Giang Từ ngày hôm đó thức dậy sớm, nhớ lại từ khi vào Tướng phủ , rất ít khi được ngủ nướng, vì vậy khi rời giường đều phàn nàn.
Nàng mặc quần áo, đẩy cửa đi ra ngoài, không thấy Thôi Lượng luyện công trong sân như thường ngày, cảm thấy có chút kỳ quái. Nghĩ đi nghĩ lại có lẽ dạo này Thôi đại ca bận việc đương sai, sợ còn chưa dậy, sau khi rửa mặt chạy vội tới phòng bếp.
Phòng bếp Tây Viên tuy nhỏ, nhưng lại không thiếu thứ gì, nghĩ rằng Bùi Diễm đã hạ lệnh, người ở bếp lớn mỗi ngày đều sẽ đưa tới rau quả tươi ngon, Giang Từ cẩn thận chọn ít sò điệp ngon nhất, kết hợp một chút thịt nạc, nấu một nồi cháo thịt nạc sò điệp thơm ngon. ( truyên dịch thuy201)
Nhưng chờ cháo nấu xong, vẫn là không thấy Thôi Lượng thức dậy. Giang Từ vội vàng gõ cửa, không thấy hồi âm, đẩy cửa đi vào, trong phòng không có một ai, biết Thôi Lượng nhất định đã sớm ra ngoài, hết sức thất vọng, rồi bưng bát cháo ra sân ăn một mình.
Ăn xong cháo, nàng đột nhiên nhớ tới hôm qua giúp Thôi Lượng giặt quần áo, thấy hắn có áo choàng bị rách, liền đến phòng hắn lấy ra ngoài. Lúc này sương sớm đã tan, ánh nắng mùa thu chiếu xuống, Giang Từ ngồi trong viện, chăm chú vá áo, không để ý có người đã đi vào trong viện.
Đợi đến khi nhìn thấy một đôi giày màu đen mềm xuất hiện ở trước mắt, Giang Từ mới ngẩng đầu, thấy Thôi Lượng đang lẳng lặng nhìn mình, cười nói: "Thôi đại ca, mới sáng sớm đi đâu vậy? Đã ăn gì chưa? Trong nồi còn cháo, muội đi lấy cho huynh nhé.
"
Nàng bỏ áo choàng xuống, vừa định chạy vào bếp đã bị Thôi Lượng giữ chặt cánh tay phải, thấp giọng nói: "Tiểu Từ, huynh tự đi lấy, muội cứ ngồi xuống.
"
Giang Từ mỉm cười, nhẹ nhàng gỡ cánh tay phải của mình ra, chạy vội tới phòng bếp múc một chén cháo đi ra. Thôi Lượng nhận lấy, hai người ngồi trong viện, Thôi Lượng từ từ ăn cháo, nhìn Giang Từ đang cúi đầu sửa quần áo, dần dần có chút không nuốt nổi.
Mặt trời dần lên cao, xuyên qua giàn cây tử đằng chiếu vào người Giang Từ , lông mi nàng rung lên trên khuôn mặt trắng như ngọc, bên môi mang chút ý cười, lúm đồng tiền hiện ra. Gió nhẹ thổi qua, thổi mái tóc đen của nàng ra bên tai, nàng giống như không biết, vẫn nhíu mày nhìn chằm chằm, lẳng lặng vá áo.
Thôi Lượng vươn tay ra, vén mái tóc của Giang Từ ra sau tai, Giang Từ ngẩng đầu nhìn hắn cười nhẹ, lại cúi đầu xuống nhìn kim khâu trong tay.
Thôi Lượng trong lòng lộ vẻ thương hại và áy náy, thấp giọng nói: "Tiểu Từ.
"
"Ừm.
"
"Ta hỏi muội một vấn đề.
"
"Được.
" tay Giang Từ vẫn tiếp tục làm không ngừng , cũng không ngẩng đầu.
Thôi Lượng do dự một lát, nói: " Muội, có sợ chết không?"
Giang Từ cười nói: "Đương nhiên sợ, trên đời này ai không sợ chết chứ? !
"
Thôi Lượng im lặng một lát, cười cười: "huynh muốn nói là, nếu như muội biết mình sắp chết, muội có hay không sợ hãi bất an, hoặc là nuốt không trôi, hoặc là khóc trời đập đất?"
Giang Từ lắc đầu nói: "Sẽ không.
"
"Vì sao?"
"Bởi vì vô dụng.
" Giang Từ khâu mũi kim cuối cùng, cẩn thận thắt nút, cắn đứt sợi chỉ, nghiêng đầu nói: " Bởi vì sắp chết rồi, có sợ hãi thế nào đều vô dụng, tại sao không sống nốt quãng đời còn lại, nên ăn thì ăn, nên ngủ liền ngủ, muốn cười thì đừng bao giờ khóc, lúc muốn khóc cũng không cần kìm nén, Giống như muội….
" nàng dừng lại, lè lưỡi rồi gấp áo lại.
Thôi Lượng không dám nhìn khuôn mặt tươi cười thuần khiết xinh đẹp này, hắn ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, lại cúi đầu, nhanh chóng ăn hết cháo trong bát, cười nói: "Tiểu Từ, ta cùng Tướng Gia đã nói, ngày mai sẽ dẫn muội đi núi Hồng Phong du ngoạn.
"
Giang Từ vui mừng: "Thật sao? ! Tướng Gia đồng ý rồi? !
"
Thôi Lượng đứng lên, nhìn thấy Giang Từ vui mừng đến híp mắt lại, ngẩng đầu mỉm cười vỗ nhẹ đỉnh đầu của nàng, mỉm cười nói: "Thôi đại ca lúc nào lừa muội chưa, đương nhiên là thật. Ta còn phải đi Phương Thư phòng, muội nghỉ ngơi nhiều vào, đừng làm quá mệt.
"
Bùi Diễm bước vào trong Diên Huy Điện, Hoàng đế đang trò chuyện với Nhạc Cảnh Long , thái tử Nhạc Phiên vừa mới vào kinh. Nhạc Cảnh Long vóc người tương đối cao, mặt mày tuấn tú, đầy năng lượng, một tràng những lời khen ngợi và tạ ơn nói thật trôi chảy tự nhiên. Hoàng đế dường như tâm tình vô cùng tốt, cất tiếng cười to còn vỗ tay Nhạc Cảnh Long khen ngợi liên tục: "Nhạc khanh có được đứa con trai như thế, trẫm thấy rất vui" .
Bùi Diễm tiến lên khấu đầu, Hoàng đế cười nói: " thương thế Bùi Khanh đã khỏi chưa? Mau mau bình thân!
"
Bùi Diễm đứng lên, hướng Nhạc Thế Tử gật đầu cười, Nhạc Thế Tử là đệ tử ký danh Thương Sơn, cũng tính là một nửa nhân sĩ võ lâm, hai người cũng được xem là bạn cũ.
Hoàng đế hôm nay tâm tình rất tốt, nhấp một ngụm trà, cười nói: "năm đó Trẫm cùng phụ thân của các ngươi đều là bạn cũ, hiện tại xem những hậu bối các ngươi trở thành nhân tài trụ cột, thực là vui mừng.
"
Bùi Diễm thấy Nhạc Thế Tử mỉm cười cung kính, hắn cũng hiểu những lời nói này của hoàng đế là nghĩ một đằng nói một nẻo. Khánh Đức Vương vừa chết, vừa cùng Hoàn Quốc hòa ước, chỉ sợ Nhạc Phiên là mục tiêu tiếp theo mà Hoàng đế muốn đối phó, lần này tuyên thế tử vào kinh, có chút muốn dùng thế lực bắt ép Nhạc Vương.
Hoàng đế dường như nhớ ra chuyện gì đó thú vị, giữ chặt tay Nhạc Cảnh Long cười nói: "Trẫm nhớ tới, năm đó mẫu phi ngươi cùng Ngọc…, Dung Quốc phu nhân đồng thời có thai, lúc ấy còn ước định hôn sự, nhưng lại đều sinh con trai, không được như nguyện.
