Bùi Diễm vươn tay phải ôm lấy nàng, cười to nói : “Hóa ra đây là cách hầu hạ mà Giang cô nương nói, đúng là mới mẻ, nha hoàn trong tướng phủ ta không có gan hầu hạ ta như vậy.
”
Giang Từ vội tránh khỏi cái ôm của hắn, nhưng hai tay mất lực, Bùi Diễm lại không biết là cố ý hay là vô tình, tay phải đè trúng huyệt ở eo nàng, khiến nàng không có tia khí lực nào, chỉ có thể yếu ớt nằm trong lòng hắn, ngửi thấy mùi hương mơ hồ, dần dần thấy đầu choáng váng, ngày càng lo lắng, nước mắt trào ra.
Bùi Diễm cười vô cùng đắc ý, hắn rời xa kinh thành, vừa trút bỏ được trọng trách, lại có “trò vui nhỏ” này, để hắn thường xuyên trêu ghẹo một chút, chỉ cảm thấy lúc này đúng là thời gian vui vẻ thoải mái nhất, nhất thời không nỡ buông tay, cho đến khi cảm thấy nước mắt thấm ướt áo trước ngực mình, mới dần ngừng cười, buông Giang Từ ra.
Xe ngựa hình như đụng phải một viên đá to, lắc lư một chút, giọt nước mắt đọng trên hàng mi dài của Giang Từ rơi xuống. Bùi Diễm thu lại nụ cười, giải đi huyệt đạo ở cánh tay Giang Từ, thấy nàng vẫn là cúi đầu khóc, do dự một chút, nhẹ giọng nói : “ Được rồi, chỉ trêu ngươi thôi, ta cũng không coi ngươi như nha hoàn, ngươi không muốn làm, thì không làm.
” ( truyện dịch bởi thuy201)
Nói xong hắn xoay người tự mình pha trà, thấy Giang Từ còn đang khóc nức nở, đưa tách trà tới trước mặt nàng: “Uống 1 ngụm trà, đi đến Trường Phong Sơn Trang còn mấy ngày đường nữa, không tranh hơn thua với ta.
”
Giang Từ ngẩng đầu kinh ngạc nói : “Chúng ta đi Trường Phong Sơn Trang sao? Đi đến đó làm gì?”
Bùi Diễm thấy trên mặt nàng nước mắt còn chưa khô, nước long lanh trong đôi mắt sáng, trên mặt lộ ra vẻ tò mò cười nói : “ ngươi không phải thích xem náo nhiệt sao? Mùng mười tháng mười một là võ lâm đại hội, tuyển tân minh chủ, ta đưa ngươi đến xem đại hội.
”
Thấy Giang Từ vẫn có chút bực tức, Bùi Diễm kéo cánh tay nàng: “ nào, đến bóp chân cho ta”. Dừng một chút nói : “Ta trả ngươi tiền công.
”
Giang Từ không nhúc nhích, Bùi Diễm đành phải nói : “Vậy ngươi nói, muốn như thế nào mới bằng lòng hầu hạ ta?”
Giang Từ nghĩ một lát, hiếu kỳ mỉm cười nói : “Ngài từng là võ lâm minh chủ, ngài nói cho ta một chút những chuyện trong chốn võ lâm, ta sẽ bóp chân cho ngài.
”
Chuyến đi gấp gáp trong cơn mưa gió bão bùng, trừ những lúc xuống xe ngựa nghỉ ngơi vệ sinh, còn lại thời gian đều là ở trên xe ngựa. Ngay cả bữa trưa cũng được tuỳ tùng chuẩn bị mang lên xe. May mà Bùi Diễm có tài ăn nói, kể những chuyện thú vị trong võ lâm làm Giang Từ hồ hởi phấn chấn, không hề khô khan buồn tẻ. Đêm đến đoàn người nhanh chóng tới trấn Thanh Hà.
