[Làm Giàu] Ác Phụ Đụng Đầu, Đứng Dậy Sau Khi Tìm Thấy Lương Tâm

[Làm Giàu] Ác Phụ Đụng Đầu, Đứng Dậy Sau Khi Tìm Thấy Lương Tâm

Cập nhật: 02/01/2025
Tác giả: Tâm Khiêu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 218
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Hài Hước
Nữ Cường
     
     

Lưu Thúy Nhi nghĩ đến mùa vụ ngoài ruộng, tâm trạng cũng trở nên nặng nề, thở dài một tiếng.

“Năm nay nộp thóc thuế xong không biết còn lại bao nhiêu, e là còn không bằng năm ngoái…”

Bầu không khí bỗng chốc trở nên nặng nề.

Nam nhân là lao động chính trong nhà, nhưng bây giờ hai phần ba lao động chính trong nhà đã ra chiến trường, một phần ba còn lại thì đang nằm trên giường. Nữ nhân dù có giỏi giang đến đâu, sức lực cũng không thể nào bằng nam nhân.

Ruộng đất trong nhà giờ chỉ còn trồng một nửa so với lúc trước, và cũng chỉ trồng qua loa đại khái nên cây cối phát triển èo uột. Tuy chưa đến mùa thu hoạch, nhưng cũng đoán được là sẽ chẳng ra đâu vào đâu.

Người ăn trong nhà chỉ giảm đi hai người, vậy mà thóc lúa thu được lại ít hơn một nửa so với trước. Cảnh cơ hàn thế này, làm sao mà không sầu lo cho được?

Trong bốn năm qua, trừ năm lạng bạc dùng để cưới Tô Như Ý về, thì số của cải tích cóp được cũng đã vơi đi gần hết vì cái ăn cái mặc.

Ngày tháng sau này e là sẽ càng thêm chật vật.

Trương thị nghĩ đến những điều này mà trằn trọc suốt đêm, không sao chợp mắt nổi, chỉ mong hai đứa con đang chinh chiến ở phương Bắc có thể sớm ngày trở về.

Nếu không, e rằng người trong nhà sẽ chết đói mất.

Ngoại trừ Đản Nhi ngốc nghếch húp bát cháo loãng soàn soạt, thì những đứa trẻ khác đều im lặng bưng bát cơm, chẳng đứa nào hé răng động đũa. Chúng đều đã hiểu chuyện, biết rõ tình cảnh hiện tại của nhà mình tồi tệ đến nhường nào.

Đại Lang lên tiếng: “Nãi nãi, nương, hôm nay con sẽ cùng mọi người ra đồng làm việc, hôm qua con đã cắt rất nhiều cỏ heo, nhặt được kha khá củi lửa rồi, hai hôm nay con không cần phải đi nữa.

Cậu bé nghĩ, nếu có thêm một người làm, có thể thu hoạch sẽ được nhiều hơn một chút.

Nhìn bầu không khí nặng nề trên bàn ăn, Tô Như Ý biết rằng tình cảnh của Lục gia còn tệ hơn nàng tưởng.

Nguyên chủ cũng thật ích kỷ, chỉ lấp cái bụng no của mình, suốt ngày mơ tưởng đến chuyện trèo cao vào nhà sang phú quý, nào có mảy may quan tâm đến tình cảnh trong nhà ra sao.

Nàng dùng đũa gắp một đậu đũa bỏ vào miệng nhai, không ngờ hương vị của đậu đũa nơi này lại đậm đà đến thế, ngon hơn hẳn so với đậu đũa nàng ăn ở hiện đại.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa