Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Cập nhật: 04/10/2024
Tác giả: Tiêu Lâu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,337
Đánh giá:                      
Cổ Đại
     
     

Một hương thơm mát lạnh từ trong miệng thú đồng lượn lờ bay ra, thấm vào ruột gan. Bùi Diễm nằm lại trên ghế bập bênh, đôi mắt khép hờ, nhìn Thôi Lượng đang im lặng không nói.

Thôi Lượng cúi đầu nhìn chằm chằm tấm nỉ gấm dưới chân, trầm mặc hồi lâu, trong phòng chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng ho của Bùi Diễm.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, gió thu thổi lung lay những ô cửa sổ không đóng chặt, tạo nên những âm thanh cạch cạch. Bùi Diễm lại ho một trận, thấy trong phòng không có thị nữ, Thôi Lượng đứng lên, đi đến bên cửa sổ, chậm rãi đóng chặt cửa sổ, đứng yên một lúc, rồi trở lại chỗ ngồi.

Bùi Diễm mỉm cười nói: "Ta cũng biết chuyện này có nguy cơ rất lớn, nhưng trên đời này, chỉ có mình Tử Minh mới có thể xem hiểu bức vẽ đó. Tuy nói Phương Thư Phòng có quy định, văn lại tiến vào mật thất tra hồ sơ thời gian không được vượt qua nửa nén hương, nhưng bằng đấy thời gian đối với Tử Minh mà nói, ghi nhớ các phần bản đồ chắc hẳn không phải là vấn đề. Ta sẽ cho Trình đại nhân để Tử Minh làm văn lại, chỉ cần tích lũy ngày tháng, đi vào nhiều lần, tự nhiên có thể vẽ ra toàn bộ tấm bản đồ.

"

Thôi Lượng thở dài: " Thì ra bản đá khắc « thiên hạ phong thuỷ đồ » của Thái sư tổ năm đó, thật sự đang để trong mật thất Phương Thư Phòng. Ai, lão nhân gia người vì bản khắc này mà bị mất mạng, thật là …"

Bùi Diễm mỉm cười và nói:"Ngư đại sư năm đó đi vạn dặm non sông Hoa Triều, vẽ ra thiên hạ địa hình địa vật, khám phá ra các mỏ vàng bạc đồng quặng, thực là hành động tạo phúc cho chúng sinh. Chỉ tiếc sau khi người khắc xong liền được Hoằng đế ban cho cưu rượu, sư tổ huynh lại giả chết bỏ chạy, cho nên bản vẽ này rốt cuộc không có người biết. Nếu không phải ngày đó ta trên đường ngẫu nhiên gặp Tử Minh, cùng huynh chân thành trò chuyện, thật sự là không biết Ngư đại sư trên đời còn có truyền nhân.

"

Thôi Lượng trên mặt có chút do dự: "Ta có thể nhận ra bản đồ, việc ghi nhớ bản đồ, vẽ nó và tìm ra vị trí cụ thể của từng mỏ khoáng sản không phải là vấn đề. Nhưng thời gian nửa nén hương quá ngắn, chỉ đủ ghi nhớ một phần rất nhỏ, lại không thể có chút sai lầm, xem ra phải tốn thời gian vài ngày.

"

Bùi Diễm nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi nói: "Chỉ cần Tử Minh chịu giúp chuyện này, một năm rưỡi, ta cũng đợi được.

"

Tiếng mưa ngoài cửa sổ ngày một lớn hơn, Thôi Lượng hô hấp dần dần nặng nề, cuối cùng cắn răng, gật đầu nói: "Được, Tướng Gia đối với ta quả thật ân trọng, ta dùng chuyện này báo đáp Tướng Gia. Nhưng ta có một điều kiện.

"

Bùi Diễm trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, từ trên ghế tựa ngồi dậy: "Tử Minh mời nói.

"

" Sau khi Ta vẽ ra vị trí cụ thể các tài nguyên khoáng sản , cũng không muốn vào triều làm quan, chuyện của Tướng Gia về sau, ta cũng không muốn tham dự vào trong đó. Đến lúc đó mong rằng Tướng Gia thả Tiểu Từ và ta cùng nhau rời đi, để chúng ta cùng nhau du ngoạn thiên hạ.

" Thôi Lượng ngẩng đầu nhìn Bùi Diễm, trên mặt thần sắc cực kì nghiêm túc.

