Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con

Cập nhật: 30/11/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 325
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Điền Văn
Cổ Đại
     
     

Nàng ấy hỏi Tiết Tiểu Hoa: “Đại bá nương con vẫn chưa về sao?”

“Vẫn chưa về. Nghe nói đường huynh tỷ hai người bọn họ khóc đến mức mắt sưng to như quả hạch đào.

Tiết Tiểu Hoa hôm nay ở nhà, nhìn thấy Tiết Đại Ngưu cùng đám đệ đệ nó dăm ba lượt chạy về phía nhà tranh của Tiết Mãn.

Bởi vì Khương Ly không về, nên Tiết Đại Ngưu hả hê không ít.

Triệu Gia Tú im lặng một hồi lâu.

Tiết Tiểu Hoa cũng không nói thêm lời nào. Nếu nhà con bé có thật nhiều lương thực, thì đã có thể đón Tiết Mãn và Tiết Ninh đến ở cùng.

Nhưng nhà con bé cũng chẳng dư dả gì.

Hoàng hôn vừa chạm tới, cả Tiết gia đã ăn xong bữa tối.

Tiết Đại Ngưu nhận lệnh của Lưu Xuân Hoa, lại dẫn đám tiểu đệ đệ muội muội chạy về nhà tranh.

Triệu Gia Tú nhíu chặt mày, khẽ nói với Lưu Xuân Hoa:

“Nhị tẩu, ngươi nghĩ Khương thị đắc tội ngươi, thì cứ tìm nàng mà trút giận. Cớ gì lại bắt nạt Tiểu Mãn và A Ninh?”

Lưu Xuân Hoa liếc xéo nàng ấy, khóe miệng mang theo ý giễu cợt:

“Tức phụ tứ đệ, ngươi thấy ta bắt nạt chúng lúc nào?”

“Nếu ngươi có lòng tốt như vậy, không bằng cũng tách ra ở riêng, rồi đem bọn nó về mà nuôi.

Triệu Gia Tú tức nghẹn, nhưng lời nói chẳng sắc bén bằng Lưu Xuân Hoa.

Huống hồ, nàng ấy cũng đứng ở một bên bàng quan.

Từ lúc đại tẩu vừa qua đời, lão bà tử đã tính bán A Ninh đi, nhưng chưa thực hiện được. Đừng trách vì sao đại ca biết mình sắp không qua khỏi, lại dùng chút bạc cuối cùng cưới một tức phụ về.

Trong lòng hắn, có lẽ người thân nương này chẳng sánh nổi với tức phụ mà mình bỏ tiền mua về.

Sau khi Tiết Thành Cử qua đời, lão bà tử lại định bán Khương Ly đi, song cũng không thành. Nếu giờ đây Khương Ly thực sự bỏ đi, thì sớm muộn gì Tiểu Mãn và A Ninh cũng trở thành món bạc trong tay bà ta.

Từ nhỏ đến lớn, Triệu Gia Tú chưa từng thấy ai làm nãi nãi mà vô lương tâm đến vậy.

Lúc này, Tiết Đại Ngưu cùng đám đệ đệ muội muội còn chưa chạy tới căn nhà tranh, đã thấy bóng dáng Khương Ly trở về, trên lưng là một giỏ đầy, tay còn xách theo đồ đạc.

Tiết Đại Ngưu ngớ người.

Nó vội vã chạy về nhà báo tin.

Hai hài tử ngồi trước căn nhà tranh, tựa như hóa đá trông về phương xa, bỗng thấy một bóng người xuất hiện, hai đứa ngỡ mình hoa mắt, liền dụi mắt nhìn kỹ. Lần này, bóng dáng ấy vẫn chưa biến mất.

Tiết Ninh reo lên kinh ngạc: “Ca ca, có phải nương đã trở về không?”

“Đúng đúng… đúng là nương đã về rồi.

Tiết Mãn kích động đến líu lưỡi, kéo tay muội muội chạy ào về phía Khương Ly, vừa chạy vừa gọi nương.

Khương Ly nhìn hai đứa nhỏ đang lao tới, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Hóa ra, nàng đã có ràng buộc rồi.

“Chạy chậm thôi, coi chừng ngã đấy.

Khi hai hài tử đến trước mặt, cả hai đều thở hổn hển.

Khương Ly nhìn Tiết Ninh, đôi mắt đỏ ngầu, đây là đã khóc bao lâu rồi?

Rồi lại nhìn sang Tiết Mãn, trên mặt có vết cào, trán thì bầm tím.

“Tiểu Mãn, ai đánh con vậy?”

Tiết Ninh mím môi, vẻ mặt ấm ức định mách, nhưng bị Tiết Mãn giữ chặt tay.

Cậu bé gãi đầu: “Không có ai đâu nương, con tự ngã mà thôi.

Khương Ly nhíu mày: “Con ngã vào móng gà sao? Mà lại có vết cào thế này?”

Tiết Mãn cười hì hì: “Ngã vào bụi gai đó nương.

Khương Ly thấy cậu bé không nói, cũng không truy hỏi thêm, bèn trêu: “Đỏ mắt thế này, chẳng lẽ vì ta không về mà khóc sao?”

Tiết Mãn lắc đầu: “Không có khóc.

Khương Ly mỉm cười, đưa con gà rừng trong tay cho cậu bé.