Cô lặng lẽ bước theo sau, cửa tàu cũng vội vàng khép lại, phía sau cánh của ấy vẫn có một vài người đang đứng nhìn trong sự nuối tiếc, bước chân vội vã đã từ từ buông lỏng. Họ đã bỏ lỡ chuyến tàu cuối, cũng như Tiểu Vũ, cảm giác như mình cũng bị bỏ lại sau cánh cửa lạnh lẽo kia.
Tiếng chuông báo thức reo lên, đồng hồ hiẻn thị 5 giờ sáng. Tiểu Vũ người cuộn tròn trong chăn, mặc cho tiếng báo thức reo. Cô hít thở một hơi sâu. Rồi tự mỉm cười:
“ Bắt đầu một ngày mới thôi ! Chúc tôi của hôm nay sẽ thật vui vẻ .
”
Tiểu Vũ bật dậy, mở tủ quần áo, bộ đồng phục đã đuợc là phẳng và treo ngay ngắn trong góc.
Hôm nay là ngày đầu tiên đến lớp, cao trung năm hai lớp 2, có chút phấn khởi, lại có chút sợ sệt.
Cô phấn khích vì có thể đây sẽ là ngôi trường rất tuyệt, cũng có phần lo lắng vì cô là một người hướng nội, có thể sẽ không hòa đồng được với các bạn, cô khá rụt rè trong việv giao tiếp.
“ Tiểu Vũ, con chuẩn bị xong rồi thì xuống ăn sáng nhé, ba con đang đợi đấy.
”
“ Vâng ạ , con xuống liền đây.
”
Tiếng chuông trường reo lên, mọi người lật đật ngôi vào vị trí, tiếng cao gót gõ trên sàn, âm thanh dần to lên rồi sau đó dừng lại.
“ Cô chào cả lớp, các em ngồi xuống đi. Đây là bạn học mới của chúng ta, em giới thiệu bản thân với các bạn đi. ”
“ Chào mọi người, mình là Trần Tiểu Vũ, rất mong được mọi người giúp đỡ. ”
“ Em ngồi cạnh Lý Anh đi, bàn đằng kia đó .
”
Đó là một dãy bàn cạnh của sổ, vừa hay lại trống một chỗ, bàn của cô cũng chẳng cách xa bục giảng là mấy. Còn bạn nữ ngồi cạnh, gương mặt xinh xắn, Tiểu Vũ vừa ngồi xuống đã rối rít chào hỏi. Miệng lúc nào cũng cười tươi, làm người đối diện cảm thấy thân thiện.
Cả buổi học, bạn học luôn chăm chú nhìn Tiểu Vũ bằng ánh mắt không mấy thân thiện. Tiểu Vũ cảm thấy không thoải mái nhưng vì có Lý Anh ngồi bên cạnh luôn cười nói với cô, làm cô không cảm thấy quá áp lực.
“Bọn họ không thích tớ sao ? Sao tớ luôn cảm thấy phía sau luôn có người nhìn mình, cảm giác kỳ lạ lắm ! ”
“Chắc là không phải đâu, họ nhìn cậu vì thấy cậu xinh thôi ! Đừng quá để tâm, lớp mình hòa đồng lắm, vài ngày là cậu sẽ quen thôi !
”
Tiểu Vũ chỉ cười đáp lại, nhưng trong lòng luôn có cảm giác bất an. Cô luôn cảm thấy mọi người đang xì xầm về mình : “Không phải đâu, tớ thấy cậu xinh hơn ấy!
”
Lý Anh cười lớn : “ Cái cậu này, tớ ngại chết mất.
”
“Cậu nói về lớp mình cho tớ nghe đi ! ”
“Được thôi, cậu nhìn nha, bàn đầu tiên ở dãy ngoài kia, bạn nữ ngồi phía bên trái ấy là lớp trưởng. Cậu ấy tên là Chu Uyên, là một tiểu thư nhà giàu, cũng là một học bá nhưng tính tình rất khó gần. Còn cậu bạn ngồi bên cạnh ấy, là bạn trai cậu ấy, là con của hiệu trưởng trường chúng ta, nhưng trái lại với Chu Uyên, cậu ta dễ tính và rất hài hước...
.
.
.