Bùi Diễm sửng sốt một lúc, Sau đó hắn cười lớn: "được, đó là điều tự nhiên. Tử Minh đối với Giang cô nương một mảnh chân tình thực sự khiến người khác cảm động. Chúng ta một lời đã định, chỉ cần chuyện này giải quyết xong, ta còn muốn thay Tử Minh và Giang cô nương tổ chức một hôn lễ thật hoành tráng,

rồi tiễn hai vị rời khỏi kinh thành.

"

Thôi Lượng chậm rãi đưa tay phải ra: "Tướng Gia, chúng ta hãy đập tay hẹn , mong rằng Tướng Gia đến lúc đó sẽ không nuốt lời.

"

Bùi Diễm vội vàng đứng lên: "Tuyệt không nuốt lời.

" Duỗi ra tay phải, hai người đập tay hẹn thề, nhìn nhau mỉm cười.

Thôi Lượng có chút kích động, tiến lên một bước, đang định nói chuyện thì chân đá phải ghế, lảo đảo ngã về phía trước, Bùi Diễm đưa tay phải ra đỡ lấy, Thôi Lượng hai tay chống trên cánh tay phải của Bùi Diễm, đứng vững thân hình, Bùi Diễm cười nói: "Tử Minh cũng không nên quá kích động.

"

Thôi Lượng mặt ửng đỏ, vội vàng lùi lại hai bước, thở dài nói: "Tướng Gia, chuyện của Tiểu Từ mong rằng ngài che chở nhiều hơn.

"

"Tử Minh yên tâm, Giang cô nương ngây thơ đáng yêu, ta cũng không nỡ trị tội nàng, chỉ là khoảng thời gian này, phải để nàng chịu thiệt ở tại Tây Viên, Tử Minh an tâm đi Phương Thư phòng làm việc.

" Bùi Diễm mỉm cười nói.

"Đa tạ Tướng Gia, ta còn phải đi Phương Thư Phòng ứng mão, xin cáo lui.

"

"Tử Minh xin cứ tự nhiên.

"

Nhìn bóng dáng Thôi Lương biến mất ở cuối hành lang, Bùi Diễm bưng tách trà xanh lên, chậm rãi nhấp một ngụm, sau đó nhìn ra ngoài khoảng không ngoài cửa sổ,

hai mắt hơi nheo lại, lúc lâu sau đột nhiên ngẩng đầu uống một ngụm trà.

Từ Thận Viên đến Tây Viên phải đi qua hồ sen và một rừng cây phong, Bùi Diễm cũng không mở ô, trong mưa phùn chậm rãi bước đi, mưa bụi rơi trên chiếc áo lông cáo, hắn cũng không hề hay biết, đứng chắp tay bên hồ sen, nhìn hồ sen khô cạn, thật lâu sau mới quay người bước tới Tây Viên.

Giang Từ thấy Thôi Lượng rời đi, thu dọn sạch sẽ phòng bếp, rồi nằm trên chiếc ghế trúc ở hành lang, hai tay ôm má, ngơ ngác nhìn mưa phùn. Bùi Diễm tiến đến, nàng ngước mắt lên nhìn một chút, rồi lại ngây ngốc nhìn những bậc đá xanh đã ướt đẫm bởi mưa phùn.

Bùi Diễm kéo chiếc ghế tre đến ngồi bên cạnh nàng, nghiêng đầu nhìn đôi môi hơi mím lại của nàng, mỉm cười nói: "Ngươi đả thương ta, làm sao thấy ta, cũng không biểu hiện một chút hối lỗi?"

Giang Từ đã nghĩ tới chuyện tối hôm đó, nghe vậy bĩu môi:"Ngài đừng có làm thế với ta,

có làm thương ngài hay không, trong lòng ngài hiểu rõ.

" Nàng quay đầu nhìn Bùi Diễm: "Tướng Gia, ngài nhất định đang có âm mưu quỷ kế gì, chẳng qua ngài có thể nói cho ta, ngài muốn đối phó với ai? Tại sao phải lợi dụng ta?"

Bùi Diễm mỉm cười nói: "Ta không phải lợi dụng ngươi, ngươi thật sự làm ta bị thương.

" Nói rồi đặt tay lên ngực, ho nhẹ mấy tiếng.

Giang Từ nhìn bộ dáng của hắn, tưởng tượng một thừa tướng chí tôn như hắn, trước mặt người khác ôm ngực, đằng sau lại tinh thần phấn chấn, chỉ cảm thấy hắn dối trá buồn cười đến cực điểm, không khỏi chỉ vào Bùi Diễm cười lớn.

Nàng dựa lưng trên ghế tựa, chân ghế tựa có chút không thẳng, trận cười ngặt nghẽo làm chiếc ghế tre nghiêng sang một bên, ngã xuống mặt đất, đầu nàng vừa vặn trùng khớp đập vào cột đá ở hành lang, nàng kêu lên một tiếng “ai da”.

