Hạ Khiêm bước ra khỏi guồng xoáy, phía sau luồng ánh sáng trắng chói mắt là cánh hành lang dài dần hiện ra. Cậu nhanh chóng tìm được buồng lái tàu cách đó không xa.
- Tôi nói không phải có ý can thiệp chuyện gia đình anh, nhưng mà chuyện dạy con không phải là chuyện của một người, phải có ba và mẹ, một nhu một cương thay nhau uốn nắn thằng nhỏ. Nó đang ở tuổi dậy, tâm lý rất dễ nổi loạn, rất dễ bị xã hội làm cho hư, tôi thấy anh liệu mà sắp xếp công việc ít lại, ở gần gia đình một chút đi…
Gã đàn ông đang cầm bánh lái không nghe thấy tiếng trả lời từ người bên cạnh liền quay sang, anh ta giật mình thản thốt khi nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
- Cậu…cậu là ai?
Hạ Khiêm không dong dài lập tức chỉ về phía ngoài.
- Tăng tốc tàu!
! Nhanh!
!
Gã đàn ông lúc này chưa hiểu mô tê gì nhưng vừa nghe thấy giọng Hạ Khiêm thì lập tức làm theo không hề đắn đo, như một ma lực đẩy tay anh ta vội vội vàng vàng gạt cần tăng tốc. Lúc anh ta nhìn lên thì lại thấy gương mặt thắc mắc của người đứng kế bên hải đồ điện tử.
- A Vĩ, tự dưng anh tăng tốc tàu làm gì?
Là A Thanh, bạn anh ta lúc này chợt hỏi.
A Vĩ nhìn dáo dác xung quanh, nét mặt hoang mang cực độ hỏi:
- Cậu…cậu trai kia…vừa mới ở đây đâu rồi?
- Hả? Cậu trai nào? Từ ban đầu chỉ có tôi và anh ở đây thôi? Anh có sao không vậy A Vĩ, đừng làm tôi sợ nhá!
A Vĩ nhìn ra cửa kính thấy rõ con tàu kia vẫn đang tiến về phía tàu của họ với trạng thái bất thường, tay anh ta vẫn giữ cần tăng tốc nhưng nét mặt đã tái ngắt cắt không còn giọt máu.
- A Thanh, hình như…tôi vừa gặp ma…
Cũng sau chuyện này A Vĩ và A Thanh trở về nhà liền lập một bàn thờ, khấn khấn vái vái cúng cho Hạ Khiêm một lượt ba con vịt và một con lợn quay, còn rủ thêm người thân gia đình cùng thờ cúng để họ được bảo hộ họ thuận buồm xuôi gió.
Quay trở về hiện tại, Hạ Khiêm cảm giác như bị ai đó xốc lên vai, lúc cậu tỉnh táo hẳn thì thấy Hồng Chí Bình đã vác mình trên vai như vác lợn.
- Này! Anh…anh thả tôi xuống đã…
- Cậu “về” rồi đấy à!
?
- Thời gian bao nhiêu?
- Vừa năm giây, tôi tưởng cậu không “về” kịp nên định đưa câu đi trước. Thế nào rồi?
Hồng Chí Bình thả Hạ Khiêm xuống, quay sang giữ lại bánh lái. Hai người nhìn ra phía trước, con tàu container quả nhiên đã tăng tốc, kéo nước đằng sau thành một đường dài ngoằn gợn sóng. Lúc này Lai Đổng Phúc đã tỉnh táo hẳn, cậu ta ngồi trên đất sợ hãi nói:
- Sếp…sếp mau tới cứu đồng nghiệp của sếp đi. Ban nãy là Tiêu Tinh Tinh đã khống chế tôi, có lẽ người đang áp giữ cô ta đang ở thế yếu hơn rồi…
- Cái gì?
Hạ Khiêm chống hông ngẩn đầu thở dài một tiếng, qua một lúc mới nói:
- Với đà này thì tàu nếu có va chạm cũng sẽ không lật, hai người quản tốt ở đây đi, tôi sẽ đi tìm cô ta.
- Để tôi đi cùng cậu! - Hồng Chí Bình nói.
- Anh có thể để lại tàu cho cậu ta lần nữa sao? Yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết.
Hồng Chí Bình vẫn không tán thành quyết định này lắm, anh ta đem bộ đàm ra cố liên lạc nhưng đáp lại kia là tiếng rè rè chói tai, đừng nói là Giang Chỉ Đồng, bấy giờ anh ta chẳng liên lạc với ai được nữa.
- Quái lạ, lúc ở đất liền chúng tôi đã kiểm tra kĩ rồi mà. Bộ đàm này đặc trưng bắt sóng vô tuyết tốt trong phạm vi mấy ngàn mét, dù ở trên biển, vậy mà…
- Từ lúc anh bước chân lên đây thì vốn không còn thiết bị sóng hay mạch điện gì có thể hoạt động bình thường rồi. Chuyện ở đây để lại cho anh đấy nhé!
