Bạch Khanh Nhất ló đầu từ dưới mạn thuyền rồi trèo lên từ thang dây chuyên dụng, cả người hắn lúc này sũng ướt, tóc tai bết nước, chỉ mặc đúng một cái quần lửng đùi màu đen xám. Đường nét cơ thể của hắn ta rắn rỏi lại không thô kệch, nam tính tinh tế như tác phẩm điêu khắc thời kì Phục Hưng mà bất kì sự không tán thưởng nào cũng gọi là bất kính. Nhưng điểm khác biệt nhất lại là những mao mạch xanh tím nổi bật trên nền da trắng bợt như xác chết, làm hắn có phần dị biệt không giống người.
Lúc này hắn không mấy để ý tới những ánh mắt đang kinh ngạc đang nhìn mình, đi ngang vừa giũ tóc vừa cúm rúm than:
- Ayy…Lạnh quá, lạnh quá!
!
!
Bạch Khanh Nhất đi tới nhặt áo sơ mi và quần dài của mình, đủng đỉnh mặc vào như thể đây là chốn riêng tư không có gì phải ngại. Nửa chừng hắn liếc thấy quyển sách dính đầy máu trên sàn, liền nổi cơn tam bành gào lên với gã đàn ông gọi là Tibber:
- Tib!
!
! Mẹ mày! Mày làm bẩn sách của tao??????
Hắn vừa gào lên vừa lao tới chỗ gã kia, Tibber chỉ được ngoại hình to sề, động tác lại cực kì chậm chạm nên bị Bạch Khanh Nhất vật ra đất, sau đó hắn đấm thùm thụp như điên vào mặt Tibber, như cách mà hắn đã tiễn Dư Hạo Thành đi mây về gió. Máu từ miệng và mồm gã đàn ông thô kệch lập tức ồ ạt phún ra ghê rợn. Bạch Khanh Nhất xả giận xong thì thở hắt một tiếng đứng dậy, nhìn lại dáng vẻ bẩn máu của mình, hắn lần nữa điên tiết vùng vằng quát:
- Mẹ nó! Ngày chó gì mà cái gì cũng không như ý!
!
!
Mộc Vi đi tới kế bên, căng thẳng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Hạ Khiêm cuối cùng cô ta nhỏ giọng nói với cậu:
- Tôi không biết anh định làm gì, nhưng van anh đấy…trên đời này chắc chỉ có một mình anh muốn tới nói chuyện với bọn “Sát Thần” thôi! Dư Hạo Thành và Tiêu Tinh Tinh là mục tiêu, bọn chúng hình như đã làm xong chuyện của chúng rồi. Bên phía cảnh sát cũng không còn vấn đề nữa, tôi và anh đã hết việc cần quan tâm, phải mau chóng tới mũi tàu chờ thuyền cứu trợ thôi!
Hạ Khiêm vẫn im lặng đứng đó nhìn Bạch Khanh Nhất. Mộc Vi không khuyên cậu được, cô ta nhìn sang thấy Giang Chỉ Đồng cũng không có vẻ muốn đi, Mộc Vi thấy bản thân mình đã làm hết việc cần làm, không nhất thiết phải ở đây đánh đổi an nguy của mình nên liền quay đầu bỏ đi trước.
Giang Chỉ Đồng không làm gì cả, cô ta trông đã bình tĩnh hơn trước, lúc này chỉ im lặng quan sát tình tình, quan sát thái độ của Hạ Khiêm.
Trong lúc không ai ngờ tới, gã Tibber vẫn chưa chết, đã lòm còm bò ngồi dậy với gương mặt bê bết máu, gã chỉ cười, cười lộ hàm răng ố vàng lẫn máu đỏ nhầy nhụa kinh tởm, thái độ cực kì ngớ ngẩn bất bình thường. Từ đầu buổi tới giờ chưa ai nghe được giọng nói của gã, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh ư ư, có thể đoán ra gã này vốn không chỉ ngờ nghệch mà còn bị câm nữa. Gã nhặt quyển sách của Bạch Khanh Nhất sau đó chùi qua áo của mình rồi trả lại cho hắn, không hề để bụng chuyện vừa bị đánh thừa chết thiếu sống. Bạch Khanh Nhất sau khi nhận lấy thì tiện tay vứt luôn ra biển.
- Có ngày tao cũng đấm chết mày! Mau đem cái balo đó đi về, mất hai cái xác thì xem mày có mềm xương không!
Hạ Khiêm lúc này đã đinh ninh mười phần Bạch Khanh Nhất không phải là người của Tân Mệnh, hắn ta vốn như lời của Mộc Vi nói…là Sát Thần, là Chó Săn Luận Đạo.