Bùi thị ở trấn Thanh Hà có một đại trạch, sớm có tuỳ tùng cưỡi ngựa đến nơi đây an bài xong hết mọi thứ. Lúc này mưa to đã tạnh, hai người xuống ngựa xe, gió lạnh thổi vào mặt, Giang Từ không khỏi rùng mình. Bùi Diễm dùng tay trái mở cửa xe, lấy áo da cáo, giơ tay lên, khoác vào vai Giang Từ, áo da cáo vừa dài vừa to làm Giang Từ co rúm lại trong đó, nàng da trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú, nhìn cứ như một đứa trẻ con.
Bùi Diễm cười, chắp tay đi vào trong phòng. Giang Từ đi theo phía sau, thấy trong phòng rèm thêu ngọc trai, hiên cao sáng rộng lớn, trong sân đầy cây ngô đồng, tre trúc bao quanh, hoa mai khắp nhà, tuy là đầu mùa đông, cũng lịch sự tao nhã động lòng người. Không khỏi chậc chậc lắc đầu : “ Không biết vơ vét bao nhiêu mồ hôi nước mắt của bá tánh, ngay đến biệt viện xa xỉ như vậy!
”
Bùi Diễm quay đầu mỉm cười nói : “Ngươi sai rồi, Bùi thị tộc ta, gia sản mặc dù giàu có, nhưng không phải vì tham ô mà có được.
”
Giang Từ trong lòng tất nhiên là không tin, hừ nhẹ một tiếng, đi theo hắn đi vào chính viện Noãn các. Nghỉ một lát, đồ ăn nóng hổi liên tục được mang lên bàn.
Hai người dùng cơm tối, Bùi Diễm xem văn kiện mật gần một giờ, lại có bọn thị nữ tiến vào hầu hạ hắn rửa mặt. Giang Từ không biết bản thân nghỉ ở nơi nào, kéo thị nữ hỏi : “Này vị tỷ tỷ, xin hỏi …”
Thị nữ kính cẩn mỉm cười, cũng không trả lời, thoát khỏi tay Giang Từ, cùng mấy người còn lại lui ra ngoài.
Thấy trong phòng chỉ còn nàng cùng cua lông, Các thị nữ lại tiến tới dập tắt gần hết nến trong phòng, trong phòng ánh sáng lờ mờ, trên mặt cua lông lại nở nụ cười cực kì ái muội, Giang Từ trong lòng có chút hồi hộp, chậm rãi lui ra ngoài phòng, cười nói : “Tướng gia sớm đi nghỉ ngơi, ta ra ngoài.
”
Bùi Diễm vừa nới lỏng áo ngoài, vừa đi tới, đóng cửa lại, "Tách" tiếng then chốt cửa vang lên. Vẻ mặt Giang Từ hơi hơi biến sắc, cố cười nói : “Tướng gia, cái kia, ngài, ta…”
Bùi Diễm mỉm cười duỗi tay gõ đỉnh đầu nàng : “Nơi này là biệt viện phòng vệ không bằng tướng phủ, ngươi nếu như ngủ ở nơi khác, ta sợ Tiêu Giáo Chủ biết được sẽ tới giết ngươi diệt khẩu. Chỉ có ngủ cùng ta ở một phòng, mới giữ được cái mạng nhỏ của ngươi.
Giang Từ tất nhiên là không thể nói ra "Tiêu Giáo Chủ" sớm cùng mình thỏa thuận hợp tác, khẳng định sẽ không tới giết mình diệt khẩu, chỉ miễn cưỡng cười : “Tướng gia suy nghĩ chu toàn.
”
Bùi Diễm chỉ vào chiếc ghế dài bằng gấm cạnh giường lớn : “ Ngươi ngủ ở đó đi.
”
Giang Từ chưa bao giờ ngủ cùng nam tử ở chung một gian phòng, huống chi còn là cua lông vô vùng đáng ghét kia. Ngủ có chút không an ổn, hơn nửa canh giờ qua đi, nàng vẫn lăn qua lộn lại trên ghế, nàng trước lúc ăn cơm uống rất nhiều trà, nên muốn đi vệ sinh.
Nàng biết phía sau giường cua lông có nhà xí để đi vệ sinh, nhưng muốn nàng đêm khuya ở đây sau giường của một nam nhân trưởng thành đang ngủ đi vệ sinh, thì đánh chết cũng sẽ không làm.
