[Làm Giàu] Ác Phụ Đụng Đầu, Đứng Dậy Sau Khi Tìm Thấy Lương Tâm

[Làm Giàu] Ác Phụ Đụng Đầu, Đứng Dậy Sau Khi Tìm Thấy Lương Tâm

Cập nhật: 02/01/2025
Tác giả: Tâm Khiêu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 224
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Tô Như Ý ngồi dậy, hôm nay nàng không còn đau đầu nữa, đưa tay sờ lên trán thì cảm thấy cục u vẫn chưa hoàn toàn xẹp xuống.

Thế nhưng khi nàng chạm vào giữa trán, trước mắt nàng lại xuất hiện một cánh cửa!

Giống hệt cánh cửa trong giấc mơ của nàng!

Tô Như Ý mừng rỡ đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nàng cũng chẳng quan tâm Lưu Thúy Nhi đang gào thét ngoài sân, dù sao trong nhà này cũng chẳng ai dám xông vào phòng nàng.

Nàng nhảy xuống giường, đẩy cánh cửa kia ra rồi bước vào.

Cảnh tượng bên trong đúng như trong giấc mơ!

Khu vườn yên tĩnh, căn nhà gỗ trang nhã.

Tô Như Ý dậm chân xuống đất, cảm thấy thật chân thực.

Khu vườn khá rộng, căn nhà gỗ nằm ở giữa, trước vườn có một cây cổ thụ tỏa bóng râm mát rượi.

Dưới bóng cây có một cái giếng.

Tô Như Ý bước tới nhìn xuống, mực nước trong giếng rất cao, chỉ cách miệng giếng khoảng một cánh tay.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy một cái giếng có nước, không khỏi cảm thấy mới lạ, bèn ngồi xuống thành giếng cúi người xuống, đưa tay chạm vào nước.

Nước giếng rất lạnh, trong vắt nhìn thấu đáy.

Nàng đứng dậy đi vào trong nhà. Căn nhà gỗ chỉ có một gian phòng, vuông vức, rộng khoảng ba mươi mét vuông, nền nhà lát gỗ trông rất đẹp, chắc chắn và sạch sẽ.

Cửa sổ lớn lẫn ánh sáng tràn ngập cả căn phòng, khiến người ta cảm thấy khá dễ chịu.

Chỉ là trong nhà không có gì cả.

Nàng đứng bên cửa sổ nhìn ra sân sau, đó là một mảnh đất đen trống trơn, nhìn qua là biết đất mềm xốp, khác hẳn với đất nện chắc chắn ở sân trước viện nhà nàng.

Nàng đang suy nghĩ xem không gian này có gì kỳ diệu thì nghe thấy tiếng Lưu Thúy Nhi vọng lại từ xa.

“Rốt cuộc là có ăn sáng không? Không ăn ta mang cho heo ăn đấy!

Rõ ràng là đang nói với nàng.

Tô Như Ý cũng không thấy tức giận, chỉ cảm thấy buồn cười.

Bụng nàng kêu lên rất đúng lúc, trước đây nàng biết thế nào là cảm giác đói, nhưng bây giờ mới biết thế nào là cơn đói cồn cào.

Không có việc gì quan trọng ngoài việc lấp đầy bụng.

Tuy biết Lưu Thúy Nhi chắc chắn không dám mang phần ăn của nàng cho heo ăn, nhưng nàng vẫn lập tức rời khỏi không gian đi ăn sáng trước, còn chuyện khác tính sau.

Ra ngoài, nhìn cánh cửa hiện ra từ hư không rồi nàng đưa tay sờ lên giữa trán.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa