Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Lưu Thủy Điều Điều - Tiêu Lâu ( Nước Chảy Xa Xăm)

Cập nhật: 04/10/2024
Tác giả: Tiêu Lâu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,337
Đánh giá:                      
Cổ Đại
     
     

Giang Từ mỉm cười: "Ta đương nhiên không sợ, Tiêu Giáo Chủ có muốn biết nguyên nhân hay không?"

"Nguyên nhân gì?" tay Vệ Chiêu vẫn để trên cổ nàng, lời nói dần chuyển lạnh lùng.

Giang Từ vẫn mỉm cười: "Lời này, nhưng chỉ có thể nói nhỏ.

"

Vệ Chiêu có chút hiếu kì, liền quay đầu lại nói : "Nói đi, bản giáo chủ nghe.

"

Giang Từ đã sớm chuẩn bị, đợi hắn đưa đầu tới gần, đột nhiên mở miệng, cắn lên tai phải hắn .

Vệ Chiêu thân thể cứng đờ, định dùng tay bóp chặt cổ họng Giang Từ, nhưng lại suy nghĩ, nàng cắn vành tai mình, tuy có thể lấy tính mạng nàng, nhưng nàng trước khi chết sẽ nghiến răng nghiến lợi. Tai bị thương sẽ không thể nào gặp người khác, nếu bị người kia nhìn thấy, thì hậu hoạn vô cùng. Huống hồ, mình còn muốn lợi dụng nàng để thực hiện đại kế, hiện nay không thể lấy tính mạng nàng .

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, đành bó tay, Giang Từ thấy tay phải của hắn ngừng lại, cũng không vội mà cắn xuống. Hai người giằng co trong chốc lát, Vệ Chiêu bỗng nhiên cười lên, hai vai rung rung, thu hồi tay trên cổ Giang Từ, nhàn nhã nói: "Coi như ngươi lợi hại.

"

Giang Từ cũng không buông ra, trong cổ mơ hồ lẩm bẩm nói gì đó, Vệ Chiêu cẩn thận nghe rõ, đó là " Như nhau" . ( truyện dịch bởi thuy201)

Hắn càng cười vui vẻ hơn, trong khi cười rung, hắn cảm thấy Giang Từ đang ngậm vành tai mình, tê tê và ngứa ngứa trong lòng như bị mèo cào, cảm giác chưa bao giờ trải qua, tiếng cười dần bé đi, lạnh lùng nói: " Được rồi, Ngươi nhả ra, chúng ta nói chính sự.

"

Giang Từ vẫn không buông ra, mơ hồ nói một câu, Vệ Chiêu tập trung mười phần tinh thần, mới mang máng nghe hiểu, bất đắc dĩ đành phải giải huyệt đạo của nàng, Giang Từ nhả ra, cười đắc ý, dịch chuyển thân thể ngồi cạnh Vệ Chiêu.

Vệ Chiêu liếc nàng: "Nói đi, ngươi muốn thế nào?"

Giang Từ nhìn ngang liếc hắn một cái: "Ngươi nói trước đi, ngươi muốn thế nào?"

Vệ Chiêu nhẹ nhàng duỗi tay trái đặt lên vai Giang Từ, Giang Từ trừng mắt nhìn hắn, hắn cười đắc ý nói: "Không phải ngươi nói , tiểu cô nương ngươi vô cùng ngưỡng mộ ta, chỉ mong có thể gặp mặt ta, nếu ta không đồng ý, ngươi chỉ có thể chết trước mặt ta sao? Ta là người tâm địa lương thiện, không đành lòng tạo sát nghiệt, nên mới tới gặp mặt ngươi.

"

Giang Từ hừ một tiếng, đưa tay hắn từ từ dịch ra: "Con người các ngươi, ta xem như đã nhìn thấu, nếu không có chuyện tôt tuyệt sẽ không làm, ngươi sẽ không vì mạng của tiểu nha đầu ta mà đến . Nói đi, chịu đến gặp mặt ta, lại có kế sách gì đối phó Bùi Diễm, muốn dùng đến tiểu nha đầu ta đây?"