Nàng cố nhịn, dần dần không nhịn nổi nữa, không dễ gì mới nghe được tiếng hít thở dài và bình ổn của Bùi Diễm, đoán là hắn đã ngủ, lặng lẽ vén chăn bước xuống.
Nàng nín thở, nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa, dùng tốc độ chậm nhất mở then cửa, mở hé cửa, lách người đi ra ngoài. Lại nhẹ chân đi qua phòng chính, mở cửa lớn, bước vào trong sân như bóng ma trong đêm tối. Giang Từ không biết nhà xí ở hướng nào, trong sân chỉ còn chiếc đèn lồng mờ ảo, nhìn không rõ đường, nàng suy nghĩ một lát, cuối cùng nhịn không được chạy đến phía sau hòn non bộ ngồi xuống.
Đêm nay vô cùng giá rét, gió bắc thổi qua, Giang Từ không mặc áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, bị gió thổi qua, nên khi đứng dậy liền thấy có chút khó chịu, liền hắt hơi hai cái, nếu như bị người phát hiện nàng lại chạy ra sân đi tiểu, không biết giấu mặt đi đâu.
Nghe được phòng trong Bùi Diễm hét lên một tiếng : “ Ai?”
Giang Từ thân mình cứng đờ, trong đầu lại lóe lên một ý "A"nàng kêu to một tiếng, chạy tới hành lang. Nghe tiếng thét kinh hãi của nàng, Bùi Diễm như chim yến xuyên qua mây , phá vỡ cửa sổ từ phòng trong nhảy ra, cánh tay phải của hắn giơ ra, giữ lấy người Giang Từ ở phía sau mình, hộ vệ cho phía sau, Giang Từ cả người run rẩy, hét lên : “ Là hắn, hắn tới giết ta diệt khẩu”.
Vẻ mặt Bùi Diễm thay đổi, đặt tay lên môi. một tiếng huýt sáo bén nhọn vang lên, mười mấy tên Trường Phong Vệ bên ngoài ập vào, An Trừng vội vàng chạy vào, Bùi Diễm lạnh giọng nói: “Tiêu Vô Hà xuất hiện, lục soát hết ở vùng lân cận cho ta!
”
Giang Từ hai tay khoanh trước ngực, trốn sau lưng Bùi Diễm, run rẩy vì lạnh, không đứng vững. Bùi diễm quay người lại, bế nàng lên, đá tung cửa phòng, ôm nàng tới giường đặt xuống, lại đắp chăn dày cho nàng. Cau mày nói : “Ngươi không có việc gì chạy ra ngoài làm cái gì?”
Giang Từ mặt ửng đỏ, lại cảm thấy trong chăn vẫn còn hơi ấm của hắn, còn có mùi rất dễ chịu, liền nhất thời nói không nói ra lời. Bùi Diễm đưa tay sờ trán của nàng : “Ngươi đừng sợ.
”
Hắn cao giọng nói : “ Người đâu!
” . Ngoài cửa sổ có mấy người lên tiếng, Bùi Diễm nói: “ Đi mời đại phu tới đây”.
Giang Từ vội xua tay nói : “ Không cần, ta không bệnh”. Nhìn lên chỉ thấy Bùi Diễm mặc quần áo ngủ, đứng trước giường, thở nhẹ một tiếng rồi quay mặt đi. Bùi Diễm mỉm cười, chậm rãi vén chăn lên, nằm bên cạnh Giang Từ. Giang Từ kinh hãi, vội vàng chui ra khỏi chăn, định xuống giường, lại bị Bùi Diễm kéo lại, ngã lên người hắn. Nàng vội la lên: “Ngài, ngài muốn làm gì? “”
Bùi Diễm cười to, đem chăn bao quanh người Giang Từ, rồi đè nàng xuống giường, cúi đầu nhìn dáng vẻ kinh sợ và xấu hổ của nàng nói : “ Ngươi nói ta muốn làm cái gì?”.
