Thoắt cái đã đến mùng bốn tết .
Sau mấy ngày về thăm gia đình ,
nhận lì xì đầy túi ,
nhóm bạn trẻ hướng tới núi Ngự Long nơi có suối nước nóng đang nổi như cồn .
Tuy nhiên ,
người ta cũng thường nói vô công bất hưởng lộc .
Để có thể ngâm mình trong suối nước nóng nên thơ thì bọn nó phải đánh đổi bằng việc đi bộ từ chân núi đến nơi có suối nước nóng .
Con đường mòn gập gềnh những bậc thang nhỏ ,
cây rừng rậm rạp vươn những tán lá xanh rờn ,
ở đâu đây trong ngọn núi như hoang vu thỉnh thoảng vang lên âm thanh kì lạ .
Ánh nắng ấm áp của trời xuân xuyên qua từng chiếc lá ,
chiếu sáng đường đi .
Mười một người vác balo lớn cố gắng vượt qua quãng đường gian nan .
- Chừng nào mới tới vậy ?- Lam Thanh hỏi .
- Sắp tới rồi !
- Người dẫn đường Minh Nhạc đáp .
- Nãy giờ em nghe cậu này cũng phải mười lần rồi !
Sắp tới của anh là bao xa ?- Thiên Vũ liếc xéo Minh Nhạc .
Chân cậu đi đến rụng rời rồi .
- Anh cũng không biết nữa !
Anh cũng mới tới lần đầu !
- Minh Nhạc cười hồn nhiên đáp .
- Lần đầu ?- Cả đám trợn mắt nhìn cậu .
- Nhưng mà mẹ tớ nói chỉ cần đi hết mấy bậc thang sẽ đến !
Mười đôi mắt còn lại ngước nhìn lên ,
xa xa kia là những bậc thang dài vô tận không biết bao giờ đi hết .
- Chúng ta xuống núi thôi !
- Lam Thanh phán một câu xanh rờn ,
xoay người muốn trở xuống .
- Dù sao cũng đến rồi ,
em cố thêm chút đi !
- Gia Ngạo kéo balo nó lại .
- Chân em muốn rụng ra rồi !
Mệt lắm !
- Ai bảo không chịu vận động chi .
Coi như đây là cơ hội cho em luyện tập !
Mau đi tiếp thôi !
- Gia Ngạo nghiêm nghị nói .
- Anh !
- Lam Thanh tựa đầu vào vai Gia Ngạo ,
giọng nói nghèn nghẹn như đang khóc .
- Anh nỡ lòng nào bắt em phải leo từng bậc thang ,
tốn cả triệu kcl vậy sao ?
- Anh cõng !
- Gia Ngạo nghiến răng nói .
- Tốt !
Trông cậy cả vào anh !
- Lam Thanh lập tức tươi tỉnh nhảy lên lưng Gia Ngạo .
- Anh đúng là chiều Lam Thanh nha !
Cậu ấy lớn rồi anh cõng nổi không ?- Khả Vi cười trêu Gia Ngạo .
- Nhóc này ăn hoài mà có thấy mập lên đâu ,
anh thấy nuôi Lam Thanh chỉ tốn cơm tốn gạo đây !
- Gia Ngạo cười nói .
- Anh nói đúng !
- Khả Vi che miệng cười .
Lam Thanh trên lưng Gia Ngạo cũng lười xen vào ,
mệt .
Bàn tay Giang Thiên giơ giữa không trung nhanh chóng thu lại ,
khuôn mặt lạnh đi vài phần ,
một mình tự tiến về phía trước .
- Cậu ấy giận rồi !
Tính sao đây ?- Tử Phong nhỏ giọng hỏi những bốn người còn lại .
- Để cậu tự thông não cũng khó !
Lần này coi như là có chút tác động ,
không sao đâu !
- Kiến Hàm thản nhiên nói ,
đôi mắt che giau61 điều gì đó tinh quái .
- Nhưng mà anh chàng kia với Lam Thanh là quan hệ gì vậy ,
nhìn hai người bọn họ rất thân thiết ,
mà Lam Thanh cũng khá nghe lời ...
