Chu Lục Hàn ở trong quân đội nên tốc độ ăn cơm rất nhanh, cho dù hôm nay anh đã cố gắng không chế nhưng vẫn nhanh hơn Đường Thanh Thanh rất nhiều. Lúc cô nhai kỹ nuốt chậm thì Chu Lục Hàn đã nhanh chóng ăn xong ba bát cơm.
"Anh có muốn...
.
" Đường Thanh Thanh hỏi.
Gạo này không phải linh mễ, Đường Thanh Thanh không thích lắm, bình thường cô chỉ ăn chút xíu là được. Cô nghĩ Chu Lục Hàn là thanh niên trẻ tuổi nên hôm nay cố ý nấu hai bát gạo, chẳng lẽ còn chưa đủ.
Chu Lục Hàn lau miệng, vội trả lời: "Đủ rồi đủ rồi, bình thường anh không ăn nhiều thế, là Thanh Thanh làm thức ăn quá ngon, anh không nhịn được.
.
.
"
Nói đến vế sau, Chu Lục Hàn hơi ngại ngùng.
Song, lời anh nói đều là thật, mấy ngày nay anh rời khỏi quân đội, sau khi xuống xe không tìm được xe đến đại đội Giang Hạ, chỉ có thể đi bộ đến.
Chân của anh được điều dưỡng một thời gian gần như đã khỏi hẳn, nhưng hôm nay đi nhiều như thế chân hơi đau trở lại. Không ngờ khi ăn cơm, lúc nuốt rau vào bụng thì chân anh không còn đau đớn nữa. Vì thế mà anh không để ý nên ăn hơi nhiều.
"Không sao, anh thích ăn thì ăn nhiều một chút, rau này đều do mình trồng.
" Đường Thanh Thanh vô cùng vui vẻ.
Là đầu bếp thì đây là lời khen lớn nhất.
Rau này cô trồng vì muốn có linh khí.
Chu Lục Hàn có thể làm cho linh khí của cô dịch chuyển, vốn là cô được hời. Hơn nữa không biết có phải ảo giác của cô không, vừa rồi khi Chu Lục Hàn khen thức ăn ngon thì linh lực của cô chuyển động vô cùng nhanh chóng.
Nếu có hiệu quả cao như thế, vậy đột phá Luyện Khí tầng một sẽ dễ như trở bàn tay!
Lúc này sao Đường Thanh Thanh lại tính toán chuyện anh ăn nhiều hay ít chứ!
Chu Lục Hàn nhìn dáng vẻ chân thành của cô, sự lúng túng của Chu Lục Hàn dần tan biến, hai người lại rảnh rỗi trò chuyện vài câu.
Mặc dù nhà họ Đường có phòng trống nhưng anh vẫn chưa kết hôn với Đường Thanh Thanh, buổi tối chỉ có thể ở nhờ nhà họ Tần.
Mấy ngày sau, Chu Lục Hàn đều đi sau lưng cô, cô đi sân sau làm việc thì anh ở bên cạnh, chỉ là không phân biệt được cỏ dại và rau mầm nên bị Đường Thanh Thanh dạy bảo mấy lần.
Ngày nào Đường Thanh Thanh cũng đi chăn trâu hai lần, ban đầu Chu Lục Hàn không tiện đi lên núi, nhưng anh thấy Hắc Oa đi theo sau lại muốn đi cùng, Đường Thanh Thanh không khuyên được nên chỉ có thể theo anh.
Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi.
Chu Lục Hàn được nghỉ khoảng một tháng, nhưng anh phải đến bệnh viện kiểm tra lại nên phải dành nửa tháng.
Như thế, Chu Lục Hàn ở thôn Giang Hạ một tuần sau đó phải quay về đơn vị.
Trước khi đi, anh nói chuyện với Đường Thanh Thanh một phen, lần này thái độ của cô không còn kiên quyết như trước nữa.
Mặc dù cô không đồng ý ngay nhưng Chu Lục Hàn rất có lòng tin, anh không vội muốn Đường Thanh Thanh trả lời ngay, trái lại chơi xấu để cô đồng ý chuyện khác với anh.
"Thanh Thanh, sau khi quay về đơn vị có rảnh anh sẽ viết thư cho em, em phải trả lời thư nhé?"
Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm Đường Thanh Thanh, giống như khi cô nói không sẽ nhào đến.
Trong khoảng thời gian này cô suy nghĩ rất nhiều, cô không muốn kết hôn là vì lo lắng chuyện tu luyện, nhưng có Chu Lục Hàn ở bên cạnh, lúc nào cũng có thể tu luyện.
Sự lo lắng này có thể bỏ qua.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này ở chung, cô cảm thấy Chu Lục Hàn không tệ. Quan trọng là, cô phát hiện ở lục địa này, trừ phi phụ nữ có vấn đề, không thì buộc phải kết hôn.
Cô muốn sống ở đây thì phải dựa theo quy củ ở nơi này.
Kết luận, Đường Thanh Thanh không bài xích Chu Lục Hàn như trước.
Mặc dù không đến mức đồng ý kết hôn nhưng chuyện trả lời thư cũng có thể được.
Nhưng mà.
.
. "Ở nơi này muốn gửi thư phải đi lên trấn, đường xá xa xôi, nhiều nhất một tháng chỉ gửi cho anh được một lần.
"
Chu Lục Hàn im lặng hồi lâu, đồng ý.
"Không sao, em rảnh thì viết thư cho anh, đến lúc đó anh sẽ chăm chú đọc từng lá thư một.
"
Đường Thanh Thanh: Anh đúng là người khôn lanh!
Song, mắng thầm thì mắng thầm, Đường Thanh Thanh vẫn vui vẻ đồng ý.
Không phải chỉ viết lá thư sao, vô cùng đơn giản.
Rạng sáng ngày hôm sau, Chu Lục Hàn đi.
Từ thôn Giang Hạ quay về đơn vị cần hơn hai mươi giờ, Chu Lục Hàn mua vé xe lửa mười giờ sáng, như thế hai giờ chiều ngày thứ hai đã đến.