Giang Từ thấy tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má nàng, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ánh mắt lại vẫn quật cường nhìn chằm chằm Bùi Diễm. Bùi Diễm trong lòng rõ ràng rất vui vẻ, cười ngã vào người Giang Từ. Giang Từ vội vàng lấy tay đẩy Bùi Diễm ra, nhưng làm thế nào cũng không đẩy được. Bùi Diễm cười một trận, đứng dậy, nghiêm túc nói : “Xem ra Tiêu Vô Hà nhất định phải tới giết ngươi diệt khẩu, từ giờ trở đi, ngươi không được cách xa ta quá ba bước, xa quá, ta không bảo vệ ngươi được chu toàn.
”
Giang Từ giật mình, vội vàng nói : “Ta đây nếu là muốn đi nhà xí, muốn tắm rửa, cũng phải ở gần ngươi ba bước sao?”
“Chuyện đó là đương nhiên.
”
Bùi Diễm nghiêm túc nói, lại lần nữa vén chăn lên : “ Cho nên từ giờ trở đi, ngươi chỉ có thể cùng ta ngủ cùng một giường, ta mới bảo vệ tốt cái mạng nhỏ của ngươi được.
”
Giang Từ hối hận không ngừng, muốn nói Tiêu Vô Hà không xuất hiện, hoàn toàn là vì muốn che đậy chuyện mình đi tiểu nên mới bịa chuyện, nhưng giờ muốn nói ra lại không nói được, chỉ trơ mắt nhìn Bùi Diễm nghênh ngang vào chăn ngủ.
Nàng lại bất đắc dĩ, lại tuyệt không muốn ngủ cùng giường với cua lông này, chỉ có thể co ro ngồi bên góc giường, trong lòng không ngừng rủa thầm, mãi đến khi Trường Phong Vệ bẩm đại phu đến, mới thở phào nhẹ nhõm .
Bùi Diễm thả màn mỏng xuống, Giang Từ vươn tay phải, đại phu cẩn thận bắt mạch, đứng dậy nói : “Vị phu… lời nói của hắn ngừng lại, xem mạch tượng, trong phòng rõ ràng là vị cô nương, nhưng vị công tử trước mắt lại chỉ mặc bộ đồ ngủ, mơ hồ khó tả, , do dự lúc lâu mới nói : “Vị phu nhân này là bị phong hàn, lại bị kinh sợ, hàn khí xâm nhập kinh mạch, cần chút thuốc xua tan hàn khí là được.
”
Bùi Diễm gật đầu, người hầu dẫn đại phu đi ra ngoài, qua nửa canh giờ bọn thị nữ bưng một chén thuốc đi vào, Giang Từ cau mày uống xong, rồi lại co người về mép giường.
Bọn thị nữ lui ra, An Trừng lại ở ngoài phòng thỉnh cầu, Bùi Diễm khoác thêm áo ra khỏi phòng. Giang Từ nghe được An Trừng cẩn thận bẩm báo, nói tìm tòi như thế nào, lại như thế nào bố phòng, Bùi Diễm lại phân phó, muốn mang người ngựa ở đâu tới, phải như thế nào tìm kiếm ở vùng lân cận hơn một trăm dặm quanh đây, nghĩ đến một câu nói dối của mình khiến toàn bộ Trường Phong Vệ nhốn nháo, không khỏi có chút đắc ý. Không bao lâu, thuốc phát tác, nàng cảm có chút mệt mỏi và buồn ngủ, vốn bị quấy rầy lúc nửa đêm, cơn buồn ngủ ập đến nên ngủ quên ở góc giường ngủ.
Bùi Diễm đẩy cửa vào phòng, chậm rãi đi tới trước giường, nhìn Giang Từ ngủ say ở góc giường, bên môi hiện lên nụ cười vui vẻ. Hắn cúi người đặt Giang Từ nằm xuống, lấy gối gấm kê đầu cho nàng, đắp lại chăn, lại mỉm cười, đi đến ghế nằm xuống.
Sáng sớm hôm sau, ăn xong điểm tâm cho đến khi lên xe ngựa, Giang Từ không nói một lời, trong đầu không ngừng nghĩ, đêm qua rốt cuộc mình ngủ như thế nào, đến cùng có phải cùng cua lông kia ngủ chung một giường. trong đầu đang rất rối bời, nàng không thể nhớ chuyện gì xảy ra, nhìn trộm Bùi Diễm, thấy hắn tươi cười nhìn mình vội dời tầm mắt nhìn sang chỗ khác.
