- Muốn biết nguyên nhân thực sự không? Ghé sát đây tôi sẽ nói cho cậu biết, nể tình cậu đẹp trai, tôi chỉ nói cho một mình cậu nghe thôi!
Bạch Khanh Nhất nói với Hạ Khiêm bằng giọng cười ẩn ý. Hạ Khiêm đắn đo qua một lúc mới quyết định sẽ bước tới, Hồng Chí Bình vội kéo tay cậu ngăn lại nhưng Hạ Khiêm đã trấn an anh ta bằng một ánh mắt chắc chắn.
- Không sao đâu!
Bạch Khanh Nhất nhìn một màn tình ngay lý gian này, ánh mắt của hắn chợt đanh lại không còn chút ý cười nào nữa.
Hạ Khiêm cúi xuống gần người kia.
- Lại gần một chút nữa!
Hắn nói bằng giọng sốt sắn.
Hạ Khiêm “hừ” một tiếng sau đó cũng nghe lời, dần tiến sát lại hơn, khi gần đến độ cả hai đều có thể nghe được nhịp tim của người đối diện, Bạch Khanh Nhất không làm gì cả, hắn chỉ chăm chú nhìn sườn mặt của cậu, nhìn đôi mắt hạnh long lanh, chiếc mũi cao thon gọn, bờ môi đầy đặn lấp ló bên trong là đôi răng thỏ duyên dáng. Hốt nhiên hắn rướn người đặt nhẹ một nụ hôn lên má cậu, như bao lần trong quá khứ hắn vẫn làm nhưng hôm nay lại có cảm giác khác biệt hoàn toàn, như một kẻ khát nước lạc giữa sa mạc khô cằn bỗng dưng được thưởng một cơn mưa mát lành. Đôi mắt lạnh lẽo của hắn trỗi dậy niềm hân hoan nhỏ không thể che giấu.
Cả đám người đứng chứng kiến cảnh đó lại được một phen hốt hoảng, Hồng Chí Bình định vung thêm một cú đá thì đã thấy Hạ Khiêm đã túm cổ áo Bạch Khanh Nhất giật ngược lên, giận dữ mắng:
- Mẹ anh! Anh đùa vui không hả?
Hắn tà tà nói:
- Không vui, chỉ sướng thôi!
- Anh!
!
!
!
Hạ Khiêm cố gắng không hạ nắm đấm, dù cái ánh mắt gợi đòi nhởn nhơ của Bạch Khanh Nhất đang khích cậu làm vậy. Dường như hắn đang trông chờ cậu sẽ sớm xả cơn tam bành, nhưng Hạ Khiêm rất hiểu, cậu ghét vẻ mặt trông có vẻ nhìn thấu tất tần tật này, nên cuối cùng dùng hết sức bình sinh của mình để dằn xuống nắm đấm và bước lùi về đằng sau.
Cùng lúc đó Bạch Khanh Nhất hướng về phía sau Hồng Chí Bình gọi:
- Ôi trời, sếp Triệu! Chú tới trễ thế, chú nhìn xem bọn họ đối xử với ân nhân của con gái chú thế nào đây này! Tôi đã tốn công sức trà trộn vào đây để cứu con gái chú, bọn họ lại cho rằng tôi là đồng mưu của những kẻ kia, còn nói tôi giết người nữa. Thật oan ức quá!
Hạ Khiêm không tin được mà nhìn vẻ mặt vô tội vạ, đổi trắng tay đen không biết xấu hổ của người kia.
Lúc này Giang Chỉ Đồng đi theo phía sau Triệu Lễ, là cấp trên của bọn họ và một vài viên cảnh sát nữa đi tới. Triệu Lễ lướt qua đám người, thẳng tới chỗ Triệu Hà Tuệ mà đỡ cô con gái cưng của mình dậy. Sau khi thấy cô con gái đã an toàn không một chút sứt mẻ, vùng trán nhăn nhúm của ông ta mới thoáng giãn ra một chút.
Triệu Hà Tuệ lúc này lơ mơ tỉnh dậy đã hỏi:
- Ba…ba mới tới hả? Anh…anh Khanh Nhất đâu?
Triệu Lễ nhìn con gái rượu vàng bạc của mình, ông ta tức muốn lên tăng xông.
- Con…con…con đó! Tại sao lại liều lĩnh như vậy hả? Ba đã nói là đừng có tìm cậu ta nữa mà?
- Ba…Con cũng nói rồi, kiếp này con chỉ muốn lấy anh ấy thôi…
Triệu Hà Tuệ dù ban nãy bị dọa tới mức ngất xỉu, nhưng vừa tỉnh dậy đã vội chạy sang chỗ Bạch Khanh Nhất. Triệu Lễ nhìn tình cảnh này bằng đôi mắt muốn tóe lửa, còn Bạch Khanh Nhất chỉ nhún nhún vai.
- Hà Tuệ, em nói một tiếng đi, anh đến để cứu em, anh cũng đâu có làm gì phạm pháp đâu đúng không?
Cả đám con tin bao gồm Mộc Vi lúc này rất bức xúc, bọn họ đều là nhân chứng, đều đã chứng kiến tất cả mọi chuyện vừa xảy ra nên không ngại đứng ra vạch trần hắn. Người đàn ông mặt rổ lúc này bước tới đằng trước, dõng dạc nói:
- Hắn nói láo, hắn là đồng bọn của mấy tên kia. Chúng tôi ở đây đều đã tận mắt chứng kiến hắn đấm chết một người!
- Vậy thì xác ở đâu? - Bạch Khanh Nhất liếc nhìn kẻ kia, ung dung hỏi.
