Hồng Châu là vùng giàu có nổi danh ở Hoa Triều, sản vật phong phú, nhiều thương nhân, so với những chỗ khác giàu có hơn vài phần. Hồ Thúy Quang ở thành nam Hồng Châu. vì giữa núi được bao phủ bởi tre xanh, sáng sớm mặt trời mọc từ sau núi tuyệt đẹp, chiếu sáng cánh đồng xanh biếc, rọi xuống mặt hồ dưới chân núi, lung linh nên gọi tên như thế.
Hôm nay mùng năm tháng mười một, đúng lúc Hồng Châu tổ chức “lễ hội ảo thuật” Mặc dù ngồi bên trong xe ngựa, Giang Từ vẫn có thể cảm giác được không khí tấp nập, náo nhiệt trong thành. Thấy nàng chốc chốc lại vén màn xe lên nhìn ra ngoài Bùi Diễm cười nói : “Ngươi thích náo nhiệt như vậy, sao trước kia ở Đặng Gia Trại mười mấy năm cũng không xuống núi?”
Giang Từ cười nói : “Cũng không phải chưa từng xuống núi chơi, trước kia sư phụ thường xuyên đưa ta xuống núi chơi, cũng đi một vài nơi. Sau khi sư phụ qua đời, sư tỷ trông chừng ta rất kỹ, các đại thẩm ở Đặng Gia Trại lại thích tố giác ta. Ta lẻn đi vài lần nhưng chưa kịp xuống chân núi đã bị sư tỷ bắt trở lại.
Bùi Diễm cúi đầu uống trà, trầm mặc một lát ngẩng đầu mỉm cười nói : “ Ngươi là sợ sư tỷ”.
Giang Từ dần thu lại nụ cười, nhẹ giọng nói : “Ta cũng không phải sợ tỷ ấy, võ công tỷ ấy còn không bằng ta. Tướng gia không biết, sư tỷ ta rất đáng thương. Dì Nhu khi đó bị bệnh hai năm, bệnh thật sự rất nặng, gầy cùng khô kiệt, sau này qua đời, sư tỷ nửa năm không nói chuyện. Tỷ ấy vốn ít nói, chỉ ở trước mặt ta còn có thể lộ ra khuôn mặt tươi cười, ta không muốn tỷ ấy không vui, nếu có thể làm tỷ ấy cười nhiều một chút, làm cái gì ta đều nguyện ý. Lần này trốn xuống núi, ta cũng chẳng qua muốn chơi một chút, sau khi du ngoạn lại mang chút đồ chơi mới lạ về đưa cho sư tỷ , để nàng cười nhiều một chút, ai ngờ…”
Bùi Diễm vén màn xe lên, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, trong miệng nói : “Nếu Tinh Nguyệt Giáo Chủ giải quyết xong, ta lại đưa ngươi thuốc giải, ngươi là muốn trở về Đặng Gia Trại, hay vẫn tiếp tục ở ngoài du ngoạn, hay là …”
Giang Từ mừng rỡ, ngồi lại trước mặt Bùi Diễm : “Tướng gia đồng ý sẽ cho ta thuốc giải?”
Bùi Diễm mỉm cười: ‘Ngươi còn chưa có trả lời câu hỏi của ta”...
Giang Từ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cười nói : “Tướng gia chớ trách ta da mặt dày, nếu thực giữ được tính mạng, ta còn phải ở lại tướng phủ một thời gian.
”
Bùi Diễm cười càng vui vẻ: “Tướng phủ ta tuy rằng gia nghiệp lớn, nhưng ngươi ăn tốt như vậy, chỉ sợ ở lâu một thời gian, ta sẽ bị ngươi ăn đến nghèo”.
Giang Từ bực tức nói : “ Ngài đường đường là tướng gia, lại keo kiệt như vậy, ngài yên tâm, ta sẽ không ở lại lâu đâu. Sư tỷ để lại tin, bảo ta ở tướng phủ chờ tỷ ấy, chỉ cần tỷ ấy trở về, ta liền cùng nàng trở về Đặng Gia Trại, về sau sẽ không bao giờ quấy rầy tướng gia.
”
Đang nói chuyện, phu xe hét lên, xe ngựa dừng lại, Giang Từ nhảy xuống trước. Nàng mở cửa xe, đứng một bên, đưa tay ra cho Bùi Diễm xuống xe. Bùi Diễm sắc mặt lạnh lùng. Ngón tay trỏ hắn gõ nhẹ vào huyệt đạo trên tay nàng. Tay Giang Từ đau nhức. thấy Bùi Diễm xuống xe, Dương thái thú dẫn đi đến một lầu cao, nàng vội vàng xoa xoa cánh tay rồi đi theo.
Lưu Hà Các được xây dựng vào năm đầu Hoa Triều, khi đó do công thần khai quốc "Tuyên viễn hầu" Hà Chí Huyền xây dựng nên. Mặt lưng tựa núi tiểu U, , mặt quay ra hồ Thúy Quang, mùa hạ có hoa phù dung khắp nơi, thu có cúc vàng đầy núi, có lúc thấy cò trắng và chim hải âu bay qua mặt hồ, thật là thắng cảnh đứng đầu tại Hồng Châu.
Mặc dù giờ là mùa đông, nhưng thời tiết mấy ngày này rất tốt, Dương thái thú lại ra lệnh cho thủ hạ đem lò sưởi vào trong phòng, bên ngoài bình phong rất thông thoáng, cũng không cảm thấy lạnh.
Có hơn mười bàn được đặt trong phòng. Dương thái thú dẫn Bùi Diễm đến ngồi ghế đầu . Giang Từ vuốt cánh tay bị đau của mình, quỳ xuống phía sau Bùi Diễm. Không hiểu vì sao cua lông đột nhiên trở mặt. Điểm huyệt trên cánh tay mình. Thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn mỉm cười, trả lời quan viên ở Hồng Châu bằng những lời nói hoa mỹ, không khỏi trợn mắt nhìn bóng lưng hắn đầy hận thù.
Dương thái thú giới thiệu qua rất nhiều quan viên, cười nói: “Tướng gia, nghe nói Tướng Gia nể mặt đến xem 'lễ hội ảo thuật ' lần này, tiểu quận chúa Tuyên Xa Hầu phủ nói muốn đến cùng Tướng gia ôn chuyện cũ, hạ quan cũng có một nữ nhi, cùng tiểu quận chúa giao hảo tốt, nghịch ngợm không chịu nổi, ồn ào muốn đến góp vui, Tướng Gia ngài xem …”
Bùi Diễm cười nói : “Bổn tướng cũng rất lâu chưa gặp Hà gia muội, nàng cùng lệnh thiên kim muốn cùng xem ảo thuật, bổn tướng nguyện đi theo.
” ( Truyện dịch bởi thuy201)
Giang Từ từng nghe có người nói, Tuyên Viễn Hầu phủ ở hồng Châu có một tiểu quận chúa thừa kế tước vị, thuở nhỏ là đệ tử phái Thanh Sơn, võ nghệ vô cùng tốt, tính tình chua ngoa, ở Hồng Châu thành hô mưa gọi gió, không ai dám chọc, nghe được nàng ta cùng Bùi Diễm đúng là chỗ quen biết cũ, còn muốn công khai xuất hiện ở quan yến, không khỏi có chút tò mò.
Bùi Diễm quay đầu nhìn nàng, để nàng rót rượu, Giang Từ bĩu môi. duỗi cánh tay phải ra, Bùi Diễm mỉm cười, tay phải lấy hạt đậu phộng , rồi giải huyệt đạo cho nàng.
Giang Từ quỳ bên người Bùi Diễm giúp hắn rót đầy chén rượu, thấp giọng than thở nói : “Tướng gia vì sao không dứt khoát điểm toàn bộ huyệt đạo toàn thân ta, ta cũng không cần đứng nhìn bàn đầy đồ ăn chảy nước miếng.
