Bùi Diễm mặc chiếc áo choàng màu xanh nhạt, mặt mỉm cười, mang theo một đoàn tùy tùng, chắp tay từ từ đến gần, nói : “Ta ngày mai sẽ trở về Trường Phong Sơn Trang, hôm nay không có việc gì, nghe An Trừng nói Tử Minh ra ngoài câu cá, nên đến xem náo nhiệt.
”
Hắn liếc mắt nhìn Giang Từ , không nói gì. Các tùy tùng mang ghế dựa trải đệm mềm lên, lại có người dâng trà thơm ngon đến, giúp Bùi Diễm mắc mồi vào lưỡi câu, Bùi Diễm xua tay lệnh cho tùy tùng lui vào trong rừng, tuỳ tiện ngồi xuống ghế, thả dây câu xuống nước.
Giang Từ thấy chỗ ngồi hắn cách nàng quá gần, bĩu môi, nhấc cần câu lên chuyển tới bên cạnh Thôi Lượng ngồi xuống, đem dây câu thả xuống nước, chăm chú nhìn mặt hồ.
Không bao lâu, mặt hồ nổi những sóng nước li ti, dây câu của Thôi Lượng chìm xuống, Giang Từ nhìn thấy rõ, liền vỗ vai Thôi Lượng : “Có rồi, có rồi!
”. Thôi Lượng mỉm cười, đợi dây câu chìm xuống chút nữa, đột nhiên kéo tay lên, câu lên được một con cá diếc nhỏ khoảng ba tấc. ( truyendich bởi Thuy201)
Giang Từ cười rạng rỡ, gỡ cá diếc nhỏ từ lưỡi câu xuống, để vào giỏ tre, quay lại thấy dây câu của mình đang bị kéo đi, vội vàng tới bắt lấy,
dùng sức nhấc lên, câu được một con cá trắm cỏ to. Nàng luống cuống tay chân gỡ cá trắm cỏ ra, cá trắm cỏ rất khỏe, trong tay nàng không ngừng trượt ra, Giang Từ không dễ dàng gì mới bỏ cá trắm cỏ vào giỏ tre, nhìn Thôi Lượng cùng nhau mỉm cười.
Giang Từ liếc nhìn Bùi Diễm bên kia, chỉ thấy hắn thần thái nhàn nhã, tựa vào ghế, cần câu đặt sang một bên, không hề vội vã, đôi mắt hơi nheo lại, không giống đang câu cá, giống như đến nơi sơn dã này tắm nắng, nàng khẽ hừ một tiếng, rồi ngồi trở lại chỗ cũ.
Gần buổi trưa, Giang Từ cùng Thôi Lượng hai người thu hoạch được rất nhiều, thấy giỏ tre đã gần đầy, Giang Từ mỉm cười nói : “ Thôi Đại Ca, chúng ta hôm nay ở trên núi nướng cá ăn có được không?"
Thôi Lượng gật đầu : “ Cũng được, dù sao bây giờ quay về cũng qua giờ cơm, ta cũng lâu rồi không ăn cá nướng, đang có chút thèm ăn. Hắn quay đầu nói : “Tướng gia nếu không có việc gì, cùng chúng ta đi đi”.
Bùi Diễm chậm rãi thu hồi dây câu, câu được một con cá nhỏ, nhàn nhã nói : “ Vậy xem tay nghề của Giang cô nương thế nào”
Giang Từ có chút bực bội, quay ra nói với Thôi Lượng: “Ta đi nhặt ít củi khô”. Đặt cần câu xuống, chạy vội vào trong rừng.
