Trường Phong Sơn Trang ở ngoại thành phía tây Nam An Phủ,
lưng dựa vào núi Bảo Lâm, là một nơi phong cảnh cực đẹp, suối Thạch Tú trong vắt. Giang Từ lúc trước xem võ lâm đại hội ở Trường Phong Sơn Trang là đi men theo chân núi Bảo Lâm ở phía nam mà đến, vẫn chưa đi qua đường phía bắc. Đến lúc hoàng hôn, đoàn người cũng tới Trường Phong Sơn Trang, sau khi dùng xong cơm chiều, Bùi Diễm lệnh quản gia Sầm Ngũ ở chính viện đưa tất cả người hầu ra, mang theo Giang Từ xuyên qua vườn sau của chính viện, dọc theo một đường đá xanh lên chân núi phía Bắc núi Bảo Lâm.
Lúc này bóng đêm thâm trầm, trăng lưỡi liềm ẩn sau mây đen, đường đi lên núi một mảnh đen như mực. Bùi Diễm thành thạo ung dung đi tới, Giang Từ lại không thể thấy rõ mọi vật. Quanh mình hàn khí dày đặc, rừng rậm bên trong còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của loài chim không biết tên, Tiếng nước chảy truyền đến, không có một chút mát mẻ của mùa hè, ngược lại thêm bầu không khí âm u, nàng không khỏi có chút sợ hãi, đi nhanh mấy bước, nắm lấy ống tay áo Bùi Diễm.
Bùi Diễm nghiêng đầu nhìn nhìn nàng, cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng gạt tay nàng xuống, đi nhanh hướng về phía trước. Giang Từ oán hận rủa thầm vài câu, mắt thấy hắn càng ngày càng xa, trong lòng dần dần có chút hồi hộp.
Đang lúc hoảng loạn, Bùi Diễm lại quay lại, túm lấy tay trái của nàng, dùng lực mạnh kéo nàng bước lên núi. Cổ tay Giang Từ đau nhức, cắn môi dưới, theo sát Bùi Diễm, không dám dừng chân lại.
Hai người leo lên phía bắc sườn núi, Bùi Diễm kéo Giang Từ đi vòng quanh núi, Giang Từ chợt thấy trên mặt ấm áp,
cơn gió từ phía trước tới dường như ấm hơn vài phần. Đi thêm một lát, trước mắt thấy một vách tường bằng đá bên trái, trên bức tường đá có hơn mười cái lỗ nhỏ,
có gắn đèn, phía bên phải hai người là sơn cốc, âm u tĩnh mịch.
Bùi Diễm buông Giang Từ ra, đưa nàng men theo con đường đá mà đi, lại qua hai lần rẽ nữa, Giang Từ không khỏi kêu lên"Oa" kinh thán. Chỉ thấy phía trước trên bức tường đá trước mặt, một dòng nước trong veo bỗng nhiên phun ra, nước suối như sôi sục mãnh liệt, tràn đầy khí nóng, hẳn là suối nước nóng. Nước suối rót vào hồ nước bên dưới bức tường đá sương mù trắng xóa bốc lên trên hồ nước đá kia, Đèn trường Minh gắn lên trên bức tường đá cạnh hồ, mông lung mờ mịt, giống như tiên cảnh.
Giang Từ tán thưởng đi về phía trước, đưa tay vào trong hồ nước đá, hai mắt mở to: “Thật là thoải mái.
”
Bùi Diễm khoanh tay đi đến bên cạnh, mỉm cười nói : “Nơi này là nơi lúc trước ta luyện công, cũng là mật địa của Trường Phong Sơn Trang, ngươi vẫn là người ngoài đầu tiên được đến đây.
”
Giang Từ lấy tay nhẹ nhàng té suối, cười nói : “Vì sao muốn đến nơi đây luyện công?”
“ Nước suối Bảo Thanh, tốt cho gân cốt người, ta từ hai tuổi trở lên đã vào nơi này dùng nước suối tẩy gân luyện cốt,
, năm tuổi luyện kiếm, bảy tuổi luyện chân khí thành công, tất cả đều là luyện tập ở đây. Có vài năm, ta một mình ở trong ngôi nhà tranh cạnh hồ chưa từng xuống núi. Bùi Diễm vừa nói vừa cởi áo ngoài.
