Giang Từ đang cúi xuống lấy chiếc đĩa sứ trên bàn thì bất ngờ bị Bùi Diễm kéo mạnh lao vào đầu gối hắn tuy nhiên cánh tay phải đã bị thương vì bị dao găm cắt vào.
Vẻ mặt của nữ đồng thay đổi, cổ tay phải nàng ta đột nhiên xoay tròn, đâm một lần nữa vào Giang Từ, Bùi Diễm ôm Giang Từ ngã về phía sau, dùng chân phải đá nhanh con dao găm trong tay nàng ta đang hướng vào áo giang Từ bay lên không trung
Bùi Diễm vẫn dùng chân phải đá vào cổ tay cô gái, dùng lực tay phải hất con dao găm lên không trung, chỉ nghe một tiếng “ding”, con dao găm như sao băng bay về phía xà ngang, cắm sâu vào xà gỗ, vẫn rung lên vì sức đá.
Nữ đồng vặn người, tránh được chân phải của Bùi Diễm, thấy mình không thể lấy được mạng Giang Từ, nhanh chóng bay ngoài phòng . Đám người An Trừng từ bên ngoài chạy vào rất đông bao vây nữ đồng.
Cô gái cười haha, giọng nói đột nhiên giống như giọng của người trưởng thành, nàng ta rút ra một con dao ngắn từ thắt lưng, thân hình nhanh như gió đánh cho đám Trường Phong vệ phân tán hỗn loạn. An Trừng giận dữ hét lên, thanh kiếm đột nhiên xuất hiện như tia chớp, đánh trúng phía nữ đồng. Nữ đồng kia bước sang ngang hai bước, khẽ hét lên, giơ đao lên đỡ, đao kiếm va vào nhau tạo thành tiếng vang lớn, khóe miệng nữ đồng chảy máu, lùi lại vài bước, ngồi xuống đất.
Bùi Diễm xé rách ống tay áo cánh tay phải của Giang Từ, liếc nhìn sang một bên, lạnh lùng nói: "giữ còn sống!
"
An Trừng giơ kiếm trước ngực, cùng mấy tên Trường Phong vệ chậm rãi bước đến gần. Nữ đồng vẫn như cũ không chút sợ hãi, ngẩng đầu lên mỉm cười. An Trừng trải qua chiến đấu đã lâu, biết có chuyện không ổn, mắt thấy hiện lên nhiều tia sáng nhấp nháy, vội vàng quay người về phía sau. Chỉ thấy ánh sáng lạnh lẽo đó thực sự phát ra từ miệng nữ đồng, và một cơn mưa phùn màu bạc tóe lửa trong các. Một số Trường Phong vệ không tránh kịp trúng kim châm ngã xuống đất. Nữ đồng kia nhanh nhẹn linh hoạt như một con cá chạch lao ra khỏi phòng giữa đám Trường Phong Vệ đang phòng thủ. An Trừng rơi xuống đất, nhanh chóng đuổi theo. Bên ngoài người đàn ông trung niên cười một tiếng, ném ra sợi dây trong tay hắn, nữ đồng đưa tay ra bắt lấy, hai người kéo nhau, cuộn vào đám liễu rủ bên hồ. Sau vài bước nhảy, biến mất trong màn đêm rộng lớn.
Biến cố xảy ra đột ngột, từ lúc nữ đồng ra tay ám sát Giang Từ cho đến khi nàng ta trốn thoát chưa đầy thời gian vài lời nói, mọi người trong nội các đều choáng váng, hồi lâu mới hoàn hồn lại. Dương thái thú nhìn thấy sự việc đang diễn ra, đôi chân run lẩy bẩy, miễn cưỡng trấn định lệnh cho thủ hạ gọi đại phu. Cũng nhanh chóng huy động binh lính đến bảo vệ quanh Lưu Hà các và nhốt tất cả những kẻ diễn xiếc lại.
Bùi Diễm đẩy Giang Từ ra và đứng dậy. Giang Từ nắm cánh tay phải của mình, trên mặt đầy vẻ đau đớn, Bùi Diễm cũng không quan tâm đến lời cáo tội của Dương thái thú, bước ra khỏi các. Đám người An Trừng vội vàng đi theo.