Nhìn bóng dáng linh động của nàng biến mất ở bìa rừng, Thôi Lượng thu hồi ánh mắt, quay đầu thấy Bùi Diễm cũng đang nhìn về hướng đó, nhẹ giọng nói : “Tướng gia, Tiểu Từ vốn không phải là người trong gia đình quyền quý, muội ấy nên sống ở nơi sơn dã, ngài vẫn nên thả muội ấy đi. Ta sẽ …”
Bùi Diễm thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói : “ Không phải hiện tại ta không muốn thả nàng đi, Tinh Nguyệt Giáo Chủ một ngày không loại bỏ, thì vẫn phải lo lắng cho tính mạng của nàng ấy, độc ta có thể thay nàng giải, cũng sẽ không để nàng hầu hạ huynh nữa, nhưng người, không thể thả đi.
”
Thôi Lượng khẽ thở dài, không nói nữa. Bùi Diễm lại ném dây câu xuống hồ, nói : “Ta còn muốn cám ơn Tử Minh, huynh nói “Trầm mạch thảo”, quả nhiên hiệu nghiệm, có thể làm chân khí của ta suy yếu trong một canh giờ, khiến hoàng thượng cho rằng nội thương của ta thật sự nghiêm trọng.
“ Hoàng thượng chuẩn cho Tướng Gia từ chức ?”.
Bùi Diễm cười nói : ‘Hắn muốn chuẩn, lại sợ không có người kiềm chế được Trang Vương, nên thả cho ta nghỉ nửa năm. Cũng tốt, ta đang có chút mệt, muốn trở về Trường Phong Sơn Trang tĩnh dưỡng một thời gian, còn lại rất nhiều chuyện, phải nhờ Tử Minh.
”
Thôi Lượng trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói : ‘Tướng gia yên tâm, các tấu chương, ta sẽ lưu ý”.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đối diện với hồ phía cánh rừng bên kia, truyền đến tiếng hát như tiếng chim Hoàng Anh. Hai người giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Giang Từ trèo lên một cây đại thụ, đưa tay ra hái những quả nhỏ, tiếng hát của nàng nhẹ nhàng trong trẻo, du dương trong vắt, vượt qua mặt hồ, vang vọng giữa núi rừng :
“ Thiên liên thủy, thủy tiếp thiên (trời gắn liền với nước, nước gắn liền với trời)
Vụ toả sơn, sơn phi Vụ; ( Sương mù khoá núi, núi bị sương mù bao phủ)
Tuyết phát tằng hồng nhan, hồng nhan bất kham lão; ( Tóc tuyết đã từng xinh đẹp, xinh đẹp rồi cũng già)
Đầu bạc tằng niên thiếu, thiếu niên định bạch thủ; ( Đầu bạc từng thiếu niên, thiếu niên định bạc đầu)
Thức nhân gian như hý, tuế nguyệt như mộng; ( Biết nhân gian như vở kịch, năm tháng như mộng)
Mạc nhã thừa phong quy khứ, khan thanh sơn ẩn ẩn, lưu thuỷ điều điều, giang hải ký dư sinh.
] ( chi bằng cưỡi gió quay về, ngắm núi xanh ẩn mờ, nước chảy xa xăm, quãng đời còn lại gửi cho biển cả).
Bùi Diễm cùng Thôi Lượng nhìn hình dáng nhanh nhẹn giữa những tán cây, nghe giọng hát trong trẻo như nước dòng suối chảy trên núi , đều trầm mặc. Thật lâu sau, Bùi Diễm cười cười nói : “Ngày mai ta trở về Trường Phong Sơn Trang, Giang cô nương phải đi cùng ta mới được.
”
Thôi Lượng đột nhiên quay đầu, nhìn Bùi Diễm.
Bùi Diễm cười nói : “ thứ nhất ta nhận được tin, Tinh Nguyệt Giáo Chủ có khả năng sẽ đến võ lâm đại hội, ta phải nhanh chóng để Giang cô nương nghe giọng nhận người, một khi chuyện này được giải quyết, nàng ấy mới không phải lo lắng về tính mạng của mình. Hai là, độc mà nàng ấy trúng, muốn giải được phải dùng đến nước suối Bảo Thanh ở Trường Phong Sơn Trang mới có hiệu quả.