Tay sờ vào thấy nước suối ấm áp, Giang Từ cúi đầu nhìn ánh đèn mờ ảo dưới mặt nước, lại bỗng nhiên nhớ tới những lời Bùi Diễm say rượu ở bên hồ sen đêm thọ yến tướng phủ, nhất thời không nói gì. Sau một lúc lâu nhẹ giọng nói : “Hóa ra muốn luyện được võ công cao như ngài, phải chịu khổ nhiều như vậy, nếu là ta biết sớm thì sẽ không luyện.
”
Bùi Diễm hơi dừng lại động tác trong tay, quay lại gần cười nhạo nói : “ Nếu ta cũng lười biếng giống như ngươi, chỉ sợ đến xương cũng không còn”.
Giang Từ chỉ cúi đầu nhìn mặt nước, hừ nhẹ một tiếng : “Ta xem ngài nếu là người không có võ công, có lẽ có thể sống được lâu chút, hiện tại làm Tướng gia vất vả như vậy, thật sự là ngủ cũng ngủ không yên, ăn cũng ăn không ngon, lúc nào cũng lo lắng có người hành thích ngài, như vậy có gì thú vị? !
”
“Tiểu nha đầu hiểu cái gì, ngươi nếu sinh ra ở Trường Phong Sơn Trang, thì bắt buộc phải luyện công như vậy.
”
“Cho nên ta thấy người của Trường Phong sơn trang các ngài, đều rất đáng thương. Giang Từ cười nói : “Tướng gia ngài thì không cần phải nói, lấy ngay An Trừng mà nói đi, quản một nhóm người Trường Phong Vệ, cứ lúc nào cũng đi theo Tướng gia chạy tới chạy lui, đều đã ở độ tuổi hai mươi rồi, vẫn chưa thành gia …”
Bùi Diễm cười to : “ tiểu nha đầu ngươi, rảnh rỗi còn tâm tư lo nghĩ thay An Trừng.
”
Nói xong tung người lên, nhảy vào trong nước.
Tiếng “ ào ào” vang lên, nước bắn tứ tung, Giang Từ kêu lên một tiếng, vội vàng tránh đi. Lau đi giọt nước trên mặt, mới thấy Bùi Diễm đang cởi trần đứng trong nước, nàng không hiểu gì hoảng hốt, xoay người bỏ chạy.
Bùi Diễm vỗ mạnh tay phải lên mặt nước mặt, màu trắng bọt nước mang theo sức gió đánh trúng Giang Từ, Giang Từ " y da" quỳ xuống bên bờ suối, nàng không dám quay đầu nhìn về phía Bùi Diễm, chỉ đành cúi đầu tức giận nói : “Ngài đường đường là Tướng gia, sao lại không biết xấu hổ như vậy!
”
Bùi Diễm chuyển qua bên người Giang Từ, leo lên bờ hồ, nhàn nhã nói : “ Đây là nhà của ta, ta ở trong nhà mình cởi y phục, sao lại là không biết xấu hổ? Xuống dưới cùng ngâm đi.
”
Giang Từ tức giận nói : “Đánh chết ta cũng không xuống.
”
Nàng hơi choáng váng vì hơi nóng tỏa ra từ hồ bơi.
, từ từ ngồi trên mặt đất, vẫn không dám ngẩng đầu, gắt gao nhắm chặt hai mắt.
Bùi Diễm nghiêng đầu nhìn, khẽ cười một tiếng, xoay người, dựa vào mép hồ, quay lưng về phía Giang Từ, hít một hơi dài, ngâm toàn bộ thân mình vào trong nước.
Giang Từ nghe được động tĩnh phía sau, biết Bùi Diễm đã chìm vào trong nước, liền muốn đứng lên, nhưng chỗ lúc trước bị bọt nước bắn vào lại đau nhức vô lực, lại không có cách nào đứng lên được. Nàng không dễ gì dựa vào cánh tay trái di chuyển vào trong nước, lại bỗng nhiên nhớ tới Bùi Diễm ở trong nước một lúc lâu không có động tĩnh gì, liền dừng lại.
Lại đợi một lúc, vẫn chưa thấy tiếng Bùi Diễm ngoi lên trên mặt nước. Giang Từ không khỏi có chút hoảng hốt. Nàng cũng biết người có nội lực cao giống như Bùi Diễm có thể nín thở rất lâu trong nước, nhưng công phu có thể nhịn được một lúc lâu như vậy, có chút làm người khác khó có thể tin được. Phía trên sơn cốc, chim chóc hót líu lo, tiếng gió lạnh lẽo, Giang Từ dần dần thấy sợ hãi, cuối cùng nhịn không được xoay người bò lại chỗ lúc trước Bùi Diễm chìm vào nước.
Mặt hồ hơi nước lượn lờ, trắng xóa một mảnh, không nhìn thấy rõ tình hình dưới nước, Giang Từ nhẹ giọng gọi : “Tướng gia!
”. Không thấy đáp lại. Nàng lại cao giọng: “ Tướng gia!
” . Tiếng vang từ trong núi vọng lại, nàng tim đập nhanh hơn, do dự hết lần này đến lần khác, cắn chặt răng, nhảy vào trong nước.
Nàng nhất thời kinh hoảng, quên mất mình đã bị điểm huyệt ở chân, sau khi xuống nước. chân không cử động , Hai tay cố kéo lên vài lần, nhưng vẫn không ngừng chìm xuống đáy nước. Mơ hồ bị uống mấy ngụm nước, trong lòng kêu mạng ta xong rồi, chợt thấy bên eo bị một đôi tay ôm lấy, thân mình lại từ từ nổi lên, miệng mũi chảy ra đầy nước, ho dữ dội dưới phun ra vài ngụm nước.
Bùi Diễm vỗ sau lưng Giang Từ cười to nói : “Đây chính là ngươi tự mình xuống nước, không trách ta được.
”
Giang Từ nằm sấp bên cạnh mép hồ, tiếp tục nôn nước suối từ trong họng ra, chỉ cảm thấy cay mũi khó chịu, lại thấy bị như bị sỉ nhục một cách ghê gớm, im lặng khóc.
Bùi Diễm dừng cười, chỉ vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, Giang Từ cảm thấy một cỗ chân khí dần dần đi vào xuyên qua các huyệt đạo trên lưng, ngực cảm thoải mái, huyệt đạo ở chân cũng được giải. Nàng đột nhiên xoay người, hất tay Bùi Diễm, nhìn chằm chằm Bùi Diễm, lạnh lùng nói : “Tướng gia, ở trong mắt ngài, ta chỉ là một người để ngài bắt nạt, để ngài sỉ nhục một nha đầu sơn dã như ta, mạng của ta không tính là gì, nhưng ở trong mắt ta, ngài tuy đường đường là Tướng gia, so với nha đầu sơn dã như ta cũng không tốt hơn là bao nhiêu, ngài thực là đáng thương, đáng buồn lại thật đáng xấu hổ!
Nụ cười trên mặt Bùi Diễm cứng đờ, một lát sau lùi lại phía sau hai bước, tựa vào bờ suối nhàn nhã nói : “Ngươi nói đi, ta có gì đáng thương, có gì đáng buồn, lại có gì đáng xấu hổ? Ngươi nếu như nói có lý, ta về sau không ức hiếp ngươi nữa.
”
Giang Từ cởi chiếc áo ngoài đẫm nước của mình ra vắt nước trên vạt áo, vắt khô tóc, bình tĩnh nhìn Bùi Diễm : “Ngài trước từng nói, Ngài vì một mục tiêu hư vô sống uổng hai mươi mấy năm, kết quả là lại phát hiện mục tiêu đó là giả, chẳng phải đáng thương sao ?Ngài sống khổ sở như vậy, trước mặt người khác thì vinh quang, sau lưng lại phải trả giá cho những cái trước đó, miệng đầy lời nói dối, lòng tràn đầy toan tính, chẳng phải thật đáng buồn? Ngài đả thương ta, còn giam ta ở bên trong tướng phủ, lại ép ta uống thuốc độc, hiện tại ta có ý tốt, vào nước cứu ngài, ngài lại trêu đùa ta, đúng là không biết xấu hổ?”
