[Làm Giàu] Ác Phụ Đụng Đầu, Đứng Dậy Sau Khi Tìm Thấy Lương Tâm

[Làm Giàu] Ác Phụ Đụng Đầu, Đứng Dậy Sau Khi Tìm Thấy Lương Tâm

Cập nhật: 02/01/2025
Tác giả: Tâm Khiêu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 201
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Cánh cửa biến mất.

Tô Như Ý: “...

.

Không thể không nói, thao tác này khá thú vị.

Biết đâu cú va chạm hôm qua đã vô tình mở ra thiên nhãn của nguyên chủ.

Ừm, thiên nhãn…

Tô Như Ý vừa ra khỏi cửa vừa lên kế hoạch, lần sau gặp Đản Nhi nhất định cũng phải chạm vào giữa trán mình. Biết đâu cảnh tượng thần kỳ như hôm qua sẽ lại xuất hiện.

Cả Lục gia đang quây quần bên bàn ăn, không biết vì sao bữa sáng hôm nay lại hoãn đến giờ này.

Mọi người không đợi nàng mà đã bắt đầu ăn, bữa sáng là cháo đậu đũa và bánh bao đen từ bột ngô.

Ba mẫu tử Trương thị có vẻ như đêm qua không ngủ ngon, tinh thần trông hơi uể oải. Tô Như Ý vốn định hỏi thăm một câu, nhưng nghĩ rồi lại thôi.

Khi nàng quan sát ba người họ, ba người kia đang vùi mặt vào bát, còn len lén ngước mắt lên nhìn nàng.

“Đản Nhi, ăn nhiều vào, ăn no rồi sẽ không ngốc nữa!

Ánh mắt của Trương thị chạm phải ánh mắt Tô Như Ý, liền quay sang nhìn Đản Nhi bên cạnh, cầm một chiếc bánh bao thô nhét vào tay cậu bé.

Đản Nhi không muốn ăn bánh bao nên lại đẩy trở lại bàn, Trương thị bèn nhặt lên cắn một miếng to.

Miệng lẩm bẩm: “Còn nhỏ mà đã biết kén ăn rồi, mấy hôm nữa muốn ăn cũng chẳng có đâu!

Tô Như Ý ngồi xuống, bưng bát cháo của mình lên, tránh chỗ bị sứt mẻ, húp một ngụm cháo. Nước cháo không đặc, có vị nhạt nhẽo của đậu đũa. Bữa này ăn dễ chịu hơn bữa tối qua, nếu có thêm chút dưa chua thì tốt biết mấy.

"Nương, nương nói vài hôm nữa sẽ không còn bánh bao ăn sao?”

Tô Như Ý vừa nói vừa cầm lấy chiếc bánh bao đen, trong lòng tuy biết là không ngon, nhưng dạ dày lại thèm thuồng vô cùng.

Lưu Thúy Nhi hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải tại ai kia, nhà ta đâu đến nỗi khốn khó thế này, già trẻ lớn bé đều ốm đau bệnh tật, đã bao lâu rồi không được ăn một bữa no nê, bây giờ thì hay rồi, sắp hết lương thực rồi!

Xem ra Trương thị và Lưu Thúy Nhi vẫn chưa bỏ được thói quen nói móc Tô Như Ý. Những năm qua nàng đã rèn luyện được khả năng "tai này lọt tai kia", nghe xong cũng chẳng có phản ứng gì.

Nàng bình tĩnh nói: “Vậy hai hôm nữa lên trấn mua thêm chút lương thực về?”

“Chuyện này không cần ngươi lo.

Trương thị ủ rũ nói, trong lòng đã tính toán xem lần này mua bao nhiêu về thì mới đủ ăn trong một thời gian dài.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa