Sau khi mọi thứ dừng lại, Tiểu Khiết vẫn đang được Sắc Vi ôm chặt trong vòng tay của anh, ông Vương, dì Vương, Phán Vũ, Tần Vũ và Sắc Liêu cũng vội chạy đến bên cạnh để xem tình hình. Mặc dù cảm thấy rõ ràng cánh tay đang rất đau nhưng Sắc Vi vẫn cố chống tay ngồi dậy trước, tay còn lại đang giữ Tiểu Khiết:
- Em không sao chứ, Tiểu Khiết...
.
Nhưng Tiểu Khiết không trả lời, cô gục đầu vào người Sắc Vi, anh đưa tay vỗ nhẹ vào vai và mặt Tiểu Khiết nhưng cô không phản ứng. Sắc Liêu nhìn thấy máu đang dần thấm vào phần váy phía sau của Tiểu Khiết, như hiểu ra vấn đề nghiêm trọng, vội nói:
- Đưa con bé đi bệnh viện ngay, nhanh lên, nó có thai.
.
.
nhanh lên.
.
.
Không được rồi.
.
.
- Chị nói gì, ai có thai? – Sắc Vi bị đau nhưng khi nghe chị gái nói như vậy, anh như tỉnh táo hoàn toàn.
- Mau lên.
.
.
Mau lên.
.
. – Sắc Liêu thúc giục.
Phán Vũ vội mở cửa xe ra rồi chạy lên trước ghế lái, Sắc Vi nhấc bổng Tiểu Khiết lên rồi bước nhanh vào trong xe, Tần Vũ đóng rầm cửa xe lại để bọn họ rời đi thật nhanh chóng. Sắc Liêu cũng vội quay sang nói Tần Vũ lấy xe đưa cô ấy đi theo. Ngồi trong xe, Sắc Liêu như nhớ lại từng chuyện từng xảy ra trong cuộc đời của cô ấy, cũng từng đánh mất đứa con thân yêu nên cô ấy nhận ra Tiểu Khiết đang mang thai, và có thể cũng sắp đánh mất thứ quan trọng hơn cả mạng sống.
Bệnh viện North Lantau Island ASD
Sau khi Tiểu Khiết được đưa vào phòng cấp cứu, các y tá liền chặn Sắc Vi ở bên ngoài, lúc này anh mới nhìn thấy vết máu loang khắp tay áo vest của anh, chuyện gì đang xảy ra chứ, anh ngồi phịch xuống hàng ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu. Phán Vũ đứng bên cạnh, im lặng nhìn ông chủ rồi lại ngước nhìn lên đèn phòng đang sáng đỏ.
Rất nhanh sau đó, Sắc Liêu và Tần Vũ cũng vừa đi đến, Sắc Liêu vội ngồi xuống bên cạnh, cô nhẹ giọng nói:
- Mong là cô ấy không sao.
- Chị nói Tiểu Khiết đang mang thai, đúng không? – Sắc Vi đang cúi đầu, hai tay anh ôm lấy đầu.
- Ừ, em bình tĩnh nhé, cởi áo vest ra trước đã, Tần Vũ, mang khăn ướt đến đây giúp tôi. – Sắc Liêu nói.
Giúp Sắc Vi cởi áo vest, Sắc Liêu mới lấy khăn ướt lau tay cho anh trước, xong lau lên phần tay áo sơ mi, vừa nhìn thấy các vết thương trên tay Sắc Vi, cả 3 người cố thuyết phục anh hãy đi kiểm tra nhưng Sắc Vi không đi, phải nhìn thấy Tiểu Khiết bình an trước.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Phán Vũ và Tần Vũ hết đứng lại xoay người đi tới đi lui, Sắc Liêu thỉnh thoảng lại đứng lên nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, còn Sắc Vi vẫn duy trì một tư thế như ban đầu. Sau hai tiếng, đèn phòng cấp cứu vụt tắt, hai người bác sĩ chính bước ra trước. Sắc Vi liền đứng dậy đi đến chỗ họ:
- Cô ấy thế nào rồi bác sĩ?
- Mẹ con họ đều không có việc gì chứ? - Sắc Liêu hỏi thêm.
- Rất xin lỗi, cô ấy bị xuất huyết quá nhiều, thai không thể giữ được, hiện tại bệnh nhân rất yếu, gia đình nhớ động viên cô ấy tích cực. – Bác sĩ nói.
- Chúng tôi có thể vào thăm không? - Sắc Liêu hỏi.
- Bác sĩ và y tá đang giúp cô ấy chuyển xuống phòng hồi sức, lúc đó mọi người hãy vào chăm sóc, tôi xin phép. – Bác sĩ nói, rồi rời đi ngay sau đó.
Nghe xong, Sắc Vi bước lùi về sau vài bước, anh lảo đảo ngồi xuống ghế, nếu anh không cố chấp đưa Tiểu Khiết về biệt thự, nếu như lúc đó anh giữ cô chặt hơn thì sẽ không thể để chuyện kinh khủng này xảy ra. Khi cô tỉnh lại, anh phải đối diện với cô như thế nào đây, Sắc Vi ôm đầu.
.
. Sắc Liêu rơi nước mắt nhìn em trai, rốt cuộc những chuyện éo le này lại xảy ra trên cuộc đời Sắc Vi.
Do không liên lạc được cho Tiểu Khiết, đến chung cư cũng không thấy, sang hiệu sách thì biết cô đã về từ sớm, cảm thấy có gì đó bất an, Lý Nhược không suy nghĩ nhiều, cô gọi thẳng đến biệt thự của Sắc Vi. Sau khi nghe ông Vương trình bày lại sự việc, Lý Nhược hỏi bệnh viện mà Tiểu Khiết đang ở, cô ấy liền tức tốc lái xe đến đó. Vừa xuống xe, Lý Nhược đi thẳng lên quầy lễ tân, cô nói thông tin bệnh nhân rồi được hướng dẫn lên thẳng tầng đặc biệt. Vừa bước ra khỏi thang máy, vừa kịp lúc nghe bác sĩ thông báo tình trạng của Tiểu Khiết. Lý Nhược chạy nhanh đến, trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến tình cảnh Tiểu Khiết lúc xảy ra chuyện, nghĩ đến cô đã thấy sợ hãi, cô ấy dồn hết sức để hét với những người đang đứng ở trước mặt:
- Đồ khốn, anh có còn tình cảm với Tiểu Khiết hay không vậy hả, cậu ấy đã yêu anh.
.
. còn trốn chạy gia đình vì muốn sinh đứa con của anh.
.
.
còn anh thì một tay bóp chết cậu ấy.
.
.
hại chết đứa nhỏ, nó đã có sinh mạng rồi đó.
.
. Anh có còn là con người không hả???
Vừa mắng, Lý Nhược vừa khóc, sự phẫn nộ trong đầu dâng lên đỉnh điểm, cô định lao vào đánh người đàn ông đang ngồi kia, may có Phán Vũ và Tần Vũ giữ lại kịp, Lý Nhược vẫn mắng:
- Anh đính hôn với người khác, sao còn đến làm Tiểu Khiết phải khốn khổ như thế.
.
.
tại sao hả.
.
.
cậu ấy là người mạnh mẽ bao nhiêu nhưng yêu anh, cậu ấy trở nên yếu đuối vô cùng.
.
.
đồ tồi.
.
.
Tiểu Khiết.
.
.
cậu ấy thật sự rất yêu anh.
.
.
tại sao vậy hả.
.
.
trả Tiểu Khiết lại cho tôi.
.
.