Thôi Lượng từng nghe nói độc dược độc môn của Trường Phong Sơn Trang là độc nhất vô nhị, cũng cho rằng Bùi Diễm không nói bậy, nhẹ nhàng gật gật đầu : “Ta thay Tiểu Từ đa tạ tướng gia.
”
Bùi Diễm cười :”Việc này, là trước đây ta sai, không nên ép nàng hầu hạ huynh. Tử Minh yên tâm, giải độc và nhận người xong, nếu nàng muốn trở lại kinh thành, ta thì sẽ đem nàng trở về, nàng nếu muốn trở về Đặng Gia Trại, ta cũng sẽ để nàng đi.
Trong lúc đang nói chuyện, Giang Từ một tay ôm củi khô, một tay dùng vạt áo gói ít quả dại đi dọc theo bên hồ trở về.
Bùi Diễm nhìn bóng dáng nàng dần dần đến gần, mỉm cười nói :”Tử Minh lúc này bằng lòng vì Giang cô nương trở về, đúng là ngoài dự liệu của ta.
”
Thôi Lượng bên môi có chút chua xót, ngơ ngác nhìn Giang Từ, thật lâu sau nhẹ giọng nói : “Là ta thẹn với muội ấy, ta uổng danh nam tử hán đại trượng phu, kỳ thực, bất luận tâm địa, đối nhân xử thế cùng chí hướng đều không bằng một phần mười muội ấy.
Bùi Diễm gật gật đầu : “Ta cũng không ngờ tới, trước mặt huynh nàng ấy lại không tiết lộ bất cứ chuyện gì, làm ta cho rằng Tử Minh là người nhẫn tâm, bất chấp tính mạng của nàng ấy mà trốn đi.
”
“Ngày ấy ta nhân cơ hội xem mạch của ngài, biết rằng ngài cũng không bị thương. Ta cho rằng muội ấy chỉ là nha đầu không quan trọng với tướng gia, ta đi rồi, ngài cũng sẽ thả người đi.
"
Ánh mắt Thôi Lượng dán chặt theo bước chân Giang Từ đang đến gần, buồn bã nói : “ Muội ấy chẳng những không để lộ ra chút nào, còn sống rất cởi mở tự tại như vậy, muội ấy tâm địa thiện lương, trong sáng tinh khiết, so với nam nhi chúng ta, còn mạnh mẽ hơn vài phần. Muội ấy không giống người trần thế chúng ta. ngược lại giống thần trên núi hơn.
”
Hắn thu hồi dây câu, lấy xuống một con cá diếc,
vừa buông ra, thấy gần đó có một con cá khác đang giãy trên cỏ và trượt xuống hồ nước, chậm rãi nói :”Tướng gia, hi vọng ngài nói lời giữ lời. Ngài xem, có một con cá mặc dù mắc câu vẫn liều chết nhảy xuống, vẫn có thể trở về lại dưới nước.
”
Giang Từ vừa hát vừa bước đến, đi đến bên cạnh Thôi Lượng, vứt cành khô xuống, từ trong vạt áo cẩn thận lấy ra vài quả tươi ngon, đưa cho Thôi Lượng : “Thôi Đại Ca, ăn ít quả này trước cho no bụng.
Thôi Lượng mỉm cười nhận lấy, cắn một miếng, liên tục nói : “ Ngọt, thật là ngọt!
”
Giang Từ cúi đầu chọn lấy một quả có chấm đỏ, đang định đưa vào trong miệng, lại thấy Bùi Diễm mỉm cười vui vẻ nhìn mình, nàng do dự một chút, rồi chậm rãi đi tới phía trước Bùi Diễm đưa quả đang cầm trong tay cho hắn. Bùi Diễm nhìn nàng một lát, cũng không động tay. Giang Từ hừ nhẹ một tiếng : “Biết tướng gia thân thể quý giá, chê trái cây của ta không sạch sẽ, không ăn thì thôi.