”
Bùi Diễm mỉm cười giơ lên chén rượu, Dương thái thú ngửa đầu mà uống. Tiếng bước chân vang, vài nữ tử từ trong phòng bước ra, trong đó một người cười duyên nói :
“Bùi gia ca ca thật là tự tại, thế nào đến Hồng Châu cũng không đến tìm ta!
”
Giang Từ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước là một nữ tử, tuổi chừng mười bảy mười tám tuổi, lông mày bay bay, khí chất mạnh mẽ, vẻ đẹp tuyệt vời phía sau nàng là một nữ tử trạc tuổi, vòng eo thon gọn, nhẹ nhàng duyên dáng, hơi hơi cúi đầu,
thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trộm Bùi Diễm, thu thủy trong suốt, ánh mắt gợn sóng
Bùi Diễm cũng không đứng dậy, cười nói : “Ta ở kinh thành cũng nghe nói Thanh Linh muội đánh khắp Hồng Châu không có đối thủ, cho nên không dám đến hầu phủ bái kiến muội, để khỏi bị đánh không thể xuống giường!
”
Hà Thanh Linh tiếng cười vô cùng cởi mở: “Bùi gia ca ca lại nói giỡn, huynh là võ lâm minh chủ, ta có to gan cũng không dám cùng huynh động thủ.
”
Nàng nói xong đá đá Giang Từ đang quỳ bên cạnh Bùi Diễm, Giang Từ chỉ đành chuyển sang phía bên kia Bùi Diễm quỳ xuống.
Hà Thanh Linh ngồi xuống bên cạnh Bùi Diễm, lại lôi kéo nữ tử phía sau đến, cười nói : “Bùi ca ca, đây là thiên kim của Dương thái thú, cũng là Kim Lan tỷ muội của ta, càng là tài nữ nổi danh ở Hồng Châu thành.
”
Bùi Diễm hơi cúi người, nở nụ cười tuấn nhã vô song : “Vốn nghe đến danh tiếng kỳ tài của Dương tiểu thư, Bùi Diễm đang muốn Dương tiểu thư chỉ dạy.
.
”
Dương tiểu thư mặt xấu hổ, thấp giọng nói : “Tướng gia khách khí.
”. Nàng chần chờ hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn thoát khỏi tay trái Hà Thanh Linh, mang theo hai nha hoàn đi tới phía sau Dương thái thú cúi đầu ngồi xuống.
Tiểu quận chúa Hà Thanh Linh một bên cùng Bùi Diễm nói cười, một bên liếc mắt nhìn Giang Từ tay đang cầm bình rượu bên cạnh, cầm ly rượu nói :”Bùi ca ca huynh tìm được một người hầu thật không có mắt nhìn, không biết châm rượu cho bản quận chúa.
”
Bùi Diễm lấy bầu rượu từ tay Giang Từ, cười mỉm giúp Hà Thanh Linh châm rượu : “Hắn là người mới nhập phủ, không biết tửu lượng của Thanh Linh muội.
”
Hà Thanh Linh cười nói : “Bùi ca ca trở về Trường Phong Sơn Trang sao? Ta đang chuẩn bị ngày mai cùng sư phụ, các sư tỷ đến Trường Phong Sơn Trang hội họp, vừa khéo có thể cùng Bùi ca ca đi chung một đoạn.
“ Tốt , thật tốt, chỉ sợ có chút không tiện.
” Bùi Diễm khẽ nhíu mày.
Hà Thanh Linh sửng sốt : “ Có gì không tiện?”
Bùi Diễm mỉm cười cùng các thủ vệ Hồng Châu nâng chén rượu mời, uống xong đặt chén xuống, nhích đến gần thấp giọng nói : “Ta lần này là đại biểu triều đình đi xem lễ, nếu là cùng muội đi đến đó, đồng đạo võ lâm sẽ cho rằng triều đình giúp đỡ Thanh Sơn phái các muội đoạt chức võ lâm minh chủ, như thế không tốt lắm.
”
Hà Thanh Linh lạnh lùng cười : “Bọn họ thích nghi ngờ, thì kệ bọn họ làm đi,
. Phái Thanh Sơn bọn muội lần này là nhất định phải đoạt lấy chức võ lâm minh chủ về tay mới được, để xem người nói láo đó thấy, nữ tử phái Thanh Sơn, còn hơn nam nhi nhiều lần.