Trên hành lang bệnh viện, chỉ còn tiếng khóc của Lý Nhược và Sắc Liêu. Cả bầu trời như quay cuồng, Sắc Vi đứng dậy, anh đi thẳng ra bên ngoài, Phán Vũ vội vàng chạy theo sau lưng anh. Lấy chìa khóa xe trên tay Phán Vũ, anh mở cửa xe ngồi vào ghế lái, và đóng rầm cửa xe lại, anh khởi động xe và tăng ga rất nhanh rời khỏi bệnh viện, chạy về thẳng biệt thự, rồi đi như bay tiến thẳng lên lầu, vào phòng và đóng rầm cửa lại. Ông Vương và dì Vương không dám bước lên gõ cửa phòng, sau đó là tiếng đổ vỡ của đồ đạc truyền đến.
.
.
Sắc Vi như nổi điên, anh đập phá mọi thứ ở trong phòng, anh không thể kiềm nén cơn giận này, những thứ trong tầm mắt anh đều trở thành thứ để trút giận, anh tức giận bản thân, anh hối hận vì những điều anh đã làm sai với Tiểu Khiết, với tình yêu của cô, ngay cả đứa con của bọn họ cũng vì anh mà mất đi. Anh ngồi tựa lưng vào thành giường, hai tay ôm đầu, anh bật khóc không thành tiếng, cả cơ thể run rẩy vì cố nén cơn giận dữ, chiếc vòng cổ của Tiểu Khiết phát sáng dưới chiếc đèn bàn bị vỡ nát, Sắc Vi nhặt lên, những hình ảnh về Tiểu Khiết cứ lao vút qua trong suy nghĩ của anh, cô từng cười, từng hạnh phúc biết bao nhiêu, nhưng vì quyết định ngu dốt của anh đã đẩy cô vào hoàn cảnh không thể trớ trêu hơn, anh yêu cô nhiều vô cùng, bây giờ thì ra anh biết bản thân đã yêu cô nhiều như vậy?
Trong bệnh viện, Lý Nhược đang ngồi trên ghế chờ Tiểu Khiết tỉnh dậy, Sắc Liêu và Tần Vũ cũng đang đứng gần đó. Nắm lấy tay cô bạn thân, Tiểu Khiết đã luôn hết lòng vì bảo vệ cô, nhưng hôm nay nhìn Tiểu Khiết trở nên như thế này, Lý Nhược đã trút hết dũng khí để đòi lại một chút công bằng cho bạn mình, dù không giúp ích được cho sự mất mát to lớn này.
Tiểu Khiết đang mơ, cô mơ thấy bản thân đang ở nhà cùng cha mẹ, em gái và còn có đứa con của cô nữa, nhưng cô càng muốn đến gần thì đứa bé lại càng chạy đi nhanh hơn, nhanh hơn cho đến khi tan biến vào khoảng không.
.
.
xong cô còn nghe tiếng Lý Nhược nói gì đó, hình như là đang gọi tên cô.
- Khiết.
.
.
Khiết.
.
. cậu tỉnh chưa, nhìn mình đi này?
- Ừm, mình vừa nghe tiếng cậu gọi, đầu mình đau quá.
.
.
có chuyện gì sao.
.
. – Tiểu Khiết vừa mở mắt, cô hỏi.
- Cậu không nhớ gì sao? – Lý Nhược giúp Tiểu Khiết ngồi dậy trước, rồi kê chiếc gối lớn vào sau lưng cho cô bạn.
- Bụng mình đau quá.
.
.
nhưng.
.
.
mình.
.
. – Lúc này Tiểu Khiết như nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trước đó, lần lượt từng chuyện đã xảy ra đang diễn lại trong trí nhớ.
- Bình tĩnh.
.
.
bình tĩnh.
.
. Không sao đâu, cậu còn mình ở đây mà.
.
.
đừng khóc.
.
. – Lý Nhược vội ngồi lên giường, bên cạnh Tiểu Khiết.
- Cậu nói vậy là ý gì? Mình đã bị ngã từ lầu 1 xuống.
.
.
con của mình.
.
.
nó không sao, đúng không? – Tiểu Khiết trở nên kích động, cô giữ chặt cánh tay Lý Nhược.
- Cậu bình tĩnh.
.
.
Tiểu Khiết.