”
Nàng đang định thu tay lại, cánh tay phải Bùi Diễm nhẹ nhàng duỗi ra, lấy quả trong vạt áo nàng, cho vào trong miệng, vị ngọt thanh khiến hắn nheo mắt lại, một lát sau nhìn Giang Từ cười nói : “ Cảm ơn nhé!
”
Đêm xuống, gió đột nhiên thay đổi, gió bắc thổi mạnh, và trời bắt đầu đổ cơn mưa lớn nhất từ đầu đông.
Gió lạnh mang theo hạt mưa rơi xuống dưới mái hiên cửa sổ. Thôi Lượng cả đêm không thể ngủ yên, đến canh ba, thay y phục đi ra ngoài, đứng ở hành lang, nhìn vào trong phòng Giang Từ một lúc lâu, nghe tiếng mưa rơi, cho đến lúc hai chân có chút tê dại, mới trở về phòng...
Giang Từ bị đánh thức trước khi trời sáng, trong lúc mơ màng, Thôi Lượng cầm ô đưa nàng lên xe ngựa. Mưa to trút xuống, ướt đẫm vạt váy nàng, nàng cảm thấy hơi lạnh, bước vào xe ngựa,
thấy Bùi Diễm nhẹ ôm tấm áo da cáo ( hồ cừu) , trong tay cầm quyển sách, nằm trên ghế dài mềm mại, mỉm cười nhìn nàng.
Giang Từ có chút mơ hồ, đang định quay đầu gọi Thôi Lượng lên xe, phu xe đã hét lên một tiếng, xe lăn bánh, nàng vội đứng lên sốt ruột nói: “Thôi Đại Ca còn chưa lên xe.
”
Trong xe bày biện rất tinh xảo, đẹp đẽ còn đặt một bếp than nhỏ Bùi Diễm tựa vào đệm mềm, lười biếng nói : ‘Tử Minh không đi cùng chúng ta. Đi, pha cho ta một ly trà”.
.
Giang Từ không nhịn được trừng mắt nhìn hắn, nhưng vẫn đặt nồi đồng nhỏ lên bếp than, đợi nước sôi, rót một ly trà, đưa tới phía trước Bùi Diễm. Bùi Diễm giương mắt nhìn nàng : “ Không biết phải hãm trà qua một lần, lần thứ hai mới đưa cho chủ tử sao?”.
Giang Từ bất đắc dĩ, đành phải làm theo lời hắn nói. Bùi Diễm đưa tay nhận tách trà, nhấp một ngụm, liếc nhìn Giang Từ, thấy nàng quần áo nàng mỏng manh, vạt váy lại bị mưa làm ướt đẫm, đang quỳ bên cạnh bếp than, thân thể có chút run lên, môi cũng có chút tái nhợt, khẽ cau mày, vỗ vỗ chiếc ghế mềm bên người : “Tới đây.
”
Giang Từ lắc lắc đầu, không nhịn được hỏi :”Tướng gia, chúng ta đi đâu?”
Bùi Diễm nhàn nhã nói : “Ngươi ngồi chỗ này, ta sẽ nói cho ngươi nghe.
’
Giang Từ tò mò, đứng lên ngồi bên cạnh hắn. Bùi Diễm đột nhiên ngồi dậy, cúi người xé rách vạt váy ướt đẫm nước mưa của nàng, Giang Từ kinh hãi, vội vàng che lại cẳng chân bị lộ ra, tức giận nói : ‘Ngài làm cái gì vậy?!
’
Bùi Diễm mỉm cười, dùng tay phải đánh về phía trán của nàng, Giang Từ vội vàng đưa tay ra đỡ, hắn lại đứng lên xoay người, Giang Từ chịu một lực kéo mạnh, thân hình ngả ra sau, xoay người rồi ngã xuống ghế dài. Trong lúc Đầu óc quay cuồng, “ầm” một tiếng, trước mắt bỗng tối sầm, cơ thể bị cái gì đó bao quanh. Nàng luống cuống tay chân lấy vật trên mặt ra, chăm chú nhìn kỹ, mới phát hiện chính là chiếc áo da cáo mà Bùi Diễm ôm lúc nãy.