.
không phải bọn họ thực sự là.
.
.
- Vĩnh Khang che miệng ồ lên như phát hiện điều gì đó kính khủng lắm .
- Tào lào !
Chắc chắn không phải như thế đâu !
- Tử Phong không do dự phát đầu cậu một cái .
- Nhưng nếu thật như vậy thì sao ?Xem ra Giang Thiên có rất ít cơ hội !
- Minh Nhạc cũng xoa cằm nghĩ ngợi .
- Tính sao đây ?- Cả Tử Phong và Vĩnh Khang cũng bắt cau mày suy nghĩ .
- Mà hình như tên anh ta là Gia Ngạo phải không ?Tớ cảm thấy rất quen ,
đã nghe ở đâu thì phải ?- Đan Bảo xen vào .
- Anh ta tên Gia Ngạo sao ?Tên giống cầu thủ bóng rổ huyền thoại thế ?- Vĩnh Khang giật mình nhìn về phía Gia Ngạo .
Ánh mắt laze quét từ trên xuống .
Gia Ngạo trông chẳng khác nào mấy tên mọt sách không thể nào đâu !
- Nói chuyện gì mà trông mấy anh khó chịu vậy ?- Thiên Vũ kéo tay Ngọc Uyển hì hục đi lên .
- Đang bàn về tương lai của anh nhóc .
Aiii một tương lai mù mịt !
- Tử Phong cảm thán ,
ba người còn lại đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời xanh .
- Mấy người này bị say nắng sao ?- Thiên Vũ cẩn trọng lùi lại .
Cả nhóm lại tiếp tục cuộc hành trình gian khổ ,
đi hết lối mòn bọn nó lại rẽ sang một lối đi khác .
Chẳng mấy chốc bắt đầu đi từ buổi sáng ,
đến xế chiều vẫn chưa thấy nơi cần tìm .
- Mệt quá đi !
Chẳng lẽ cái suối nước nóng này lại giống đền Shokurin * phải chắp tay cúi chào tỏ lòng thành kính mới thấy à ?- Lam Thanh ở trên vai Gia Ngạo ủ rũ nói .
- Người nên nói mệt là anh nè !
Mà làm gì có chuyện đó ,
đây có phải là phải là Lost Forest* đâu !
- Gia Ngạo cố gắng lê từng bước chân nặng nề đi .
- Ở kia !
- Ngọc Uyển đột ngột chỉ tay hơi cao hơn đầu một chút về phía trước .
Xuyên qua những lùm cây xanh ngát ,
ẩn hiện màu hồng phấn .
- Gần đến rồi !
Đó là hoa anh đào !
Mau lên !
Cả đám cố gắng chạy nhanh về phía trước ,
tiếp sau đó là sững sỡ với cảnh tượng trước mặt .
- Đây là suối nước nóng mùa xuân sao ?Tuyệt ghê !
- Lam Thanh không biết đã xuống khỏi lưng Gia Ngạo lúc nào ,
hai mắt như bị thôi miên bất giác tiến về phía trước .
Trước mặt họ là một căn nhà thiết kế theo phong cách Nhật truyền thống ,
ánh sáng cam phát ra từ đèn lồng oung linh huyền ảo ,
cộng với màu sắc của hai cây anh đào trước cửa ,
càng thêm đẹp .
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra ,
một hàng ngũ nhân viên nam thanh nữa tú xếp thành hai hàng cúi đầu trịnh trọng nói :
- Hoan nghênh quý khách đã ghé thăm !
- Thiếu gia ,
cuối cùng ngài cũng tới được !
- Người phụ nữ trung niên búi tóc cao ăn mặc thanh nhã hơi cúi đầu nói với Minh Nhạc .
Nhưng sao câu nói có hàm ý thế .
Người phụ nữ ưu nhã giơ tay nói .
- Phòng của mọi người ở lối này xin mời theo tôi !
- Cảm ơn cô ,
quản lí !
- Minh Nhạc cười nói .
- Đây là bổn phận của tôi !
- Quản lí đáp .