.
.
đừng khóc mà.
.
.
Tiểu Khiết.
.
.
Khiết.
.
.
cậu sao vậy? – Lý Nhược vội đỡ lấy Tiểu Khiết.
- Gọi bác sĩ, nhanh lên. – Sắc Liêu nhìn Tần Vũ.
Vài phút sau, Tần Vũ quay lại cùng 2 bác sĩ và 2 y tá, vội kiểm tra cho Tiểu Khiết ngay. Lý Nhược đứng bên cạnh, gấp gáp hỏi:
- Cậu ấy làm sao thế bác sĩ?
- Cô ấy đang rất sốc, nên ngất đi, mọi người chú ý cảm xúc cho bệnh nhân.
Nhìn Tiểu Khiết nằm ngủ mê man, Lý Nhược càng lo lắng hơn, nữa đêm, Sắc Liêu và Tần Vũ rời khỏi bệnh viện để về biệt thự. Tiểu Khiết vẫn ngủ li bì, cô ấy đang khóc trong chính giấc mơ và suy nghĩ của bản thân. Lý Nhược ở lại cả đêm cùng Tiểu Khiết, đến khi mệt quá thì cô ấy gục đầu lên tay mà ngủ thiếp đi.
Sắc Vi đang đứng ngoài cửa, anh chờ người trong phòng đã ngủ quên mới nhẹ nhàng mở cửa bước vào, đi đến bên cạnh giường, anh đưa tay lau nước mắt cho Tiểu Khiết, miệng Tiểu Khiết vẫn đang lẩm bẩm gọi tên anh. Anh cúi người hôn lên trán và mắt Tiểu Khiết, chạm tay vào mái tóc dài mềm mại, xong lặng lẽ rời khỏi phòng.
Ngày hôm sau, Tiểu Khiết kiềm nén chấp nhận nỗi đau, cô đã khóc rất nhiều, cô không cần gì hết, chỉ cần đứa con.
.
.
mỗi lời nói như xé gan xé ruột người bên cạnh, Lý Nhược phải ôm lấy cô mà an ủi, trấn an rất nhiều, để Tiểu Khiết có thể bình tĩnh lại từ từ.
THE PEAK
Mẹ Sắc Vi vừa đáp chuyến bay đến Hồng Kông sớm nhất sau khi nghe Sắc Liêu nói về chuyện của Tiểu Khiết, không nghĩ là Giản Dao lại đẩy mọi chuyện đi xa như vậy, thậm chí còn đẩy Tiểu Khiết ngã cầu thang, làm sảy thai. Sắc Vi thì chỉ im lặng ở trong phòng làm việc của anh, mẹ anh từ tốn đẩy cửa phòng ra, bà gõ nhẹ lên cánh cửa:
- Tay con sao rồi?
- Không sao, mẹ vào đi. - Sắc Vi bị nứt xương tay phải, hiện đang bị bó nẹp lại, tránh cử động, cơ thể bị đa chấn thương nhưng không nghiêm trọng.
- Con không vào thăm cô ấy sao? - Mẹ anh hỏi.
- Làm sao con có thể đối diện đây. – Sắc Vi đáp.
- Mẹ rất tiếc vì đứa con của tụi con, nhưng con phải giải thích rõ ràng với cô ấy, không lẽ con muốn buông xuôi. - Mẹ anh nói.
- Chưa bao giờ con cảm thấy tồi tệ như lúc này, nhưng con có thể hiểu chị gái con đã đau đớn như thế nào, và con đã bước vào sai lầm giống chị. - Sắc Vi nói.
- Mẹ xin lỗi, mẹ không thể bảo vệ chị em con.
.
. - Mẹ anh buồn bã đáp.
- Mẹ mới đến, hãy lên phòng nghỉ ngơi đi.
Nói rồi, Sắc Vi xoay ghế nhìn hướng ra cửa sổ, mẹ anh đứng nhìn bóng lưng con trai mà bà nặng trĩu trong lòng. Bà ấy nhờ Sắc Liêu đưa đến bệnh viện thăm Tiểu Khiết, sẵn an ủi cô.
