Vết thương trên chân anh đã gần lành hẳn, nhưng trên xe lửa người đến người đi, sợ gây ra phiền toái không cần thiết nên Chu Lục Hàn đưa giấy chứng nhận để mua vé giường nằm.
Buổi tối, anh lấy thức ăn Đường Thanh Thanh chuẩn bị ra khỏi túi.
Đường Thanh Thanh cân nhắc về lượng cơm của Chu Lục Hàn, cô không làm món ăn phức tạp, chỉ có bánh bao ăn no, bánh bột ngô, còn một hộp thịt thỏ xào ớt.
Đúng thế, những con thỏ Đường Thanh Thanh nuôi cuối cùng không thể trốn qua một kiếp, ngoại trừ một con thỏ nhỏ mang thai, những con khác đều bị giết chết.
Ăn thức ăn Đường Thanh Thanh nấu, Chu Lục Hàn lại bắt đầu nhớ cô, không biết lúc này cô đang làm gì, có nhớ mình không?
Lúc này Đường Thanh Thanh hơi nhớ Chu Lục Hàn.
Lúc anh ở nhà họ Đường, chỉ cần đứng gần một chút thì linh lực của Đường Thanh Thanh sẽ tự động vận chuyển, thân thể vô cùng thoải mái. Thế nhưng bây giờ anh đi, cô phải khổ sở bày ra dáng vẻ tu luyện mới có thể điều động linh khí, còn lúc được lúc không.
Đã ăn quen thịt cá, bây giờ nhìn nước cải trắng trước mặt, trong lòng Đường Thanh Thanh bắt đầu so sánh.
Suy nghĩ do dự càng thêm nghiêng lệch.
Tháng sáu, ở sân sau nhà họ Đường đã thu hoạch ớt.
Lúc trước Đường Thanh Thanh không tìm được hạt giống khác lạ, bên trái dành một chỗ lớn trồng dưa hấu. Sau khi bà Tần nhìn thấy thì lấy hạt giống ớt trong ra, kéo Đường Thanh Thanh cùng trồng.
Bây giờ nhìn những quả ớt này treo trên cành đỏ chói.
Bỏ ra hơn nữa buổi sáng hái ớt xuống, dùng nước rửa một phen, lại trải trong mâm trúc rồi treo dưới mái hiên để nó khô tự nhiên, chuẩn bị dùng làm tương ớt.
Tương ớt ở thôn Giang Hạ là tuyệt nhất.
Hương vị ngon, ăn cũng đơn giản.
Vào ngày mùa hạ bận rộn, nếu không muốn làm cơm, chỉ cần hái mấy quả dưa heo từ sân sau, cắt nhỏ rồi rải tương lên còn ngon hơn ăn với thức ăn.
Mấy năm trước đa phần thu hoạch không tốt, đại đội trưởng ép từng nhà lấy đất riêng trồng lương thực. Năm nay đỡ vất vả hơn, nhà nào cũng vội vàng trồng ớt.
"Thanh Thanh, em biết làm cái này chưa?"
Chị Hai Tần gọi Đường Thanh Thanh đến cùng làm tương ớt.
Cô làm tương ớt có công thức riêng, dùng nguyên liệu theo cách riêng. Sau khi đến thôn Giang Hạ thường có người đến học hỏi, cô chưa từng từ chối.
Lần trước Đường Thanh Thanh nếm thử của Hắc Oa cảm thấy không tệ, vì thế hôm nay cố ý qua đây học làm.
Cô cầm thùng ớt, lấy theo rổ nhỏ, bên trong để bình chứa tương ớt, còn có kéo, gia vị này nọ.
Nửa năm qua không thiếu linh khí, thể chất của Đường Thanh Thanh dần khá hơn, bề ngoài có vẻ liễu yếu đào tơ nhưng sức khỏe đã hơn hẳn trước kia.
Cô đi đến cạnh chị Hai Tần, tò mò hỏi: "Chị Hai, hôm nay có ai làm tương ớt với chúng ta thế?"
"Chắc là mấy chị nhà bô lão tộc Đường, còn chị của Tam Dương.
" Chị Hai Tần thấy Đường Thanh Thanh chăm chú nghe, quyết định nói về tình huống trong nhà của bọn họ một phen.
Nửa năm nay Đường Thanh Thanh hoạt bát hơn nhiều, khi không thả trâu sẽ ra ngoài đi dạo nhưng đa số sẽ đi cùng Hắc Oa, Tam Dương chơi đùa, không quen thân với nhóm bà cụ dì thím trong nhóm.
Chị Hai Tần cũng biết chuyện này nên mới nhắc nhở cô.
Những chuyện này vốn sẽ nghe mẹ nói, nhưng tình huống của Đường Thanh Thanh khác biệt, chị Hai Tần chỉ có thể ở bên cạnh giúp đỡ một phen.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đến dưới gốc cây cổ thụ đầu thôn, hôm nay hẹn nhau ở đây làm tương ớt.
"Vợ Nhị Ngưu, bé Thanh, hai người đến rồi.
" Con dâu bô lão tộc Đường đã đến từ sớm, bà đã cắt xong thau ớt.
"Trong nhà có việc chậm trễ, Ngọc Mai đã làm xong rồi à, chờ một lát giúp đỡ chút nhé.
"
Chị Hai Tần và người nhà mẹ đẻ ở chung đại đội, hai người rất quen thuộc, thường tụ họp nói chuyện phiếm.
Tất cả mọi người đã quen với việc này, động tác vô cùng nhanh nhẹn, ngay cả mấy người chị của Tam Dương cũng như thế.
Đường Thanh Thanh chưa từng dùng kéo nên làm sau cùng.
Lúc này thím Đường đã làm xong, thấy Đường Thanh Thanh còn hơn một nửa, vội cầm kéo đến giúp.
Bà không phải người thích nhàn rỗi, vừa làm đã cắt không ngừng.
"Bé Thanh, em phải luyện tập một chút, đến lúc đó khi kết hôn với nhóc Chu, chuyện trong nhà đều do em lo liệu.
"
Bà nghe ba chồng nói nhóc Chu kia cũng không có ba mẹ.
Lời này Đường Thanh Thanh sao đáp trả được, chỉ có thể giả vờ đỏ mặt, cúi thấp đầu.
Thím Đường thấy cô như thế lại muốn nói tiếp gì nữa, bị chị Hai Tần cản lại.