”
Bùi Diễm gật gật đầu : “ Muội là anh hào không kém gì nam nhi, ta tất nhiên là biết. Chỉ là không biết quý phái, đề cử ai tranh chức võ lâm minh chủ?”
Hà Thanh Linh có vẻ không vui : “Còn có thể là ai? ! Sư phụ không muốn ra mặt, tất nhiên là chỉ có đại sư tỷ !
”
“Thanh sơn hàn kiếm Giản Oanh? Nàng ấy võ công không tồi, nhưng cũng thấy không hơn muội là mấy, muội đáng tiếc là nhập môn sau nàng ấy, bằng không nhất định có thể đi giành chức minh chủ”. Bùi Diễm cười nói.
Hà Thanh Linh hừ nhẹ một tiếng : “Sư phụ thiên vị tỷ ấy, chỉ cho nàng ấy, muội có thể làm gì được!
”
Bùi Diễm lắc lắc đầu : “ Muội sai rồi, Trình chưởng môn cũng không phải thiên vị đại sư tỷ muội, thực là thân phận muội có chút đặc biệt, muốn đại diện Thanh Sơn phái đi đoạt chức võ lâm minh chủ, không tiện lắm. Muội nếu chịu nghe lời ta, cũng có hi vọng đi đoạt lấy chức minh chủ này.
”
“Ồ?” Hà Thanh Linh ngồi gần hơn một chút, thấp giọng nói : “Bùi ca ca mau dạy muội.
”
Giang Từ quỳ bên phải Bùi Diễm , nhìn hai người cúi đầu nói nhỏ, lại thấy trên sân khấu chưa bắt đầu diễn, trước mắt có một bàn đồ ăn ngon, lại không thể động tay, không khỏi có chút buồn bực. Đột nhiên thấy vạt áo bị người nào đó kéo, quay đầu nhìn lại là một nha hoàn mười lăm mười sáu tuổi xinh xắn.
Giang Từ không rõ nha hoàn của Dương tiểu thư tìm mình có chuyện gì, không muốn để ý, nha hoàn đột nhiên duỗi tay ra kéo cánh tay phải nàng. Giang Từ đau đớn thiếu chút phát ra tiếng, trừng mắt nhìn nàng rồi lặng lẽ đi theo nàng ra khỏi chính các.
Hai người đi tới phía sau hành lang, Giang Từ xoa cánh tay phải, tức giận nói : “Tiểu nha đầu, ngươi véo ta làm cái gì?”
Tiểu nha hoàn cười rạng rỡ, tới gần Giang Từ : “Vị này tiểu ca, huynh đừng tức giận, ta thấy huynh tuấn tú, mới nhịn không được tìm huynh”
Giang Từ lúc này mới tỉnh táo nhớ ra mình đang cải trang thành người hầu, trong lòng buồn cười, ho nhẹ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào cửa sổ gỗ, gót chân phải gõ nhẹ xuống đất, lạnh lùng nói : “Vị cô nương này, chúng ta không quen biết nhau, có chuyện gì mau nói đi, bản công tử đang rất bận, tướng gia nhà ta không thể thiếu ta được.
”
Tiểu nha hoàn cười càng quyến rũ, cánh tay phải đặt lên vai Giang Từ cúi giọng nói: “Không hổ là người của tướng phủ, công tử thật sự là nhân tài, nói chuyện bất phàm.
”
Giang Từ càng thấy buồn cười, đầu vai lại có chút ngứa, không khỏi lui về phía sau hai bước. Nha hoàn đang cúi đầu nói chuyện, bất ngờ, tay phải giơ lên, suýt nữa vấp ngã. Giang Từ giơ tay đỡ lấy nàng, nhân tiện sờ eo nàng, cười tủm tỉm nói : “ Muội hãy đứng vững, đừng ngã lại rơi mất răng cửa.