"
Nhạc Thế Tử cùng cười, Hoàng đế buông lỏng tay đang nắm chặt hắn: "Cảnh Long lui ra trước đi, ngày khác theo trẫm đi hành cung săn bắn.
"
Nhìn Nhạc Thế Tử rời khỏi Diên Huy Điện, nụ cười của Hoàng đế dần biến mất, ngồi trở lại trong ghế: " thương thế của Thiếu Quân khỏi hẳn chưa? Trẫm vì chuyện này mà lo lắng mười ngày. Về sau những chuyện liều mạng chiến đấu này để cho thủ hạ đi làm, không cần đích thân mạo hiểm, mẫu thân ngươi chỉ có một đứa con trai là ngươi.
"
Bùi Diễm vội vàng khom người nói: "Làm cho Thánh tâm lo lắng, thực sự thần có tội. Thần bị nội thương, còn phải phí chút thời gian điều dưỡng,
nếu không sẽ bị mất công lực.
"
Hoàng đế tới nắm lấy tay phải Bùi Diễm, một lát sau cau mày lại: "Dịch Hàn làm Thiếu Quân bị thương thành dạng này, không hổ là Hoàn Quốc 'Kiếm Thần', sau này nếu như cùng Hoàn Quốc đối chiến sa trường, hắn lại là người khó giải quyết.
"
"Vâng, lần này chưa thể bắt được Dịch Hàn quy án, là thần bất tài. Mong hoàng thượng trách phạt”. Bùi Diễm quỳ xuống khấu đầu.
Hoàng đế mỉm cười, kéo hắn đứng dậy: "Có tội gì? Ngươi phá án, giúp hòa ước thuận lợi ký, trẫm vốn muốn hạ chỉ cho Long Đồ các khen ngợi, nhưng ngươi bị thương nên chậm trễ. Ngày ấy ký hiệp ước lúc gặp ngươi thấy bị thương cũng không nặng, sao lại bị một nha hoàn trong phủ tập kích, nội thương tăng thêm rồi?"
Bùi Diễm mặt ửng đỏ lên, dường như không muốn đáp lại, Hoàng đế thấy rõ ràng, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị: "Nha hoàn kia dám đâm bị thương trọng thần triều đình, làm nô phản chủ, tội không thể tha, phải trị tội.
"
Bùi Diễm vội nói: "Hoàng thượng, chuyện không liên quan đến nàng, là thần …"
Hoàng đế cười ha ha, xem bộ dáng xấu hổ của hắn: "Người không phong lưu uổng thiếu niên! Chẳng qua ngươi cũng trưởng thành rồi, nên cưới một người vợ chính thê để quản thúc những nha hoàn, thê thiếp trong phủ, nếu như xảy ra mấy chuyện tranh giành này một lần nữa, chẳng phải người khác cười nhạo ngươi một trọng thần triều đình sao!
"
Bùi Diễm chỉ cúi đầu nói đúng. Hoàng đế cười nói: "Trẫm vốn còn nghĩ ban thưởng cho ngươi ca kĩ Nguyệt Lạc, nhưng mà xem ra, cũng không cần nữa. Đợi ngươi dưỡng thương cho tốt rồi nói sau. Đúng, Nhạc Thế Tử có một muội muội, nhỏ hơn ngươi năm tuổi, là Vương phi thân sinh, năm ngoái vừa phong Tĩnh Thục quận chúa, ngươi quay về hỏi ý kiến mẫu thân ngươi, nếu là hợp ý, trẫm sẽ hạ chỉ tứ hôn cho ngươi.
"
Bùi Diễm tim đập thình thịch, quỳ xuống dập đầu nói: "Hoàng Thượng long ân, thần muôn lần chết không đủ báo đáp. Chỉ là Nhạc Phiên ở Tây Nam xa xôi, Tĩnh Thục quận chúa là hòn ngọc quý của Vương phi , nếu để nàng gả đến kinh thành xa xôi, rời xa người thân, thần không đành lòng.
"
Hoàng đế gật đầu nói: "Ngược lại là trẫm suy tính không được chu toàn, trước hết thư thả đi.
"
Bùi Diễm thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cúi đầu bẩm báo : "Hoàng thượng, thần thuở nhỏ luyện công đều là dùng nước suối Bảo Thanh ở Trường Phong Sơn Trang để rửa gân luyện xương, cho nên hiện tại nội thương này, lại phải mượn nước suối Bảo Thanh mới có thể khỏi hẳn, thần liều chết tấu xin Hoàng Thượng, đồng ý cho thần từ chức Tả Tướng , về Trường Phong Sơn Trang tĩnh dưỡng.
"
Hoàng đế cau mày: "Dưỡng thương tuy rằng quan trọng, nhưng cũng không cần từ chức Tả Tướng chứ"
"Hoàng thượng, Tả Tướng chưởng quản Binh bộ, Lễ bộ, công bộ ba bộ, thần nội thương nếu muốn khỏi hẳn, chí ít cần thời gian nửa năm, mà chính vụ ba bộ phức tạp, không thể không có người chủ lý, mong Hoàng Thượng nghĩ lại.
"
Hoàng đế trầm ngâm nói: "Những gì khanh nói cũng đúng, thời gian nửa năm, không dài cũng không ngắn, Lễ bộ cùng công bộ việc không nhiều, chủ yếu ở tại Binh bộ, không thể một ngày không người chủ lý. Như vậy đi, chức Tả Tướng khanh không cần từ chức, chuyện của Binh bộ , để Đổng Đại học sỹ thay ngươi xử lý, về phần Lễ bộ cùng công bộ, để Thượng Thư hai bộ tự mình quyết định, trực tiếp thượng tấu với trẫm là được. Đợi ngươi khỏi bệnh hồi triều, trẫm sẽ tự an bài.
"
Bùi Diễm vội vàng khấu đầu nói: "Tạ Hoàng Thượng, thần chỉ mong mau chóng dưỡng thương tốt, dùng thân thể vô dụng này báo đáp long ân.
"
Hắn đứng lên nói tiếp: "Hoàng thượng, quân vụ Trường Phong Kỵ trước đây đều do thần xử lý, trong sáu tháng thần dưỡng thương, không thể xử lý quân vụ Trường Phong Kỵ, Hoàng Thượng, người xem…"
Hoàng đế mỉm cười nói: "Trẫm đã mệnh Lưu Tử Ngọc đến nội các, để quân tình Trường Phong Kỵ đều đưa đến tay hắn đi.
"
Hoàng đế đi tới nắm tay Bùi Diễm, đưa Bùi Diễm đến trước cửa sổ, trầm mặc thật lâu, mới nói: "Mùng mười tháng mười một, là ngày bầu minh chủ võ lâm đại hội, lại được tổ chức ở Trường Phong Sơn trang.
"
"Vâng, Hoàng Thượng, thần xin về sơn trang tĩnh dưỡng, cũng muốn đi xem Võ Lâm Đại Hội lần này.
”
Hoàng đế nhẹ gật đầu: "Thiếu Quân rất hiểu lòng trẫm"
Hắn lại trầm mặc một lúc, nói: "Lần này lấy danh nghĩa võ Lâm đại hội, những võ lâm nhân sĩ phó tướng trong quân chắc là sắp xếp hết rồi phải không?"
"Hồi Hoàng Thượng, đệ tử các môn phái từ phó tướng trở lên, thần đều để bọn họ nghỉ phép để tham gia chọn minh chủ võ lâm,
những người cấp bậc phó tướng trở xuống, thần cũng cho phép bọn họ nghỉ phép để đi xem đại hội.
"
"Ừm, làm rất tốt. Sách lược lần trước khanh điều chỉnh, trẫm sẽ để cho Đổng Học Sĩ trong khoảng thời gian này thi hành. chỉ là trong thời gian tổ chức Võ Lâm Đại Hội khanh cũng trở về Trường Phong Sơn Trang dưỡng thương tiện thể đi xem, nên làm cái gì, khanh đều rõ ràng?"
Bùi Diễm cúi đầu nói: "Thần sẽ dốc hết toàn lực, làm cho Võ Lâm Đại Hội lần này thật đặc sắc, không phụ sự trông mong của hoàng thượng.