Bùi Diễm không quay đầu lại nói: “Kiểm tra kỹ những người có mặt cho ta.
” Nói xong, nhảy lên xe ngựa, nhìn thấy Giang Từ nhe răng đứng cạnh xe, khẽ cau mày, đưa tay nắm lấy vạt áo trước của Giang Từ, đưa nàng lên xe. Phu xe hét lớn rồi phóng đi.
Trên bờ hồ Thuý Quang, một chiếc thuyền gỗ nhỏ đang neo đậu gần bờ, một người đàn ông mặc đồ đen đang nằm trên mui thuyền, từ xa nhìn mọi chuyện diễn ra ở trong các, khoé miệng nở nụ cười. Hắn nhìn xe ngựa của Bùi Diễm biến mất trong màn đêm và cười một tiếng, "Thật thú vị.
"
Trở lại Văn Nghi viên, bước vào phòng, Bùi Diễm quay lại và nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Giang Từ. Cánh tay phải yếu ớt buông xuống, trên cánh tay chỗ bị thương vẫn đang chảy máu, cười lạnh một tiếng, quay lại lấy thuốc trong tủ ra,
mạnh mẽ kéo cánh tay Giang Từ, đưa nàng ngồi bên cạnh giường, mặc kệ nàng đang khóc lóc thảm thiết, bôi thuốc vào vết thương, xé vạt áo trước của nàng để băng bó.
Giang Từ vô cùng đau đớn, nhưng khi nhìn thấy Bùi Diễm với nụ cười giễu cợt trên mặt, tiếng kêu đau đớn dần dần nhỏ xuống, chỉ là nước trong mắt nàng lại không ngừng rơi xuống. Vừa định nói, nàng liền nghe thấy trong bụng phát ra tiếng "ục ục", mặt đỏ bừng.
Bùi Diễm lắc đầu vẻ mặt xem thường, đi ra ngoài. Không lâu sau, mấy thị nữ bưng thức ăn đi vào phòng, Giang Từ biết là cua lông phân phó, lè lưỡi, muốn xuống giường.
Một thị nữ tiến tới hành lễ "Giang tiểu thư, Tướng Gia phân phó rồi không để cô nương rời khỏi giường, để nô tì hầu hạ người dùng cơm.
" vừa nói vừa cầm đôi đũa bạc lên, gắp rau xào lên đưa đến trước mặt Giang Từ.
Giang Từ vô cùng khó xử, vội vàng nói: “Tỷ tỷ, ta tự mình làm.
” vô ý đưa tay phải ra, lại kéo vết thương trên cánh tay, cau mày.
Thị nữ vội vàng quỳ xuống đất: "Giang tiểu thư, Tướng gia đã phân phó, nô tỳ không dám làm trái, mong Giang cô nương thương xót nô tỳ, để nô tỳ khỏi bị trách phạt.
"
Giang Từ không còn cách nào khác chỉ đành để thị nữ giúp mình dùng cơm. trong lòng thầm trách cua lông quá nghiêm khắc không có một chút tình người.
Ở phòng ngoài, Bùi Diễm đang ngồi trên ghế, nghe An Trừng cẩn thận báo cáo.
"Việc khống chế toàn thành, nhưng ở lân cận hồ Thuý Quang. Núi non nhiều đi qua núi Tiểu U là Thuỷ Hà. Đánh giá sát thủ đã trốn thoát bằng đường nước. Người trong đoàn xiếc cũng đã thẩm vấn qua, đôi sư đồ đó vài ngày trước tự đến xin biểu diễn.
" trưởng đoàn thấy họ tài nghệ khéo léo, liền giữ lại.
"
Bùi Diễm nhấp một ngụm trà và nói: "An Trừng, người đã bao giờ nghe đến cái tên 'Nhu Cô Cơ' và 'Lan Giang Khách' chưa?"
An Trừng gật đầu: “Thuộc hạ cũng đoán là những người này. Nữ đồng này mặc dù trông giống như một đứa trẻ, nhưng thân hình vẫn có chút không bình thường. Hơn nữa, lực ở eo của nàng ta không thể nào trong ba đến năm năm có thể luyện được. Rõ ràng nàng ta là người trưởng thành giả trang thành một đứa trẻ, hon nữa kĩ năng dùng dây của nam nhân kia là tuyệt thế trên giang hồ. Hai người này chính là sát thủ của “Hận thiên đường" 'Nhu Cô Cơ' và 'Lan Giang Khách', nhưng Hận thiên đường" với Trường Phong sơn Trang chúng ta nước sông không phạm nước giếng, bao năm qua các vụ ám sát cũng không dám chạm vào những người có liên quan đến người của chúng ta. Lần này lại vì Giang cô nương mà đến thật sự có chút kỳ lạ. hơn nữa “ Nhu Cô Cơ” tại sao không động thủ trên sân khấu, lại xuống dưới nội các mới ra tay, thuộc hạ có chút không hiểu’.
Bùi Diễm mỉm cười: “ cô ta dù trên sân khấu động thủ nhanh đến đâu, cũng không nhanh hơn đôi đũa tre trong tay ta.
”
“Thì ra thừa tướng đã sớm nhận ra nàng ta có gì đó không ổn, thuộc hạ chỉ mơ hồ có cảm giác, nhưng cũng không khẳng định. Xem ra nàng đi theo Giang cô nương đến phía sau Tướng gia, mới tìm được cơ hội ra tay. Không hổ danh đệ nhất sát thủ "Hận Thiên đường", lại có thể dưới mắt Tướng gia động thủ giết người.
"
Bùi Diễm ngước mắt lên nhìn An Trừng.
An Trừng cảm thấy căng thẳng, cúi đầu xuống, không dám nói thêm gì nữa.
Bùi Diễm cười lạnh: "Phái người đi liên lạc Hận Thiên Đường, điều tra Tả Đường chủ muốn tiền hay cái gì khác, xem ai đã mua hai người này đến giết tiểu nha đầu. Tra cho rõ ràng.
"
“Thuộc hạ suy đoán, chỉ sợ giáo chủ Tiểu Vô Hà không thoát khỏi có liên quan, người khác không cần phải đến giết Giang cô nương.
”
Bùi Diễm gật đầu: "Không nghi ngờ gì nữa, đó là Tiêu Vô Hà, nhưng Tiêu Vô Hà thực sự là ai? Hãy xem liệu 'Hận Thiên Đường' ở đó có manh mối nào không. Tiếp theo là Đại hội võ lâm. Nếu Tiêu Vô Hà nhúng tay vào, nó sẽ làm hỗn loạn kế hoạch của chúng ta. Phía thánh thượng ta cũng không thể nói rõ được.
" Hắn dừng lại một chút rồi nói, " Bên phía Dương thái thú, ngươi cũng cử người tra một chút. Mặc dù Hà Thanh Linh biết tin chúng ta sẽ đến, nhưng 'Nhu Cô Cơ' và 'Lan Giang Khách' làm thế nào biết Dương thái thú sẽ dẫn ta đến xem ảo thuật? Chắc chắn còn sót lại một số manh mối.
"
An Trừng đáp lại, vừa định quay người lại, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Giang Từ.
Vẻ mặt Bùi Diễm thay đổi, đứng lên khỏi ghế và lao vào phòng trong. Chỉ nhìn thấy Giang Từ đang vội vàng bước ra khỏi giường, thấy Bùi Diễm bước vào với vẻ mặt lạnh lùng, thị nữ đều bị doạ quỳ xuống khấu đầu. .
Bùi Diễm hít một hơi, vẫy tay mọi người rời khỏi phòng. Hắn mỉm cười, tay chắp sau lưng từng bước một đi đến gần Giang Từ, Giang Từ bị ép lùi lại bên giường, cười nói: "Tướng Gia, cái này, ta hỏi ngài một chuyện, được không?"
Bùi Diễm nhàn nhã nói: "Ngươi bị thương vẫn không an phận. Nói đi, tiểu nha đầu vẫn muốn chơi trò gì?"
Giang Từ đang ăn cơm, nhớ tới những lời trước đó nha hoàn của Dương tiểu thư đã nói với nàng, nhớ tới chuyện nhờ nàng, mới hô lên một tiếng. Nghe thấy lời nói của Bùi Diễm, nhớ lại cảnh tượng đó, nhất thời quên mất đau đớn trên cánh tay: liền ngã xuống giường cười lớn.
Cười một lúc, nàng mới nhớ đến tiền của người kia, thế là phải giúp người kia làm việc, nàng đang định đứng dậy, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy Bùi Diễm đang nghiêng người về phía mình. Vòng eo nàng mềm đi một lần nữa ngã xuống giường.
Bùi Diễm hai tay chống lên giường, vây quanh Giang Từ, mỉm cười với đôi mắt sáng, dịu dàng và thanh nhã. Nhìn thấy nụ cười kia càng ngày càng gần, Giang Từ đột nhiên cảm thấy tim mình đập kịch liệt, hai má vô cớ có chút nóng bừng. Trong lúc mơ màng,
Bùi Diễm cười ha ha đưa tay vào tìm kiếm vạt áo trước ngực nàng.
Trong đầu Giang Từ nổ “ ầm” một tiếng, toàn thân mềm nhũn, đang suy nghĩ nên đấm hay đá cua lông này thì Bùi Diễm đã từ trong ngực lấy ra một cái túi thêu, dùng tay nhấc thử. , cười nói: "Ngươi lợi dụng danh nghĩa của ta, một mình nhận hối lộ. Nói đi, nên xử lý như thế nào?"
Hồi lâu không thấy Giang Từ trả lời, Bùi Diễm cúi đầu, thấy mặt nàng đỏ bừng, không nói nên lời.
Bùi Diễm chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng Giang Từ như thế này, đưa tay vỗ nhẹ vào má nàng: “Không phải ngươi được người khác nhờ vả, Muốn khuyên ta đến Bích u Đình ở núi Tiểu U một chuyến sao? Thế nào, nhận bạc của người ta,
không muốn làm việc cho người ta sao?”
Giang Từ sắc mặt càng đỏ, lẩm bẩm nói: "Thì ra thừa tướng đều nghe thấy cả rồi.
"
Bùi Diễm cười nói: “Ngươi không những một mình nhận hối lộ mà còn trêu ghẹo nha hoàn nhà người ta.
Thực sự đã làm tổn hại danh tiếng của Tướng phủ ta. Theo quy củ của Tướng phủ, có phải phạt ngươi cởi quần đánh hai mươi gậy.
" nói xong cao giọng nói: "người đâu!
"
Giang Từ rất lo lắng: “Đại tiểu thư người ta ngưỡng mộ ngài, chẳng qua chỉ mượn lời nô lệ là ta để tạo ra có cơ hội gặp mặt mà thôi,
chứ không phải làm quan hay bổng lộc, sao có thể gọi là hối lộ ?!
" Vừa nói, nàng đột nhiên duỗi tay ra muốn đẩy Bùi Diễm lui ra, lại quên mất cánh tay phải có vết thương, đau đớn kêu lên.
Bùi Diễm lật người, ngã xuống giường và cười lớn. Giang Từ tức giận duỗi chân phải đá mạnh vào hắn. Bùi Diễm mỉm cười né tránh, Giang Từ lại duỗi chân trái ra, Bùi Diễm dùng tay trái giữ hai chân nàng xuống, tay phải đỡ đầu nhìn về phía Giang Từ, nhàn nhã nói: Không muốn bị đánh hai mươi gậy cũng được, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.
"
"Điều kiện gì?"
Bùi Diễm nhẹ nhàng vuốt ve gò má Giang Từ, cười nói: " Một vết thương này của ngươi, không những hủy đi chuyện tốt của Dương tiểu thư mà còn hủy đi một mối tình duyên của Tướng gia ta, ngươi có thể lấy thân bồi thường cũng được.
