- Ở đây ai có kinh nghiệm lái tàu không?
Triệu Lễ quay sang hỏi đám người, nhưng đáp lại ông ta là một màn im phăng phắc. Ông ta lại đảo mắt sang nhìn Bạch Khanh Nhất đang mở gói socola ăn ngon lành không màng thế sự.
- Này! Tôi nhớ là cậu có kinh nghiệm láy tàu mà?
Bạch Khanh Nhất vừa ăn vừa nói:
- Đúng là tôi có kinh nghiệm lái tàu, nhưng không có kinh nghiệm tránh né. Với những thứ ngán đường đi của mình thì tôi có xu hướng giẫm qua hơn. Nếu sếp muốn thì tôi có thể thử lần này.
Triệu Lễ nghe xong nghẹn cứng họng liền quay đi chờ hi vọng cuối cùng từ những người còn lại. Hạ Khiêm nhìn qua chợt thấy Lai Đổng Phúc đang núp ló đằng sau. Trong đám người thì cậu ta tơi tả nhất, bị đấm sưng húp mặt mũi, bị Hạ Khiêm nhìn tới thì chột dạ càng cúi gằm mặt không dám ngẩn đầu.
- Không phải cậu là con trai xưởng tàu sao? Có biết láy không? Nói cậu đó Lai Đổng Phúc!
Lai Đổng Phúc bị chỉ đích danh lúc này mới bối rối nhìn lên, cậu ta nhìn những ánh mắt xung quanh đổ dồn về mình thì càng sợ hãi, ấp úng nói:
- Tôi…tôi biết sơ sơ thôi. Bình thường tôi chi lo đến trường học, không biết nhiều về chuyện ở xưởng…
- Sơ sơ là thế quái nào? Biết thì đi lên mau dùm đi, định ở đây chết chùm hay sao?
- Tôi…tôi chưa thực hành bao giờ nên không chắc, liệu có ai khác chắc chắn đáng tin hơn không?
Hạ Khiêm ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng thực chất cậu rất muốn đấm cho tên nhóc hèn nhát này một cái. Chưa đợi cậu ra tay thì Hồng Chí Bình đã xách cổ Lai Đổng Phúc kéo đi, không quên tát nhẹ vài cái cho cậu ta tỉnh táo.
- Mẹ cậu! Sao lúc thông đồng với bọn kia thì diễn hay lắm mà? Đi mau!
Hồng Chí Bình lúc này nhìn qua Hạ Khiêm nói:
- Cậu cũng có biết một chút đúng không? Vậy thì đi theo hỗ trợ cậu ta đi!
- Hả? À…
Hạ Khiêm lúc này định nói mình chẳng biết gì về tàu bè gì sất, nhưng chợt thấy Hồng Chí Bình đá mắt đầy ẩn ý một cái. Anh ta quay sang nói với Giang Chỉ Đồng:
- Cô tháo còng ra cho người ta đi, lạm quyền cũng có giới hạn chứ! Chuyện cấp bách bây giờ là phải tránh được tàu container kia rồi tính gì thì tính!
Giang Chỉ Đồng lúc này hừ một tiếng sau đó dù không nguyện ý nhưng vẫn ném chìa khóa còng qua. Hồng Chí Bình lạch cạch mở còng cho Hạ Khiêm, lúc đó bọn họ lại nghe thấy ở bên cạnh ngân lên giọng ngâm nga khúc “ My Heart Will Go On” bản nhạc phim huyền thoại của bộ phim về vụ đắm tàu Titanic lịch sử. Giữa không khí căng thẳng, khúc nhạc đó như châm dầu vào lửa, khiến mặt ai nấy đã sớm trắng bệt như tờ giấy.
Bạch Khanh Nhất lúc này đang nhìn Hạ Khiêm và Hồng Chí Bình chợt lẩm bẩm nói:
- Rose DeWitt Bukater và Jack Dawson?
Hạ Khiêm cau mày nhìn hắn ta.
- Anh có thể im đi không?
Hắn thở dài sau đó cắn một thỏi socola.