đống sách trên bàn xuống đất một cách mạnh bạo, anh ngữa đầu ra phía sau bực dọc, mẹ anh đẩy cửa phòng đi vào, bà ấy gõ nhẹ lên cánh cửa. Sắc Vi hạ đầu xuống, anh nhìn về phía cửa:

- Ông sao rồi mẹ?

- Ông đang rất yếu, ông đồng ý là con không cần phải kết hôn với Giản Dao, nhưng hai đứa phải mặc lễ phục hành lễ theo truyền thống của gia đình trước mặt ông. – Mẹ Sắc Vi ngồi xuống ghế, đối diện anh.

- Lễ đính hôn vừa rồi, tất cả đều diễn ra trong gia tộc theo ý ông, kết quả là cô gái ấy đã biết, con rất mệt mỏi vì việc này. – Sắc Vi ôm đầu, nói.

- Sắc Vi, mẹ biết là những việc này khiến con khó xử, nhưng ông sắp không ổn rồi, con hãy đáp ứng yêu cầu này của ông, mẹ xin con. – Mẹ Sắc Vi nhẹ giọng cầu xin.

- Mẹ ra ngoài đi, con muốn yên tĩnh. – Sắc Vi đứng dậy, anh đẩy cửa phòng ngủ bước vào, đóng sầm cửa lại. Vừa lúc đó, Giản Dao đã đứng chờ ở cửa, nhìn bóng lưng lãnh đạm của Sắc Vi, trái tim cô ấy như bị ai đó bóp chặt.

Đến buổi tối, khi cả gia đình đã có mặt đầy đủ để dùng bữa tối, thì Sắc Vi mới nặng nề bước ra phòng ăn, quản gia giúp anh kéo ghế ngồi cạnh Giản Dao. Cha anh ngồi ở chính diện, ông nhắc mọi người dùng bữa trước, chị gái Sắc Vi nhìn sang sắc mặt của mọi người một lượt, chị ấy không muốn động đũa chút nào:

- Rốt cuộc khi nào những chuyện này mới chấm dứt, con thấy mọi người đang gây áp lực cho nó đấy.

- Yên lặng, chuyện này không can dự đến con. – Cha Sắc Vi lên tiếng.

- Sắc Liêu, đừng nói nữa, mau ăn tối đi. – Mẹ cô vội nói.

- Cũng vì nghe theo ông, cuối cùng thì sao chứ, hôn nhân của con cũng đi vào ngõ cụt, sao không ai nhìn thấy chứ, bây giờ ép buộc nó làm những việc như thế này, con không hiểu cha mẹ nghĩ gì nữa. – Sắc Liêu nói.

- Thôi được rồi, mọi người đừng nói nữa, con chấp nhận sẽ làm lễ theo truyền thống cùng Giản Dao trước mặt ông nội, sẽ không có bất kỳ ràng buộc pháp lý nào ở đây, sau đó chuyện này sẽ kết thúc. – Sắc Vi nói xong, anh đứng dậy xoay người đi về phòng.

- Em điên hả, em hành xử như vậy khác gì em đang phản bội lại cô gái đang chờ em, nhìn cuộc đời của chị đi, Sắc Vi.

.

. – Sắc Liêu đứng dậy, nói với theo.

- Con im lặng chút đi, chuyện trước đây là ông sai với con, nhưng bây giờ ông đã rất yếu rồi, con có thể suy nghĩ một chút không? – Cha cô nói.

- Có ai suy nghĩ cho tụi con đâu, còn em nữa Giản Dao, em hà tất phải làm như thế, em có thấy hạnh phúc hay vui vẻ gì không, Sắc Vi nó là người như thế nào, không lẽ em không biết?

Tức giận, Sắc Liêu nói xong liền xoay người đi thẳng lên lầu về phòng của cô ấy, trên bàn ăn, giờ chỉ còn 3 người, Giản Dao cúi gầm mặt sắp khóc, mẹ Sắc Vi phải ăn ủi rất lâu thì cô ấy mới bình tĩnh lại, cha Sắc Vi cũng đứng dậy đi thẳng vào phòng làm việc của ông.

Trời khuya, gió thổi lạnh lẽo, Sắc Vi im lặng ngồi trên ghế, anh mở lớn cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, chờ đợi gì đó. Tiếng gõ cửa phòng, sau đó là Giản Dao bước vào. Sắc Vi thở hắt ra một hơi, anh không muốn nhìn thấy cô ấy ngay lúc này một chút nào:

- Ra ngoài.

- Em biết là em làm như thế là không đúng, nhưng anh có từng nghĩ đến em không? Chúng ta biết nhau từ sớm, lúc đó thậm chí anh cũng đã nói rất thích em ? - Giản Dao đứng chất vấn người đối diện cô.

- Anh chưa từng nghĩ em là kiểu người bất chấp như thế, em biết người anh yêu duy nhất chỉ có Tiểu Khiết. – Sắc Vi gằn giọng.

- Tiểu Khiết.

.

.

anh yêu cô ta, nhưng sao anh không nghĩ là tình yêu này vốn dĩ là không tương xứng hay sao, anh có chắc chắn là cô ta yêu anh thật lòng không? - Giản Dao bật khóc.

- Đủ rồi, ra ngoài. – Sắc Vi nổi giận.

- Nhìn em đi này, sao anh không thấy em yêu anh nhiều như thế nào, không ai có thể yêu anh mà không toan tính, không vì vật chất của anh đâu, Sắc Vi.

.

. - Giản Dao nói trong nước mắt.

- RA NGOÀI. - Sắc Vi quát lớn.

Nghe tiếng quát lớn, Sắc Liêu đang ở lầu ba cũng phải chạy xuống xem có chuyện gì, nhìn thấy Giản Dao đang đứng khóc nức nở, còn Sắc Vi thì tức giận, cô ấy liền kéo Giản Dao đi ra khỏi phòng trước rồi mới quay lại nói chuyện với em trai.

- Chị biết là em tức giận, nhưng dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, em không nên to tiếng như thế.

- Em mệt lắm, chị về phòng đi, để em yên. – Sắc Vi ngồi phịch xuống ghế, anh ôm đầu.

- Sắc Vi, nghe chị một lần đi, em về Hồng Kông đi, nếu em làm theo lời ông thì chắc chắn tụi em sẽ chỉ có đau khổ thôi. Dù em chỉ làm lễ cưới không có ràng buộc pháp lý thì cô gái đó vẫn sẽ tổn thương. – Sắc Liêu nói.

- Mẹ đã quỳ gối xin em.

.

. chị nghĩ em có thể làm gì đây? – Sắc Vi bất lực trả lời.

- Chị chỉ muốn nhắc em, người tổn thương nhất trong chuyện này là cô gái đó, em nghỉ ngơi đi. - Sắc Liêu nói rồi xoay lưng ra khỏi phòng.

Sự yên tĩnh làm Sắc Vi càng khổ sở hơn, trong đầu anh chỉ có Tiểu Khiết.

.

.

Tiểu Khiết.

.

.

“Tiểu Khiết, giúp anh thoát khỏi chuyện này.

.

.

Anh không muốn làm em tổn thương.

.

.

Tiểu Khiết”