Bùi Diễm cũng không đỡ nàng, chậc chậc lắc đầu : "Báo ứng đi, nha đầu không biết tốt xấu!

"

Giang Từ đứng lên, sờ sờ trán, cảm giác giống như sưng lên một mảng, vội vàng chạy vào trong phòng, đổ ít thảo dược thoa lên trán, dùng sức xoa bóp. Bùi Diễm đi vào trông thấy, lắc đầu: "Nói ngươi ngốc chính là ngốc, ngươi càng xoa mạnh ngày mai sẽ càng đau , phải nhẹ nhàng xoa mới phải.

"

Giang Từ lườm hắn, động tác tay nhẹ nhàng đi một chút, Bùi Diễm lặng im nhìn nàng, đột nhiên nói: " có phải ngươi rất muốn rời khỏi Tướng Phủ của ta?"

Giang Từ nói lẩm bẩm: "Nói nhảm. Tướng Phủ này của ngài, trừ Thôi đại ca, không có một người tốt,

nếu cứ ngu ngốc ở chỗ ngài, chỉ sợ ta chết thế nào cũng không biết.

"

Bùi Diễm mỉm cười: " Nói cũng đúng, ta trước kia nuôi qua một con mèo Tây Tư, nó thường xuyên đi theo ta, về sau không biết chuyện gì xảy ra, nó chết rồi.

"

Giang Từ nghe hắn nói về mèo, nhớ tới con mèo không biết xấu hỏ kia, động tác dừng lại, Tố Yên tỷ tỷ, có truyền lời nhắn cho Tam Lang không?

Bùi Diễm chậm rãi đi tới, đổ một ít thảo dược trị thương vào trong lòng bàn tay, giơ tay phải lên xoa trán Giang Từ. Giang Từ bừng tỉnh, muốn lùi lại, lại bị Bùi Diễm dùng sức đè tay trái lại, nghe hắn nói bên tai: "Ngươi an tâm ở chỗ này một năm rưỡi, ta tự sẽ thả ngươi đi, Còn thả ngươi rời đi trong vinh quang. Chỉ cần ngươi không rời khỏi Tây Viên này, cái mạng nhỏ này của ngươi liền giữ được.

"

Giang Từ cảm giác Bùi Diễm hơi khác thường, nóng vội muốn thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, đầu đột nhiên ngửa ra sau, thảo dược trên tay Bùi Diễm đều xoa vào trong mắt của nàng, nàng hét lên "A" một tiếng, con mắt bỏng rát đau đớn, nước mắt trào ra.

Trước mắt nàng hoàn toàn mơ hồ, không thể nhìn thấy, mò mẫm chạy vào phòng bếp múc nước rửa mặt, vừa lảo đảo đi được hai bước, đã bị Bùi Diễm dùng lực ôm lấy.

Bùi Diễm ôm nàng đến phòng bếp, dùng bầu dưa múc một bầu nước từ trong chum nước, Giang Từ mò mẫm rửa sạch mắt, dần dần có thể nhìn thấy rõ, lại vẫn cảm giác đau đớn, ra sức chớp mắt. Bùi Diễm nhìn mặt nàng đầy nước, hai mắt đỏ rực, lông mi lúc lên lúc xuống run rẩy,

cực kì hài hước, không khỏi cười lớn.

Giang Từ lên cơn giận dữ, chỉ cảm thấy người này đúng là khắc tinh trời sinh với mình, từ sau khi gặp hắn mọi việc đều không thuận lợi, sinh hận trong lòng,

chuyện gì cũng dám làm. chộp lấy quả bầu trên bàn dùng lực ném về phía Bùi Diễm.

Khi đèn mờ đi, trăng lên cao, Thôi Lượng mới trở lại Tây Viên. Vừa bước vào cửa, liền nghe được Giang Từ trong phòng bếp vui vẻ ngâm nga một bài hát, đi đến cửa phòng bếp, cười nói: "Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"

Giang Từ để mở nắp nồi, vẫy vẫy tay với Thôi Lượng, Thôi Lượng đi qua xem, khẽ cau mày: "đồ ăn mới mẻ như thế, chưa thấy cua lông nấu trong nước bao giờ.

"

Giang Từ cười ha ha: "Muội hôm nay muốn làm cua lông luộc " Nàng nhớ tới dáng vẻ Bùi Diễm bị mình xối đầy nước, càng cười lăn lộn.

Thôi Lượng không biết nàng vì sao đắc ý như vậy, lắc đầu: "Muội lần trước không phải ăn cua lông xảy ra sự cố sao? sao còn làm món này?"