Thấy nụ cười trêu chọc trên môi Bùi Diễm, mà gấu váy bị hắn xé rách, cẳng chân bị lộ ra ngoài. Giang Từ nhảy xuống khỏi ghế,
ném mạnh bộ lông cáo vào Bùi Diễm, xoay người cố gắng mở cửa xe.
Bùi Diễm cầm tách trà bên cạnh nhẹ nhàng ném, trúng vào đầu gối Giang Từ, hai chân nàng mất lực, quỳ trên thảm, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, cắn chặt môi dưới, liều chết nhìn Bùi Diễm.
Nụ cười bên môi Bùi Diễm dần dần nhạt đi, khẽ cau mày, giọng lạnh lùng nói : “Thật là nha đầu không biết tốt xấu!
”.
Thấy Giang Từ vẫn còn quỳ, hắn ném cuốn sách trong tay xuống, cúi người đỡ nàng lên. Giang Từ muốn giãy dụa, lại bị hắn ấn vào huyệt đạo trên eo,
rồi bế nàng đến ghế dài.
Bùi Diễm kéo chăn gấm đắp lên người Giang Từ, lại dùng tấm áo da cáo quấn quanh nàng, thấy nàng vẫn đang xấu hổ nhìn mình, cười lạnh lùng : “ Ngươi nếu bị bệnh, ai giúp ta đi nhận người?!
”.
Giang Từ trong lòng run lên : chẳng lẽ, Vệ Chiêu đã bố trí kế hoạch rồi, Bây giờ cua lông muốn đưa nàng đi gặp Diêu Định Bang kia sao? ! Nhưng không thấy hắn truyền tin cho mình, mình làm sao biết được ai là Diêu Định Bang chứ ? Nàng suy nghĩ chuyện này , nhất thời đã quên lúc trước bị cua lông trêu đùa xấu hổ, vẻ mặt có chút loạn nhịp, Bùi Diễm hừ nhẹ một tiếng, không quản nàng, tự đọc sách.
Giang Từ thấy cơ thể dần dần ấm lên, lúc này mới cảm thấy yên tâm cùng Bùi Diễm cùng ngồi trên ghế dài, khoảng cách cực gần, theo bản năng nàng lùi về sau, dựa vào thành xe. Nàng vốn là đang ngủ say bị đánh thức, xe ngựa lắc lư, thấy có chút mệt mỏi và buồn ngủ, không khỏi ngáp một cái, không bao lâu, liền mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
Bùi Diễm từ từ đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn hai gò má Giang Từ dần ửng đỏ, cười cười, giúp nàng kéo áo da cáo lên khoác vai nàng. Rồi gõ vách xe ngựa, một tùy tùng mở cửa xe ra, Bùi Diễm nhẹ giọng nói : “Đi, cho người đưa mấy bộ y phục nữ tử qua đây”.
Giang Từ ngủ đến giờ thìn mới tỉnh dậy, mở mắt ra, thấy Bùi Diễm vẫn đang đọc sách, mà bên người nàng có mấy bộ xiêm y, hiểu ý của hắn, nhưng lại không thể thay trước mặt hắn được, y phục cũ chỗ bắp chân nàng bị lộ ra, cũng không tiện giữ lại, dứt khoát nhắm hai mắt lại, giả bộ như vẫn còn ngủ. Trong lòng không ngừng suy nghĩ này cua lông cuối cùng muốn đưa mình đi đâu, hắn cứ như vậy ăn hiếp nàng, dù sao cũng phải nghĩ cái biện pháp trả lại mới được.
Đang suy nghĩ lung tung, Giang Từ nghe được Bùi Diễm gõ vào vách xe, xe ngựa từ từ dừng lại, hắn dường như nhảy xuống xe, và đóng cửa xe lại. Tiếng người ngoài xe dần bé xuống. Nàng vội mở mắt ra, luống cuống tay chân thay y phục, nhảy xuống ghế. Nàng mới vừa ngồi xuống ghế mềm ở phía bên kia, Bùi Diễm lên xe, nhìn nàng một cái, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước. Bùi Diễm trở lại ghế nằm, nhìn áo da cáo bên chân mình, lại nhìn Giang Từ đang ngồi góc bên kia xe ngựa, sắc mặt u ám, nhặt áo da cáo lên, muốn quăng nó ra cửa sổ xe.
