“Bắt được hai con gà rừng, lát nữa giết thịt ăn.
”
Tiết Mãn cầm lấy gà rừng, mặt mày rạng rỡ, đang vui vẻ thì ánh mắt chợt dừng lại trước ngực Khương Ly, trên áo vải thô lấm lem những vết máu khô.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt cậu bé trở nên trắng bệch.
“Nương người bị thương rồi?”
Khương Ly cúi đầu nhìn áo mình, cười nhạt: “Là máu lợn, vấy lên thôi, ta không sao.
”
Nghe nàng nói vậy, Tiết Mãn mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghĩ, máu heo làm sao dính trên người được. “Nương, người gặp lợn rừng sao?”
“Ừm.
”
Tiết Mãn từng nghe nói lợn rừng hung dữ, có thể tấn công người. Vừa vơi đi nỗi lo, trong lòng cậu bé lại dấy lên nỗi bất an.
“Nương, con lợn rừng ấy có làm người bị thương không?”
Khương Ly kéo quần lên, để lộ vết bầm tím lớn: “Đây, bị nó giẫm trúng.
”
Tiết Ninh thấy vết bầm xanh tím, nước mắt lã chã rơi.
Tiết Mãn cũng đỏ hoe đôi mắt.
“Nương con gà rừng này con không ăn nữa, mang lên trấn bán đi đổi lấy lương thực, cả nhà mỗi bữa ăn ít đi một chút, tìm thêm rau dại xung quanh, về sau người đừng vào núi nữa.
”
Nhìn hai hài tử, Khương Ly cảm thấy có chút an ủi trong lòng. Ít ra hai hài tử còn biết thương nàng, không phải là lũ sói con vô ơn.
Khương Ly vỗ nhẹ lên đầu Tiết Mãn: “Nhanh về nhà đi, bụng ta đói đến mức sắp lép rồi đây.
”
Nghe nàng nói như vậy, hai hài tử liền rảo bước nhanh hơn.
Về đến nhà, Khương Ly bê túi lương thực đặt lên tấm ván gỗ, lại lấy một túi vải từ cái giỏ sau lưng ra, bên trong chứa mỡ và thịt heo, để sang một bên.
Tiết Mãn và Tiết Ninh tròn mắt nhìn đồ vật lấy từ giỏ ra, ngẩn người không nói nên lời.
Lắp bắp mãi mới cất tiếng hỏi: “Nương, đây… đây là thịt sao?”
Khương Ly gật đầu: “Ừm, trong kia là lương thực.
”
Tiết Mãn phấn khích đến đỏ mặt, cảm giác như mình đang nằm mơ.
“Ở đâu ra vậy ạ?”
“Tất nhiên là mua, chẳng lẽ là người khác cho sao?”
“Không chỉ bắt được hai con gà rừng, ta còn săn được lợn rừng. Nhưng ta đã vác nó lên trấn bán lấy tiền, những thứ này là tiền ấy đổi lấy. Nếu có ai hỏi, không được nhắc đến lợn rừng, chỉ bảo là săn được gà rừng thôi.
”
Hai huynh muội gật đầu lia lịa, nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên tấm ván, không rời mắt ra được.
Khương Ly mệt mỏi, ngồi xuống một bên: “Đừng đứng nhìn nữa, mau nhóm lửa lên. Đống này không chạy mất đâu.
”
Tiết Mãn nghe lời, hớn hở chạy đi nhóm lửa.
Khương Ly bảo cậu bé nhóm hai bếp lửa, một bên để nấu nước sôi làm sạch lông gà, bên còn lại dùng chiếc nồi đất cũ để nấu cháo.
Trong khi đó, Tiết Đại Ngưu chạy về lão Tiết gia, hô lớn một tiếng lớn, nói Khương Ly săn được gà rừng, lại còn mang đầy đồ trở về.
Người Tiết gia lập tức đổ ra, ai nấy đều chạy tới.
Triệu Gia Tú cũng tò mò, bèn đi theo.
Tuy nhiên người lớn có chút tự trọng, không lao thẳng đến cửa, mà đứng trên bờ đất nhìn từ xa, bọn họ nhìn thấy Tiết Mãn và Tiết Ninh mỗi người canh một bếp lửa, nồi đặt trên hai bếp đều bốc hơi nghi ngút.
Khương Ly ngồi trên tảng đá trước cửa, đang uống nước.
Nhìn thấy đám người Tiết gia từ phía xa, nàng nhíu mày.
Ánh mắt chuyển sang hai hài tử đang bận rộn, Khương Ly nghĩ, lúc nàng không ở đây, bọn người kia cũng thường xuyên đến rình như vậy sao?
Chỉ e là không phải đơn giản như thế.
Tranh thủ lúc trời chưa tối hẳn, phải nấu xong thức ăn. Nhìn thấy nước sôi, Khương Ly quay sang gọi: “Tiểu Mãn, lấy hai cái bát qua đây.
”