" (truyện dịch bởi thuy201)
Giang Từ tức giận ,
xấu hổ, đột nhiên nhảy lên, đấm và đá Bùi Diễm một tay ung dung chặn lại,
miệng vẫn cười trêu Giang Từ. Giang Từ tức giận, đầu óc hỗn loạn, đấm loạn đá loạn, thấy vết thương trên cánh tay phải nàng chảy ra máu, tiếng cười của Bùi Diễm dần dần thấp xuống, tay nhẹ nhàng điểm huyệt. Giang Từ ngã người ra sau, Bùi Diễm đưa tay ôm lấy nàng, đặt trở lại giường. Nhìn thấy vẻ mặt đầy hận ý của nàng, cười nói: “cùng ngươi nói đùa ngươi lại xem là thật,
đúng là không chịu nổi một chút kích động.
”
Giang Từ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, lồng ngực kịch liệt phập phồng, lộ vẻ vô cùng tức giận. Bùi Diễm sửng sốt một chút, sau đó kéo chăn gấm đắp lên người nàng, nhưng lại không nhịn được vuốt ve mặt cô: “Ngươi cho dù muốn lấy thân bù đắp. Với một tiểu nha đầu sơn dã như ngươi, Tướng gia ta còn nhìn không vừa mắt.
” Nói xong cười lớn sau đó rời khỏi phòng.
Trong đầu Giang Từ một mảnh hỗn loạn, bao gồm xấu hổ, tức giận, bối rối, phẫn nộ đủ loại trạng thái tình cảm trong ngực, một lúc sau vẫn không thể bình tĩnh lại, hồi lâu mới nghe được Bùi Diễm đi qua, phân phó An Trừng một số chuyện. Lại nghe tiếng đẩy cửa bước vào, vội vàng quay đầu về phía trong giường.
Bùi Diễm khẽ mỉm cười, ngồi xuống bên giường, đưa tay giải huyệt đạo cho nàng, nằm xuống bên cạnh, hai tay đặt sau đầu không nói một lời. Giang Từ cảm giác được hắn rất gần nàng, vội vàng dịch về phía trong giường.
Bùi Diễm nằm đó một lúc, đột nhiên nói: " tiểu nha đầu hỏi ngươi một chuyện.
"
Giang Từ lại thu mình vào trong, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Bùi Diễm nghiêng đầu nhìn nàng, cười nói: “ngươi thực sự không nhận ra nữ đồng đó đã cố tình biểu diễn thất bại dụ ngươi ra tay tương cứu sao?”
Giang Từ đỏ mặt, lẩm bẩm nói: "Nàng ta hành động như thật, ta làm sao nhìn ra được?" Nàng dựa vào góc giường, nhìn thấy trong mắt Bùi Diễm tràn đầy giễu cợt , không phục nói: "Tướng gia nếu sớm nhìn ra tại sao vẫn để ta bị thương?"
Bùi Diễm không trả lời, một lúc sau cười nhẹ nói: “ Xem ngươi lần sau còn dám quản nhiều chuyện, đóng vai người tốt”.
Giang Từ suy nghĩ một chút, ngọt ngào cười nói: "Lần sau nếu như xảy ra chuyện tương tự, ta đương nhiên vẫn muốn quản"
"Ồ?!
" Bùi Diễm nhìn nàng với vẻ thích thú.
Giang Từ thả lỏng thân thể một chút rồi nói: "Tướng gia, dù sao trên đời không phải lúc nào cũng có sát thủ. Nếu không phải ta dính dáng đến Tướng gia, chỉ sợ cả đời này ta cũng sẽ không bao giờ gặp phải loại người như vậy. Nếu thật sự là một nữ đồng mười bảy mười tám tuổi bị bắt nạt như vậy, ta nhất định sẽ quản”.
"Vậy sao?"
"Tướng gia, ngài là người phú quý, đã quen nhìn thấy cảnh giết chóc máu me, nên ngài xem ai cũng là thích khách, xem chuyện gì cũng là một âm mưu kế hiểm.
, thường xuyên đề phòng người khác ám toán ngài. Nhưng dân thường bách tính chúng ta, chỉ muốn sống những ngày bình thường , sẽ không có nhiều khúc mắc như vậy đâu.