Hôm nay gió bắc thổi càng mạnh, mưa đã tạnh. Bùi Diễm ra lệnh cho thủ hạ lấy bếp đến để sưởi ấm tay, Giang Từ mặc áo da cáo, ôm lấy lò sưởi, xung quanh là chăn ấm, cùng hắn ngủ chung trên giường, ngẫu nhiên trò chuyện vài câu, cũng không có xung đột. Chỉ cảm thấy cua lông này tâm tình vô cùng tốt, không tùy ý sai khiến mình.
Đến ban đêm, Bùi Diễm vẫn lệnh Giang Từ cùng hắn ngủ chung giường, nói một cách hoa mỹ để bảo hộ cho nàng. Giang Từ lại lui vào góc giường, nửa đêm nghe tiếng hít thở đều đều của Bùi Diễm, trong lòng không ngừng hối hận sao lại tự mua dây buộc mình, để lâm vào hoàn cảnh xấu hổ, sau nửa đêm mơ hồ ngủ thiếp đi, buổi sáng tỉnh lại mới phát hiện bản thân đúng là được kê cao gối mà ngủ.
Cứ như vậy ngày đi đêm nghỉ, hai ngày sau đến Hồng Châu, thời tiết cũng dần dần tốt lên. Trên bầu trời có vài tia nắng nhẹ.
Giang Từ từng nghe nhân gian nói : xiếc ảo thuật ở Hồng Châu là tuyệt nhất Hoa Triều, ngày đó đến Nam An Phủ xem võ lâm đại hội còn nghĩ sẽ đi Hồng Châu một chuyến, đáng tiếc sau này trọng thương hôn mê rồi đến Kinh Thành, bỏ lỡ cơ hội, có chút khó chịu. Thấy Bùi Diễm phân phó đêm nay nghỉ qua đêm ở Hồng Châu, trong lòng mừng thầm.
Bùi thị ở Hồng Châu có viện tử rất nổi tiếng, tên là “Văn Nghi”. Bùi Diễm vừa tới, thái thú Hồng Châu không biết từ chỗ nào nghe được tin tức tả tướng hồi hương tĩnh dưỡng, đi qua Hồng Châu, liền gửi lời bái kiến. Bùi Diễm lệnh tùy tùng đưa hắn vào Đông Hoa phòng, vị Dương thái thú vẻ mặt ôn hoà .
Dương thái thú hưng phấn không thôi, liền mời Bùi Tướng đến du ngoạn hồ Thúy Quang, nhận tiện thưởng thức “ lễ hội ảo thuật” ở Hồng Châu thưởng tổ chức vào ngày mùng năm tháng mười một hàng năm.
Giang Từ đi phía sau Bùi Diễm cảm thấy ngứa ngáy, nhưng cũng biết không tới phiên mình nói, mắt thấy Bùi Diễm trầm ngâm không đáp, nhịn không được ho một tiếng.
Bùi Diễm quay đầu nhìn nàng, trên mặt không có chút cảm xúc nào, nghĩ một lát gật đầu nói : “Dương thái thú nhiệt tình như vậy, bổn tướng cũng không nỡ từ chối, vậy mời thái thú đi phía trước dẫn đường.
Giang Từ vui mừng, thấy Bùi Diễm quay đầu lại nhìn nàng, hiểu ý của hắn, mấy ngày trước đây dù sao cũng là ở trong xe, bản thân chưa từng lộ diện, hiện nay sắp đến chỗ đông người nên vội vào phòng thay y phục người hầu, rồi vội vàng chạy ra. Đọc tiếp chương 36 tại : https://youtu.
be/6QdPEN121L4
Bùi Diễm đứng ở cửa viện. chắp tay sau lưng, Dương thái thú và những người khác đứng chờ. không rõ hắn vì sao dừng bước, tất cả đều khoanh tay đứng đợi,
Thấy Giang Từ chạy ra, Bùi Diễm mỉm cười, đi về phía trước.