Ánh sáng giữa những tán cây vô cùng mờ ảo, Giang Từ chỉ thấy Vệ Chiêu dường như sững sờ, một lát sau, mặt của hắn chậm rãi nghiêng gần về phía mình, Làn da như băng lộ ra vẻ lạnh lùng mê hoặc, Nhưng đôi mắt tỏa sáng như những viên đá quý màu đen đó dường như đang bùng lên trong ngọn lửa rực cháy.

Giang Từ cố gắng trấn định, thân thể từ từ nghiêng về phía sau, miệng nói: "Ta đã nghĩ tới, ngươi đã giữ lại cho ta một mạng, tất nhiên là muốn dùng ta mê hoặc tầm mắt Bùi Diễm, ta sẵn sàng phối hợp với ngươi làm việc, ta cũng muốn nhanh chóng kết thúc việc nghe tiếng nhận người này, Bùi Diễm mới thả ta đi. Nếu như mục đích chúng ta giống nhau, sao không hợp tác một lần?"

Nụ cười của Vệ Chiêu mang theo vài phần nghiền ngẫm, quan sát Giang Từ từ trên xuống dưới: "Tiểu nha đầu cũng không ngốc, cũng đỡ để ta phải nhiều lời.

"

Hắn vẫn nở nụ cười tà mị, ánh mắt lạnh lùng như sương giá: "Ngươi nghe đây, Bùi Diễm hiện tại điều tra ba người biến mất, ba người kia đêm đó không tới tham gia thọ yến Tướng Phủ. Một người trong đó, ta sẽ nguỵ tạo một chút manh mối hắn có liên quan đến Tinh Nguyệt Giáo, sau đó sẽ tìm cách làm hắn xuất hiện trước mặt Bùi Diễm và ngươi, nói mấy câu, đến lúc đó, ngươi chỉ cần giả bộ khiếp sợ, chỉ ra giọng nói của hắn chính là giọng của người ngươi nghe thấy trên cây, khiến Bùi Diễm cho rằng hắn chính là Tinh Nguyệt Giáo chủ, coi như đại công cáo thành rồi.

"

Giang Từ suy nghĩ một chút, nói: "Bùi Diễm hiện tại nhốt ta tại Tây Viên, ngươi làm sao có thể để người kia xuất hiện trước mặt ta cùng hắn được?"

Vệ Chiêu lắc đầu, gõ lên đỉnh đầu nàng: "Nói ngươi thông minh ngươi lại biến thành ngốc rồi, chỉ cần có manh mối liên quan đến người kia, Bùi Diễm tự sẽ mang ngươi ra ngoài nhận người.

"

Giang Từ lè lưỡi làm mặt xấu với Vệ Chiêu,

Vệ Chiêu chợt nhớ tới bộ mặt nàng làm trên cây trước biệt thự Trường Phong đêm đó không khỏi ngẩn ra, lại nghe Giang Từ nói: "Ngươi nghĩ đúng là kế sách hay, nhưng ta có hai điểm, phải hỏi rõ ràng mới có thể giúp ngươi.

"

"Nói đi.

"

"Thứ nhất, ta nếu giúp ngươi, sau khi ngươi thành công để Bùi Diễm mắc lừa, ngươi lại không cho ta giải dược, hoặc là lại đến giết ta diệt khẩu, ta phải làm sao?" Giang Từ nhìn chằm chằm Vệ Chiêu,

Vệ Chiêu dựa vào thân cây, chậm rãi nói: "Vậy ngươi nói phải làm sao?"

Giang Từ hắng giọng, nói: "Ngươi cũng nghe đây cho ta, ta đây, những ngày qua ta đã gặp một người, lưu lại một phong thư trong tay người đó. Ta nói với người kia, nếu ta tiêu đời hoặc là quá ba tháng không gặp người đó, liền để người đó đem lá thư trong tay đưa cho Bùi tướng.

"

Vệ Chiêu lạnh lùng nói: "Trong thư đương nhiên là nói cho Bùi Diễm ai mới chính là người trên cây rồi?"

Giang Từ đắc ý chắp tay làm lễ: "Tiêu Giáo Chủ quả nhiên thông minh.