"
Hoàng đế cười vỗ nhẹ tay Bùi Diễm : "Ngươi cũng phải kiềm chế một chút, nội thương chưa lành, có chuyện gì để cho thủ hạ đi làm, tuyệt đối không được tự mình ra tay, vạn nhất có gì sơ xuất, trẫm lại có lỗi phụ thân đã mất của ngươi, ngươi tùy cơ hành sự đi.
"
"Vâng.
" Bùi Diễm thấy Hoàng đế không nói thêm gì nữa, hành lễ nói: "Thần cáo lui.
"
Hoàng đế gật đầu: "Đi đi, dưỡng thương cho tốt, nửa năm sau, trẫm muốn gặp Thiếu Quân tràn đầy sinh lực.
"
Hoàng đế nhìn Bùi Diễm đi ra ngoài điện, lông mày ấn giấu một tia buồn bã, lúc sau nghe được nội các truyền đến âm thanh rất nhỏ, hoàng đế mỉm cười, quay người đi vào nội các. Thấy trên giường rồng lộ ra một góc áo bào trắng, hắn ôn tồn nói: "Ngươi đến lúc nào, cũng không sai người bẩm tấu một tiếng?"
Người mặc áo bào trắng đang vùi mình bên trong chăn gấm màu tím dát vàng trên giường rồng, thấy Hoàng đế tiến đến cũng không đứng dậy, chỉ liếc đôi mắt phượng với vài phần ấm áp nịnh nọt.
Hoàng đế nới lỏng áo ngoài, đi đến bên giường ngồi xuống, vén chăn lên, đưa tay đi vào sờ sờ, cau mày nói: "Vẫn cứ tùy hứng, 'Băng phách đan' có thể tăng cường nội lực của ngươi, cũng không thể vội vã cầu thành như vậy.
"
Ngón tay trỏ của người áo bào trắng vén mái tóc đen xõa trên vai, nhìn mái tóc đen dài như thác nước, nói khẽ: " Võ công Bùi Diễm ngày càng tiến bộ, nếu thần không luyện nhiều, tương lai vạn nhất có chuyện gì, làm sao bảo hộ Hoàng Thượng ngài?"
Trên khuôn mặt tuấn tú của Hoàng đế hiện lên nụ cười vui vẻ, dần dần cảm thấy môi lưỡi khô khốc, ham muốn nặng nề trôi nổi ở trong phòng, làm hắn có chút không khống chế được. Hắn đem người áo bào trắng ôm vào lòng,
vuốt ve nhẹ nhàng khuôn mặt tuấn tú kia, giọng nói cũng có chút khàn khàn: "Vẫn là ngươi tốt, biết yêu thương trẫm!
"
Thân thể người áo bào trắng thân thể hơi cong lên, làm áo bào từ đầu vai trượt xuống, Hoàng đế có chút choáng váng trước ánh sáng như bạch ngọc, nhịn không được kéo áo choàng xuống, để thân thể mềm mại mỹ lệ kia kề sát trước ngực của mình, lẩm bẩm nói: "Ngươi cũng lớn rồi, trẫm lại không nỡ, để ngươi ra ngoài.
"
Trong điện trần ngập không khí ám muội khó tả, ánh mắt Hoàng đế dần dần có chút mê ly, cảm giác bông hoa cúc vàng thêu trên chăn gấm dường như xinh đẹp mỹ miều. Hắn vuốt ve lên làn da săn chắc và mịn màng, từ cổ xuống, lướt qua lưng, nắm lấy vòng eo mềm dẻo, thở hổn hển nói: "Nếu ngươi mãi mãi không lớn lên tốt bao nhiêu, mãi với hình dáng lúc mới tiến cung…"
Hắn đột nhiên cúi người cắn lên vành tai đẹp đẽ kia, người bên dưới đau đớn khẽ kêu, thân thể cứng đờ, cúi đầu nhìn hướng chậu "Lục ngọc thanh ti " ở trước ghế rồng, đôi mi dài đen láy run lên, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lùng, như một lưỡi đao sắc bén, như muốn đem lục cúc kia cắt rơi vỡ nát thành bùn; những ngón tay lạnh lẽo siết chặt chăn lụa như gợn sóng dường như muốn đem một phần cừu hận đang dâng lên cùng nỗi khổ riêng thu vào sâu trong đáy lòng…
Hoàng đế nằm vào trong chăn, mặc cho người bên cạnh giúp hắn đấm bóp hai vai, nhắm mắt lại sau khi bình tĩnh, chậm rãi nói: "Hiện tại trẫm cho rút lui Cấm Vệ quân, dù sao kinh thành cũng không có chuyện gì, ngươi xuất kinh, để mắt tới Bùi Diễm cho trẫm, Võ Lâm Đại Hội đó, trẫm có chút không an tâm.