" Giang Từ ôm đầu gối ngồi ở góc giường nhẹ nhàng nói,
.
"Ngươi thật sự là ngu muội không thông minh, chỉ sợ mất đi cái mạng nhỏ bé này, cũng không biết hối cải.
"
Bùi Diễm tỏ vẻ không đồng tình: "Ngươi có lòng tốt, nhưng Tiêu Vô Hà sẽ không đối tốt với ngươi đâu.
" .
"
Giang Từ kinh ngạc: "Tướng gia là nói là Tiêu, Tiêu Vô Hà phái người làm sao?"
Bùi Diễm quay lại nhìn nàng: "Ngươi có lúc thông minh, có lúc lại ngốc nghếch như vậy! Ngoài hắn ra còn có ai đến lấy mạng nhỏ của ngươi?!
"
Giang Từ nhìn hoa lan hồ điệp thêu trên chăn gấm trước mặt, ngơ ngác không nói nên lời. Thực sự là Vệ Chiêu phái người ám sát mình sao? Nhưng hắn đã sớm cùng chính mình đạt thành thỏa thuận,
lại mấy lần tha mạng cho mình, hiển nhiên là muốn dẫn Bùi Diễm đi lạc đường, sao có thể phái người đến giết mình lần nữa? Nếu không phải Vệ Chiêu, mình cũng không đắc tội người khác, huống chi là sát thủ giang hồ, là ai muốn cái mạng nhỏ của mình?
Bùi Diễm Nhìn thấy Giang Từ sửng sốt , vươn tay dùng ngón tay gõ nhẹ vào trán nàng, Giang Từ giật mình tỉnh lại, ôm trán đau đớn trừng mắt nhìn nói: " Tướng gia, ngài tuy có võ công cao cường cũng không cần lúc nào cũng ức hiếp một tiểu nha đầu như ta, ta đánh không nổi ngài, nhưng mà thỏ tức giận thì sẽ cắn người đấy.
”
Bùi Diễm cười ha ha: "Ta Có ức hiếp ngươi,
ngươi tính xem, ta tổng cộng đã cứu ngươi bao nhiêu lần rồi?"
Giang Từ cúi đầu không đáp, cua lông mặc dù đáng ghét, nhưng quả thật hắn đã cứu mạng nhỏ của mình mấy lần, nếu không có hắn,
chỉ sợ mình đã sớm đi đời nhà ma rồi, cố gắng nịnh nọt Diêm Vương. Trước đây ở Trường Phong sơn trang bị hắn đánh trọng thương, lúc đó chỉ có thể oán Vệ Chiêu, nhưng cũng không thể trách hắn, mặc dù sau đó hắn cho mình uống thuốc độc, nhưng bây giờ xem ra hắn cũng nguyện ý giải độc cho mình. nếu tính như vậy, cũng không tính là hắn ức hiếp mình quá đáng...
Trong đầu nàng đang suy nghĩ lung tung, nhưng vết thương trên cánh tay lại cảm thấy đau âm ỉ, nàng không khỏi cau mày, vuốt ve vết thương khẽ rên rỉ.
Bùi Diễm liếc nhìn cô: " Thật không có tiền đồ! vết thương nhỏ như thế này thôi mà lại kêu thế này.
"
Giang Từ khẽ kêu: “Ta thấy rất đau, khẽ kêu cũng không được sao? Ta không cần ra vẻ là một tướng gia làm gì cũng phải diễn kịch cho người khác xem, cũng không sợ người khác cười nhạo ta, ta muốn kêu thì kêu. Nếu ngài không thích nghe thì đừng ngủ ở đây đi chỗ khác là được rồi.
" (Chương 38: https://youtu.
be/DUndiOAi0VY )
Bùi Diễm từ từ nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Đi ngủ đi. Ngày mai lại đi một ngày nữa mới có thể trở lại Trường Phong sơn trang. Ta sẽ đưa ngươi đến Suối Bảo Thanh chữa trị vết thương của ngươi.
"