"

Ánh mắt Vệ Chiêu lóe lên, hồi lâu mới từ trong ngực lấy ra một bình sứ: " Giải dược trong này có thể giải một nửa độc tố trong cơ thể ngươi, sau khi ngươi uống vào tính mạng có thể bảo đảm, nhưng nếu như trong vòng nửa năm không uống một nửa giải dược còn lại, thì tóc sẽ dần dần bạc trắng, da thịt lão hoá, thân hình gù xuống. Nếu ngươi thay ta làm việc này, ta tự sẽ đem một nửa giải dược còn lại cho ngươi.

"

Giang Từ nghĩ nghĩ rồi cầm lấy bình sứ, cân nhắc cười nói: "Chuyện này cũng không có cách nào khác, quan trọng giữ được mạng đã. Chúng ta không ai uy hiếp được ai, có lá thư kia, ta cũng không sợ ngươi không đưa ta giải dược. Ngươi trong triều quyền thế ngút trời, nhưng muốn làm Tinh Nguyệt Giáo chủ, đương nhiên là toan tính chuyện lớn, sẽ không vì một tiẻu nha đầu như ta mà mạo hiểm chuyện sắp thành.

"

Khóe miệng Vệ Chiêu hơi nhếch lên, lạnh lùng nói: "Vấn đề thứ hai?"

"Vấn đề thứ hai, ngươi tìm người chuẩn bị vu oan, người mà thu hút sự chú ý của Bùi Diễm, là người như thế nào? Là thanh quan hay là tham quan?"

Vệ Chiêu khẽ cau mày lại: "Ngươi hỏi cái này làm gì? Ngươi cứ làm theo sự chỉ dẫn của ta, dù hắn là thanh quan hay tham quan!

"

Giang Từ bĩu môi nói: "Vậy không được, ta phải hỏi rõ ràng, vạn nhỡ là Thanh Thiên đại lão gia ( chỉ quan thanh liêm) , ta sẽ không làm.

"

Vệ Chiêu mỉm cười nói: "Cố chấp! Là cái mạng nhỏ của ngươi quan trọng, hay là mạng của người kia quan trọng? !

"

Giang Từ tức giận nói: "Trong mắt các ngươi, đương nhiên mạng của mình mới quan trọng, xem mạng của bách tính dân thường chúng ta như cỏ rác, nhưng trong mắt bách tính dân thường chúng ta, tính mạng của những người quyền thế các ngươi, so với cỏ rác cũng không bằng!

"

Trong mắt Vệ Chiêu có chút tức giận, nháy mắt đã bình tĩnh trở lại, cười nói: "Người kia, dùng tám chữ để hình dung, chính là giết người như ngóe, nghiệp chướng vô số.

"

" Như thế nào?"

"Hắn gọi Diêu Định Bang, là Binh bộ tả thị lang, từng là đại tướng thủ hạ của Bạc Công. trong trận chiến với người Hoàn quốc, công thành chiếm đất, để lại ít người sống, giết người vô số, biệt hiệu 'Diêu phán quan' . Hắn tướng mạo tuấn nhã, tính thích sắc đẹp, thích tiền tài, tham lam vô cùng, còn có một số đam mê bất lương không để lộ. Ngươi nói, dạng người này, có đáng chết hay không? !

" lời nói của Vệ Chiêu nhẹ như mây gió, đôi mắt phượng sắc bén nhìn chằm chằm Giang Từ, bàn tay phải mảnh khảnh của hắn nhẹ nhàng vuốt bên má Giang Từ. rồi lại từ từ xoắn một lọn tóc mai của nàng giữa các ngón tay. Theo câu nói sau cùng, hắn đột nhiên dùng sức kéo, Giang Từ bị đau, nhào vào lòng hắn, tiếng "A" chưa ra khỏi miệng, lại bị hắn bịt miệng lại.

Giang Từ tức giận nói: "Ngươi buông tay!

"

Ngón tay Vệ Chiêu lạnh như băng chậm rãi nâng cằm Giang Từ lên, nhìn chằm chằm vào nàng, Giang Từ ngẩng đầu nhìn, có thể rõ ràng nhìn thấy đôi mắt dưới hàng mi dài của hắn. Đôi mắt đó băng lãnh như kiếm, xen lẫn hận thù, khinh thường, cuồng điên và tàn ác.