- Chuyện này…
Triệu Hà Tuệ liếc nhìn vũng máu trên sàn sau đó lại nhìn Bạch Khanh Nhất, cuối cùng cô ta cũng chẳng mất quá nhiều thời gian để phân vân mà nói:
- Ba à, anh Khanh Nhất chỉ tới cứu con, còn đánh nhau với bọn buôn người, anh ấy…không có làm gì sai cả!
Mộc Vi lúc này cũng không nén được bất bình mà bước tới quát vào mặt Triệu Hà Tuệ:
- Cô tỉnh táo lại đi! Hắn đang lợi dụng tình cảm của cô thôi! Cô cũng như chúng tôi đã chứng kiến hết tất cả kia mà??
- Tôi…tôi chả biết mấy người nói gì, mấy…người uống lộn thuốc hả?
Có vẻ không phải là lần đầu tiên Triệu Hà Tuệ bao che cho người kia, thái độ của cô ta đã nói lên tất cả. Lúc này ngoài trừ trốn tránh việc nhìn vào mắt những con tin khác thì cô ta chẳng sợ cái gì, còn nói rất dõng dạc với ba mình:
- Ba à…Anh Khanh Nhất không có làm gì sai cả! Mọi người đừng làm khó anh ấy…
Cả đám người tức á khẩu.
Hạ Khiêm nhìn một màn này chỉ biết quay đi vuốt mặt. Lúc đó cậu bắt gặp Giang Chỉ Đồng đang đứng đối diện nhìn mình bằng ánh mắt sắc béng và nghi hoặc. Sau chuyện ở phòng xác thì đây là lần gặp mặt tiếp theo của hai người, Giang Chỉ Đồng vẫn vậy, luôn nhìn cậu bằng ánh mắt của công lý tối cao nhìn tội ác thấp kém.
- Ánh mắt chị là sao? Tôi đang là nạn nhân được giải cứu đó! Hay chị nghĩ tôi mới là người bày mưu hả?
Cậu không giấu cảm xúc cáu gắt nói.
Giang Chỉ Đồng cũng không trả lời liền dời mắt đi, lúc này mới lên tiếng:
- Sếp Triệu, bọn tôi vừa bắt được một người phụ nữ, lát nữa sẽ mang về thẩm tra kĩ lưỡng. Ai oan ai tội đều biết rõ!
Cô ta cũng chẳng đợi Triệu Lễ lên tiếng mà đã ra lệnh cho những viên cảnh sát khác hộ tống những nhân chứng trở về. Hạ Khiêm còn nghĩ cô ta sẽ đi qua kéo theo cả Bạch Khanh Nhất, nhưng không, cô ta tới chỗ Bạch Khanh Nhất và đòi chìa khóa mở còng từ Hồng Chí Bình.
Hồng Chí Bình lúc này lại trố mắt qua nhìn Triệu Lễ.
- Sếp Triệu…chú đừng nói với tôi, sếp sẽ thả tên này ngay tại đây chứ? Nếu bỏ qua chuyện giết người, tin tuyệt đối lời của con gái sếp, thì hắn cũng là một trong những nhân chứng cần được mang về cục để lấy lời khai. Sếp không thể vì con gái mình quá thích kẻ này mà làm sai quy trình được!
Triệu Hà Tuệ lúc này đã nép bên cánh tay Triệu Lễ mà nũng nịu. Triệu Lễ liếc sang Bạch Khanh Nhất rồi nhìn Hồng Chí Bình.
- Đây vốn không phải thuộc quyền can thiệp của cậu, Chí Bình à, có phải cậu đã quên điều gì không?
Giang Chỉ Đồng nói bằng giọng thiếu kiên nhẫn.
- Về mà lo tổ của anh đi! Vốn di chuyên môn của anh cũng đâu phải ở đây?
Hồng Chí Bình cuối cùng cứng họng mà đưa chìa khóa ra. Giang Chỉ Dồng mở còng cho Bạch Khanh Nhất xong thì đi qua còng tay Hạ Khiêm lại.
Hạ Khiêm suýt chút nữa đã chửi thề.
- Có nhầm lẫn ở đây chút nào không? Thế quái nào tôi từ vị trí người bị hại lại bị còng về hả?
Cô ta không nói gì, chính là bộ dạng ta đây là pháp luật, kẻ thấp cổ bé họng như Hạ Khiêm chỉ nên làm theo dù đúng luật hay không đúng luật.
Triệu Lễ vốn cũng chẳng màng để tâm tới cách làm việc của Giang Chỉ Đồng, ông ta đi qua nói chuyện gì đó với Bạch Khanh Nhất. Bạch Khanh Nhất cũng không quá chú tâm tới câu chuyện ông ta nói, vừa vươn vai một cái, trông rất thoải mái mà đi qua thu lại cái balo đầy những socola của mình. Sau khi nói chuyện với Triệu Lễ xong, hắn quay lại nói cho tất cả người trên tàu biết một tin chấn động:
- Các người đứng nói chuyện lằng nhằng như vậy, đã kiểm tra buồng lái chưa? Chỉ có tàu ma mới không cần người lái thôi, con tàu container 4000 tấn còn cách đây 2 hải lý nữa, với vận tốc hiện tại thì chỉ chưa đầy năm phút nữa thôi thì úp cả lũ đấy!
Một viên cảnh sát từ buồng lái lúc này mới vội vã chạy tới báo cho Triệu Lễ đúng chính xác những gì mà Bạch Khanh Nhất vừa cảnh cáo.