Ánh mắt Tĩnh Vương lấp lánh, Bùi Diễm nhìn thẳng hắn, nói: "Vương Gia, chúng ta nói chuyện thẳng thắn với nhau, cục diện trong triều, người cũng biết rõ hơn ai hết, thần chỉ sợ là phải rời khỏi một thời gian. Xin hỏi Vương Gia, Lưu Tử Ngọc vào kinh, là vương gia đang có ý gì?"
Tĩnh Vương có chút lúng túng cười nói: "Tử Ngọc vào kinh, là báo cáo tình hình mọi năm, Thiếu Quân Nghĩ nhiều rồi.
"
Bùi Diễm dựa vào thành ghế, nhàn nhã nói: " Con người Lưu Tử Ngọc, dù nhanh nhẹn, có năng lực, danh tiếng trong bách tính lại cao, nhưng hắn có hai điểm chí mạng.
"
"Thiếu Quân mời nói.
" (truyện dịch bởi thuy201)
"Lưu Tử Ngọc xuất thân từ Lưu thị Hà Tây, là danh môn vọng tộc, nhưng Lưu thị Hà Tây năm đó với Văn Khang Thái tử kết giao thân thiết, đây là một điểm sợ là phạm vào đại kỵ của hoàng thượng.
"
Tĩnh Vương trong lòng thất kinh, không nói nên lời.
"Điểm thứ hai, anh trai vợ Lưu Tử Ngọc là đại tướng thủ hạ dưới trướng Bạc Công, Bạc Công luôn tử trung với Hoàng Thượng khiến Hoàng Thượng nhìn hắn bằng con mắt khác, nhưng nếu hắn nghiêng về người thừa vị, Hoàng Thượng sẽ còn tín nhiệm hắn như vậy sao?"
Tĩnh Vương ngây người không nói, Bùi Diễm lại nói tiếp: "Thần hiểu tâm ý của Vương Gia, Lưu Tử Ngọc là danh sĩ Hà Tây lại nhiều năm chìm nổi trong chốn quan trường, là trụ cột chính của phái trung lập, thanh lưu phái trong triều, Vương Gia lúc này lựa chọn hắn, thứ nhất là muốn cho Hoàng Thượng thấy ngài không hề có ý nghĩ sai trái, thứ hai là nghĩ lôi kéo phái Thanh Lưu và trung lập.
"Nhưng Vương Gia có từng nghĩ qua, Thanh Lưu phái luôn tự cho mình thanh cao, lại chịu ảnh hưởng của nho giáo, tử trung với hoàng quyền chính đạo. Ngài lại hao tổn tâm cơ lôi kéo bọn họ, bọn họ cũng chỉ là xem ngài là Tĩnh Vương gia, chỉ là vương gia được phong ngọc sổ vàng mà thôi. Trong mắt bọn họ, chủ tử chân chính vẫn là người có chiếu sắc phong thừa kế hoàng vị kia. Ai có chiếu thư đó, người đó trong mắt bọn họ là người thừa kế hoàng quyền chính thống. Đấy là chủ từ mà họ muốn trung thành. Thái tử không được Hoàng Thượng yêu thích, nhưng cho đến hiện tại, hắn vẫn là thái tử danh chính ngôn thuận, lại có Đổng Đại học sĩ che chở, Thanh Lưu phái sẽ giúp ngài sao?"
Tĩnh Vương im lặng thật lâu, nói khẽ: "Ngược lại là ta cân nhắc không chu toàn, Thiếu Quân chớ trách.
"
Bùi Diễm vội nói: "Sao dám, chính như Vương Gia đã nói, ngài và ta vốn là người chung một thuyền, ta nói những điều này đều là vì suy nghĩ cho Vương Gia.
" Hắn ngừng một chút nói: "Vương Gia, tình thế hiện nay là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ngài muốn giấu tài, lấy lui để tiến, nhưng Trang Vương sẽ để cho ngài toại nguyện sao? Hình bộ lúc này đang tra khoa khảo ở Nam An phủ, nếu một đường điều tra đến Vương Gia đứng sau, chỉ sợ cũng không an tâm được? !
"
Không đợi Tĩnh Vương đáp lại, hắn lại nói: "Còn có một người quan trọng nhất, Vương Gia càng phải đề phòng chút.
"
Tĩnh Vương không tự kìm được nghiêng người về phía trước: "Thiếu Quân mời nói.
"
Bùi Diễm cũng hơi nghiêng người về phía trước gằn từng chữ: "Chính là Vệ Chiêu, Vệ Tam Lang!
"
Tĩnh Vương mặt lộ vẻ chán ghét cùng sợ hãi, khẽ cười khẩy : "Hắn chẳng qua chỉ là một tên nịnh thần, nhị ca dùng hắn để trước mặt phụ hoàng sàm ngôn, dùng để ngáng chân chúng ta , chuyện quân chính đại sự, chỉ e chưa tới phiên hắn nói chuyện!
"
Bùi Diễm lắc đầu nói: "Vương Gia sai rồi!
"
"Mời Thiếu Quân chỉ giáo.
"
"Vương Gia, một người được Hoàng Thượng bổ nhiệm làm chỉ huy sứ Quang Minh Ti, yên tâm đem toàn bộ an nguy hoàng thành giao vào tay người đó, chẳng lẽ chỉ là người chỉ biết sàm ngôn sao? Vương Gia chớ bị bề ngoài nịnh thần làm cho mê hoặc, người này chẳng những không phải lộng thần, làm không tốt, còn là một nhân tài kiệt xuất trên đời, khuấy động thế cục!
"
Trong mắt Tĩnh Vương hiện lên một tia u ám, sau một lúc lâu nhẹ gật đầu: "Ta thật sự bị vẻ ngoài nịnh thần của hắn làm cho mê hoặc, luôn cho là hắn chẳng qua là một sủng thần của phụ hoàng…, thật chưa từng nghĩ qua, nhị ca nếu không có hắn chống đỡ, phụ hoàng sẽ không yên tâm đưa Cao Thành làm đại tướng ở Tây Bắc”.
"Không sai, Hoàng Thượng lúc đầu hết sức cất nhắc ta, nhắm mắt làm ngơ đối với chuyện ta toàn lực ủng hộ Vương gia, mặc ngài và ta liên thủ đối kháng Trang Vương cùng Đào Tướng, vì muốn kiềm chế thế lực mẹ ruột của Trang vương là Cao quý phi và Cao thị nhất tộc ở Lạc bắc. Nhưng đối với việc chúng ta dần dần mở rộng thế lực, Hoàng Thượng lại đưa Cao Thành làm đại tướng Tây Bắc, thực ra là hành động bất đắc dĩ muốn kìm chế Trường Phong Kỵ của ta, nhưng nếu không phải Vệ Tam Lang cùng Cao Thành quan hệ mật thiết, chỉ sợ Hoàng Thượng cũng không hạ quyết tâm.
"
"Đúng, Vệ Chiêu cùng Cao Thành quan hệ vô cùng tốt, phụ hoàng chẳng những không…, ngược lại đem Cao Thành làm Đại tướng, giao năm vạn nhân mã trong tay, không biết Vệ Chiêu đã giở trò gì.
" Tĩnh Vương cay đắng nói.
"Còn có, Vương Gia, ngài thật cho rằng khoa khảo ở Nam An phủ, chỉ là những tú tài cổ hủ ngu dốt, xảy ra thật tình cờ đúng không?"
"Thiếu Quân muốn nói….
" Tĩnh Vương kinh ngạc ngờ vực nói.
"Theo ta được biết, trong đợt khoa khảo tháng tám, Hoàng Thượng từng phái Vệ Chiêu đi một chuyến đến Nam An phủ.
"
"Ồ? !
" Tĩnh Vương đột nhiên đứng lên, sững sờ chốc lát, rồi lại từ từ ngồi xuống ghế, sắc mặt u ám bất định, một lúc sau mới bình tĩnh lại.
Bùi Diễm cười cười: "Mười hai tháng tám là Đại Hội Võ Lâm, Sau khi rời Trường Phong Sơn Trang ta cũng đi Nam An Phủ , ta đã vào trong thành, cũng tìm hiểu kỹ càng ngày đó cử tử hỏa thiêu trường thi, phía sau chuyện này, chỉ sợ Vệ Chiêu thoát không khỏi liên quan.
"
"Phụ hoàng phái Vệ Chiêu đi Nam An phủ làm cái gì?" Tĩnh Vương nghi hoặc nói.
"Cái này không được biết, nhưng Nam An phủ là trọng địa của ngài và ta. Nam An phủ nếu xảy ra chuyện gì, chẳng những ta không thoát khỏi liên quan, chỉ sợ Vương Gia cũng ….
"
Tĩnh Vương cắn răng nói: "Ta cũng đang đau đầu vì chuyện này, chỉ hận cữu phụ ta vô dụng, chẳng những không giúp gì được cho ta, ngược lại chỉ làm liên lụy tới ta.
"
Bùi Diễm thở dài: "Đúng vậy , Văn phi nương nương mặc dù được sắc phong làm quý phi, nhưng so với mẫu thân của Trang Vương có thế lực Cao tộc hậu thuẫn, Vương Gia vẫn có chút thiệt thòi .
"
Trong mắt Tĩnh Vương hiện lên hận ý, từ khi ra đời đến nay luôn vướng mắc trong lòng, mẹ đẻ vì là cung nữ hoán y cục, mặc cảm tự ti xuất thân thanh bần xen lẫn cảm giác kiêu hãnh của một vị hoàng tử , khiến vị vương gia trước giờ nổi tiếng nho nhã không khỏi lộ ra vẻ tức giận.
Bùi Diễm cúi đầu uống một ngụm trà, lại ngẩng đầu mỉm cười nói: "Vương Gia, ngài là người thông minh, không cần ta nói nhiều hiện tại thế cục rất rõ ràng, Thái tử tầm thường vô vị, Hoàng Thượng ẩn ý muốn phế ngôi, nhưng người cùng ngài tranh vị trí này Trang Vương gia, phía sau hắn có Vệ Chiêu, Đào Tướng, Cao tộc, ba đại thế lực hết sức hỗ trợ, mà Thanh Lưu phái và Bạc Công lại đứng ở giữa, nghe theo hoàng mệnh, xin hỏi Vương Gia, phía sau ngài, có ai đang hỗ trợ?"
Tĩnh Vương đứng người lên,
cúi đầu nói: "Mong Thiếu Quân thứ lỗi cho ta lỗ mãng, sau này, còn cần Thiếu Quân giúp đỡ cho ta, ngài và ta cùng chung tay xây dựng đại nghiệp!
"
Bùi Diễm vội vàng đứng lên đáp lễ: "Vương Gia tín nhiệm ta như vậy, thật không dám nhận. Bùi Diễm sẽ dốc lòng dốc sức, làm đầy tớ vì Vương Gia, ra sức giúp đỡ, đến chết mới thôi.
"
Hai người đồng thời đứng dậy, nhìn nhau cười.
Tĩnh Vương mỉm cười, giữ cánh tay Bùi Diễm cười nói: "Nghe Thiếu Quân nói những lời này, ta bỗng dưng tỉnh ngộ, đối với thế cục trong triều hiểu rõ hơn. Chỉ là không biết Thiếu Quân hiện tại dự định làm như thế nào? Nếu như thật muốn rời triều một thời gian, có diệu kế gì không?"
Bùi Diễm quay người cầm lấy bộ « Thấu Ngọc tập », mỉm cười nói: "Năm đó Cao Đường tiên sinh phê bình chú giải cuốn sách này, luận điểm tuyệt vời, lại dẫn chứng phong phú, thức tỉnh lòng người, nhưng cũng chỉ xoay quanh bản Thấu Ngọc tập này.
" Hắn quay lại nhìn Tĩnh vương nói: "Ta bất luận có ở trong triều hay không, bất luận làm quan hay làm dân, Tám vạn nhân mã Trường Phong Kỵ bất kể là ai thống lĩnh, đều hết lòng phò trợ Vương Gia, trước sau sẽ không thay đổi.
"
Tĩnh Vương trên mặt lộ ra vẻ cảm động, Bùi Diễm chắp tay mời hắn ngồi xuống, hai người ngồi xuống Bùi Diễm lại nói: "Về phần Hoàng Thượng sau này sắp xếp như thế nào, làm thế nào động đến ta, quân tâm khó dò, ta không tiện suy đoán. Nhưng ta tự có kế sách trở lại trong triều, chỉ là cần Vương Gia đến lúc đó hết sức giúp đỡ.
"
"Đó là đương nhiên rồi, ta nếu không có Thiếu Quân tương trợ, chỉ sợ kết cục sau này còn thê thảm hơn cả “ nghịch vương”.
" Tĩnh vương trầm giọng nói.
Bùi Diễm giơ tập « Thấu Ngọc tập » đưa đến trước mặt Tĩnh Vương: "Bộ « Thấu Ngọc tập »vẫn mong vương gia nhận lấy.
"
Tĩnh Vương vội vàng nói: "Đây là báu vật, sao dám để Thiếu Quân từ bỏ thứ mình thích, có thể mượn xem qua đã mãn nguyện rồi.
"
Bùi Diễm vẻ mặt chân thành nói: "Vương Gia tính mạng của ta và cả gia đình đều thuộc về Vương Gia, sau này chỉ nghe theo lệnh của Vương Gia, chỉ là một bộ « Thấu Ngọc tập », tự nhiên càng muốn tặng cho Vương Gia, để bày tỏ sự chân thành.
"
Tĩnh Vương chậm rãi đón nhận « Thấu Ngọc tập », tay vuốt ve sách, một lát sau cười nói: "Được được được, hôm nay Thiếu Quân tặng sách tỏ lòng , thật là chuyện vui trong đời, bản vương liền mặt dày nhận phần này trọng lễ này. Ngày sau đợi bản vương tìm được trân bảo tương xứng, sẽ đáp lễ Thiếu Quân!
"
Bùi Diễm đưa Tĩnh Vương ra cửa phủ, chậm rãi thong thả trở về thư các, đứng trước cửa sổ hồi lâu, quay người lại mở ra giấy tuyên, chấm mực, thong thả viết trên giấy ba chữ to …"Thấu Ngọc tập", hắn nhìn ba chữ này hồi lâu, cười nhẹ một tiếng, để bút xuống, chậm rãi ra khỏi thư các.
Dù đã tới cuối thu bắt đầu vào mùa đông, nhưng ngày hôm đó nắng rất đẹp, gió thổi nhẹ nhàng, ánh nắng chói chang dường như toả ra sắc thu cuối cùng giữa trời đất,
trước ngày đông giá rét , lan toả tia nắng ấm áp cuối cùng.
Lúc hoàng hôn, vẫn là vẻ ấm áp vui vẻ, Giang Từ khẽ ngâm nga, tâm tình vui vẻ, ngồi xổm ở vườn hoa tự mình trồng ở góc sân, một tay cầm cuốc hoa, một tay xới đất.
Nàng lấy được một nửa giải dược từ tay Vệ Chiêu, miễn đi một phần lo lắng cho tính mạng, lại từ trong miệng Thôi Lượng xác định Diêu Định Bang kia quả thực gian ác tàn bạo, quyết định thay Vệ Chiêu di hoa tiếp mộc (hành động lập lờ đánh lận con đen),
, thực hiện kế sách. Hai ngày nay nghĩ đến việc có thể lấy được thuốc giải từ Vệ Chiêu, lại có thể khiến Bùi Diễm buông tha cho mình, tính mạng có thể bảo đảm. tâm tình thực là vui vẻ, vừa làm đất, vừa hát một khúc ca dao.
Bùi Diễm tiến vào, nàng nghiêng nhìn một chút, cũng không để ý tới hắn, vẫn làm việc của mình. Bùi Diễm chắp tay chậm rãi đi tới, cúi người xuống nhìn, lông mày cau lại: "ngươi cũng thật nhiều dáng vẻ, cũng không đến nỗi chán ghét!
"
Giang Từ giơ lên một nắm đất có mấy con giun đang nhúc nhích đưa đến trước mặt Bùi Diễm, cười nói: "Tướng Gia, ngài có câu cá không, cái này làm mồi cá rất tốt.
"
Bùi Diễm ngồi xổm xuống: "Ta bây giờ ở trong nhà dưỡng thương, sao có thể ra ngoài câu cá.
"
Giang Từ suy nghĩ một chút, đột nhiên mắt sáng lên, nhịn không được nắm lấy cánh tay phải Bùi Diễm: "Tướng Gia, trong phủ không phải có hồ sen sao? Bên trong nhất định có cá, chúng ta đi câu cá, được không, kĩ năng câu cá của ta ở Đặng Gia trại có một không hai đó?"
Bùi Diễm vội vàng giũ bỏ bùn đất chỗ vừa tiếp xúc với tay nàng, trong tai nghe nàng nói đến hai chữ “ hồ sen”, sững sờ một chút, cười nói: "Nào có thể câu cá tại viện nhà mình được, hôm nào ta dẫn ngươi đi Ánh Nguyệt hồ câu cá, xem ngươi có bản lĩnh thắng được ta không.
"
Giang Từ khẽ khịt mũi: "trong viện nhà mình tại sao không thể câu cá? hồ sen kia dùng để làm cái gì? Chẳng lẽ để nhìn thôi sao? Hoặc là sau khi say rượu đi nằm một chút, hóng gió sao?"
