Kẻ Tìm Xác Cú

Kẻ Tìm Xác Cú

Cập nhật: 21/05/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,026
Đánh giá:                      
Đô thị
Đam Mỹ
Linh Dị
Dị Năng
     
     

Uông Sâm sắn ống tay áo, trãi ra mặt bàn một lượt bảy tấm ảnh chụp, với giọng điệu của một thanh niên chưa già đã bảo thủ luyên tha luyên thuyên nói:

- Cậu xem, ở đây điều kiện ai cũng tốt, đây, cô gái này tên Phụng Hồng, vẻ ngoài rất được, gia cảnh cũng thuộc dạng khá giả, hiện tại đang làm giáo viên tiểu học. Còn người này tên Song Hạ, nhan sắc kém hơn Phụng Hồng một chút như ba mẹ rất giàu có, có tận ba cửa hiệu quần áo lớn ở Thiên Mân…Tôi đã thay cậu tìm hiểu rồi, cô ta cũng không quan trọng chuyện gia cảnh đơn lẻ của cậu, lấy nhau xong hai người có thể tiếp tục ở Tây Mã hoặc tới Thiên Mân tiếp quản công việc của gia đình cô ấy càng tốt. Những người này chỉ mới thấy ảnh của cậu thôi thì đã bật đèn xanh rồi, chứng tỏ họ rất coi trọng gương mặt của cậu đấy, biết điều một chút đi…

Hạ Khiêm đang nằm ườn trên sofa giấu mặt vào bụng tròn của Đậu Nhỏ, tuyệt vọng than:

- Sếp Uông! Cậu tha cho tôi đi, cậu ám tôi hai ngày nay chưa đủ hay sao?? Đậu Nhỏ, con mau kéo ba con về giúp baba Khiêm đi!

!

Uông Sâm mặc lời cầu cứu thảm thiết của Hạ Khiêm, lúc này đã nói tới đối tượng xem mắt thứ “n” trong vòng hai ngày nay. Hạ Khiêm biết gặp lại Đề Tố làm cho tinh thần thẳng nam cảnh giác của cậu ta tăng lên gấp bội, lúc trước dù có ép cậu đi coi mắt nhưng cũng không nôn nóng tới độ này.

Đậu Nhỏ để cho Hạ Khiêm ôm lấy bụng tròn của mình, nó vuốt vuốt tóc cậu, ngẩn đầu nói với Uông Sâm bằng giọng điệu như bà cụ non:

- Ba đừng ép baba Khiêm nữa, nếu baba Khiêm mà đi lấy vợ thì baba Khiêm sẽ không vui, chú Đề cũng sẽ buồn lắm!

Lúc này không chỉ Uông Sâm mà Hạ Khiêm cũng ngẩn đầu trố mắt ra kinh ngạc. Hạ Khiêm quăng ánh mắt sang chất vấn ngược lại Uông Sâm:

- Má! Cậu nói với con bé mấy chuyện này à?

- Cậu điên hả? Tôi nói với nó làm gì?

- Vậy sao nó hiểu được?

- Ai mà biết!

!

!

!

Hạ Khiêm ngẩn lên, nặn ra một nụ cười nói với Đậu Nhỏ:

- Con…không phải con sợ chú Đề lắm sao? Sao lại lo chú ấy buồn?

Đậu Nhỏ nghịch mấy sợi tóc của Hạ Khiêm, ngây ngô nói:

- Con sợ, nhưng mà là do chú ấy không thường cười, chứ chú ấy cũng đâu có bắt nạt con bao giờ…

Uông Sâm lúc này chợt hắng giọng một tiếng, nói:

- Con đó, không muốn baba Khiêm lấy vợ sao? Nếu baba Khiêm có vợ, sau này còn có em bé, con sẽ được chơi chung với em nữa.

Đậu Nhỏ lắc lắc đầu.

- Nếu baba Khiêm vui thì được, nhưng baba Khiêm không vui thì thôi ạ. Con muốn có em chơi thì sau này đợi ba có thêm vợ là có rồi!

Hạ Khiêm nghe tới đây thì nhảy dựng lên cười ngoác cả mồm ra, bế Đậu Nhỏ hôn chụt một cái tán thưởng. Trong khi đó mặt Uông Sâm từ từ đen lại như đít nồi.

- Tôi nói…con cậu còn trưởng thành hơn cậu đấy Sâm à, nó nói cũng đúng, hay là…mấy cô này cứ để dành cho cậu đi. Dù gì thì cậu cùng phải mau chóng đi tìm hạnh phúc mới mà! Đâu thể để Đậu Nhỏ lớn lên mà chỉ có ông bà nội trông coi được, nó cũng cần hơi ấm của người mẹ chứ!

Uông Sâm định nói gì đó nhưng nửa chừng nghe thấy tiếng chuông cửa, cậu ta dừng lại, quay sang nhìn Hạ Khiêm.

- Vai cậu đã đỡ chưa? Mới đó mà đã nhận vụ mới rồi à?

Hạ Khiêm lắc đầu, bế Đậu Nhỏ đặt qua một bên rồi ngồi dậy.

- Đâu có, nay tôi đâu có hẹn khách.

Lúc cậu vừa bước tới gần cánh cửa, lập tức nhận ra luồn trường năng khá quen. Cửa mở ra, như dự đoán của Hạ Khiêm, đó là một cô gái trẻ với đôi mắt trũng sâu như người mắc chứng mất ngủ mãn tính. Cô ta mặc một chiếc áo thun trắng, khoác bên ngoài là áo cardigan màu be, váy nhún dài quá gối, mang đôi hài trệt nơ bướm, đầy hương vị cổ điển mộc mạc, không hề đẹp nhưng khiến người ta cảm thấy chỉnh chu và dễ nhìn.

Mộc Vi nhìn cậu, nở một nụ cười khiêm tốn.

- Sao cô biết tôi ở đây? - Hạ Khiêm ngạc nhiên hỏi.

- A…Tôi có hỏi người ở phòng cảnh sát, ban đầu họ không chịu nói nhưng sau đó tôi gặp sếp Hồng, anh ấy cho tôi biết anh ở đây. Tôi cũng không tính làm phiền anh nhưng thật ra…tôi thuê nhà cũng gần đây thôi, hôm nay có hầm một chút canh gà nên tiện mang qua cho anh một ít.

Cô ta nói bảy phần mười thời gian là nhìn xuống đất.

Hạ Khiêm chần chừ nhận lấy chiếc cà mèn nóng hổi. Thật ra cậu không hề muốn nhận nó, cậu là kiểu người rất khó ứng xử với những mối quan hệ mới, bởi vậy mà Uông Sâm từng nói bất kì ai gặp Hạ Khiêm lần đầu 90% đều sẽ ghét cậu, Hồng Chí Bình và Giang Chỉ Đồng coi như là minh chứng sống. Hạ Khiêm không hề thận trọng trong những mối quan hệ xã hội nếu không muốn nói là khá cẩu thả hời hợt, ngay cả là khách tới đây vì công việc, Hạ Khiêm đôi khi thấy vui thì nói một tiếng mời vào, không thì tự nép người để người ta tự đi vào. Nhưng ngay lúc này nhìn thấy gương mặt thiếu tự tin và có vẻ nhạy cảm của Mộc Vi, cậu lại phải đắn đo suy nghĩ phải cư xử làm sao để cô bé này cảm thấy thoải mái hơn.

Trong vô thức mà nhận lấy chiếc cà mèn đó, Hạ Khiêm ngẩn đầu nói một tiếng:

- Cảm ơn cô!

Mộc Vi thấy cậu nhận rồi mới thực sự nhẹ nhõm. Lúc này cô hơi luống cuống không biết nên nói gì thêm hay là trở về, Hạ Khiêm cũng không có ý định mời cô ta vào trong. Uông Sâm từ lúc nghe thấy có giọng nữ ngoài cửa thì đã dựng hai tai chó lên hóng chuyện, sau đó cậu ta phóng như bay ra ngoài cửa, thay mặt cho sự không thấu tình đạt lý của người bên cạnh mà nói với Mộc Vi bằng giọng đon đả nhiệt tình hết phần thiên hạ:

- Chào, chào em, em là Mộc Vi đúng không? Chúng ta có gặp một lần ở cục cảnh sát ấy. Anh là Uông Sâm, bạn của Hạ Khiêm, em…em mau vào nhà ngồi chơi đi, nhà Hạ Khiêm không có nữ nên khá bừa bộn, nếu em không chê thì vào ngồi uống ly nước rồi hẳn đi.

Hạ Khiêm liếc nhìn Uông Sâm trong thái độ bất mãn, cậu ta không thèm để ý, đôi mắt sáng rỡ vẫn dán lấy Mộc Vi sau đó đá mắt qua Hạ Khiêm như thể nói: “Liệu hồn mà nắm bắt!

Hạ Khiêm quay đi vuốt mặt, lúc này Mộc Vi cũng đã bước vào. Uông Sâm với tay rút áo khoác cùng đứa con gái vàng bạc của cậu ta vắt lên vai sau đó chạy khỏi nhà như trối chết.

- Anh…anh còn việc ở phòng cảnh sát phải làm, em ở lại chơi nhé! Nhớ ở lại lâu lâu một chút nhé Mộc Vi!

Trước khi bay ra khỏi cửa, Uông Sâm còn vỗ vào lưng Hạ Khiêm một cái chấn động như vỗ trống.