”
Trong các Bùi Diễm nhịn không được hơi mỉm cười, Hà Thanh Linh nhìn rõ ràng khuôn mặt tuấn nhã tươi cười của hắn, nhất thời liền có chút phân tâm.
Giang Từ từ sau các tiến vào, vẫn quỳ phía sau Bùi Diễm. Bùi Diễm nghiêng đầu nhìn nàng: “Nói ngươi không được cách ta ba bước, đem lời nói của ta như gió thổi bên tai?”
Giang Từ chỉ cười không nói,
mắt híp lại, bên môi lúm đồng tiền càng sâu, cười một trận, nàng không thể tự chủ được, nằm sấp xuống bàn.
Bùi Diễm đang định nói chuyện, trên sân khấu vang lên tiếng trống, một đoàn hơn mười người biểu diễn xiếc ảo thuật đi lên sân khấu trong tiếng vỗ tay cổ vũ nhiệt tình.
Ánh mắt Giang Từ nhất thời bị thu hút qua đó, vội ngồi thẳng dậy, Bùi Diễm đang nói chuyện với nàng, nàng cũng không hề hay biết. Chỉ thấy trên sân khấu, hơn mười người đang xếp chồng người , trên cao nhất là một đồng nữ,
người như không có xương, đang lộn nhào trong tay một gã thiếu niên, thực hiện đủ loại động tác mạo hiểm, Giang Từ nhìn xem phấn khởi, nhịn không được cùng vỗ tay theo mọi người .
Diễn xong xếp chồng người, trên sân khấu càng tiếp tục nhiều phần đặc sắc, có thổi lửa, có lăn tú cầu , còn có đi trên dây bằng ván gỗ, . Giang Từ xem cười đến mặt mày rạng rỡ, nhất thời đã quên giúp Bùi Diễm châm rượu gắp thức ăn.
Hà Thanh Linh thấy Bùi Diễm vẫn tự mình châm rượu, tự mình gắp thức ăn, còn Giang Từ ngồi một bên chăm chú xem xiếc nhịn không được nói : “Bùi ca ca, tướng phủ của huynh nên lập lại quy củ nghiêm ngặt.
’
Bùi Diễm cười : “Muội không giữ quy củ hầu phủ, sao có thể quản quy củ tướng phủ ta. Chờ muội lên làm võ lâm minh chủ, ta tự nhiên nghe theo muội.
”
Sau một vòng xiếc ảo thuật, đồng nữ lúc trước biểu diễn được khen ngợi lại xuất hiện,
thấy nàng có hai búi tóc trẻ con,
giữa trán có nốt ruồi đỏ, khuôn mặt tròn, thật là đáng yêu.
Nàng lộn một vòng trên chiếc ghế dài được xếp sẵn, ghế dài có chút lung lay, Giang Từ không khỏi lo lắng thay nàng, nhưng lại thấy thân nàng như lá liễu, mềm như tơ tằm, bám chắc vào ghế dài trên cùng. Giang Từ thở phào nhẹ nhõm, trên sân khấu một nam tử không ngừng ném chén sứ ném kia vào nữ đồng, nữ đồng một tay đỡ lấy thân, hai chân cùng tay kia thì không ngừng tiếp nhận chén sứ ném lên, sắp thành một chồng.
Khi nàng bắt được chén sứ càng ngày càng nhiều, trước sân khấu âm thanh ủng hộ cũng càng ngày càng nhiều. Lại nghe tiếng "leng keng" , nữ đồng đỡ một cái chén sứ không được, thân mình mất đi cân bằng, ngã xuống , chén sứ lăn đầy sân khấu.
Mọi người lần lượt lên tiếng thương tiếc, trước sân khấu tên nam nhân kia sắc mặt thay đổi, lên sân khấu đá vào chân nữ đồng kia, ra lệnh nàng đi lên chiếc ghế dài kia một lần nữa. Nữ đồng kia nước mắt chảy dài, khóc thút thít rồi trở lại sân khấu, lại lần nữa bắt những chén sứ người kia ném ra.