Bùi Diễm cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu chăm chú nhìn Giang Từ, nằm ngửa trên mặt nước, từ từ nói : “Ta nói ngươi ngốc chính là ngốc, mọi chuyện chỉ nhìn bên ngoài.
”
Giang Từ ngẩng đầu lên : “Chẳng lẽ ta nói sai sao?”
Bùi Diễm cười, nhắm hai mắt lại, giọng nói giống như nổi trên mặt nước : “Đầu tiên, ta tuy rằng vì một cái mục tiêu hư vô sống hai mươi mấy năm, nhưng ít ra có mục tiêu, để ta có động lực sống sót, hiện tại tuy rằng phát hiện mục tiêu là giả, nhưng ta lập tức xác định mục tiêu mới, ta cũng không đáng thương.
”
“Thứ hai, ở trong mắt ngươi, ta dường như sống rất khổ sở, nhưng bản thân ta không nghĩa như thế. Luyện công mặc dù khổ, nhưng lại có hứng thú vô cùng, đặc biệt khi ngươi đánh bại từng đối thủ một, khi ngươi tung hoành thiên hạ không có đối thủ, loại khoái cảm này, người lười biếng như ngươi vĩnh viễn đều không có cách nào hiểu được. Lại nói, ta võ công cao, địa vị cao, liền có thể bảo vệ người thân, nuôi sống thủ hạ của ta, còn có thể chỉ huy thiên quân vạn mã, đánh lui quân đội Hoàn Quốc, gián tiếp bảo hộ ngàn vạn bách tính. Năm đó, nếu võ công ta kém một chút, mềm lòng một chút, Tân quân sớm bị Hoàn Quốc đánh chiếm, bọn họ một khi tiến về phía nam, đánh thẳng một mạch, đánh bại Triều ta, chỉ sợ ngươi ở Đặng Gia Trại cũng không có thời gian sống yên bình, cho nên ta cũng không đáng buồn.
”
Giang Từ ngây dại lắng nghe, chậm rãi buông mái tóc dài trong tay ra, cúi đầu nhìn mặt nước, nhẹ giọng nói : “Vậy ngươi vì sao luôn khi dễ ta, ta cũng không phải hạ nhân của ngươi, lại không đắc tội ngươi.
”
Bùi Diễm mở mắt ra liếc Giang Từ một chút, lại nhắm hai mắt, thân mình chậm rãi trôi sang một bên, ẩn mình vào trong làn sương trắng. Giang Từ cảm thấy khó hiểu, sau làn sương mù truyền đến giọng nói của Bùi Diễm : “Nước suối Bảo Thanh, có tác dụng trị thương rất hiệu quả, miệng vết thương của ngươi, nếu ngâm nước suối ở đây một canh giờ, nhất định có thể khép lại, cũng không cần lại cả ngày cau mày kêu đau.
”
Giang Từ cẩn thận suy nghĩ những lời hắn nói, thật lâu sau, thấp giọng lẩm bẩm : “Có chuyện muốn nói cứ việc nói thẳng, sao phải vòng vo làm gì, ta đâu phải con giun trong bụng ngài sao mà biết được ngài như vậy là tốt cho ta”.
Nàng chậm rãi di chuyển ra phía tây của hồ, chuyển qua chỗ tảng đá lớn, kéo cao ống tay áo ở cánh tay phải lên, nghiêng người ngâm mình trong nước.
Hơi nước dày đặc, Bùi Diễm tựa đầu chìm vào trong nước, một lát sau lại trồi lên mặt nước, sau vài lần bơi tới phía đông hồ nước, lặng lẽ lên bờ, nằm ở hòn đá lớn, nhìn bầu trời tối đen phía trên, hơi mỉm cười.
Suối nước nóng thoải mái tận xương cốt, Giang Từ thấy lỗ chân lông toàn thân dần dần mở ra, cơ xương thông suốt, chân khí trong cơ thể dường như bất tận, lúc trước miệng vết thương luôn luôn đau đớn có chút ngứa, cảm nhận cơn đau dần biến mất, trong lòng không khỏi thầm khen sự thần kỳ của nước suối Bảo Thanh. Trong mơ màng, nàng tựa vào tảng đá ngủ gật, Dường như mơ một giấc mơ, trong mơ, sư phụ nhìn nàng mỉm cười, còn nhẹ vỗ về trán của nàng, giúp nàng nhẹ nhàng vén những sợi tóc bay loạn lên.