Bùi Diễm hừ lạnh một tiếng, đứng dậy: "Tử Minh đâu? Nghe nói huynh ấy hai ngày này không đi Phương Thư Phòng, có phải là thân thể không khoẻ?"
"Không biết, sáng sớm hôm qua gặp huynh ấy vẫn còn rất khoẻ, nhưng buổi tối hình như rất muộn mới về, ta đã ngủ, sáng sớm hôm nay huynh ấy lại đi ra ngoài rồi.
"
Bùi Diễm mặt không vui: "Ta ra lệnh ngươi hầu hạ huynh ấy, hoá ra cách ngươi hầu hạ chính là như vậy, huynh ấy đi đâu cũng không biết.
"
Giang Từ đứng dậy, cảm giác ngồi xổm quá lâu, chân hơi tê, trước mắt cũng có chút choáng váng, một tay vỗ đùi, một tay xoa huyệt thái dương, lẩm bầm: "Ngươi lại không cho ta ra khỏi Tây Viên, ta thế nào biết huynh đi đâu? Lại nói, nếu huynh ấy cả đêm không về, chẳng lẽ ta phải cả đêm không ngủ sao?"
Bùi Diễm đang định nói thêm, thấy nàng lấy tay dính đầy bùn xoa trán , làm cho đầu cũng dính đầy bùn, mỉm cười lắc đầu, xoay người lại thấy Thôi Lượng đang tiến tới.
Thôi Lượng nhìn thấy Bùi Diễm đứng trong viện, dường như sửng sốt một chút, rồi cười nói: "Tướng Gia thương thế xem ra đỡ nhiều rồi.
"
Bùi Diễm cùng hắn đi vào trong phòng: "Gần như khỏi hẳn rồi, Hoàng Thượng còn tuyên ta ngày mai tiến cung, nhiều ngày như vậy chưa từng thượng triều, cũng rảnh đến không chịu được.
"
"Tướng Gia là người quen bận bịu, rảnh rỗi tất nhiên là có chút không quen.
"
"Xem ra số ta thật là mệnh lao lực!
" Hai người bèn nhìn nhau cười. Bùi Diễm cười nói: "Tử Minh hai ngày này đi đâu thế?"
Thôi Lượng cười thần bí, đóng cửa lại, ngồi bên cạnh Bùi Diễm, pha cho hắn một ly trà, hạ giọng nói: "Hai ngày này ta nghĩ ra cách vào mật thất, nhìn thấy bức kia tranh đá kia.
"
"Ồ? !
" Bùi Diễm thân thể hơi nghiêng về phía trước.
"Bức tranh quả thật là của thái sư tổ, nhưng có chỗ không giống như sư phụ ta đã nói, cho nên ta sợ có sai sót, chọn nơi gần kinh thành xem xét kĩ hơn, ghi nhớ bộ phận địa hình, hai ngày này ta đi núi Hồng Phong Sơn thực nghiệm.
"
Bùi Diễm mỉm cười;"Nhìn Tử Minh tính toán kĩ càng, nhất định là nghiệm đối không sai.
"
"Đúng vậy.
" Thôi Lượng cười nói: "Ta hiện tại có tám chín phần nắm chắc có thể vẽ ra nguyên dạng tìm tới các nơi tài nguyên khoáng sản, Tướng Gia cứ yên tâm đi, chỉ cần đi một hai lần nữa, cuối cùng xác định các ký hiệu, nhất định không sai.
"
Bùi Diễm cười đến cực kì vui vẻ: "Tử Minh kỳ tài ngút trời, ta từ trước đến nay luôn tin huynh.
"
Hai người đang nói chuyện, Giang Từ đột nhiên đẩy cửa phòng ra, thăm dò nói: "Thôi đại ca, buổi tối huynh muốn ăn cái gì? Ăn dấm cá hay là đậu hũ nấu đầu cá?" Thấy Bùi Diễm chuẩn bị mở miệng, nàng quay sang Bùi Diễm cười nói: "Tướng Gia nhất định là không ở đây ăn đâu, ta cũng không có chuẩn bị phần cho Tướng Gia.
"
Bùi Diễm nghẹn ngào, Thôi Lượng thấy trên trán Giang Từ đầy bùn đất rất buồn cười, hắn đi tới dùng tay trái đỡ lấy hai má của nàng, tay phải nắm chặt ống tay áo cẩn thận thay nàng lau đi bùn đất, dịu dàng nói: “ Muội làm cái gì ta đều ăn, chỉ đừng để bị mệt,
vườn hoa kia sang năm xuân tới làm, bây giờ làm làm gì cho cả người toàn là bùn.