"Muội không ăn đâu, Thôi đại ca, huynh ăn đi. Huynh ăn sạch nồi cua lông này giúp muội!

"

Thôi Lượng giả vờ sợ hãi, lắc đầu liên tục, hai người nhìn nhau cười.

Thương thế Bùi tướng , điều dưỡng mấy ngày mới chuyển biến tốt, ngày hôm đó đã là hai mươi lăm tháng mười, ngày Bùi tướng nạp thiếp .

Tuy chỉ là nạp thiếp, nhưng cũng lần đầu Tả Tướng danh chấn Hoa Triều chính thức thu nạp tiểu thiếp, lại ngay thời điểm Bùi tướng thanh thế lừng lẫy, quan viên trong triều liền tranh nhau đến đây chúc mừng, không ngờ lại đều bị từ chối một cách khéo léo ở bên ngoài phủ. Đại quản gia Tướng Phủ nói, thương thế Bùi tướng tuy có chuyển biến tốt, không được quá mệt, lại chỉ là nạp thiếp, nên không mở tiệc chiêu đãi đồng liêu, chỉ là trong phủ mời gánh hát, ăn mừng nhỏ nhỏ thôi.

Bùi Diễm không muốn công khai nhưng đến lúc hoàng hôn, Trang Vương, Tĩnh Vương cùng Đào Tướng lại cùng nhau đến nhà, hắn nghe thấy liền vội vàng ra nghênh tiếp.

Trang Vương thấy sắc mặt Bùi Diễm có chút tái nhợt, cười to nói: "Thiếu Quân, Vết thương này của huynh đến thật không phải lúc, tối nay phu nhân phải chịu thiệt thòi rồi.

"

Bùi Diễm cười khổ một tiếng, Đào Tướng lại gần cười nói: "Nghe nói Thiếu Quân bị một nha đầu trong phủ đả thương, có phải trúng mỹ nhân kế không?"

Bùi Diễm chỉ cười không đáp, dẫn ba người vào phòng khách phía đông. Ba vị này vừa đến, tự nhiên náo nhiệt thêm mấy phần, đại quản gia Bùi Dương phân phó, Yến tiệc chính thức được tổ chức tại phòng khách phía đông, sân khấu kịch ban đầu bày ở hậu viện chuyển qua Chính Viên. Sấu Vân khoác lên mình bộ hỉ phục bằng gấm bước ra hành lễ đáp tạ đám người Trang Vương. Trên sân khấu vang lên tiếng trống, chiêng sênh sáo Tố Yên tự mình lên sân khấu, trong tướng phủ tràn ngập không khí vui mừng, quả thực náo nhiệt.

Giang Từ ở Tây Viên nghe được tiếng sáo trúc không ngừng truyền đến, lại nghe Thôi Lượng nói Bùi Diễm hôm nay nạp thiếp, mời gánh hát Lãm Nguyệt Lâu tới hát , đứng ngồi không yên, hận không bay đến Chính Viên để gặp mặt Tố Yên một lần mới tốt. Nhưng biết Bùi Diễm đã hạ nghiêm lệnh, mình không được rời đi Tây Viên, chớ nói chi là đi Chính Viên gặp Tố Yên, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể làm gì.

Nàng ngơ ngác ngồi trong sân viện, nghĩ đến gánh nặng trong lòng, Thôi Lượng bước tới, ngồi bên cạnh nàng, nhìn kỹ sắc mặt của nàng, mỉm cười nói: "Có phải là muốn đi xem kịch?"

Giang Từ nhẹ gật đầu.

Nàng bỗng nhiên nghĩ ra ý tưởng, ngẩng đầu nói: "Thôi đại ca, huynh giúp muội một chuyện, có được hay không?"

"Được, muội nói đi.

"

" Huynh giúp muội đi Chính Viên gặp Tố Yên tỷ tỷ, thuận tiện hỏi tỷ ấy, sư tỷ muội có phải là có việc gì rất quan trọng, vì sao không tới gặp mặt muội đã đi?" Giang Từ ngẩng đầu nói

Thôi Lượng nghe nàng nói qua chuyện của Yến Sương Kiều, biết trong lòng nàng mong nhớ sư tỷ, nhớ tới tâm tư của mình, cảm thấy hổ thẹn, vội nói: " Được, ta sẽ đi hỏi giúp muội.

"

Giang Từ thấy Thôi Lượng rời đi, trong lòng an tâm một chút, ngồi trong sân viện một lúc, cảm thấy có chút lạnh, đang định đứng dậy đi vào phòng, chợt nghe tiếng mèo kêu trên cây hòe ở góc sân phía Tây Bắc.