Nàng và hắn yên lặng nhìn nhau. lặng lẽ nhìn khuôn mặt xinh đẹp như liễu xuân, khuôn mặt như trăng sáng, mái tóc đen nhánh, “ Phượng Hoàng với lông mày gọn gàng và ánh mắt đầy sao, dần dần cảm thấy mình dường như có thể nhìn thấy được thù hận và nỗi đau chất chứa trong mắt hắn, đau đớn trong lòng, liền quay đầu lại thấp giọng nói; “ ta sẽ làm như lời ngươi nói”.

Vệ Chiêu tựa hồ cười mà không cười, dùng tay nâng cằm nàng, quay mặt nàng lại đối diện với hắn: Tại sao không dám nhìn ta? có phải thật sự ngưỡng mộ thần thái của ta, ngày đêm mong nhớ ta? "

Giang Từ vỗ tay hắn xuống: "Ngươi thật bảnh chọe, Cái gì mà phượng hoàng không phượng hoàng. Dù ngươi có xinh đẹp đến đâu thì trong mắt ta, ngươi cũng chỉ là chim trong lồng!

"

Sắc mặt Vệ Chiêu thay đổi, đột nhiên đưa tay bóp chặt vào cổ Giang Từ, Giang Từ cảm thấy tay hắn có chút run rẩy, nhất thời không hiểu được tại sao lời nói của mình lại khiến hắn tức giận, lại không muốn mở lời xin lỗi, thấy Vệ Chiêu có vẻ cực kỳ tức giận, ngón tay chậm rãi siết chặt, trong lòng cảm thấy tồi tệ, sợ một lời bất cẩn sẽ chọc giận Vệ Tam Lang hỉ nộ vô thường này thì mạng nhỏ này khó giữ.

Đang lúc suy nghĩ lung tung, chợt nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra, Vệ Chiêu đột nhiên dừng tay lại, nhanh chóng đeo mặt nạ lên, ghé sát vào tai Giang Từ thấp giọng nói: “Trước khi Diêu Định Bang xuất hiện, ta sẽ tìm cách truyền tin cho ngươi. đến lúc đó, ngươi chỉ cần làm theo những gì chúng ta đã thỏa thuận ”.

Giang Từ nghiêng đầu lại, nhìn thấy Thôi Lượng đi vào, vội vàng gật đầu: "Ta biết rồi, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi không nuốt lời…". bên cạnh trống không, đã không nhìn thấy bóng dáng Vệ Chiêu.

Bên cạnh trống không, Giang Từ biết hắn nhân lúc trời tối rời đi, lại trà trộn vào trong đám tuỳ tùng của Trang vương, thầm khen người này thần thông quảng đại, nhìn thấy Thôi Lượng vào nhà, vội vàng trên cây trượt xuống đất.

Thôi Lượng trong phòng tìm một vòng, không thấy Giang Từ, đang thấy có chút kỳ quái, Giang Từ vội chạy vào, cười nói: "Thôi đại ca, huynh quay trở về rồi, có gặp được Tố Yên tỷ tỷ không?"

Thôi Lượng nhẹ gật đầu: "Gặp rồi, tỷ ấy nói sư tỷ muội hôm ấy phải đi gấp, không kịp gặp mặt muội, để muội an tâm ở lại Tướng Phủ đợi nàng, đợi nàng làm xong xuôi mọi việc, đương nhiên sẽ quay lại tìm muội, còn nói muội không được chạy loạn khắp nơi, nhỡ nàng về lại không tìm thấy người”,

Giang Từ đã gặp được Vệ Chiêu, nên cũng không để tâm lời nói của Tố Yên, chỉ mong khi sư tỷ quay trở lại kinh thành nàng đã thuận lợi sắp xếp yên ổn cua lông và mèo không biết xấu hổ kia, lấy được thuốc giải, rồi cùng tỷ ấy về Đặng Gia Trại, còn về hoài bão muốn đi du ngoạn khắp thiên hạ lúc mới xuống núi đã thay đổi theo hoàn cảnh, không cần nhắc tới.