.
”
“Các cậu đang nói về tớ à ? ” Tiếng của một cậu con trai đang tiến đến gần.
Tiểu Vũ và Lý Anh đều quay người lại, dáng người cao gầy, gương mặt tuyệt nhiên là một hot boy chính hiệu, nhưng có chút gì đó rất nghịch ngợm, cậu ta nhìn chầm chầm vào Tiểu Vũ một cách tự nhiên không hề ngại ngùng.
Tiểu Vũ đảo mắt về hướng Lý Anh: “Ai vậy ? ” Lý Anh chưa kịp mở miệng đã bị cậu ta ngắt lời.
“ Chào cậu, tớ là Trần Tuấn Kiệt, là người mà Lý Anh vừa nhắc đến .
”
Điệu bộ rất đắc ý, cậu ta vừa nói, khóe miệng vừa cong lên, rồi sau tự dưng hạ người thấp xuống, cuối người tiến sát về phía mặt Tiểu Lam, mặt kề sát về phía đối diện, nhẹ nhàng tránh sang một bên tai, môi kề nói khẽ:
“ Cậu xinh thật đấy, có muốn cùng tớ đi ăn tối không ? ”
Người Tiểu Vũ phản xạ tự nhiên né người về phía sau, tránh cậu ta một cách dứt khoác, cau màykhó chịu. Ánh mắt thoáng nhìn về phía bàn đầu, cô gái đằng kia cũng đang nhìn họ chầm chầm, ánh mắt đầy sát khí.
“ Này.
.
.
.
.
.
cậu tránh xa ra một chút đi, cậu đừng dọa bạn mới của tớ nhé, nếu không tớ sẽ cho cậu ăn nắm đấm này.
”
Lý Anh nói rồi, đưa tay lên về phía hắn, bàn tay nắm chặt. Miệng không ngừng mắng cậu ta.
“ Được rồi, tớ không trêu cậu ấy nữa, Trần Tiểu Vũ đúng không ? Có gì cần giúp thì cứ tìm tớ nhé ! ”
Tiểu Vũ quay đầu sang một bên, ánh mắt đầy sự ghét bỏ, không thèm đáp trả.
Cậu ta cười khẩy, nói rồi đi về phía bàn đầu, Chu Uyên cũng quay người lại, tiếp tục chăm chú vào quyển vỡ trên bàn, không có phản ứng gì đặc biệt, dường như đã quen với việc này.
“Lúc nảy tớ nói chưa xong đã bị cậu ta cắt ngang thật đáng ghét, cậu nên trách xa Trần Tuấn Kiệt ra, cậu ta là một tra nam chính hiệu, lớp truởng cũng rất đanh đá không dễ đối phó đâu, tốt nhất nên tránh xa họ ra, sẽ bớt phiền phức. ”
“ Sao lớp trưởng không có phản ứng gì hết vậy ? ”
“Chuyện hằng ngày ấy mà, cậu ta muốn quản cũng không quản nổi .
”
Tiểu Vũ im lặng, mắt nhìn về hướng bàn đầu, người ở phía đó im lặng ngồi cạnh nhau, cả lớp cũng đang xì xầm vì những điều vừa diễn ra.
“Người đó là ai vậy? Tớ thấy cậu ta ngủ từ lúc đầu giờ đến giờ.
” Tiểu Vũ tò mò hỏi, mắt nhìn về hướng bàn cuối góc lớp.
Là một cậu con trai, có mái tóc màu nâu hơi dài so với các bạn nam khác đang nằm úp mặt trên bàn, từng sợi tóc mỏng rủ xuống che đi khuôn mặt tuấn tú.
“Đó là Giang Vĩ, cậu ta nào đến lớp cũng ngủ, cứ như ở nhà không được ngủ vậy. Cậu ta cũng rất kì quái, chỉ chơi với bọ con trai chẳng bao giờ thấy cậu ấy giao tiếp với bọn con gái trong lớp, đến nói chuyện xã giao cũng không luôn. Cậu ta rất thần bí chẳng ai biết gì về bố mẹ cậu ta cả ngoại trừ cô chủ nhiệm.
”
Tiểu Vũ gật gù không nói gì, trong lòng có chút tò mò về người con trai đó.