Hoa Hạ Giữa Xuân, Ai Vẫn Chờ ?

Hoa Hạ Giữa Xuân, Ai Vẫn Chờ ?

Cập nhật: 22/06/2024
Tác giả: Khiết Đan
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 381
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
     
     

Khu chung cư của Lý Nhược, Tiểu Khiết đã chuyển vào ở đây được gần nữa tháng, các triệu chứng thai nghén càng rõ rệt hơn, cả ngày hầu như không ăn được gì cả, cứ ăn vào là lại nôn ra hết. Lý Nhược tan làm là mua rất nhiều các thực phẩm tốt cho người mang thai đến, nhưng nhìn sắc mặt Tiểu Khiết ngày càng tệ đi, cơ thể cũng ốm đi thấy rõ. Cô ấy vừa đứng nấu cháo cho Tiểu Khiết, vừa nói:

- Khiết này, cậu đi khám bác sĩ nói thế nào, chứ cậu không ăn được gì hết, cứ thế này là cả cậu và em bé sẽ có chuyện đấy.

Vừa bước ra từ nhà vệ sinh, Tiểu Khiết mệt mỏi ngồi xuống sofa, cô uống một chút nước rồi mới trả lời:

- Hôm qua mình có đi kiểm tra, bác sĩ cũng nói là mình phải ráng ăn vào, họ có kê thuốc giảm các triệu chứng nghén, nhưng mình uống xong lại nôn ra...

.

mệt mỏi quá.

.

. chắc phải hết tháng này mình mới hết nghén.

- Nhìn cậu như thế, tự nhiên mình sợ có thai quá.

.

. – Lý Nhược vừa tắt bếp, liền múc một chén cháo bưng đến chỗ cô bạn.

- Cậu dở hơi à, hôm qua bác sĩ cho mình nghe tim em bé đập đấy, cảm giác khó tả lắm, vừa vui vừa hạnh phúc. – Tiểu Khiết nói.

- Thật á, mà cậu quyết định giữ lại đúng không? – Lý Nhược ngồi đối xuống diện Tiểu Khiết.

- Ừ, dù biết là tương lai sẽ có rất nhiều vấn đề, nhưng mình thật sự muốn đứa con này, khi nào cậu cảm nhận được nhịp tim của nó, cậu sẽ yêu nó hơn cả sinh mạng của cậu. – Tiểu Khiết mỉm cười nói.

- Thế thì mau ăn cháo đi, còn uống thuốc nữa, mà lỡ gia đình cậu biết chuyện này thì sao? – Lý Nhược hỏi.

- Trước mắt mình cứ giấu được lúc nào hay lúc đó.

.

. trước mắt mình chỉ biết dựa dẫm vào cậu thôi, sau này mình sẽ hậu tạ cậu thật chu đáo, cho đứa bé này gọi cậu là mẹ nuôi. – Tiểu Khiết cầm chén cháo lên thổi.

- Cậu bình an là mình vui rồi, giờ mình về đây, có gì gọi điện thoại cho mình ngay nhé. – Lý Nhược nói xong liền đứng dậy, cởi tạp dề treo lên móc ngay cửa tủ bếp.

- Ừm, cậu về cẩn thận đấy.

Tiễn Lý Nhược ra khỏi cửa, Tiểu Khiết quay lại cố ăn một chút cháo để uống thuốc, nhưng trong lòng cô buồn quá, những ngày qua vì sợ ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng nên cô cố nén nỗi buồn trong lòng, nhưng nước mắt cứ lăn xuống, rơi cả vào chén cháo trong tay. Tiểu Khiết bật khóc, nhưng cô không thể phát ra tiếng, tim cô đau quá, như có ai đó đang cố cào cấu trong đó.

.

.

Cùng lúc đó, Sắc Vi cũng vừa choàng tỉnh, anh ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời vẫn chưa sáng, anh mơ hồ thấy Tiểu Khiết đang khóc rất nhiều, nhiều lần anh muốn gọi để giải thích mọi chuyện, nhưng anh lại ngập ngừng, nếu cô không nghe anh nói thì anh phải làm sao đây, cố nén sự lo lắng trong lòng xuống, anh muốn đứng trước mặt cô mà trực tiếp xin lỗi, nếu cô không nghe thì ít nhất anh còn có thể giữ cô lại.

Trời vừa hừng sáng, đã có hai chiếc ô tô đen bóng xuất hiện ngay trước cổng biệt thự, là những người phụ trách đưa trang phục cưới truyền thống đến, hôm nay anh phải làm lễ theo truyền thống của gia tộc trước mặt ông nội. Hai người phụ nữ lớn tuổi, cầm rất nhiều hộp đựng trang phục cưới màu đỏ thẫm đến phòng thay đồ lớn của biệt thự, Sắc Vi đang ngồi bắt chéo chân trên ghế, khuôn mặt anh tối sầm, chờ đợi. Sắc Liêu chán chường nhìn đứa em trai của mình, xong cô xoay người về phòng thay bộ quốc phục truyền thống để xuống dự lễ.

Trình Tổng và em gái của Trình Giản Dao cũng vừa đến, quản gia vội ra nghênh đón và dẫn họ vào phòng tiệc lớn của biệt thự, Trình tổng chấp nhận cho tổ chức lễ cưới này vì ông nội Sắc Vi đã hứa sẽ cho Trình Gia 2% cổ phần của ông ấy trong tập đoàn S/V. Vì ông nội rất quý mến cô cháu Giản Dao từ bé. Khi tất cả các bậc trưởng bối trong gia tộc hai bên đều có mặt đầy đủ, Sắc Vi xuất hiện trong bộ trang phục cưới đỏ thẫm, khuôn mặt không có lấy một chút biểu cảm, anh bước đến trước mặt hai bên gia tộc. Sau đó là Giản Dao xuất hiện, cô ấy xinh đẹp và lộng lẫy trong bộ váy cưới truyền thống cùng màu với Sắc Vi, trang điểm và trang sức trên đầu càng làm cô ấy mê hoặc hơn.

Cả hai phải chụp chung một ảnh trước khi làm lễ trước trưởng bối, Giản Dao một tay cầm quạt, một tay nhẹ nhàng khoác tay Sắc Vi, cô ngẩng đầu nhìn anh, nhưng anh hoàn toàn không nhìn lấy cô dù chỉ là một cái liếc mắt thoáng qua. Một người đàn ông lớn tuổi, ăn mặc rất trang trọng và truyền thống, ông ấy đứng ra điều hành các bước phải làm trong buổi lễ, ông nội Sắc Vi đã không còn đủ tỉnh táo, nhìn hai đứa cháu trước mắt đang hành lễ, ông gật gật đầu tán thưởng.

.

. Sau đó, ông nội cũng trút hơi thở yếu ớt cuối cùng, cha mẹ Sắc Vi vội đỡ lấy ông, tiếng khóc thương tiếc nhanh chóng được truyền đến. Sắc Vi vội vàng lao đến, nhìn ông nội lần cuối cùng.

.

.

Từ nhỏ, ông đã luôn nghiêm khắc và cầu toàn đối với tất cả mọi chuyện trong gia tộc, có phần độc đoán. Nhưng không phải vì thế mà hai chị em Sắc Vi không yêu quý ông, ông dạy cả hai người rất nhiều điều hay, về cuộc sống, về nhân sinh, về đạo làm người, cả về kinh doanh. Nhưng có lẽ điều ông làm quá đáng nhất là ép buộc cả hai người cháu phải kết hôn với người mà ông sắp đặt. Cuối cùng, Sắc Liêu đau khổ kết thúc cuộc hôn nhân chóng vánh trong nước mắt, bây giờ tới lượt Sắc Vi.

.

.

Sau 10 ngày tiếp theo, tang lễ của ông nội kết thúc, Sắc Vi chuẩn bị rời Ý, Sắc Liêu cũng theo em trai về Hồng Kông. Cả hai người bay chuyến sớm nhất có thể.

Trời vừa sáng, Tiểu Khiết đang nằm trên giường, dạo này cô đã bớt nghén hơn, nhưng tinh thần thì vẫn khá tệ, lấy điện thoại trên đầu tủ đầu giường, cô xem thử thì thấy vừa mới 6h sáng. Cô mệt mỏi rời khỏi giường, hôm nay cô phải đến bệnh viện kiểm tra thêm, sau đó sẽ đến nhà sách một chút. Thay bộ váy thoải mái nhất, Tiểu Khiết mặc áo khoác, đeo chéo túi xách lên người rồi đi đôi giày bệt vào. Xong cô mới mở cửa nhà bước ra ngoài, đi xuống cổng chung cư. Trời vẫn đang có tuyết rơi, nhưng ít, không bằng một góc Tứ Xuyên.

Sân bay Hồng Kông

Phán Vũ đang ngồi chờ trong xe, chốc chốc lại nhìn đồng hồ trên tay rồi lại nhìn vào hướng sảnh sân bay ngó nghiêng. Cuối cùng cũng thấy bóng dáng Sắc Vi đi ra, Phán Vũ vội vàng xuống xe, đi như bay đến chỗ Sắc Vi, nhận lấy hành lý từ anh, xong nói:

- Tiên sinh muốn đến công ty trước hay về biệt thự?

- Đến công ty, sau đó cậu đưa chị gái tôi về biệt thự. – Sắc Vi nói.

- Xin chào. – Sắc Liêu lúc này mới lên tiếng.

- Xin.

.

.

xin chào tiểu thư.

.

.

à, hãy đưa tôi hành lý. – Phán Vũ vội nhận lấy hành lý từ tay Sắc Liêu, cô ấy thật đẹp.

Mở cửa xe để hai người họ bước vào xe trước, xong Phán Vũ kéo hai chiếc vali cho vào cốp xe. Rồi quay lại ghế lái, rời khỏi sân bay nhanh chóng. Có rất nhiều việc đang chờ Sắc Vi ở công ty, suốt 2 tháng nay anh không có mặt ở đây trực tiếp điều hành.

Vừa bước vào hiệu sách, tiếng chuông cửa vang lên, Tiểu Khiết ngẩng đầu nhìn, sau đó một bà lão bước ra từ bên trong kho sách, bà ấy hỏi:

- Cháu cần sách thể loại nào?

- Chào bà ạ, cháu vẫn chưa quyết định.

.

.

để xem một lượt trước đã.

.

. – Tiểu Khiết vội đáp.

- Ừ, vậy cháu xem đi. – Nói rồi bà cụ ngồi lên chiếc ghế tựa ở sau quầy thanh toán.

Đảo một vòng, Tiểu Khiết lấy vài quyển sách tiếng anh và tiếng pháp trước, rồi thêm sách chăm sóc con trẻ. Nhìn bìa sách, Tiểu Khiết bật cười khúc khích một mình, cô bước đến định thanh toán, thì thấy bà cụ đã ngủ quên trên ghế, cô phải gọi khá to thì bà ấy mới thức giấc, bà cười xòa lên bảo:

- Bình thường có nhân viên trông hiệu sách cho bà, nhưng nó nghỉ việc mấy hôm nay rồi, bà vẫn chưa tìm thấy ai để thay.

.

.

- Cháu có thể đến nhận việc này không ạ, dù gì giờ cháu cũng không thể xin việc bên ngoài. – Tiểu Khiết liền hỏi.

- Cháu đang có thai mà, tuy việc ở hiệu sách không có gì nhiều, bà sợ cháu mệt thôi. – Bà cụ giơ quyển chăm sóc trẻ nhỏ lên.

- Không sao ạ, cháu ở nhà cũng chán lắm, ra ngoài hoạt động thấy tinh thần tốt hơn. – Tiểu Khiết cười.

- Cháu thật xinh đẹp, vậy ngày mai cháu đến nhé, cháu tên gì? – Bà cụ hỏi.

- Cháu là Đổng Tiểu Khiết ạ.

Tự nhiên thấy tinh thần tốt hơn một chút, Tiểu Khiết liền nhắn tin chia sẻ cùng Lý Nhược, cô ấy cũng khá lo lắng nhưng nghe giọng Tiểu Khiết phấn chấn hơn nên cũng miễn cưỡng xuôi theo ý của Tiểu Khiết. Công việc ở hiệu sách rất nhẹ nhàng, Tiểu Khiết có thể đọc rất nhiều sách mà cô ấy thích, rất nhiều thể loại, cả sách nước ngoài. Từ lúc Tiểu Khiết đến làm ở hiệu sách, cô thật sự rất xinh đẹp, rất nhiều nam sinh cấp 3 và sinh viên các trường Đại Học gần đó ghé đến mỗi ngày để ngắm cô, hôm nào Lý Nhược ghé thăm thì hôm đó càng nhiều nam sinh ghé hơn, hai cô gái xinh đẹp cùng xuất hiện ở một hiệu sách. Bà cụ vì thế mà dặn Tiểu Khiết cẩn thận hơn, không ảnh hưởng đến em bé.

TẬP ĐOÀN S/V

Vừa xử lý một loạt các hợp đồng quan trọng, Sắc Vi đẩy hết đống tài liệu trên bàn đến chỗ Tần Vũ đang đứng chờ. Nhận lấy tài liệu, Tần Vũ vội vàng bàn giao cho các bộ phận liên quan, Phán Vũ lúc này đi vào:

- Tiên sinh, cô Đổng hiện đang làm việc ở một hiệu sách gần trường Đại học Khoa học và Công nghệ Hồng Kông, cô ấy vừa từ Tứ Xuyên quay lại cũng hơn nữa tháng rồi.

- Chuẩn bị xe cho tôi. – Sắc Vi nói.

- Vâng thưa tiên sinh. – Phán Vũ nói xong liền rời khỏi phòng.

Mất 30 phút để đến hiệu sách, Phán Vũ dừng xe ở đối diện, Sắc Vi ngồi trong xe nhìn ra, Tiểu Khiết đang đứng trò chuyện cùng vài nam sinh đang ngồi, các nam sinh kia nhìn cô, lâu lâu lại gãi đầu cười nhìn cô. Đặt mấy quyển sách lên bàn cho họ, Tiểu Khiết mới quay lại quầy thanh toán ngồi. Nhìn cô đáng yêu và xinh đẹp như thế này, Sắc Vi muốn nhanh chóng bước đến ôm lấy cô ngay. Mấy người khách cuối cùng rời khỏi hiệu sách, Tiểu Khiết liền lật bảng thông báo đóng cửa tiệm hướng ra bên ngoài, cô đang chuẩn bị ra về. Vừa bước ra ngoài cửa, Tiểu Khiết nhìn ngó xung quanh rồi mới vội đi sang đường, cô sắp đi đến gần chỗ xe của Sắc Vi.

.

.

Bỗng, Tiểu Khiết bị kéo thẳng vào một chiếc xe đang dừng bên đường, cô chưa kịp phản ứng thì cửa xe đã đóng lại, cô định vùng vẫy để thoát ra khỏi cánh tay của người kia, nhưng mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào khoang mũi của cô, giọng nam trầm thấp truyền đến trên đỉnh đầu:

- Là anh, Tiểu Khiết.

Quay đầu lại nhìn người sau lưng, Tiểu Khiết suýt hét lên, là Sắc Vi, trái tim cô đột ngột trở nên đau nhói, tại sao mỗi lần cô vui vẻ được một chút thì người đàn ông này liền xuất hiện. Cảm nhận lực tay mạnh của anh đang cố giữ chặt, nên Tiểu Khiết phải thỏa hiệp thôi phản kháng, Sắc Vi ra lệnh cho Phán Vũ lái xe đi. Cả quãng đường đi, cô không nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa kính xe. Về đến biệt thự, mọi thứ vẫn như vậy, lúc này Tiểu Khiết mới lên tiếng:

- Tôi không muốn đến đây, đưa tôi về.

- Vào nhà. – Sắc Vi nói.

Ông Vương vừa mở cửa xe, nhìn thấy Tiểu Khiết đang ngồi bên trong, ông ấy vui mừng thấy rõ. Sắc Vi xuống xe trước xong kéo tay Tiểu Khiết xuống theo, dì Vương vội chạy theo định nói gì đó nhưng không kịp, anh kéo tay Tiểu Khiết, dẫn cô đi thẳng một mạch lên lầu một, Tiểu Khiết phản kháng rất mạnh, cố thoát ra khỏi tay anh:

- Buông tay em ra.

.

.

anh điên rồi phải không?

Nghe tiếng người ồn ào, Sắc Liêu cũng từ lầu hai bước xuống, nhìn Sắc Vi đang kéo tay một cô gái, còn cô gái thì kháng cự, Sắc Liêu liền ngăn cản:

- Em làm cô ấy đau rồi đấy, buông nó ra.

- Bọn em cần nói chuyện riêng, chị đừng can thiệp. – Sắc Vi vẫn không chịu buông tay Tiểu Khiết.

- Bỏ em ra.

.

. em không có gì để nói.

.

. – Tiểu Khiết nói to.

CẠCH.

.

.

Tiếng cửa phòng đối diện mở ra, Trình Giản Dao vừa lúc xuất hiện ngay sau cánh cửa, cô ấy nhìn Tiểu Khiết, rồi nhìn sang Sắc Vi đang kéo tay nhau trước mắt rồi nói:

- Tại sao cô ấy lại ở đây, Sắc Vi?

- Em đến đây làm gì? – Sắc Liêu ngạc nhiên, cả chiều hôm nay, cô ấy ở trong phòng làm việc nên không biết Giản Dao đến biệt thự.

- Em đưa ảnh cưới của bọn em đến đây. – Giản Dao thong thả đáp.

Phóng tầm mắt đến sau lưng Giản Dao, thứ đập vào mắt Tiểu Khiết chính là tấm ảnh cưới của Sắc Vi và Trình Giản Dao trong bộ trang phục cưới truyền thống màu đỏ thẫm, rất to. Tiểu Khiết nhìn tấm ảnh, nhìn sang Giản Dao, rồi cô ngẩng đầu nhìn lên Sắc Vi, nước mắt cô rơi lã chã, cô định không khóc, nhưng không hiểu sao đôi mắt lại phản bội. Tiểu Khiết chất vấn:

- Anh có nhất thiết phải đối xử với em như thế không?

- Em điên hả, Giản Dao? - Sắc Vi quát.

- Chúng ta đã đính hôn, đã làm lễ cưới trước sự chứng kiến của hai gia tộc, hiện tại em cũng như vợ chưa cưới chính thức của anh, không phải sao? - Giản Dao bước đến gần chỗ Sắc Vi đang đứng.

- Em đừng quá đáng, sự thật về chuyện này thì chúng ta đều biết rõ hơn ai hết, nên em thôi ngay những việc bất chấp này đi, Giản Dao. – Sắc Liêu bước đến giữa, đẩy Giản Dao lùi ra phía sau.

Không thể chịu đựng thêm, Tiểu Khiết hất mạnh tay Sắc Vi ra, Giản Dao lại tiến đến, cô ấy không ngừng trách móc Tiểu Khiết:

- Tại sao cô còn quay lại, cô đã rời đi rồi, Đổng Tiểu Khiết .

.

. cô đứng lại.

.

. nói cho rõ ràng.

.

.

cô căn bản không xứng với Sắc Vi.

.

.

đứng lại.

.

.

Vừa xoay người định chạy xuống lầu, nhưng Giản Dao cũng vừa lao đến, cô ấy định vươn tay kéo Tiểu Khiết lại để tiếp tục chất vấn nhưng không được, thay vào đó là khiến Tiểu Khiết mất thăng bằng ngã nhào xuống cầu thang. Trước khi kịp nhận thức bản thân sắp ngã, Tiểu Khiết vội đưa tay ôm lấy phần bụng trước. Không suy nghĩ, Sắc Vi cũng lập tức lao đến ôm chầm lấy Tiểu Khiết để che chắn, mọi thứ diễn ra rất nhanh, Sắc Liêu chỉ kịp hét lên, ánh mắt bất lực nhìn hai người kia bị ngã xuống cầu thang. Vội vàng chạy xuống xem thế nào, Giản Dao thì đứng trên lầu há hốc nhìn xuống dưới.

.

.

Trước khi ngã, trong đầu Tiểu Khiết chỉ nghĩ đến đứa con của cô ấy, ngã từ trên cao như thế này, liệu có chuyện gì xảy ra không, cô sợ thật sự, làm sao đây.

.

.

làm sao dừng lại việc này.

.

. làm ơn.