Mạn tàu cách mặt nước biển khoảng chừng sáu mét, không đủ ngã chết, nhưng đủ để mấy cơn sóng hung hãn dìm chết. Bấy giờ Bạch Khanh Nhất vừa đút cho một con chim hải âu vừa tà tà ghé ngang miếng socola, miếng thứ hai hắn ta đem qua đút cho Hạ Khiêm.
- A…há miệng ra nào! Ngọt lắm!
Cậu gồng tay bám vào cạnh tàu, nhìn hắn bằng ánh mắt đanh lạnh.
- Lý do để anh gia nhập với chúng là gì? Anh cần tiền? Không, anh vốn chẳng cần tiền. Một kẻ không có khao khát hưởng thụ vật chất thì không có lý do gì để cần bán mạng lấy tiền. Vậy thì vì thứ gì?
- Cậu Dương…Cậu lại mất trí rồi, tôi là Bạch Khanh Nhất không phải Đề Tố mà cậu tìm. Còn để trả lời cho câu hỏi mà cậu thắc mắc…sao tôi phải nói cho cậu biết nhỉ!
Hạ Khiêm mặc kệ người kia diễn đến nghiện, cười nhạt nói:
- Anh nói chưa từng quen biết tôi, thế sao anh biết tôi họ Dương hả Bạch Khanh Nhất?
Bạch Khanh Nhất nhìn ánh mắt sắc bén của Hạ Khiêm, hắn bỏ miếng socola vào miệng mình, sau đó bấm bấm ngón tay như đang nghiêm túc xem quẻ, ngẩn nhìn cậu bằng ánh mắt hiển nhiên.
- Bói!
Hồng Chí Bình dùng dằng giữa lũ hải âu cứ nháo nhác bu quanh người anh ta, lúc này sửng cổ lên quát:
- Tội tấn công cảnh sát là tội không nhỏ, tôi sẽ buộc tội cậu!
- Sếp à, là do tàu va chạm nên các người bị đẩy rơi ra ngoài, làm quái gì liên quan tới tôi chứ?
- Cậu đừng có già mồm! Cứ cho hai người kia là do sơ ý ngã, còn tôi thì sao hả? Mẹ cậu, tôi sơ ý rơi vào đoạn dây này à?
Hồng Chí Bình bị cột hai chân bằng dây thừng mà treo chổng ngược, lúc này vừa tức vừa cáu gắt quát.
- Sếp ngang ngược, tôi không thích nói chuyện với sếp.
- Ai…ai ngang hả?
- Nếu như muốn tôi kéo các người lên thì cũng được, nhưng lấy gì để trao đổi đây? Bạch Khanh Nhất tôi làm việc đi đôi với mục đích, ai cho tôi thứ tôi cần, tôi sẽ giúp kẻ đó!
Giang Chỉ Đồng vốn im lặng, lúc này đột nhiên nói:
- Tôi có tin của Wuya. Anh là Đề Tố cũng được, Bạch Khanh Nhất cũng được, tôi biết anh đang tìm hắn ta.
Cô ta như sợ người kia sẽ không tin, lúc này lập lại:
- Tôi có thông tin của hắn.
Điều này rõ ràng làm Bạch Khanh Nhất thoáng thay đổi nét mặt, hắn ta nheo mắt nhìn Giang Chỉ Đồng, sau một lúc thì nghiêng đầu hỏi:
- Cô tên gì ấy nhỉ? Giang Nhất Đồng?
- Giang Chỉ Đồng. Trước đây tôi công tác ở đội đặc vụ Côn Á, có theo dõi vụ án của Trình Ba. Tôi biết qua anh, nhưng đây là lần đầu tiên gặp!
Hạ Khiêm không hiểu gì sất chỉ thấy rõ ràng thái độ hòa hoãn từ Giang Chỉ Đồng. Cô ta không phải loại người dễ thỏa hiệp với ai đó, nhất là cái ác, ấy vậy mà ngay từ đầu đã không có ý chống lại Bạch Khanh Nhất. Đúng là lạ!
Lúc này nét mặt của Bạch Khanh Nhất cũng đã giãn ra, hắn như thế đứng xoa xoa cổ tay mình một lúc. Ai có thể không biết nhưng thái độ này của hắn Hạ Khiên nhìn qua đã quá hiểu rõ, hắn thực sự đã chấp nhận thỏa hiệp này.
Quả nhiên sau đó hắn kéo Giang Chỉ Đồng lên. Hồng Chí Bình ới giọng lên gọi:
- Này đồng nghiệp, cô lên rồi thì giúp bọn tôi lên với! Ban nãy do biết tin cô gặp khó khăn bên bọn tôi tới giúp đỡ, chả nhẽ bây giờ cô thông đồng với hắn bỏ mặc bọn tôi sao hả?
Không biết do tiếng bọn hải âu nháo nhác quá lớn hay Giang Chỉ Đồng thực sự lãng tai, cô ta không buồn nhìn tới hai người. Lúc này đứng trước Bạch Khanh Nhất, cô ta liền mỉm cười đắc ý nói:
- Tôi thực sự rất thích tác phong làm việc của anh. Lúc ở Côn Á không có cơ hội gặp mặt, tôi đã luôn muốn gặp anh.
- Nói nhiều thế làm gì, cô biết gì về Wuya?
