Mộc Vi ngồi ở ghế sofa, Hạ Khiêm rót một ly nước đưa qua cho cô, cô ta nhận lấy, vân vê ly nước trong đôi bàn tay gầy đen nhẻm.
- Cảm ơn anh!
Hạ Khiêm khá bất ngờ vì thái độ rụt rè của Mộc Vi so với lần gặp đầu tiên. Lúc còn ở trên tàu, cô ta trông sắc béng hơn nhiều, chắc bởi vì khi đối diện với nguy hiểm thì bản năng sinh tồn buộc con người ta trở nên tinh anh. Hiện tại trước mặt Hạ Khiêm vẫn là Mộc Vi nhưng lại là một cô gái nhút nhát, có vẻ thiếu tự tin và khá đa cảm. Kiểu người như vậy một là xuất thân gia đình không tốt, mang mặc cảm hoàn cảnh, hai là người từng chịu qua cú sốc tâm lý trong thời thơ ấu, dù nhìn mặt nào cũng là kiểu đã trãi qua tuổi thơ thiệt thòi hơn người thường.
Mộc Vi chưa bao giờ nhìn lên, nhưng lại biết Hạ Khiêm đang quan sát mình, lúc này cô cúi đầu cười gượng nói:
- Anh đừng đánh giá tôi, tôi trước giờ đã là như vậy rồi, là bản tính nên…nhiều lúc muốn sửa nhưng không được.
Hạ Khiêm liền dời mắt đi, bỏ một viên socola vào miệng nhai, ngoài mặt thì trông điềm tĩnh nhưng trong lòng bấy giờ không khỏi cảm thán: “Ghê thật, cô ta biết mình nghĩ gì.
”
Mộc Vi lúc này uống một ngụm nước, cô ta đưa mắt quan sát căn nhà nhỏ bừa bộn của Hạ Khiêm, qua một lúc chợt ngẩn đầu hỏi:
- Anh…sống ở đây một mình sao?
- Đúng vậy!
- Từ nhỏ đến lớn à?
- Không, tôi chuyển tới đây hồi sáu năm trước, lúc đó bạn trai tôi mua nó, nhưng bây giờ thì chỉ có mình tôi ở thôi. Sao vậy?
Hạ Khiêm nhác thấy vẻ mặt kinh ngạc một thoáng của Mộc Vi khi nghe hai chữ “bạn trai”, trước khi cô ta giả vờ như chẳng có điểm gì bất thường mà dửng dưng hớp một ngụm nước. Hiển nhiên, phản ứng của cô ta không khác gì bất kì người nào lúc nghe Hạ Khiêm nói mình từng có bạn trai, vì vốn dĩ trông cậu giống một thằng chán đời ất ơ hơn là một thằng gay, còn là một thằng gay bị bồ đá.
Mộc Vi cũng không quá quan trọng vấn đề riêng tư này, cô ta nhanh chóng đi vào trọng điểm, hỏi thẳng Hạ Khiêm:
- Anh nói mình trước đây chưa từng bị bắt cóc, chưa từng bị thế lực nào khác cố ý liên hệ và lôi kéo sao?
- Đúng vậy, trước đây tôi sống rất bình thường, làm công việc tìm đồ, tìm người cho người khác, cứ như vậy mà qua ngày thôi. Gần đây tôi mới bắt đầu biết tới Tân Mệnh thì bị chúng bắt đi. Cô hỏi chuyện này…ý là?
- Không có gì, tôi chỉ thấy lạ thôi. Bình thường nếu một người có “cảm từ” bẩm sinh, vô thức sẽ trở thành một báu vật trong mắt kẻ xấu. Tôi từng quen biết rất nhiều người giống mình, nhưng bây giờ bọn họ không phải đã chết thì cũng bặt vô âm tình, không còn dấu vết. Tôi cũng khó khăn lắm mới tồn tại được, nhưng lúc nào cũng phải rất cảnh giác. Nên muốn hỏi anh…liệu có cách thức gì đó…
Hạ Khiêm liền hiểu ra ý tứ của Mộc Vi, nhưng cũng đành, lúc này cậu lấy từ dưới gối sofa ném ra bàn hai phông thư. Mộc Vi thấy nó, vẻ mặt liền căng thẳng.
- Lời Mời Đỏ?