"
Hắn từ từ thở dài, mở hai mắt ra, nhìn khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp trước mặt, khẽ cười: "Ngươi không phải rất muốn ra ngoài chơi một thời gian sao? Trẫm liền để ngươi ra ngoài mấy tháng, chỉ là…" ngón tay của hắn chậm rãi lướt qua làn da trắng như ngọc: "Đừng chơi đùa quá, cũng đừng lỗ mãng quá"
Ngày hôm sau trời rất đẹp,
mặt trời toả sáng rực rỡ. Giang Từ thức dậy từ sáng sớm, tâm tình vui vẻ, núi Hồng Phong phong cảnh rất đẹp, nàng sớm đã nghe mọi người nói qua, bị giữ ở tướng phủ lâu như vậy, hiếm khi cua lông đồng ý cho mình ra ngoài chơi, đúng là chuyện hiếm thấy.
Trong lòng nàng biết rõ, Vệ Chiêu sẽ không đến giết mình diệt khẩu, vốn muốn để diện mạo thật sự, mặc bộ váy đẹp để xuất phủ du ngoạn, Thôi Lượng lại không yên lòng, vẫn để nàng cải trang, sau khi thay quần áo người hầu, An Trừng phái mười mấy tên ám vệ đi theo, mang theo Giang Từ ra khỏi Tướng Phủ, hướng núi Hồng Phong mà đi.
Giang Từ ra khỏi Tây Viên, nhớ tới ngày hôm trước đào được một ít giun đất bỏ vào bình sứ, cơn nghiện câu cá bùng phát, khi cùng Thôi Lượng nói chuyện, Thôi Lượng biết ở giữa núi Hồng Phong có một hồ nước, là nơi tốt để câu cá,
cảm thấy hứng thú, hai người đem theo những đồ cần thiết để câu cá, cưỡi ngựa chạy đến chân núi Hồng Phong, từ Vọng Kinh Đình đi lên, không bao lâu đã đến hồ nước nhỏ bên sườn núi.
Gió nhẹ thổi thoải mái cùng ánh nắng ấm áp, Giang Từ đứng trên tảng đá lớn bên hồ, hít một hơi không khí tươi mát bên hồ, từ từ duỗi hai tay, hơi nheo mắt lại cùng nụ cười trên môi, chỉ cảm thấy đây là lúc thoải mái nhất từ khi vào kinh thành đến nay.
Thôi Lượng ngắm nhìn vẻ vui mừng trên mặt nàng, chậm rãi ném mồi câu xuống, cười nói: "không phải muội vừa nói bản lĩnh câu cá của muội ở Đặng Gia Trại có một không hai sao? Hay là chúng ta tỷ thí một chút?" ( Đoch tiếp chương 34 tại : https://youtu.
be/pdnM0WOgP_8 )
Giang Từ nghiêng đầu cười nói: "muội không chỉ câu cá rất lợi hại, bắt tôm mò cua cũng không thành vấn đề. Đặng Gia Trại có con suối nhỏ, trong suối rất nhiều cua, lật những tảng đá kia lên, một lần bắt rất chuẩn…" ánh mắt nàng nhìn về phía xa có một đám người đang đi tới, lời nói dần dần nhỏ lại, khẽ mím môi hừ nhẹ "Thật không nên nói đến cua.
, lại thu hút cua lông tới.
"
Thôi Lượng quay đầu, không khỏi cười nói: "Tướng Gia làm sao cũng tới rồi? !
"