Đã 4 ngày trôi qua, Tiểu Khiết đã khỏe hơn rất nhiều, cô cũng không khóc loạn lên nữa, cả ngày chỉ ngồi trên giường, đọc hết quyển sách này đến quyển sách khác, Lý Nhược muốn ở lại nhưng Tiểu Khiết đều lên tiếng ngăn cản, bảo cô ấy cứ đi làm như bình thường, khi nào vào bệnh viện thì mang vài quyển sách cho cô là được.
Ngồi nhìn 2 người trước mặt, một người thì Tiểu Khiết biết, là chị gái của Sắc Vi, hai chị em khá giống nhau về đường nét khuôn mặt, nhưng Sắc Liêu xinh đẹp và an tĩnh. Người còn lại tự giới thiệu:
- Chào con, bác là mẹ của Sắc Vi, bác rất xin lỗi vì không thể đến thăm con sớm hơn.
- Cháu chào bác, xin lỗi vì để bác thấy bộ dạng này của cháu.
.
.
- Tiểu Khiết lúng túng đáp.
- Cháu cảm thấy khỏe hơn chưa, bác có hầm gà và hạt sen mang đến, cháu uống một chút nhé, tự tay bác nấu đấy. - Mẹ Sắc Vi liền đứng dậy lấy hộp giữ nóng đang đựng canh, cẩn trọng đổ ra một chén nhỏ, và đưa tận tay Tiểu Khiết.
- Bác cứ để cháu, cháu tự làm được.
.
. – Tiểu Khiết vội đỡ lấy.
- Cứ ngồi đấy, đừng khách sáo. - Mẹ Sắc Vi nhẹ giọng nói.
- Cháu cảm ơn bác. – Tiểu Khiết đáp.
- Con ra ngoài một chút nhé Sắc Liêu, mẹ nói chuyện với con bé một chút. – Bà ấy quay sang nhìn Sắc Liêu.
Sắc Liêu rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn mẹ Sắc Vi và Tiểu Khiết, bà ấy nhẹ nhàng nắm tay cô:
- Tiểu Khiết, bác rất tiếc vì những chuyện đã xảy ra với con, bác cũng hi vọng con có thể tha thứ cho Sắc Vi.
- Con chỉ giận bản thân con, còn anh ấy, con không .
.
.
con không biết nữa.
.
. – Tiểu Khiết cúi mặt, câu nói trở nên lấp lững.
- Những chuyện ở Ý, đính hôn rồi lễ cưới của nó và Giản Dao thật sự không phải ý của nó, xin con nhất định phải tin bác. - Mẹ Sắc Vi nhấn mạnh.
- Thật cũng được, giả cũng được, bây giờ con thật sự không thể trở lại bên anh ấy, sau tất cả những chuyện đã xảy ra. – Tiểu Khiết giọng buồn bã vô cùng.
- Tiểu Khiết, vì tất cả đều là ý nguyện cuối cùng của ông nội Sắc Vi, nó thật sự chỉ có một mình con. - Mẹ Sắc Vi giải thích.
- Bác gái, có thể do cháu là người cứng nhắc, nhưng nếu cháu yêu một ai đó, dù có là ý muốn của ai thì cháu cũng không thỏa hiệp, cháu sống hạnh phúc vui vẻ, đó là điều mà những người yêu thương cháu thật lòng sẽ hiểu. – Tiểu Khiết nhẹ giọng nói.
- Bác là người mẹ tồi, bác đã đẩy hai đứa con mà bác yêu thương nhất cùng mắc vào một sai lầm, nhìn người mình trân trọng đau đớn, bác còn đau hơn.
.
.
cháu là người tốt. - Mẹ Sắc Vi đưa tay vuốt lên đầu Tiểu Khiết.
