Là Duyên Cũng Là Mệnh

Là Duyên Cũng Là Mệnh

Cập nhật: 30/12/2024
Tác giả: Cap - A
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,006
Đánh giá:                        
Hiện Đại
     
     

Bà Park Min Young bước từng bước nặng nề đi trên hành lang, dáng vẻ thất thần. Thư ký Yang đi theo sát phía sau bà. Bà Park nhớ lại ký ức xưa cũ đã phủ bụi. Đó là một ngày tối của nhiều năm về trước...

. Trong căn nhà kho, ẩm ướt cũ kỹ lạnh lẽo, một số đồ vật để nơi góc tường. Ji Wook, 14 tuổi, quỳ gối dưới nền nhà, hai tay chắp lại cầu xin, không ngừng gào khóc trước ông Kim Sang Hun: “Bố ơi! Bố ơi! Con biết lỗi rồi.

Ông Kim Sang Hun lạnh lùng dữ tợn, cầm roi da giơ lên cao, quát lớn: “Tao không cho phép mày làm bạn với bất cứ ai. Trên đời này mày không giống những đứa trẻ khác, cuộc sống của mày đã được định sẵn từ lúc mẹ mày phản bội tao. Mày hiểu chưa?”

Trở lại với thực tại, bà Park bước đi thất thểu, đang đi chợt dừng lại. Thư ký Jang đi đằng sau cũng dừng theo, nghe thấy bà ta nói: “Thư ký Jang! Cô hãy thay ta an bài cho họ một chút. Có muốn cứu vãn cũng không được.

Jang Ok Jung cúi đầu đáp lời: “Vâng, chủ tịch!

Tại Việt Nam, trong khách sạn. Tuấn Hào ngồi duỗi thẳng chân trên giường, chiếc máy tính xách tay để trên đùi. Anh cúi đầu, chăm chú đọc tin tức báo chí trong màn hình máy tính với dòng tiêu đề in hoa: “HÉ LỘ NGUYÊN NHÂN GÂY SỤP ĐỔ CÔNG TY CP XÂY DỰNG I. N. C”,

.

.

. tin tức thời sự.

.

. “Tòa nhà cao ốc SUN HOUSE đột ngột dừng thi công do chi phí xây dựng tăng cao, thiếu hụt nguồn vốn… Giá cổ phiếu của công ty I. N. C liên tục giảm mạnh trong nhiều ngày liên tiếp khiến các cổ đông và người chơi chứng khoán lao đao vì mất trắng tiền đầu tư… Tổng giám đốc Han Rae Sun buộc phải bán bớt cổ phần của gia đình để cứu vãn công trình… Ban quản trị của công ty I. N. C đã có sự thay đổi lớn… Trưởng phòng Kang Jae Ho trở thành Tổng giám đốc mới của công ty.

.

. Người đứng sau cuộc thâu tóm này là Giám đốc điều hành Tập đoàn AP, Kim Ji Wook?”. Đọc đến đây, anh thất kinh ngây người ra.

Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo. Tuấn Hào giật mình, xoay ra sau, với tay lấy điện thoại đưa lên tai nghe. Tiếng Fred phát ra với vẻ phấn khích: “Tuyệt thật! Tớ ngưỡng mộ anh cậu quá. Xem này.

.

. những tin tức cập nhật liên tục trên website mà tớ phát sợ. Đây có được xem là một chút lỗi lầm mà cậu đã nói không nhỉ?”

Tuấn Hào phát hoảng, bối rối: “Không… không đúng vậy đâu… Họ vốn là bạn của bố tớ… nhưng vì sao? Tớ không hiểu.

Âm giọng đầy khinh bỉ của Fred cất lên: “Không hiểu? Ôi, lạy chúa! Cậu hiểu đấy, thương trường là chiến trường, không có chỗ cho hai từ bạn bè… Chuyện trở về Hàn Quốc, nên hay không nên, suy nghĩ lại đi.

Tuấn Hào dường như không thể chấp nhận được sự thật nói: “Thật vô lý… Anh tớ làm bằng cách nào? Tổng giám đốc Han, ông ấy… là người từng trải, dày dạn kinh nghiệm trong thương trường sao lại dễ dàng để công ty bị thâu tóm như vậy?”

Anh ngừng nói, cúi đầu, chân mày cau chặt suy tư nghĩ ngợi: “Công ty I. N. C vốn dĩ có tài chính vững mạnh, cổ đông lớn, bất động sản không ít, vậy tại sao khi đầu tư vào tòa nhà cao ốc đó lại thành ra như vậy? Anh ấy làm sao có đủ bản lĩnh, khả năng thâu tóm thị trường vật tư trong và ngoài nước, hơn nữa tòa nhà này đã xây gần hơn một nửa thì giá vật tư đột ngột tăng là ý gì?” Ánh mắt anh nhìn chằm chặp vào màn hình máy tính, vẻ nghi hoặc trên gương mặt hiện lên càng sâu: “Kang Jae Ho là ai? Tại sao anh ta lại là tổng giám đốc tân nhiệm của I. N. C? Làm sao báo cáo tài chính của công ty là tài liệu mật mà báo chí lại biết? Tổng giám đốc Han, người sáng lập ra I. N. C có chịu nổi cú sốc lớn này không? Còn gia đình và sự nghiệp của ông ấy nữa, sẽ ra sao?” Như hiểu ra điều gì đó, anh ngỡ ngàng thốt lên vào điện thoại: “Chẳng lẽ… anh tớ thật sự… đứng sau tất cả những chuyện này?”

Fred hừ một tiếng: “Để tớ trả lời giúp cậu thay anh ta. Chỉ có hai từ “dàn xếp”.

Nét mặt Tuấn Hào trở nên ảm đạm. Anh rũ mi, im lặng.

Fred lại nói tiếp: “Anh cậu đấy.

.

. là loại người.

.

. một khi đã ra tay thì rất nhanh gọn, tuyệt đối không để lại sơ hở, không thất bại. Nhân tài dưới trướng anh ta không phải ít, chuyện thu mua một công ty nào đó chỉ còn dựa trên tâm trạng của anh ta. Hơn nữa.

.

. chung quy là hợp pháp hóa mảnh đất. Mảnh đất ấy có vấn đề… Tạm thời tớ không có thu hoạch được gì về mảnh đất ấy.

Tuấn Hào trầm tư, ngồi đờ đẫn. Ánh mắt anh vẫn nhìn không rời vào màn hình máy tính.

Lúc này tại tòa nhà công ty tập đoàn AP. Trên sân thượng, yên tĩnh, một mảng xanh ươm với nhiều chậu cây, hoa cỏ khác nhau, sức sống mạnh mẽ trái ngược với không gian ồn ào bên ngoài. Bầu trời trong xanh, những đám mây trắng trôi lững lờ.

Giữa sân thượng, Ji Wook nằm ngửa trên thảm cỏ xanh nhân tạo, tay gối đầu thả lỏng cơ thể, lim dim mắt, vẻ mặt thư giãn tận hưởng không khí nơi đây. Xung quanh anh có rất nhiều chậu hoa nhỏ nhiều màu sắc xinh xắn đặt theo hàng theo lối ngay ngắn.

Bỗng cánh cửa bị đẩy ra.

Ji Wook khẽ nhíu mày.

Oh Man Sik đứng trước ngưỡng cửa, khom lưng cúi đầu chào anh, tay bưng chậu hoa cát tường đặt nhẹ xuống nền, rồi nói: “Giám đốc! Ông Han… bị đột quỵ, rất may là không nguy hiểm đến tính mạng. Tiền đã được chuyển vào tài khoản của ông ấy. Tổng giám đốc Kang đang tiến hành thu mua số cổ phần còn lại của ông ấy.

Ji Wook không nói gì, thần sắc không chút thay đổi.

Oh Man Sik cung kính cúi đầu chào anh rồi lui đi, vươn tay khép cánh cửa lại.

Ji Wook từ từ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn thấy chậu hoa cát tường vừa mới được trợ lý Oh đặt ở góc cửa. Anh ngồi dậy, rồi đứng lên. Đôi chân trần bước chậm rãi trên thảm cỏ đến bên chậu hoa. Anh khom người đưa tay nhấc nó lên để trước mặt mình. Nét mặt anh thoảng buồn, anh đưa ngón tay nhẹ nhàng mân mê vuốt cánh hoa mỏng manh, ánh mắt nhìn xoáy sâu vào nó một lúc lâu. Anh khẽ thở dài, xoay người bước trên lối đi nhỏ giữa những chậu hoa ngăn theo từng hàng. Anh dừng lại, chậm rãi ngồi xuống, đặt nó vào một khoảng trống giữa khóm hoa cát tường khác, đưa tay ra lần nữa vuốt ve cánh hoa rồi từ từ đứng thẳng người lên, để hai tay ép sát mạn sườn, trang nghiêm cung kính cúi đầu hành lễ trước nó.