Lúc Bạch Khanh Nhất và gã Tibber đã xách theo cái balo nặng khềnh sắp rời khỏi, thì phía sau đột nhiên cất lên một tiếng gọi thật nhẹ, nhẹ nhàng như phiêu du trong gió biển cuộn gào, cuối cùng quanh quẩn bên tai Bạch Khanh Nhất.
- Đề Tố!
Bước chân của Bạch Khanh Nhất sững lại, trong đôi mắt vàng nâu của hắn hốt nhiên ánh lên tia hung ác. Vài giây sau hắn mới quay lại nhìn Hạ Khiêm và nói bằng giọng âm trầm nghiêm túc:
- Cậu nên cảm ơn cái túi này hôm nay đã đầy chỗ! Hay để lần sau tôi sẽ chừa chỗ cho cậu nhé!
Thấy hắn định bước đi, Hạ Khiêm lần nữa bước tới gọi:
- Anh trốn cái gì? Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn chưa giải thích rõ thì có làm ma tôi cũng ám anh!
- Mẹ kiếp, bây giờ tôi cho cậu thành ma luôn!
Hắn vừa dứt lời thì Hạ Khiêm đột nhiên thấy dưới chân mình chấn động, một âm thanh va chạm vô cùng lớn kéo theo cả thân tàu lúc này liền chao đảo, tiếng sóng nước đập vào mạn tàu từng đợt dữ dội kéo theo âm thanh cảnh báo liên hồi. Lúc Hạ Khiêm lấy lại nhận thức, cậu thấy mình đã bị treo lơ lửng, hai tay đang bám víu vào cạnh tàu, dưới chân cậu là biển sâu không đáy, từng cơn sóng vồ dập như quái vật chực chờ nuốt chửng bất cứ thứ gì rời xuống. Bên cạnh cậu, Giang Chỉ Đồng cũng ở trong tình trạng tương tự.
Bạch Khanh Nhất đứng ở phía trên nhìn xuống bằng đôi mặt lạnh lùng. Hạ Khiêm chật vật níu vào thân tàu bằng lực từ những ngón tay mảnh khảnh, vừa ngẩn đầu mắng:
- Đồ hèn! Đề Tố, anh là đồ hèn!
Bạch Khach Nhất cười khùng khục như điên suốt mười mấy giây.
- Cậu Dương, tôi nói rồi, tôi không phải người cậu cần tìm. Cậu bỏ cuộc đi, tôi đảm bảo cậu sẽ chẳng thể tìm ra anh ta đâu!
Hắn nói xong thì đặt bàn tay mình áp lên bàn tay Hạ Khiêm. Bạch Khanh Nhất chậm vuốt ve những khớp ngón đang gồ lên, sau đó lên cổ tay mảnh gầy, ánh mắt hắn hiếm hoi toát ra vẻ say mê và dịu dàng tràn ngập.
Hồng Chí Bình từ phía sau chạy tới vừa thấy tình cảnh này, cho rằng Bạch Khanh Nhất đang muốn gỡ những ngón tay đang bám víu của Hạ Khiêm ra khỏi cạnh tàu, nên liền khẩn trương rút súng, một lần nữa chỉa thẳng nòng tới Bạch Khanh Nhất.
- Tôi không biết cậu ở thế lực nào, nhưng đừng tưởng bản thân là thần thánh thì muốn làm gì cũng được, Đề Tố!
Bạch Khanh Nhất dường như khá kinh ngạc khi nghe Hồng Chí Bính nói xong câu đó, hắn quay lại nhìn, nét mặt không còn thoải mái ung dung giống lần đầu tiên mà lần này hắn cực kì khó chịu.
Hồng Chí Bình rất tự tin nói tiếp:
- Những kẻ thao túng người khác bằng cảm từ đều sẽ lợi dụng sự suy yếu trong tiềm thức, tôi biết cách đối phó với các người rồi nên sẽ không dẽ dàng dính bẫy! Hahaha…
Mười giây sau Hạ Khiêm thấy Hồng Chí Bình bị treo kế bên cạnh mình trong tình trạng còn tệ hơn. Bạch Khanh Nhất cột hai chân anh ta bằng dây thửng rồi dốc ngược lại mà treo lủng lẳng như phơi khô cá.
Hạ Khiêm: “…”
Bạch Khanh Nhất đứng phía trên nhìn Hồng Chí Bình bằng ánh mắt chán ghét, nói:
- Hồng Chí Bình, mỗi lần nghe tên anh tôi đều thấy cả người không khỏe!