Giang Từ thấy nữ đồng này cùng lắm chỉ mười tám tuổi, luyện tập đạt tới trình độ này, có thể thấy chịu không ít đau khổ, nam nhâm kia lúc trước nhiều lần đá mạnh vào chân nàng, có một cước đá vào mặt, thấy má phải của nàng hơi sưng lên, không khỏi thương tiếc sâu sắc.
Một cơn gió lớn thổi qua, ghế dài lay động, mọi người đều thở nhẹ ra tiếng, nữ đồng kia có vẻ hoảng sợ, thân mình hơi nghiêng, lại lần nữa ngã xuống đất, nhìn thấy nam nhân kia văng tục chửi thề xông lên đấm đá nàng, Giang Từ cuối cùng nhịn không được lôi kéo ống tay áo Bùi Diễm.
Bùi Diễm quay đầu lại, Giang Từ do dự một chút, ghé sát tai hắn nhẹ giọng nói : “Tướng gia, ngài có thể nói vài câu, cứu nàng ta?”
“Ta tại sao phải cứu nàng ta?” Bùi Diễm cười nói : “Nàng học nghệ không thông, biểu diễn thất bại, nên chịu trách phạt, không thể trách sư phụ nàng ta được. Ngươi nếu là học võ công tốt hơn, cũng không đến mức rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay.
”
Giang Từ vừa thẹn vừa giận, chỉ cảm thấy lòng người như sắt, bên tai nghe được nữ đồng kia vẫn đang khóc, ở trên sân khấu lăn qua lăn lại, bộ dạng cực kì thống khổ, nàng đứng dậy, phẫn nộ nhìn Bùi Diễm: “Tướng gia muội muội nhiều, Hà gia tiểu thư cũng phải, Dương gia tiểu thư cũng được. Chỉ là không biết trên sân khấu này nếu như cũng là muội muội của tướng gia, tướng gia giúp hay là không giúp?”
Nàng phẫn nộ nói thật lớn, tân khách cả sảnh đường đều hướng ánh mắt nhìn nàng. Một bên Hà Thanh Linh cùng kia Dương tiểu thư kia kinh ngạc há mồm, nói không ra lời.
Giang Từ trừng mắt nhìn hắn, chớp mắt thân hình nhảy ra chính các, tung người lên sân khấu, đem nữ đồng kia che chở sau lưng, trừng mắt nhìn nam nhân trung niên kia: “ Không cho ngươi lại đánh nàng!
”
Nam nhân trung niên sửng sốt, mắt thấy gã sai vặt từ trong nội các nhảy ra, chắc chắn là tùy tùng của vị đại quan nào đó, đắc tội không được, liền lúng túng mỉm cười rồi lui xuống.
Giang Từ nắm nữ đồng kia, thấy vẻ hoảng hốt trên mặt nàng, mỉm cười nói : “Ngươi đừng sợ, ta sẽ nghĩ cách, không để hắn lại đánh ngươi .
”
Trong các Hà Thanh Linh nhìn Giang Từ trên sân khấu, lại thấy Bùi Diễm cười rất thú vị, đột nhiên tỉnh ngộ, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng : “Bùi ca ca, một năm không gặp, huynh thay đổi rồi.
”
Bùi Diễm híp mắt nhìn Giang Từ dẫn nữ đồng kia đi vào trong các , lạnh lùng cười : “ Thật sao?” ( Đọc tiếp chương 37 tại ": https://youtu.
be/eKcRVV2PDbY )
Giang Từ dìu nữ đồng đi đến phía sau Bùi Diễm, cũng không nhìn hắn tự ý từ trên bàn lấy đĩa điểm tâm, lấy một miếng đưa tới miệng nữ đồng, mềm giọng nói : “mau ăn đi.
”
Nữ đồng mở miệng nhận lấy, mỉm cười ngọt ngào nhìn Giang Từ, lại cúi đầu. Giang Từ trong lòng vui mừng, xoay người lại lấy thức ăn trên bàn. Nữ đồng lại đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một tia đắc ý, lật tay phải, dao găm trong tay mang hàn khí lạnh lẽo, mang theo sát ý, đâm thẳng hướng Giang từ đang cúi người bưng đĩa.