Lúc này đây ,
bọn nó mới phát hiện trong khạch sạn suối nước nóng mùa xuân này có rất nhiều người ,
từng tốp người đi qua đi lại ,
thần thái sảng khoái ,
có vài người nét mặt ửng hồng cười tươi .
Có những cặp đôi lẫn gia đình ,
có bạn bè .
.
.
Rất đông người đã tới trước bọn nó .
Cả nhóm được dẫn đi qua một hành lang dài ,
tới cuối hành lang là một không gian yên tĩnh ,
quản lí dừng trước một cánh cửa kéo có dán giấy Washi màu đỏ nói :
- Đây là phòng của các thiếu gia !
- Rồi lại chỉ vào căn phòng có cửa kéo dán giấy Washi màu xanh nói .
- Kia là phòng của các tiểu thư .
- Quản lí kéo cánh cửa đi vào bên trong ,
căn phòng được trải thảm êm màu xanh lá .
Quản lí lại tiếp tục kéo cánh cửa khác dẫn ra ngoài vườn .
- Tử đây theo con đường lát đá sẽ đến suối nước nóng ngoài trời ,
phân thành hai gian của nam và nữ .
- Hể ?Tuyệt vậy sao ?
- Không phải mỗi người một phòng sao ?- Giang Thiên cau mày tỏ ý không hài lòng .
- Chuyện này thật không thể !
Lượng khách đến đây rất đông ,
chúng tôi đã cố gắng để giữ được hai căn phòng tốt nhất !
- Vậy cũng được mà ,
ở càng đông càng vui !
- Vĩnh Khang gác hai tay sau đầu nói .
Nhưng ngày lập tức cậu liền hối hận .
Trong căn phòng không còn bóng dáng một người con gái nào ,
những chàng trai tụ tập với nhau trong một bầu không khí.
.
.
khá căng thẳng .
- Cậu .
.
.
có chuyện gì sao ?- Gia Ngạo ngập ngừng hỏi Giang Thiên .
Từ nãy giờ cứ lườm lườm nhìn anh ,
Gia Ngạo tự vấn bản thân đâu có làm gì sai trái !
- Không !
- Giang Thiên quay ngoắt người ,
đôi mắt còn ẩn ẩn khó chịu ,
trong lòng buông ra mấy chử chê bai :" Bình thường !
Không có gì là đẹp trai cả !
"
- Sao chúng ta không cất đồ trước nhỉ ?- Minh Nhạc cười lên tiếng .
- Cảnh vật đẹp thế này đúng là hữu tình cho các cặp đôi !
- Kiênq Hàm một tay nâng cằm nói .
- Làm ơn đi !
Ở đây không có Khả Vi cậu không cần nói lời đó cho bọn tớ nghe đâu !
- Tử Phong phất phất tay .
Thấy Giang Thiên vẫn xoay người nhưng đôi mắt lại khó chịu nhìn Gia Ngạo trông khi đó Gia Ngạo lại ngơ ngác không hiểu gì .
- Này ,
tình hình không ổn rồi !
Anh ta ngu ngơ quá !
Lỡ bị Giang Thiên cho một trận cũng chẳng hay !
- Vĩnh Khang nhỏ giọng nói .
Cả bốn thằng con trai chụm lại .
- Người này quen với Lam Thanh chắc cũng chẳng phải hạng tầm thường có khi Giang Thiên mới là người chịu thiệt !
- Đan Bảo nói .
- Thật không ?- Ba người còn lại nghi hoặc nhìn về phía Gia Ngạo .
Kiến Hàm vừa nhìn cảnh vật ngoài sân vừa cười cười .
Bọn họ đúng là lo xa quá !
Ngước nhìn ánh trăng đang dần ló dạng ,
Giang Thiên không biết liệu có biết cảm giác của mình là gì không ?Hi vọng trong mấy ngày ở đây ,
cậu có thể tìm ra câu trả lời .
Mà đây là suối nước nóng mùa xuân không phải là nơi hâm nóng tình yêu sao ?Rất có ý nghĩa .
- Nê ,
các anh có ra đi ngâm suối nước nóng không ?- Lam Thanh ,
Khả Vi và Ngọc Uyển đã chuẩn bị kĩ càng để thư giãn sau một ngày vất vả .