"
Giang Từ cười nói: "Dù sao bây giờ cũng buồn chán, không có gì để làm, đi tới đi lui.
" Ngước mắt lên thấy Bùi Diễm sắc mặt u ám nhìn mình, trà nhỏ giọt theo mép cốc xuống, ướt đẫm vạt áo choàng, nhưng hắn hoàn toàn không biết, cảm thấy hôm nay cua lông có chút quái dị, vội vàng tránh khỏi tay Thôi Lượng chạy ra ngoài.
Thôi Lượng quay người lại, thấy Bùi Diễm mặt không biểu cảm nhìn mình, có chút xấu hổ, tự giễu cười nói: "Tướng Gia, Tiểu Từ nàng, ta …"
Bùi Diễm lấy lại tinh thần, trên mặt lại mỉm cười: "Tử Minh vất vả hai ngày nay, nghỉ ngơi sớm đi, ta còn có việc.
"
"Tướng Gia đi thong thả.
" Thôi Lượng tiễn Bùi Diễm ra Tây Viên, quay người lại, nghe thấy tiếng hát nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến cửa phòng bếp, ngắm nhìn hình dáng linh động trong bếp kia hồi lâu, lặng lẽ không nói.
Giang Từ quay người nhìn thấy, cười nói: "Thôi đại ca, nơi này nhiều khói lắm, huynh vẫn nên quay về phòng đi.
"
Thôi Lượng đi đến bên người nàng, giúp nàng vén sợi tóc bay tán loạn ra sau tai, nói khẽ: "Tiểu Từ.
"
"Ừm.
"
"Về sau, làm chuyện gì, không nên quá tùy hứng, về sau nên kiên nhẫn nhiều hơn .
"
"Được.
" Giang Từ vừa đổ nước trong nồi vừa gật đầu nói: "muội biết, hiện tại cho dù có mười lá gan, muội cũng không dám chạy loạn khắp nơi, chờ sư tỷ trở về, muội sẽ ngoan ngoãn cùng tỷ ấy trở về.
"
"Vậy là tốt rồi.
" Thôi Lượng cười cười, cuối cùng không nói gì thêm, đứng nhìn Giang Từ một lúc rồi đi ra khỏi phòng bếp, nhìn qua sương chiều dần dần buông xuống trên bầu trời, khe khẽ thở dài.
Đêm cuối thu gió lạnh và sương mù dày đặc, trên bầu trời lác đác vài ngôi sao lẻ loi, càng ngày càng vắng lặng.
Thời điểm cổng thành vửa mở, một chiếc kiệu mềm mại có rèm gấm màu xanh được bốn người khiêng ra khỏi cổng phía Nam.
Vệ binh Thủ thành nhìn chiếc kiệu đi xa, một người cười nói: "Các cô nương Hồng Tiêu Các làm ăn khá là tốt, giờ này đã ra khỏi thành đi bồi khách.
"
Người còn lại ồn ào cười lớn: "Tiểu Lục Tử, đợi sau khi thay ca, chúng ta cũng đi Hồng Tiêu Các, kêu Ngọc Nhi lên, thay ngươi ủ ấm chăn!
"
Người kia lắc đầu: "Không được không được, lương bổng tháng này dùng hết sạch rồi, tối hôm qua vận may không tốt , thua sạch sành sanh, ta vẫn là về nhà tìm vợ sưởi ấm chăn thôi.
"
Bên trong Tiếng cười đùa , cửa thành đóng lại cạch một tiếng ầm vang lên, cánh cổng khép lại. màn đêm buông xuống, trong kinh thành hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng đập mạnh.
Vầng trăng hình lưỡi liềm trên bầu trời mát mẻ và tĩnh lặng,
gió thổi nhẹ,
mọi thứ lại chìm vào im lặng. (Đọc tiếp chương 32 tại https://youtu.
be/k48nwHXEWj8 )
Tiếng vó ngựa phá vỡ sự yên tĩnh, một con ngựa lặn lội ngày đêm phi nhanh đến cửa phía nam, người trên ngựa giơ lệnh bài, quân sĩ trực đêm còn chưa tỉnh ngủ mơ hồ cuống cuồng ra mở cửa thành, người trên ngựa lập tức hét lên một tiếng, lao đi như sao băng, tựa như tia chớp biến mất trong bóng đêm mịt mờ.