Nàng chuyển sang ghế nằm, cười nói: ‘ Thôi đại ca, dù sao đêm dài cũng không có việc gì, huynh kể vài chuyện xưa cho muội nghe được không?”

Thôi Lượng sửng sốt một lát rồi cười nói: "Sao đột nhiên muốn nghe kể chuyện xưa rồi? cái này không phải sở trường của huynh.

"

"Muội chính là cả ngày buồn bực ở Tây Viên này, thật nhàm chán. Cũng không nhất định nghe chuyện xưa, huynh đối với người và việc trong triều hết sức quen thuộc, không bằng nói cho muội một chút những vị quan này đi, những ai là quan tốt, những ai là tham quan, đều nói cho muội biết. Có được hay không?" Giang Từ vừa nói vừa pha một bình trà xanh, rồi dời qua ghế trúc ngồi cạnh Thôi Lượng , ngẩng đầu cười.

Thôi Lượng nhìn khuôn mặt đầy vẻ trong sáng chân thành của nàng, trong lòng thầm thở dài, mỉm cười nói: "Được, dù sao cũng không có việc gì, ta coi như một lần làm người kể chuyện đi.

"

Trang Vương và Tĩnh Vương dù trong triều tranh đến một sống một còn, đầu rơi máu chảy, nhưng hạ triều vẫn là huynh đệ với dáng vẻ hoà thuận vui vẻ, Bùi tướng cùng Đào Tướng mặc dù trong triều đối chọi gay gắt, ngươi tranh ta đoạt, nhưng hạ triều xuống cũng vẫn là bạn tốt đồng liêu, giả vờ hiệp lực đồng tâm. Bởi không phải trong triều, thêm tối nay là chuyện vui Bùi tướng nạp thiếp, lại có Tố Yên trường thụ thiện vũ (chỉ người giỏi xã giao), tiếp rượu mọi người nên uống rượu vô cùng náo nhiệt, từng trận cười vang lên.

Đợi đến giờ Hợi, Trang Vương cùng Đào Tướng đều có chút say, Tĩnh Vương từ trước đến nay tự kiềm chế, trên mặt cũng ửng đỏ, Tố Yên nghiêng người dựa vào ghế, ánh mắt mông lung nhìn qua Bùi Diễm. Chỉ thấy Bùi Diễm nói thương thế chưa lành, chưa từng uống rượu, vẫn còn tỉnh táo.

Sau khi Nâng ly cạn chén, chủ và khách đều vui vẻ, Tĩnh Vương quay đầu lại thấy Bùi Diễm nháy mắt, trong lòng hiểu ý, cười nói: "Tuy nói uống rượu rất thống khoái, nhưng Như phu nhân của Thiếu Quân có chút sốt ruột phải đợi chờ, mấy người chúng ta vẫn phải bớt chút niềm vui, đem Thiếu Quân trả cho Như phu nhân đi.

"

Trang Vương cười to, nhìn lướt qua đám tuỳ tùng ngoài sảnh, đứng dậy: "Tam đệ nói chí phải, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên cáo từ rồi.

"

Bùi Diễm liên thanh đâu dám, đưa mọi người đưa ra cửa phủ, xe của đám người Trang Vương đi tới, Trang Vương cùng Đào Tướng lên xe ngựa, Tĩnh Vương chuẩn bị bước xuống bậc thang, Bùi Diễm đột nhiên nói: "Đúng rồi, Vương Gia, ngài lần trước nhờ ta tìm bộ phê bình chú giải của Cao Đường tiên sinh « Thấu Ngọc tập » . Ta tìm được rồi.

"

Tĩnh Vương vui mừng khôn xiết: " tốt quá rồi, ta tìm mấy năm đều không tìm được, nhanh nhanh nhanh, cho ta mượn xem.

"

Bùi Diễm quay đầu phân phó Bùi Dương: "Đi, đến thư các đem bộ sách này mang tới cho Vương Gia.

"

Trang Vương lên xe ngựa, cười nói: "Tam đệ, đệ chờ ở đây đi, chúng ta đi trước một bước.

