Hạ Khiêm, Hồng Chí Bình và Lai Đổng Phúc nhanh chóng tới buồng lái. Giang Chỉ Đồng đứng giữa đội cảnh sát bắt đầu cấp bách phân lệnh:
- Tiểu Mễ, cô nhanh chóng liên lạc với cứu trợ trên đất liền, kiểm tra số lượng áo phao và phân cho mọi người. Ưu tiên cano mà chúng ta dùng đến đây để cho sếp Triệu, cô Hà Tuệ, con tin rời đi trước. Nghi phạm là người có năng lực nguy hiểm nên đích thân tôi sẽ đưa cô ta đi sau cùng, những người còn lại tập trung ở mũi tàu chờ lệnh của tôi!
- Dạ rõ!
- Tôi có thể giúp gì được không?
Bạch Khanh Nhất lúc này vừa ăn xong socola phủi phủi tay và hỏi Giang Chỉ Đồng. Cô ta ngẩn nhìn hắn qua vài giây thì lắc đầu.
- Anh Bạch, anh không cần làm gì cả, anh có thể đi trước cùng với sếp Triệu.
Triệu Hà Tuệ lúc này liền nhảy qua kéo lấy tay Bạch Khanh Nhất, khăng khăng nói:
- Đương nhiên, anh phải đi với em!
Bạch Khanh Nhất xoay cô ta đối diện lại với mình, dùng ngữ điệu nghiêm túc, trong đại nhất ôn tồn nói:
- Hà Tuệ! Để không phải hổ thẹn với danh nghĩa công dân tốt, anh nghĩ mình vẫn nên làm gì đó để giúp ích cho mọi người. Chính nghĩa trong anh không cho anh ích kỷ rời đi cùng em, chúng ta phải tạm xa nhau, anh hứa sẽ đến tìm em, nhất định sẽ tìm em vì anh không thể sống mà thiếu em được!
- Khanh Nhất…
Triệu Hà Tuệ nhìn người trước mặt bằng ánh mắt đẫm lệ. Bạch Khanh Nhất vuốt tóc mai của cô, sau đó lại vuốt nhè nhẹ lên vai áo, khung cảnh lãng mạn bị phá vỡ chỉ khi Triệu Hà Tuệ phát hiện áo mình dính một bệt socola đen nhẻm từ tay kẻ kia.
Triệu Hà Tuệ: "...
.
"
Cô ta nhìn hắn và cười một cách khổ sở nhưng chung quy không định phủi tay Bạch Khanh Nhất ra, hắn ta rất ác, lại còn vuốt thêm vài cái cho tới khi cả bàn tay sạch sẽ hoàn toàn mới chịu thôi.
- Bé ngốc, em mau cùng ba mình rời khỏi đi! Đừng lo cho anh!
- Anh hứa đó! Anh nhất định phải tìm em đó, đừng để em đi tìm anh nữa!
- Ừ! Anh hứa!
Triệu Lễ đứng bên cạnh nhìn một màn này mà khóe mắt giật như bệnh, lập tức kéo con gái mình rời đi.
Mấy người kia vừa rời khỏi, Mộc Vi cùng những người còn lại cũng được cảnh sát đưa đi, cô ta có liếc qua gương mặt đã chuyển sang lạnh tanh của Bạch Khanh Nhất, rồi nhìn theo bóng dáng của Triệu Hà Tuệ khẽ cười thương cảm.
- Kẻ ngốc có phước của kẻ ngốc!
Ngay lúc này Hạ Khiêm đang ở trong buồng lái. Phía trước con tàu của bọn họ là hình ảnh một chiếc tàu container 4000 tấn, chở đầy thùng hàng, to và dài gấp bốn, năm lần tàu của họ đang di chuyển đâm ngang, khoảng cách để đánh lái cũng không phải quá khó khăn. Lai Đổng Phúc nhát gan như vậy nhưng lúc này còn lộ vẻ tự tin hiếm thấy.
- Tàu họ đã đi vào luồng sắp cập cảng nên vận tốc ổn định, chúng ta chỉ cần giảm tốc và đánh sang phải.
Hồng Chí Bình thở phào, vỗ vỗ vai Lai Đổng Phúc.
- Khá lắm cậu nhóc, đợt này về nhất định sẽ xin cấp trên giảm án cho cậu!
Lai Đổng Phúc nghe tới chữ giảm án thì sợ đến run bắn. Hồng Chí Bình cười khẩy nói:
- Có gan làm thì có gan chịu chứ! Tôi nói cậu trẻ người non dạ, bị đàn bà lừa một lần coi như rút kinh nghiệm. Nhưng mà tội thông đồng của cậu thì không nhỏ đâu, cậu suýt đã hại Hạ Khiêm, có xin lỗi thì tranh thủ mà nói!
- Anh Hạ Khiêm…
Hạ Khiêm vẫn đang chưa hạ cảnh giác với vật cản phía trước, lúc này nghe Hồng Chí Bình nói vội ngăn nói:
- Khỏi xin xỏ, tôi chẳng có giữ cái gì để xin. Làm người là chuyện của mỗi cá nhân, cậu mông lung vô định thì cậu tự chịu hậu quả!
Lai Đổng Phúc ấp úng nói:
- Tôi…tôi vẫn nên nói xin lỗi anh một tiếng…
- Cậu mười bảy tuổi, tính ra cũng không nhỏ, sao có thể ngờ nghệch như vậy chứ!
