Thôn Giang Hạ, mặt trời thiêu đốt mặt đất.
Đường Thanh Thanh đang ở phòng y tế chăm sóc trẻ con trong thôn.
Bắt đầu từ tháng năm, cây kim ngân ở sau núi bắt đầu lục tục mọc lên.
Đường Thanh Thanh còn nhớ rõ lúc trước khi lên trấn bán dược liệu, nhân viên bán hàng có nói bọn họ cũng mua cây kim ngân, chỉ cần chưa nở nụ hoa.
Đường Thanh Thanh rất bận rộn, trong nhà lại có một con dê mẹ có lẽ tháng này sẽ sinh. Mỗi ngày khi chăn trâu xong cô phải cắt cỏ về cho dê ăn, cho thỏ ăn, khi rảnh rỗi phải đi trông coi dưa hấu ở sân sau.
Dưa này sắp chín rồi.
Mùi dưa mê người, gần đây chim nhỏ thường bay như điên đến sân sau nhà họ Đường, có đôi khi còn có một hai con rắn rết, chỉ dựa vào Đạp Tuyết đã không còn nhiều tác dụng.
Dưa hấu sắp chín nếu bị chim mổ thì sẽ vỡ ra, nếu không mau ăn sẽ bị hỏng. Quan trọng là những con chim này không chỉ mổ dưa hấu, nếu mặc kệ bọn chúng thì có lẽ năm nay Đường Thanh Thanh sẽ phí công một phen.
Vì thế cô nói chuyện cây kim ngân với Hắc Oa, để cậu dẫn Tam Dương và mấy đứa trẻ đi làm. Dù sao đây cũng là mùa thu hoạch dược liệu, qua mùa này hoa nở thì hái cũng vô dụng.
Không ngờ ý tốt của cô khiến rất nhiều đứa trẻ trong đại đội đánh nhau trên núi.
Sau khi nhóm Hắc Oa biết dáng vẻ cây kim ngân thế nào thì mang dụng cụ lên sau núi.
Ban đầu thuận lợi hái được hai rổ, sai người đưa lên trấn đổi được mấy đồng, mấy đứa trẻ rất vui nên càng nhiệt tình hơn.
Không ngờ chuyện hạ khô thảo lại tái diễn lần nữa.
Lần này, Hắc Oa không chỉ biết khóc như lần trước.
Cậu bé dẫn theo mấy người bạn đi đến chỗ cây kim ngân mới tìm được, nhưng không hái mà nằm vùng bên cạnh.
Mặc dù trên người bị muỗi đốt mấy phát nhưng bọn chúng vẫn ngồi chờ ở đó.
Hai nhóm người gặp nhau trên núi, dưới thù mới hận cũ, Hắc Oa đánh nhau với đối phương.
Ban đầu chỉ có hai người dẫn đầu đánh nhau, sau đó nhóm đàn em ở phía sau cũng đi lên, mười đứa trẻ đánh nhau hỗn loạn.
Trận đánh này đánh rất hung hăng, lại ở trên núi, có ba người bị gãy chân bao gồm Hắc Oa.
Vì bảo vệ Tam Dương mà cậu bé bị đẩy xuống dốc núi.
Sau khi thầy lang trong đại đội xem thì ông ấy bảo hãy đưa lên trạm y tế trên trấn, dù sao con nít còn nhỏ, nếu không được chữa trị tốt là chuyện lớn.
Lúc này trong đại đội đang chuẩn bị cho ngày mùa, người nhà họ Tần cũng bận rộn làm ruộng, mà bà Tần còn phải nấu cơm cho cả nhà. Không còn cách nào khác, chỉ có thể nhờ Đường Thanh Thanh giúp đỡ.
Sau đó khi đại đội trưởng biết chuyện này đã bảo cô đi đến trạm y tế chăm sóc ba đứa trẻ trong đại đội, tính công điểm như bình thường, đúng lúc khoảng thời gian này trâu trong đại đội đã bị kéo ra ngoài ruộng.
Đường Thanh Thanh bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý, sau khi giao mấy con vật trong nhà và sân sau cho bà Tần, cô đi thẳng đến trạm y tế. Dù sao trong thôn cũng không ai có thẻ chăm sóc, không bằng lên trấn nuôi mấy hôm.
"Chị Thanh Thanh, chị nói bà nội và Đạp Tuyết có chăm tốt cho dưa của chúng ta không, lúc chúng ta trở về dưa sẽ không bị chim ăn cả chứ.
" Hắc Oa rất đau lòng, sớm biết vậy không đánh nhau. Lần này không chỉ phải bồi thường tiền thuốc men mà còn khiến chị Thanh Thanh không thể đi trông ruộng dưa.
Đây là dưa cậu chăm sóc cực khổ mấy tháng đó!
Đường Thanh Thanh cũng không biết, cô không ngờ rau cỏ mang theo linh khí lại thu hút động vật.
Đạp Tuyết đã ăn xà lách hai tháng dường như không xảy ra vấn đề gì, phải nói là càng thông minh hơn một chút.
Trước kia nó nghe lời Đường Thanh Thanh nhưng không hiểu như bây giờ.
Nhìn chị Thanh Thanh không nói gì, Hắc Oa càng lo lắng, ngay cả cơm cũng không muốn ăn.
Đường Thanh Thanh không nói gì nữa, thằng nhóc này muốn ăn đòn.
Lúc trước sau khi chuyện hạ khô thảo xảy ra cô đã nói với cậu bé nên làm thế nào, không ngờ hôm nay cậu bé vẫn lỗ mãng như thế.
Đã không chịu dùng đầu óc suy nghĩ thì để cậu bị dạy bảo một phen, khi biết đau sẽ biết phải suy nghĩ.
Vì những chuyện này liên tục xảy ra, Đường Thanh Thanh cũng quen chuyện phải viết thư cho Chu Lục Hàn vào mỗi tháng.
Đáng thương cho Chu Lục Hàn còn phải đau khổ chờ đợi như thế!
"Chị Thanh Thanh, chị nhanh lên đi.
"