Bầu trời trong xanh, gió thổi hiu hiu. Ánh mặt trời vàng vọt chiếu xuống một khoảng sân thượng…

****

Tại Gành Đá Dĩa, Phú Yên, Việt Nam, nơi kỳ quan bậc nhất của thiên nhiên. Từ trên cao nhìn xuống, mặt biển rộng bao la xanh ngắt một màu, những tảng đá xếp chồng lên nhau thành từng tầng, từng tầng kỳ vĩ. Sóng biển rì rào vỗ vào bãi đá, xuyên qua khe đá tung bọt trắng xóa. Lớp lớp du khách từ người lớn đến trẻ nhỏ ngồi trên những mỏm đá đùa giỡn với nhau, tạo dáng trước ống kính máy ảnh. Ánh nắng nhẹ tỏa xuống. Bóng người in mờ nhạt trên đá, trên cát.

Ở một góc bãi đá, nơi này hiện tại vắng vẻ. Tuấn Hào đeo máy ảnh trước ngực đứng trên một mỏm đá lớn ngoảnh mặt nhìn ra biển, trầm tư hồi lâu.

Khánh Băng ở phía sau đứng cách Tuấn Hào một đoạn. Cô đưa mắt ngắm nghía phong cảnh xung quanh.

Tuấn Hào quay ra sau nhìn cô, mỉm cười, trêu ghẹo: “Sao không chụp ảnh nữa?”

Khánh Băng nhìn lướt qua anh, cúi đầu nhìn mỏm đá, lom khom người cẩn thận ngồi xuống, mặt mày xụ ra, nói: “Nhan sắc có hạn, có chụp thêm nữa cũng vậy thôi, chẳng câu dẫn thêm con bướm nào.

Tuấn Hào buồn cười: “Không nên kém tự tin thế chứ… cho dù sự thật có là như vậy.

Sắc mặt Khánh Băng khó coi, cô ngước mắt lên hung hăng trừng anh: “Anh nói gì thế hả?”

Tuấn Hào cười cười, di chuyển đến gần cô, ngồi xuống, nhìn ra xa, khẽ thở dài ưu tư phiền não: “Hơn một tuần từ ngày nước lũ rút, đi tham quan nhiều nơi thấy vẫn còn hoang tàn.

” Anh xoay đầu nhìn ngó xung quanh thấy quang cảnh bị tàn phá với nhiều dấu vết còn lưu lại. Tiếng Khánh Băng vang lên giữa không gian: “Làm sao nhanh thế được, phải mấy tháng nữa.

Tầm mắt Tuấn Hào khẽ đảo và dừng lại nơi từng tầng từng lớp đá, tiếng của anh vang lên: “Gim Chi! Tại sao những tảng đá ở đây… lại xếp thành từng tầng chồng lên nhau? Là tạo hóa hay do bàn tay con người?”

Khánh Băng quay sang, nhìn thấy góc nghiêng gương mặt anh. Cô không nói gì, híp mắt đề phòng nhìn anh chằm chằm, thầm nghĩ: “Con người này… giở trò gì nữa đây?”

Thấy cô không trả lời, Tuấn Hào cau mày nghi hoặc quay sang nhìn cô. Khánh Băng bắt gặp ánh nhìn của anh thì đột nhiên hốt hoảng lúng túng: “Đương.

.

. đương nhiên là thiên nhiên tạo thành rồi. Anh.

.

. anh lại muốn tìm cách trêu tôi chứ gì?” Cô dẩu môi, nói tiếp: “Tôi cũng không ngốc đâu nhé.

Tuấn Hào nhịn cười, đáy mắt trở nên nhu hòa. Đột nhiên anh nhoài người về phía cô, nâng cánh tay lên vươn tới vòng ra đằng sau ôm gáy cô kéo mạnh về phía mình. Anh rất nhanh cúi xuống, môi anh chạm nhẹ lên môi cô.

Khánh Băng tròn mắt kinh hoảng. Trước mắt cô là gương mặt phóng đại của anh.