- Tất cả những người mẹ mà cháu từng gặp, họ đều là những người mẹ tuyệt vời nhất, không cần phải để người khác nhìn thấy, chỉ cần những đứa trẻ ấy cảm nhận được. – Tiểu Khiết nói.
- Con trai bác, nó đang rất tiêu cực, vì những việc xảy ra với cháu đều do nó. - Mẹ Sắc Vi nhìn cô rồi nói.
- Cháu không trách anh ấy, bác nói anh ấy hãy bình tĩnh hơn, rồi sẽ có người tốt hơn, xứng đáng hơn, yêu anh ấy nhiều hơn cháu. – Tiểu Khiết nhẹ giọng nói.
- Cháu nghĩ ngơi đi nhé, bác sẽ đến thăm cháu vào lần tới.
- Tạm biệt bác.
.
.
Khi đã không còn ai, Tiểu Khiết mới để nước mắt rơi xuống, từng giọt nước mắt trong suốt thi nhau rơi lên bàn tay của cô, không một tiếng động phát ra, Tiểu Khiết ngẩng đầu, cô vừa liếc nhìn về phía cửa phòng, không có ai bên ngoài nhìn thấy, nước mắt cô lại rơi xuống như mưa, đưa tay gạt nước mắt, Tiểu Khiết nhìn về phía cửa sổ lớn, nước mắt chỉ chực chờ rơi xuống.
Tiếng gõ cửa phòng vang đến, Tiểu Khiết ngoái đầu nhìn về phía cửa, là Sắc Vi, anh đã đứng bên ngoài từ sớm và thấy cô khóc, thấy cô vội vàng dùng ngón tay gạt đi nước mắt đang chảy trên má, anh đặt chiếc hộp nhỏ lên giường, trong vô thức muốn vươn tay chạm vào cô, nhưng không thể:
- Anh có thể nhìn em không?
- Sắc Vi, anh nhớ ngủ nhiều một chút. – Tiểu Khiết nói, giọng như sắp nghẽn lại, nhưng cô không quay lại nhìn anh.
- Anh xin lỗi, Tiểu Khiết.
.
. - Giọng Sắc Vi trầm thấp.
- Anh về đi, sau này cũng đừng tìm em nữa, em không trách anh, em chỉ trách bản thân em đã quá ỷ lại sự yêu chiều của anh, mà quên mất em phải tự bảo vệ em.
.
. – Tiểu Khiết yếu ớt đáp.
- Xin em hãy cho anh được bù đắp lỗi lầm này, anh nhất định .
.
. – Anh định nói thêm nhưng Tiểu Khiết đã chen lời.
- Đi đi, lỗi này là của hai chúng ta, nên anh hãy đi đi.
.
. – Tiểu Khiết nói, cô sắp khóc thành tiếng.
- Tiểu Khiết.
.
. – Sắc Vi gọi tên cô gái anh rất yêu thương trong bất lực.
- Làm ơn, để em yên.
.
. – Nước mắt của Tiểu Khiết rơi xuống nhiều hơn, nhanh hơn, giọng cô nghẹn lại, cả cơ thể run rẩy.
Nhìn Tiểu Khiết khóc, lòng Sắc Vi như có hàng vạn mũi tên dằn xé, anh im lặng nhìn cô một hồi lâu, rồi nói:
- Tạm biệt em, Tiểu Khiết.
Tiếng cánh cửa được mở ra và đóng lại rõ mồn một, anh đi rồi, Tiểu Khiết không khóc loạn nữa, chỉ rơi những giọt nước mắt trong im lặng, sau này, Sắc Vi là Sắc Vi, Đổng Tiểu Khiết là Đổng Tiểu Khiết. Mở chiếc hộp nhỏ mà anh để lại trên giường, là hai sợi dây chuyền Giọt nước trong suốt và xanh ngọc đang nằm chung với nhau, thì ra là sau khi tháo dọn chung cư bị cháy, nhân viên thu dọn đã tìm được sợi dây đầu tiên anh tặng cho cô, còn có con dấu chìa khóa nhỏ nằm trong hộp.