Lai Đổng Phúc im lặng lúc lâu sau mới chậm nói:
- Tôi chưa từng quen bạn gái. Mẹ tôi từ nhỏ đã theo sát tôi rất kĩ, bà ấy nói mọi việc chỉ muốn tốt cho tôi, nhưng tôi luôn cảm giác giống như mình là một con rối vậy, làm gì cũng phải nghe theo sự áp đặt, không có chủ kiến, cũng không ai thấy được sự tồn tại của tôi. Nhưng sau đó…đột nhiên Tiêu Tinh Tinh xuất hiện, chị ta khiến tôi có cảm giác sự tồn tại của mình có ý nghĩa, có cảm giác mình trở nên quan trọng. Thật ra tôi cũng không trách chị ta, ai cũng vì mục tiêu và thứ mình muốn đạt được mà có thể làm việc tốt hoặc việc xấu, còn kẻ không biết nên làm gì như tôi thì…
Hạ Khiêm nhìn Hồng Chí Bình, hai người nghe những lời này từ một cậu nhóc mười bảy tuổi thì không tránh được mũi lòng. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, sự yêu thương và quản thúc quá chặt chẽ từ gia đình vô tình biến thành vòng gai siết lấy một đứa trẻ đến thương tích đầy mình và không còn lại một chút tự tin nào để đối phó với cuộc đời đầy cạm bẫy và sóng gió, âu cũng là một vấn nạn đáng buồn.
Hồng Chí Bình thở dài, giữ suy tư trong đầu, anh ta đưa mắt nhìn mông lung phía trước, lúc này chợt chú ý tới một chuyện mà cau mày hoang mang hỏi:
- Nè, lúc nãy không phải cậu nói sẽ rẽ phải sao giờ lại rẽ trái?
Hạ Khiêm nghe thấy thì giật mình ngẩn lên, miệng cậu chửi thề một tiếng sau đó hất Lai Đổng Phúc ra, ghì lại bánh lái. Lai Đổng Phúc như dùng sức trâu vùng dậy sau đó đẩy cần tăng tốc.
- Mẹ kiếp!
Hồng Chí Bình bất đắc dĩ thục chõ vào mặt cậu ta nhưng Lai Đổng Phúc vẫn không hề hấn gì, ánh mắt cậu ta hiện lên một cỗ quyết tâm đáng sợ, như một kẻ không hồn. Hồng Chí Bình vòng tay qua cổ lôi ngược cậu ta té ra đằng sau, định đấm thêm một cú nhưng bị Hạ Khiêm ngăn lại.
- Đánh chết cậu ta cũng vô dụng! Cậu ta…bị rơi vào trường năng, bị điều khiển rồi!
- Hả?
Hạ Khiêm đã gạc cần giảm tốc đồng thời học theo Lai Đổng Phúc đánh lái sang phải nhưng với quán tính và độ trôi của con tàu bấy giờ thì va vào thân con tàu container trước mặt là chuyện sớm muộn. Bây giờ chỉ còn cách giảm thiệt hại tới mức thấp nhất. Hạ Khiêm cảm thấy thần kinh tê cứng, cả người mình đều lạnh toát.
Phải suy nghĩ, phải nghĩ, phải nghĩ ra cách nào đó…
Bất chợt trong đầu cậu chợt nảy ra một ý định.
- Chí Bình, anh tới giữ vô lăng, cứ tiếp tục đánh lái sang phải.
Hồng Chí Bình còng tay Lai Đổng Phúc vào một thanh sắt, liền đi tới giữ lấy vô lăng.
- Cậu đi đâu?
- Va chạm là sớm muộn, nhưng chỉ cần cảnh báo cho tàu của họ tăng tốc nhanh hơn một chút thì sẽ chỉ va chạm nhẹ thôi, tôi không chắc…nhưng tôi thử sang bên kia…
Hồng Chí Bình ngơ ngác nhìn Hạ Khiêm:
- Ý cậu…cậu bay qua tàu kia à? Hay xuất hồn?? A? Xuất hồn à?
- Anh nói cho chính xác chút đi, cái gì mà xuất hồn chứ! Tôi mở trường năng, nhưng khoảng cách quá lớn, biên độ thời gian sẽ kéo dài. Nếu tôi có thể phản ứng trở lại trong năm giây thì không sao, nhưng sau năm giây anh vẫn không thấy tôi phản ứng thì nhớ mang tôi rời khỏi, vì chắc chắn con tàu này sẽ lật!
- Được!
Hồng Chí Bình nhìn thấy Hạ Khiêm hít một hơi sâu sau đó nhắm mắt, luồn trường năng vô hình từ cậu phóng ra một xung lực chấn động khiến Hồng Chí Bình lần đầu tiên cảm nhận được mạnh mẽ như vậy, hai tai anh ta ong ong cả lên. Sức gió và sức nước đang thay đổi ở tình thế cực kì không có lợi.
Mộc Vi cùng với đoàn người đang ở trên cano chuẩn bị rời đi thì bất chợt thấy luồn trường phổ lan rộng như vũ bão, xô những đợt sóng lớn đập vào mạn tàu.
- Cái quái gì thế? Là trường phổ của anh ta? Trên đó lại có chuyện rồi…
Mộc Vi mặc kệ sự ngăn cản của viên cảnh sát, quyết tâm lại leo về tàu.
Trong lúc đó Bạch Khanh Nhất đang sải bước trên cánh gà thì đột ngột ngừng lại, hắn ta cau mày nhìn về phía khoang lái sau đó thẳng bước đi về hướng đuôi tàu.