Tiếng chim hót truyền đến, Giang Từ đột nhiên bừng tỉnh, cảm giác trước mắt sáng sủa, quay đầu nhìn lại, thấy Bùi Diễm quần áo chỉnh tề, ngồi bên cạnh hồ, phía trước hắn có một đống lửa, ánh lửa bập bùng.
Có một cành cây lớn bên cạnh đống lửa. làm giá treo áo ngoài mà nàng đã cởi trước đó.
Thấy Bùi Diễm cười mà như không cười nhìn mình, Giang Từ đỏ bừng mặt, vội vàng chìm vào trong nước, Bùi Diễm cười to nói : “Ngươi cũng không có gì hay để bản tướng nhìn đâu, mau lên đây đi, đủ thời gian rồi, cứ ngâm thêm cẩn thận da nhăn nheo giống như lão thái bà.
”
Giang Từ không biết hắn nói thật hay là giả, chỉ đành từ từ trèo lên, bộ đồ dính vào người, nàng ngượng ngùng khó chịu giận giữ nói : “ Ngài quay người đi.
”
Bùi Diễm cười, dùng nhánh cây lấy áo ngoài đưa đến cho Giang Từ nhẹ nhàng ném lên người Giang Từ, Giang từ đưa ta ra đỡ lấy, khoác lên người rồi chậm rãi đi đến đống lửa ngồi xuống.
Bùi Diễm nhìn nàng, thấy mặt nàng đỏ bừng, khuôn mặt so với hoa hải đường hoa còn kiều diễm hơn vài phần, sửng sốt một lát, cúi đầu bới bới đống lửa, khẽ cười nói : “ Thế nào? Miệng vết thương đỡ hơn nhiều chưa??”.
Giang Từ nhẹ "Ờ" một tiếng, cúi đầu không nói.
Bùi Diễm tặc lưỡi lắc lắc đầu : “Xem ra người tốt này thật sự không thể làm, ngươi không biết tốt xấu, ta vẫn nên quay trở lại làm ác nhân, tiếp tục bắt nạt ngươi là được.
”
Giang Từ ngẩng đầu, vội vàng nói: “Ta biết là ngài có ý tốt, đa tạ ngài.
”
Bùi Diễm cho thêm nhánh cây để lửa cháy to thêm chút, nói : “Ngươi cảm tạ ta thế nào? Nói nghe xem”.
Hai gò má Giang Từ càng đỏ, thu người lại, lẩm bẩm nói : “Lúc trước là ta trách lầm ngài, nói ngài đáng thương thật đáng buồn đáng xấu hổ, ngài, ngài đừng để trong lòng.
”
Bùi Diễm đột nhiên nhặt cành cây đang cháy lên, Ít bụi lửa đỏ bay về phía Giang Từ, Giang Từ theo bản năng lùi phía sau, tai nghe được Bùi Diễm cười nói : “Ta không những đáng thương, đáng buồn, còn một điểm nữa còn đáng xấu hổ vì hay ức hiếp người khác”.
Giang Từ tránh những bụi lửa đỏ, ngồi thẳng thân mình, ngọt ngào cười : “Tướng gia thích ức hiếp người khác, vì sao không đi bắt nạt Hà gia muội, hoặc Dương gia tiểu thư kia? Trước mặt các nàng thì bộ mặt nghiêm trang, nhân mô cẩu dạng. ( Bên ngoài hình dáng con người bên trong phẩm chất kém)”.
Bùi Diễm đột nhiên ngồi bên cạnh người Giang Từ, thân thể ngã vào người nàng, trong miệng cười nói : “ Vậy ta bây giờ dùng ngươi luyện tập kỹ năng ức hiiếp người, quay lại sẽ đi ức hiếp bọn họ.
”
Giang Từ lăn lộn một vòng, lại vẫn bị Bùi Diễm ôm nửa người,
tim nàng đập dữ dội, trợn to hai mắt nhìn nụ cười của Bùi Diễm gần trong gang tấc, vội nói : “Tướng, tướng gia, cái kia, ta …”