Bạch Khanh Nhất ngược lại không quá hứng thú, hắn ngẩn đếm mấy con hải âu đang bay thành vòng tròn trên đầu, thứ duy nhất làm hắn chú ý chính là chữ “Wuya” kia.
Giang Chỉ Đồng cũng không mất hứng, lúc này thong thả nói:
- Hắn ta từ Nhật trở về hồi tháng tư, từng cho người tới gặp Sầm Đức, Hội Chủ của Tân Mệnh vào đầu tháng này…là một giao kèo người.
- Mười một con…
- Hả?
- Một con lạc bầy, thật đáng thương…
Giang Chỉ Đồng không biết hắn ta đang nói về cái gì, cũng không biết liệu hắn có nghe hết điều mình vừa nói hay không. Cô ta ngừng một lát, nói tiếp:
- Tôi hi vọng có thể hợp tác với anh. Tân Mệnh hiện là đối tượng đang cần loại trừ, chúng đã đi quá xa giới hạn, Luân Đạo sớm đã biết rồi còn gì?
- Hợp tác?
Bạch Khanh Nhất nhìn bàn tay đang đưa ra phía trước, nhìn lên gương mặt tự tin và đầy thành ý của Giang Chỉ Đồng, sau một lúc hắn mới chậm đưa tay ra. Nhưng ngay lúc ai cũng nghĩ hắn sẽ bắt tay với cô ta thì hốt nhiên đôi mắt của Bạch Khanh Nhất trở nên hung hiểm, hắn siết lấy cổ người đối diện và dùng lực vừa nhanh vừa mạnh ấn cô ta lùi sâu về sau, một cú hất khiến Giang Chỉ Đồng ngay lập tức rơi khỏi mạn tàu.
- Cô nghĩ mình là cái thá gì mà làm vậy?
Giang Chỉ Đồng trượt tay khỏi mạn tàu, trong lúc cô ta nghĩ mình sẽ rơi thẳng xuống biển thì đột nhiên được một lực phía trên kéo lại. Cô ta ngẩn người qua vài giây, dưới ánh mặt trời chói mắt, một lúc sau mới thấy được vẻ mặt nhăn nhúm khổ sở của Hạ Khiêm.
- Nắm…chặt lấy…tay...
.
tay chị bỏ đi rồi à?
Giang Chỉ Đồng lúc này mới ý thức được tình huống, lập tức níu lấy tay Hạ Khiêm. Một mình Hạ Khiêm còn chưa đu lên được nay phải kéo theo Giang Chỉ Đồng thì đúng là chữ tuyệt không mô tả hết. Nhưng thời điểm đó cậu vẫn chọn cách đưa tay ra.
Bạch Khanh Nhất đi tới cau mày nhìn Hạ Khiêm nói:
- Thích làm người tốt?
Hắn nhắm mắt hít một hơi thở sâu sau đó liền quay lại quát:
- Tib!
!
! Phụ tao!
! Một mình tao không kéo nổi!
!
Gã Tibber lúc này đang nằm ườn ra phơi nắng bị gọi thì giật mình ngồi dậy, gã ta tưởng đâu sẽ giết thêm người nên lúc nãy đã đi tìm thêm một cái balo lớn nữa. Thấy gã kéo cái balo khệnh khạng tới, Bạch Khanh Nhất gầm gừ nói:
- Tao kêu mày phụ tao kéo người lên, đem cái túi tới làm gì? Để tao nhét cả nhà mày vào à?
Gã Tibber nghe Bạch Khanh Nhất muốn cứu người mà sửng sốt như vừa thấy mặt trời mọc đằng tây.
Bạch Khanh Nhất quay lại đã thấy ánh mắt vô thần của Hạ Khiêm, hắn đột nhiên hỏi:
- Này! Đã đi học bơi chưa?
- Chưa!
Tim hắn hẫng một nhịp, giây sau đó hắn thấy cậu và Giang Chỉ Đồng đã rơi ùm xuống biển.
- Không!
!
!
!
Bạch Khanh Nhất lao theo dường như ngay lập tức nhưng vẫn không kịp nắm lấy tay Hạ Khiêm. Biển rất lạnh, sau khi hắn ngụp lặn trong dòng sóng biển vồ dập một lúc lâu vẫn không tìm thấy người, ánh mắt của hắn dần lạc đi tiêu cự. Con tàu đã bỏ một khoảng xa, hắn vẫn ở giữa dòng đại dương trôi nổi, hắn cảm thấy phổi mình đang bị ép đến nghẹt, cả lồng ngực như bị rút kiệt không khí, ngay cả thở thôi cũng như món cực hình, cuối cùng hắn muốn thử cảm giác của Jack Dawson khi rời bàn tay của Rose Dewitt Dukater lặng lẽ đi vào lòng biển.
Bạch Khanh Nhất mở mắt, hắn nhìn Hạ Khiêm đang ẩn ẩn cười. Hắn cúi gằm mặt vài giây như để tìm lại hơi thở của mình, mở miệng mắng:
- Mẹ cậu!
Sau đó hắn không biết lấy lực ở đâu mà kéo cả cậu và Giang Chỉ Đồng lên tàu trong khi Tibber vẫn đang rề rà đi tới.
Tibber sớm đã biết Hạ Khiêm giở trò nhưng vẫn không ngờ kẻ ác liệt như Bạch Khanh Nhất cũng có ngày này, gã ta nhìn liền nhìn Hạ Khiêm bằng con mắt thán phục.