Trong lòng nàng lấy làm lạ, trong tướng phủ không nuôi mèo chó hay động vật nào, ở đâu ra mèo kêu? Nàng thích những con vật nhỏ, lúc ở Đặng Gia Trại nuôi cả vườn thỏ cùng dê núi, Hôm đó lẻn xuống núi bất đắc dĩ mới phải rời xa chúng, nửa đêm lẻn đi cáo biệt chúng, lúc này lại nghe có mèo kêu, tính nghịch ngợm nổi lên, liền rón rén đi về sân sau.

Nàng nhón chân nín thở đi đến dưới gốc cây hoè,

cất cao giọng bắt chước tiếng mèo kêu, Lắng nghe kỹ càng, trên ngọn truyền đến tiếng "Meo meo"yếu ớt, trong lòng vui sướng, kéo vạt váy lên, rồi trèo lên cây.

Cây hòe này cũng không cao lắm, Giang Từ một lát đã trèo lên cành cây, dưới ánh nến mờ ảo nhìn xung quanh, cũng không thấy bóng của mèo hoang, lại kêu lên mấy tiếng, không thấy hồi âm, thất vọng không thôi, ngồi xuống cành cây, nói lầm bầm: "không bắt được, không vui.

"

Đang lúc lầm bầm, chợt thấy bên hông tê dại, ngã vào trong vòng tay một người, nàng định mở miệng, người kia lại điểm huyệt câm của nàng. Giang Từ ngã vào trong lòng của hắn, ngửa đầu trông thấy đôi mắt như đá quý, sau khi kịp phản ứng, mừng rỡ trong lòng, nhìn người kia cười ngọt ngào.

Vệ Chiêu thấy nàng nhanh trí, giải huyệt câm cho nàng, nhưng tay phải vẫn ôm nàng, nhẹ nhàng khẽ cười bên tai nàng: "Chúng ta lại cùng ở trên cây, đúng là rất có duyên.

"

Giang Từ cảm giác được hơi thở của hắn phả vào tai nàng, tê tê ngứa ngáy, lại có mùi thơm rất dễ chịu, nàng không khỏi bật cười,

Vệ Chiêu lấy tay che miệng nàng: “nhỏ giọng đi, bên ngoài có rất nhiều người.

Giang Từ vội vàng gật đầu, nhẹ giọng nói: "Làm sao ngươi vào được? Tướng phủ canh phòng rất nghiêm ngặt.

"

Vệ Chiêu hơi thả lỏng thân thể, dựa vào thân cây, Nhưng vẫn ôm chặt Giang Từ, thấp giọng nói: "Ta trà trộn vào đám tuỳ tùng của Trang Vương vào Tướng Phủ, chỉ cần tiến Tướng Phủ, thủ vệ Tây Viên này của ngươi không phát hiện được ta.

"

"Đúng thế, ngươi đường đường là Tiêu Giáo Chủ, Khinh Công tuyệt đỉnh, công phu bỏ chạy của người càng cao.

" Giang Từ nhớ tới ngày đó hắn đẩy mình rơi xuống cây, hại mình trọng thương, Hại mình cuốn vào phong ba mệt mỏi này, nhịn không được mỉa mai.

Vệ Chiêu cũng không tức giận, nhàn nhã nói: "Nói đi, ngươi để Tố Đại tỷ truyền lời cho ta, muốn gặp mặt ta, vì chuyện gì?"

Giang Từ nhìn hắn biết rồi còn hỏi, trừng mắt nhìn hắn nói: "Cho ta giải dược.

" ( Đọc tiếp Hãy đăng kí để cập nhật chương mới nhất Chương 30: https://youtu.

be/D5NQjTS7qqc )

Vệ Chiêu thấy nàng mở to hai mắt nở nụ cười, tiếng cười mang theo vẻ tà mị: "Ta tại sao phải cho ngươi giải dược? Thời hạn một tháng còn chưa tới.

"

Giang Từ bình tĩnh nói: "Nếu ngươi không cho ta giải dược, ta lập tức đem chuyện ngươi chính là Tinh Nguyệt Giáo chủ nói cho Bùi Diễm.

"

"Thật sao? Ngươi không sợ ta lập tức kết liễu tính mạng ngươi? Người chết cũng sẽ không mở miệng nói chuyện”. Những ngón tay mảnh khảnh của Vệ Chiêu đặt trên cổ Giang Từ, chậm rãi xoa cổ nàng, điểm vào huyệt đạo của Giang Từ.