Hạ Khiêm vỗ vỗ vai Hồng Chí Bình sau đó không lãng phí thời gian nữa lập tức bước ra buồng lái. Lúc bước ra cánh gà, cậu thấy Mộc Vi từ phía xa hớt hải chạy lại, Hạ Khiêm kinh ngạc vì cô ta vẫn còn ở đây.
- Sao cô còn ở đây?
- Tôi thấy trường phổ của anh lan ra ngoài, lại có chuyện gì à?
Hạ Khiêm cùng Mộc Vi vừa vội vã đi vừa nói:
- Con tàu chúng ta sắp va chạm với tàu container phía trước. Bọn tôi đã xử lý hết sức có thể rồi, có thể chạm nhưng chắc là chỉ sượt qua một chút. Bây giờ đang đi tìm Giang Chỉ Đồng, cô ta có thể bị Tiêu Tinh Tinh áp chế ngược lại rồi.
Tôi nghĩ nên nói với anh điều này…
- Hả?
Hạ Khiêm nhìn Mộc Vi, đôi mắt đen trũng sâu của cô ta lúc này rất nghiêm túc.
- Tôi nghĩ trên tàu có “chó săn của Luân Đạo”.
- Hả? Đó là cái gì?
Mộc Vi nhìn thái độ không phải giả vờ giỡn chơi của Hạ Khiêm mà hoài nghi.
- Ngay cả cái đó mà anh cũng không biết à? Tôi rất tò mò rốt cuộc sao anh có thể tồn tại đến giờ này được hay thế nhỉ? Đây là lần đầu tiên anh bị bắt cóc à?
- Ý là các người như cô…đã bị nhiều lần rồi?
Mộc Vi sâu xa nhìn Hạ Khiêm, sau đó thở dài chuẩn bị một bài giáo trình phổ cập kiến thức.
- Không có thời gian giải thích nhưng tôi chỉ có thể nói ngắn ngọn, bọn họ là người mà chúng ta không nên chạm mặt nhất. Ở thế giới bình thường, cảnh sát và pháp luật đại diện cho trật tự. Thì trong thế giới của dị năng này, Luân Đạo tượng trưng cho trật tự, kẻ phán xét và đầu não quyền hành. Ngay cả Hội Tân Mệnh thì chỉ là con kiến nhỏ trong mắt họ. Họ có quyền đưa ra phát quyết cho bất kì ai làm rối loạn hành động và ảnh hưởng mục đích chung. Cơ quan này có liên quan mật thiết với Viện Nhân Chủng Học Quốc Gia, có thể cho là hợp pháp nhưng bọn họ…có quyền phán xét, nếu thấy kẻ đó là mối nguy cần trừ khử, họ sẽ lập tức trừ khử.
- Cô nghi ngờ trên thuyền có kẻ như vậy?
- Đúng, một người có năng lực đủ cao để ngụy trang và giấu đi sự tồn tại của mình, tôi thấy chỉ có hai người trên tàu này.
- Một là Bạch Khanh Nhất, nhưng hắn là người của Tân Mệnh, vậy còn kẻ còn lại là người của Luân Đạo sao?
- Một con tin bị nhốt chung với chúng ta trong suốt khoảng thời gian qua.
Hạ Khiêm giật mình mông lung nhớ lại, tất cả con tin lúc đó, ngoài cậu ra thì có bốn nam hai nữ. Nữ có Mộc Vi, Triệu Hà Tuệ, nam có Lai Đổng Phúc, người mặt rổ, người đeo kính cận thái độ rất sợ sệt những thứ xung quanh, còn một người nữa luôn cúi gằm mặt chưa bao giờ nói từ nào.
- Là hắn…
- Nếu như thực sự có người của Luân Đạo đã trà trộn ngày từ đầu thì đích thị là chuyện lớn rồi. Bình thường chúng sẽ không thường xuyên lộ diện đâu…Anh có biết những kẻ trong tổ chức của Luân Đạo được cử đi thực hiện nhiệm vụ được gọi là gì không? Có người gọi họ là “chó săn Luân Đạo” cũng có người gọi họ là…”SátThần”. Nếu đã lộ diện thì…có thể chúng có thể sẽ giết bất kì ai trong chúng ta.
Hạ Khiêm im lặng không nói lời nào. Càng bước vào thế giới này cậu càng cảm giác mình nhỏ bé nhường nào, đồng thời cảm thấy cuộc sống yên bình trước kia cứ như một giấc mơ vậy.