- Chờ một chút !
Các cậu có đi hay không ?- Kiến Hàm hỏi những người còn lại trong phòng .
- Được !
- Giang Thiên hơi gật đầu .
- Vậy chúng ta đi thôi !
- Đợi tớ đi dặn dò nhà bếp đã !
Các cậu đi trước đi !
- Minh Nhạc nói rồi ra khỏi phòng .
- Chúng ta đi thôi !
Quả nhiên sau khi đi hết đường lát đá thì có hai cánh cửa bằng gỗ trụ ghép nối vững chắc .
Đến đây nhóm phải tách thành hai .
Trong làn hơi nước mờ ảo ,
trong dòng nước ấm cả người được thư thái hẳn ra .
Lam Thanh lười biếng gác cằm lên mặt đá :
- Đúng là thoải mái thật !
- Hoa anh đào ở đây cũng đẹp nữa ,
nhìn trắng đẹp ghê luôn !
- Khả Vi nói .
- Chỉ mới đến một ngày em đã thấy thích rồi !
- Ngọc Uyển nói .
Bên này không khí ấm áp nhẹ nhàng thì bên kia bức tường gỗ ngăn cách .
.
.
Dù nước rất nóng ,
dù nhiệt độ cao nhưng giờ đây có những người lại thấy rất lạnh .
Boss của hội ,
giang hai tay gác lên mặt gạch đá ,
cả người dựa vào thành ,
đôi mắt lạnh nghiêng một bên .
- Thật nhàm chán !
- Đây là câu nói đầu tiên của Giang Thiên sau mấy phút trầm mình dưới nước .
- Cậu đi đâu đó ?- Kiến Hàm cười hỏi .
- Về phòng !
Giang Thiên một mình về phòng thay đồ ,
trong phòng nam đã dọn sẵn một bàn ăn dài đầy đủ những mọi ăn tuyệt vời .
Hương thơm quyến rũ của nó lan tỏa khắp nơi và hấp dẫn những kẻ tham ăn điển hình là .
.
.
- Trông ngon quá !
- Lam Thanh ngồi quỳ xuống ,
ánh mắt lấp lánh nhìn mĩ vị trước mặt .
Giang Thiên hoàn hôn sau khi nó chạy vèo vào ,
nhìn nó thèm thuồng nhìn những mọi ăn trên bàn một cậu và nói :
- Cô bị bỏ đói mười năm sao ?
- Không có !
- Sao không ngâm nữa ?- Giang Thiên ngồi khoanh chân trên thảm ,
tay cầm đũa thoải mái gấp miếng thịt cá ngừ xếp tròn như hoa .
- Này tôi ăn với !
- Lam Thanh há miệng đưa ra ,
đến cả ăn cũng lười đụng đũa .
- Không !
Thích thì kêu Gia Ngạo của có vào gắp cho ăn .
- Người nào đó lộ vẻ mặt giận dỗi mà không hay .
- Sao lại lôi Gia Ngọa vào đây ?Tôi chỉ muốn ăn thôi mà !
- Lam Thanh nhăn mi nói rồi tự cầm đũa lên .
- Nè !
- Một miếng cá ngữ béo bở đưa tới trước mặt Lam Thanh .
- Không phải cô muốn ăn sao ?
- Ừm !
- Ồ !
Có nên quấy không đây ! Mấy chàng trai cùng hai cô gái còn lại vườn trở về thì đã thấy một màn ấm áp .
Giang Thiên tay vừa gắp món ăn vừa lua vết bất trên dính trên miệng đó .
Lam Thanh thì cau có một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi im .
- Lam Thanh và Giang Thiên ?Hai người thân thiết vậy sao ?- Gia Ngạo buột miệng hỏi ra nghi vấn của bản thân .
- Hai người bọn họ là vậy ,
lúc thì trông vô cùng thân thiết lúc thì trông xa lạ .
Để quan hệ của hai người có thể tiến thêm một bước thì nỗ lực của anh là rất cần thiết !
- Câu sau Kiến Hàm hạ thập giọng như tự lẩm bẩm một mình .
************************************