Kẻ Tìm Xác Cú

Kẻ Tìm Xác Cú

Cập nhật: 21/05/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,032
Đánh giá:                      
Đô thị
Đam Mỹ
Linh Dị
Dị Năng
     
     

Giang Chỉ Đồng nhìn Hạ Khiêm vừa đứng dậy xoa xoa khớp vai, trong ánh mắt cô ta bấy giờ hiếm hoi lộ ra vẻ hổ thẹn.

 

- Cảm ơn!

 

Hạ Khiêm không đáp, chỉ hờ hững nhìn cô ta một thoáng sau đó cậu bước thẳng qua muốn kéo Hồng Chí Bình lên, ai ngờ đi được nửa chừng thì bị lực mạnh từ sau kéo rịch trở về. Ban nãy vì cứu Giang Chỉ Đồng mà khớp vai của cậu bị thương không nhẹ, bấy giờ lại bị lực mạnh tác động khiến Hạ Khiêm than lên một tiếng, mặt mài liền trắng nhách như tờ giấy.

 

Bạch Khanh Nhất không hề nương tay, hắn kéo cậu dính sát vào người mình, đến khi hơi thở của hai người một nóng, một lạnh phả lên mặt người đối diện râm ran, hắn nhìn cậu bằng ánh mắt nguy hiểm, dường như rít qua kẽ răng mà nói:

 

- Dám chơi tôi à? Gan ngày một lớn nhỉ!

 

Hạ Khiêm nén đau, giương đôi mắt hạnh trong vắt nhìn người đối diện.

 

- Anh Bạch, anh nói gì vậy?

 

Tibber không hiểu Bạch Khanh Nhất đang muốn làm gì, nhưng với kinh nghiệm làm nhiệm vụ với hắn bao lâu nay thì đây là lần đầu tiên gã thấy lão thiên gia này bày ra vẻ mặt khốn đốn như vậy. Gã nhìn Hạ Khiêm, nhìn ánh mắt tóe lửa của Bạch Khanh Nhất sau đó khệnh khạng lôi cái túi đen đi tới, ngõ ý hỏi Bạch Khanh Nhất có cần dùng tới hay không. Bạch Khanh Nhất lúc này nhìn qua gã bằng ánh mắt muốn tế người, lẩm bẩm trong miệng câu gì đó dường như là chửi rất nặng.

 

Ngay lúc đó thì phía sau lại có tiếng bước chân rầm rập, vài người nữa xuất hiện. Uông Sâm đã đánh giá qua tình hình, để mấy anh em đi cứu Hồng Chí Bình, còn cậu ta đi qua chỗ Hạ Khiêm nhưng lúc này đột nhiên bắt gặp Bạch Khanh Nhất, cả cơ mặt cậu ta liền đông lại cứng ngắc.

 

Từ kinh ngạc tròn mắt, sau đó ánh mắt liền đanh lại sắc bén như dao ném về phía Hạ Khiêm đang áp sát không kẽ hở với người kia. Cậu ta không hề chần chừ bước thẳng qua, đẩy Bạch Khanh Nhất lùi ra khỏi Hạ Khiêm.

 

- Sao cậu tới đây? - Hạ Khiêm không ngờ được Uông Sâm sẽ tới, lúc này không nén kinh ngạc hỏi.

 

Uông Sâm không định đáp chuyện với cậu trước, cậu ta đang đối mặt với Bạch Khanh Nhất, ánh mắt vẫn sắc bén và ngữ điệu không hề khách sáo nói:

 

- Anh Đề, lâu quá không gặp, vậy mà tôi cứ nghĩ anh chết khô quắt ở xó nào rồi chứ!

 

Bạch Khanh Nhất vừa thấy Uông Sâm thì mí mắt liền giật. Hắn phủi phủi chỗ mà Uông Sâm vừa chạm qua, không nói không rằng, cũng không thèm phủ nhận mình là Đề Tố hay là Bạch Khanh Nhất, lập tức xoay đi như sợ ở cùng bầu không khí với kẻ này lâu một chút sẽ làm hắn mất đi phẩm giá, hắn kéo cái túi xác sền sệt trên sàn, vừa hô lên với Tibber:

 

- Tib! Đi khởi động thuyền đi, không khí bẩn rồi, tao thậm chí không muốn hít thở nữa. Mẹ kiếp!

 

Hạ Khiêm nhìn hai hàng chân mày muốn dựng lên của Uông Sâm thì chỉ khẽ thở dài.

 

Đội của Giang Chỉ Đồng và Hồng Chí Bình ngày đó thu quân, gặt hái lớn nhất của họ là giải cứu được đám con tin thành công, duy nhất có một điểm thất bại là tận mắt nhìn thấy hung thủ bị giết rồi đem đi nhưng không thể làm gì được.

 

Triệu Lễ lệnh kết án chóng vánh mà không điều tra sâu thêm nữa. Sự xuất hiện của “Sát Thần” là ngoài dự liệu và ngoài tầm kiểm soát, qua chuyện này phía cục hình sự Tây Mã cũng nhận ra sự hạn chế về mặt năng lực của họ khi phải đối phó với thế lực cao hơn. Giữa tháng chín, đội của Giang Chỉ Đồng lại đón thêm một nhân vật cố vấn đặc biệt nữa.

 

Về phần Hạ Khiêm, cậu trở về nhà tịnh dưỡng chưa được bốn ngày thì một buổi sáng mở cửa, lần nữa nhận được “Lời Mời Đỏ”.

Tây Mã, ngày 2 tháng 8, năm 2004.