"

Tĩnh Vương vội vàng cúi đầu nói: "Nhị ca đi thong thả.

"

Nhìn đoàn xe của Trang Vương đi xa, Bùi Diễm cùng Tĩnh Vương nhìn nhau mỉm cười, Bùi Diễm dẫn đường, đưa Tĩnh Vương mang đến lầu hai Thận Viên thư các, đợi các thị nữ dâng lên trà thơm, Bùi Diễm đóng cửa lại, Tĩnh Vương mỉm cười nói: "Thiếu Quân, nói thật đi, vết thương của ngươi là bị thương thật hay giả?"

Bùi Diễm mỉm cười nói: "Bị thương sao lại giả được? Ngược lại là từ khi ta xuất đạo đến nay lần đầu tiên bị thương nặng như vậy.

" Nói rồi ho nhẹ vài tiếng.

Tĩnh Vương ngồi vào ghế, chậm rãi uống trà, liếc mắt nhìn thư các, nói: "Nơi này ngược lại là nơi giấu mình rất tốt.

"

Bùi Diễm mỉm cười nói: "Vương Gia nói có lý, sợ chỉ sợ ta muốn ở chỗ này giấu mình, có người lại không để ta bớt lo.

"

"Xin lắng tai nghe.

"

Bùi Diễm đứng lên, mở cửa sổ phía nam, nhìn về mấy ngôi sao và vầng trăng lạnh lẽo trên bầu trời, khẽ cong môi: "Vương Gia, mấy ngày nay ta không ở trong triều, nghe nói Binh bộ Vương Lãng phía tây bắc khẩn cấp gọi một phần quân lương, lại lệnh cho nhân mã của Cao Thành lùi về hướng đông ba trăm dặm, Trú Quân Nam An phủ cùng Ngọc Gian Phủ tiến hành thay quân quy mô lớn, ngài nói, ta ở đây, có thể an tâm không? Chỉ sợ Vương Gia mấy ngày nay, cũng là ngủ không an giấc? !

"

Tĩnh Vương im lặng một lát, chậm rãi nói: "Đây là lần đầu tiên Thiếu Quân nói rõ ràng như vậy.

"

Bùi Diễm mỉm cười, đóng lại cửa sổ, trở lại ngồi bên cạnh Tĩnh Vương, nhìn vào mắt Tĩnh vương, cả hai đều nhìn thấy sóng lớn trong mắt nhau, Bùi Diễm mỉm cười nói: "Vương Gia, bộ phê bình chú giải của Cao Đường tiên sinh « Thấu Ngọc tập » ta thật sự tìm được rồi.

"

"Ồ? !

"

Bùi Diễm đi đến phía Tây Bắc của thư các, đẩy cánh cửa, lấy ra bộ « Thấu Ngọc tập » đã cũ kĩ, Tĩnh Vương vội tiếp tới nhìn kỹ, phủi sách cười nói: "Đúng là Cao Đường tiên sinh thủ bút.

"

Bùi Diễm đặt tay phải lên trang sách: "Cao Đường tiên sinh năm đó tuy là văn đàn được mọi người kính trọng, học giả nổi tiếng, khiến mọi người kính phục, nhưng nếu như không phải « Thấu Ngọc tập » là một tác phẩm tuyệt vời, cũng sẽ không nổi danh như thế .

"

Tĩnh Vương gật đầu nói: "Thiếu Quân nói rất đúng.

" Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng Bùi Diễm: "Thiếu Quân có chuyện mời nói thẳng.

"

Bùi Diễm khẽ vén vạt áo, ngồi đối diện Tĩnh Vương, bình tĩnh nói: "Vương Gia nguyện làm « Thấu Ngọc tập » , ta nguyện làm Cao Đường tiên sinh.

"

Tĩnh Vương chậm rãi nói: "Chúng ta vốn là người trên cùng một thuyền, người trong triều, bao gồm cả phụ hoàng, ai không biết ngươi là người của ta.

" ( đọc tiếp chương 31 tại https://youtu.

be/lnHDaOrM2RI )

Bùi Diễm mỉm cười: "Nhưng bây giờ, chỉ sợ Vương Gia có chút dao động"