Nhịp sống chậm rãi quay lại điểm xuất phát ban đầu, nhưng chỉ là đối với Tiểu Khiết thôi, sau khi hoàn toàn khỏe lại, Tiểu Khiết quyết định đến một thành phố khác bắt đầu lại từ đầu. Cô ấy chọn Thượng Hải, Lý Nhược có khuyên can nhưng Tiểu Khiết vẫn chọn, trước khi đi, Tiểu Khiết đã vừa học vừa làm việc điên cuồng trong 6 tháng, tiết kiệm được đủ tài chính xong cô mới rời khỏi chung cư của Lý Nhược, mua vé máy bay đến Thượng Hải, cô cũng viện cớ để không về nhà trong thời gian này, cô bỏ qua một cái tết bên gia đình, cô cần dành toàn bộ sự tập trung cho những việc trước mắt.
Sau khi hoàn thành các lớp học tiếng Pháp, Tiểu Khiết nhanh chóng lấy được các chứng chỉ CAE, chứng chỉ CPE và bằng DALF, sức học và khả năng tiếp thu của cô rất vượt bậc. Dù có đến đâu, cô cũng thể tự tin tìm được một công việc tốt, bây giờ cô phải tự đứng bằng đôi chân của chính cô, không để ai phải lo lắng cho cô nữa.
THƯỢNG HẢI
Tập đoàn FAURECIA – Pháp, chuyên thực hiện các dự án năng lượng Hydro, trung tâm cấp vùng tại Thượng Hải, Tiểu Khiết diện một chiếc váy màu đen dài qua gối, kín đáo, tóc cô búi gọn phía sau, làm toát lên sự thanh thoát, điềm đạm, vừa điền bảng thông tin cá nhân cùng các kỹ năng, trình độ ngoại ngữ và nộp cho quản lý nhân sự xong, Tiểu Khiết liền bước đến ngồi xuống một chiếc ghế, chờ đợi cùng các ứng viên khác. Rất nhiều người muốn vào tập đoàn này, từng nhóm người được phỏng vấn đều lần lượt rời đi, mặt ai cũng căng thẳng, Tiểu Khiết cũng thấp thỏm lo lắng cho bản thân.
Thư ký phỏng vấn liên tục tra bảng danh sách tên người đến phỏng vấn, nghe gọi tên, Tiểu Khiết vội bước đến, mỉm cười gật đầu chào cô thư ký trước. Hành động nhỏ của cô lại được 5 vị giám khảo đánh giá cao, vừa bước vào phòng phỏng vấn, Tiểu Khiết cúi người chào giám khảo, bốn người còn lại cũng chào rồi họ được mời ngồi xuống. Cuộc phỏng vấn diễn ra như một cuộc hợp với các lãnh đạo cấp cao trong công ty, mọi thứ đều được trao đổi bằng tiếng Anh. Đến người cuối cùng, là một người ngoại quốc, ông ấy khá lớn tuổi, hỏi cả năm người đang phỏng vấn cùng một câu hỏi về chiến lược kinh doanh của ngành mà công ty đang thực hiện, nhưng bằng Tiếng Pháp chuẩn Châu Âu, chỉ có duy nhất Tiểu Khiết là trả lời được, cô tự tin, tự nhiên, lịch sự vừa trả lời câu hỏi vừa dùng tay để biểu đạt ý kiến.
Sau đó bọn họ quay ra ngoài ngồi chờ thông báo kết quả, ai cũng xì sầm bàn tán về câu trả lời lúc phỏng vấn, Tiểu Khiết ngồi yên lặng, vì cô không quen biết ai cả. Người thư ký kia quay trở ra, trên tay cầm 4 phiếu thông tin ứng cử viên đã thông qua phỏng vấn, nghe được gọi tên, Tiểu Khiết cười vui vẻ vô cùng, cô vội đi đến nhận phiếu thông tin và giấy mời làm việc vào thứ hai tuần sau, cô cảm ơn rối rít xong cho giấy mời vào túi xách.