Giang Từ vội lao tới cầm lấy áo da cáo trong tay : “ áo da cáo tốt như vậy, vứt đi làm gì?
“ Bẩn rồi”.
Giang Từ nghẹn thở, hít sâu một hơi, khống chế cơn bực tức trong lòng, trải qua nhiều lần đấu cùng con lông, nàng dần dần hiểu, nàng càng khó chịu hắn càng đắc ý, nghĩ nghĩ trong lòng, trên mặt lộ ra nụ cười : “Tướng gia, dù sao ngài cũng không cần nữa, tặng cho ta được không ?”
Bùi Diễm cũng không ngẩng đầu, nhẹ “Ừ” một tiếng. Giang Từ mỉm cười ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve áo da cáo, miệng thì thầm : “ Áo da cáo tốt như vậy, vứt đi thì thật đáng tiếc. Con chó đen nhà Hoàng thẩm sinh chó con, ta đem áo da cáo này mang về, lót ổ cho chúng nó để giữ ấm cho chó con, không còn gì bằng.
”
Tay Bùi Diễm run lên, không thể tiếp tục đọc sách nữa, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Giang Từ, chỉ thấy nàng cười tươi như hoa, Hai lúm đồng tiền bên môi tràn đầy mỉa mai nhìn mình . Hắn sửng sốt một lát, lạnh lùng nói : “Cho ta tách trà.
”
Giang Từ đã nghĩ xong thủ đoạn đối phó với cua lông, ngẩng đầu lên nói : “Ta cũng không phải là nô tài của nhà ngài, vì sao ngài sai ta làm việc? Để nha hoàn của ngài làm là được rồi”
“Ngươi không thấy trong xe không có người khác sao ? Huống chi lần này, ta cũng không mang theo nha hoàn.
”
Giang Từ giả vờ đang tức giận : “ Vậy cũng không có nghĩa ta phải hầu hạ ngài, thuốc giải kia cùng lắm ta không cần, đằng nào cái mạng này của ta để cho ngài ăn hiếp cũng đủ rồi, ngài cũng đừng nghĩ ta giúp ngài nhận người, chúng ta giải tán đi.
”
Bùi Diễm đặt cuốn sách trong tay xuống, ngồi bên cạnh Giang Từ, trên mặt lộ ra nụ cười chế nhạo : “ Gan ngươi cũng không nhỏ nhỉ, vậy ngươi muốn thế nào?”
Giang Từ chậm rãi di chuyển thân mình lùi về phía sau, trong miệng nói : “Ta có thể hầu hạ ngài, ngài không được ăn hiếp ta, cũng không thể sai ta như đầy tớ.
"
Bùi Diễm tiến đến gần nàng thêm một chút, ung dung nói : “Cái gì gọi là hầu hạ, cái gì là ức hiếp, ta rốt cuộc không hiểu, Giang cô nương có thể dạy ta.
” ( Đọc tiếp chương 35 tại : https://youtu.
be/gvA5bjMcHYI )
Giang Từ lui không thể lui, mắt thấy khuôn mặt tươi cười đáng ghét kia càng ngày càng gần, dùng lực đẩy trước ngực Bùi Diễm. Tay phải Bùi Diễm bắt lấy hai tay nàng. điểm nhẹ vào cổ tay nàng từ trái sang phải một tấc rưỡi. Giang Từ dùng hai tay đẩy hắn về phía sau, bị hắn điểm huyệt, nhất thời mất lực, hai tay buông xuống, thân mình mất đi cân bằng, “A” một tiếng to, ngã về phía trước nhào vào lòng Bùi Diễm.