- Đúng, không phải một đâu. Ngày hôm trước tôi đã nhận cái thứ hai ở ngoài cửa rồi, nên cô có hỏi tôi thì cũng vô ích vì vốn dĩ có lẽ sau này cuộc đời tôi mới chính thức có “sóng gió” đây.
Mộc Vi vẫn chưa tin lắm, cô ta cầm phông thư lên, quan sát một lúc mới ngầm xác nhận nó thực sự là Lời Mời Đỏ. Từ trước đến nay hầu như chưa có tiền lệ một người nhận tận hai Lời Mời Đỏ, vẻ mặt Mộc Vi từ kinh ngạc chuyển thành lo lắng, đôi mắt trũng sâu bấy giờ càng trở nên u ám.
Cô ta suy tư nói:
- Rốt cuộc bọn Tân Mệnh muốn làm gì? Tại sao chúng lại…Anh đã báo cảnh sát chưa? Từ sự cố lần trước, tôi nghĩ anh vẫn nên báo cảnh sát trước để sớm chuẩn bị…
Hạ Khiêm lẳng lặng lắc đầu, không tỏ ra bất an.
- Vô ích thôi, mặc kệ đi, cho chúng muốn thư từ gì thì thư, muốn chơi kiểu nào thì tôi cũng chiều theo chúng. Chạy trốn không phải là cách.
- Tôi biết năng lực của anh rất khá nhưng cũng đừng chủ quan.
- Tôi biết rồi. Tôi cũng có ý hỏi cô…cô nói trước vụ của Tiêu Tinh Tinh và Dư Hạo Thành mình đã từng bị bắt đi sao? Rồi sau đó cô thoát khỏi bằng cách nào?
Mộc Vi trầm tư một lúc mới nói:
- Từ nhỏ tôi đã bị bắt cóc đi rồi, cũng chẳng nhớ rõ họ là thế lực nào. Chuyện qua có cái nhớ rõ, có cái không...
.
Tạm bợ như vậy mà lớn lên. Từng có người đã giúp tôi trốn khỏi những ngày như ở địa ngục ở đảo Côn Á, sau đó tôi tới đây, bắt đầu cuộc sống mới chưa bao lâu thì lại bị…Tôi không hi vọng sẽ có một cuộc sống như người bình thường, nhưng ít nhất vẫn hi vọng có ngày sẽ tìm lại được gia đình mình, hay ít nhất là người từng cứu tôi lúc ở Côn Á để nói tiếng cảm ơn.
Hạ Khiêm nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Mộc Vi, trong lòng nhen lên một cảm giác bất bình. Tại sao những người có năng lực này phải sống một cuộc sống bất an và đau khổ như vậy? Dù một người thiện lành tử tế như Mộc Vi cũng không tránh được thời thế gọi là “cá lớn nuốt cá bé”. Quy luật cá lớn nuốt cá bá hiển nhiên hay là cách nói hoa mỹ của bọn thượng đẳng vô đạo? Hạ Khiêm trầm ngâm, đôi mắt hạnh trong vắt dần trở nên sâu sắc.
Mộc Vi ở lại không lâu thì rời khỏi, trước khi đi cô ta còn bảo Hạ Khiêm mau chóng ăn canh gà kẻo nguội. Hạ Khiêm mỉm cười gật đầu. Cậu ngồi trên ghế sofa khoanh tay trước ngực đăm chiêu nhìn hai phông thư đặt trên chiếc bàn tròn. Trời lại đổ mưa to kể từ khi Mộc Vi đi, bên trong căn nhà nhỏ thiếu ánh sáng mà dần trở nên lạnh lẽo, Hạ Khiêm với tay cầm lên phông thư gần đây nhất, từ từ mở ra.
Lạ thay lần này cậu không thấy mạt sắt rơi ra như bình thường. Vẫn là giấy Ford vàng nhưng có ánh nhũ, trông khá lạ mắt. Một mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra trong không khí, nó giống như mùi rượu vang Ý và một chút tinh dầu trầm, một cảm giác sang trọng như cầm trong tay một lá thư mời tiệc của giới thượng lưu. Và bên trong không hề có dòng chữ buôn thần bán thành gì cả, chỉ vọn vẹn ghi một cái địa chỉ tòa nhà, một mốc thời gian và dòng cuối cùng là một biểu tượng mới…hình một con cú lợn.