Luồn trường năng của Giang Chỉ Đồng tỏa ra đã rất gần, hai người vừa tới sau đuôi tàu đã thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Vài ba cảnh sát nằm la liệt trên sàn, dụng cụ gây nhiễu loạn trường năng gì đó của họ nằm rải rác, dường như chút tác dụng cũng không có. Giang Chỉ Đồng đã bị thương nhưng thần tình vẫn còn khá tỉnh táo. Cô ta đang đứng bên mạn tàu với đôi mắt mở lớn như vừa chứng kiến cảnh gì đó kinh hoàng mà với thần kinh thép của một cảnh sát dày dặn kinh nghiệm còn không chịu nổi.
Hạ Khiêm dù không mấy thiện cảm với người này, nhưng cũng không đến nổi phải ngó lơ cô ta, liền bước tới hỏi:
- Này! Chuyện gì xảy ra vậy? Chị ở đây rồi Tiêu Tinh Tinh đâu? Không phải nói bắt được cô ta rồi à?
Đôi mắt Giang Chỉ Đồng vẫn trân trân mở lớn nhìn thẳng về phía trước, cùng lúc đó Hạ Khiêm và mộc Vi nghe thấy tiếng búa bổ bang bang. Giống như ai đang chặt củi hay chặt thứ gì đó rất cứng, bọn họ nhìn theo ánh mắt của Giang Chỉ Đồng, quay lại thì thấy một gã đàn ông từ góc đi ra, kéo lê một túi đồ nặng kịch. Hắn ta cao tầm mét bảy lăm, tuổi trên ba mươi, dáng người to khỏe, gương mặt chữ điền bạnh ra và có râu hàm lún phún, tóc xoăn dài bết lại, dáng vẻ như một tên đồ tể bẩn thỉu. Hắn mặc một bộ áo mưa dài qua gối, chân đeo ủng vàng, cầm trên tay cái rìu cán dài dính đầy chất lỏng màu đỏ mà không hỏi cũng biết đó là gì.
Mộc Vi không khống chế được run rẩy nói nhỏ:
- Là hắn...
.
”Sát Thần”, “Chó săn của Luân Đạo”!
Hạ Khiêm hít một hơi thở sâu. Ánh mắt của kẻ kia đúng là khác biệt hoàn toàn so với người thường, sát khí nồng đậm, sự dã man, ngang tàn, lạnh lẽo tận xương tủy khiến người ta không dám nhìn lâu. “Người đàn ông râu hàm” lúc này kéo túi đen nặng kịch kia ra. Hắn ta thấy đám người Hạ Khiêm nhưng không quá chú ý, lúc này đã leo đứng lên cái túi và nhún mạnh, cố dùng lực để ép những khối “vật thể lạ” xuống. Tiếng xương vỡ răng rắc giòn tan cùng với mùi máu tanh tưởi khiến ai chứng kiến cảnh kinh dị này cũng phải ám ảnh.
Hạ Khiêm bất giác nhận ra, cái túi đen quen mắt đó và hình như bây giờ nó chưa không chỉ một cái xác.
Cậu thấy một chiếc áo sơ mi nhuộm đỏ, một quyển sách tựa đề “Wuthering Heights” dính máu cách đó không xa, tận cõi lòng Hạ Khiêm ngay lúc này đều lạnh đi đến tê dại.
Cậu vẫn nhớ rõ, đó là đồ của Đề Tố, là kẻ mà vừa lúc nãy nhận mình là Bạch Khanh Nhất.
Hạ Khiêm bất tri bất giác bước tới. Mộc Vi dùng tất cả sức lực của mình để kéo cậu lại.
- Anh muốn làm gì? Anh điên à? Năng lực của chúng ở mức Thần, anh không đấu lại được! Đừng làm hắn ta chú ý tới anh!
Lúc này đầu óc Hạ Khiêm cũng trống rỗng, cậu cứ như vậy hất Mộc Vi ra, đi tới phía trước. Gã đàn ông râu hàm lúc này mới chú ý tới cậu mà nhìn qua, gã ta không hề nói gì, nhưng đôi mắt đỏ quạch tràn ra sát khí nồng đậm đã thay cho lời chào hỏi.
- Anh giết ai rồi?
Hạ Khiêm nhìn túi đồ mà kẻ kia đang giẫm lên mà trầm trầm hỏi.
Gã ta không trả lời, tay vẫn giữ chặt cái rìu cán dài dính máu nhớp nháp.
- Tôi hỏi anh giết ai rồi?
Hạ Khiêm không kiên nhẫn nổi nữa mà gầm lên. Cây rìu trong tay của gã đàn ông càng siết chặt, hắn ta nhếch miệng cười quái dị để lộ ra hàm răng ố vàng ghê rợn sau đó gầm lên như gấu, tiến về phía Hạ Khiêm và vung rìu lên không trung. Cùng lúc này đột nhiên một giọng nói từ dưới mạn tàu cất lên:
- Này! Đủ rồi đó Tibber! Mày chặt ai chứ chặt cậu ta thì mẻ luôn rìu của mày đấy, đầu cậu ta cứng hơn đá nữa!