Bầu trời tối đen như mực, có mấy ngôi sao lạnh lẽo như ẩn như hiện, sương mù lượn lờ xung quanh, như mộng như ảo. Giang Từ thấy Bùi Diễm dần dần cúi thấp đầu xuống, nụ cười hắn trêu ghẹo trên mặt hắn như nhạt đi vài phần, nhưng ánh mắt chuyên chú mà mạnh mẽ, còn mang theo vài phần mê loạn, làm trong lòng nàng rung động một hồi. Hơi thở ấm áp tới gần, lại làm nàng có chút mơ hồ, theo bản năng quay đầu đi, đôi môi ẩm ướt của Bùi Diễm áp lên hai má nàng.
Thời gian dường như dừng lại trong giây lát, Giang Từ mở to hai mắt, trái tim đập cực nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, giống như đang bóp nghẹt lấy nàng, không có cách nào chấp nhận, chiếc áo ẩm ướt dính chặt vào người càng làm thấy bị áp bức rõ ràng, cuối cùng nhịn không được ho khan mấy tiếng.
Thân thể Bùi Diễm run lên, ngẩng đầu lên, mỉm cười có chút cứng ngắc, trong nháy mắt, thấy Giang Từ lăn người ra, nằm trên đất thở hổn hển cười to nói : “Nhìn ngươi bị dọa thành bộ dạng như vậy!
Sao thế, sợ ta thật sự ức hiếp ngươi à? Yên tâm đi, nha đầu sơn dã như ngươi, có tặng cho Tướng gia ta khi dễ, ta còn không để vào mắt !
”
Giang Từ ho khan, thấy ngực khó chịu, vươn tay ra không ngừng vỗ ngực, rồi nắm chặt bộ đồ ướt sũng của mình.
Tiếng cười Bùi Diễm dần dừng lại, hít sâu vài hơi, đứng dậy, thấy bộ dạng Giang Từ như vậy, hừ nhẹ một tiếng : “ Thật là nha đầu không có tiền đồ! Tướng gia ta mệt rồi, muốn vào nhà tranh ngủ một giấc.
” Nói xong xoay người đi về phía ngọn đồi trên vách đá vào ngôi nhà tranh, đi được mấy bước quay đầu nói: “Tướng gia ta muốn đi ngủ, không thích có người quấy rầy, ngươi ngoan ngoãn ở đây, đừng có nhát gan sợ hãi, đến quấy rầy ta”. Nói xong đi vào trong bóng tối.
Thật lâu sau, Giang Từ mới ngừng thở dốc, thấy tim đập không như lúc sợ hãi nữa, chậm rãi ngồi dậy, dùng sức vỗ vỗ hai gò má nóng hổi của mình, lẩm bẩm nói : “vẫn ức hiếp ta, tính gì là anh hùng hảo hán, một ngày nào đó, ta cũng sẽ ức hiếp lại ngươi, ngươi cứ chờ coi!
”
Nàng vừa trải qua sợ hãi, tức giận trào dâng, đột nhiên cởi quần áo ướt trên người, treo bên cạnh đống lửa, ra sức đá đá đống lửa, ngẩng đầu hướng căn nhà tranh hét to : “Cua lông chết tiệt, ngươi bỉ ổi vô liêm sỉ, một ngày nào đó, Giang Từ ta sẽ làm cho ngươi vĩnh viễn không thể trở mình!
”
Trong căn nhà tranh, Bùi Diễm ngồi trên ghế trúc, chậm rãi vươn tay phải, vuốt ve môi mình, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Giang Từ đem xiêm y bị ướt từng cái một hong khô,
cẩn thận mặc lại y phục, ngây ngốc ngồi bên cạnh đống lửa, nhìn sương mù lượn lờ trên mặt nước, thật lâu sau, trong lòng không hiểu sao lại đau xót, vùi đầu lên đầu gối.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên rồi dừng lại ở bên nàng, nàng yên lặng quay người sang chỗ khác.
Bùi Diễm cúi đầu nhìn bóng lưng Giang Từ, lạnh lùng nói : “Đứng lên! Ngươi chẳng lẽ muốn trong này ngây ngốc cả đêm sao?”
Giang Từ hừ lạnh một tiếng, cũng không đứng dậy.
Bùi Diễm đột nhiên cúi người, túm cổ tay trái của nàng, kéo nàng đứng lên, bước đi về hướng lúc trước. Giang Từ cố thoát ra, lại bị hắn kéo loạng choạng mà đi, tức giận nói : “Ta cũng không phải nô tài của ngài, ngài không cần quản ta!
”
Bùi Diễm cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói : “Ngươi muốn ngây ngốc ở trong này cũng có thể, đến lúc đó có mãnh hổ hoặc là sói hoang đến ăn hiếp ngươi, ngươi cũng chớ có trách ta!
”
Giang Từ cả kinh, trên tay mất lực, Bùi Diễm lại đang dùng lực kéo nàng, nàng nhất mất lực rồi đột nhiên lao về phía trước,
ngay lúc sắp ngã xuống đất, lại bị Bùi Diễm túm cổ tay kéo lên. Xoay một vòng, khiến nàng có chút choáng váng, không khỏi vươn tay xoa trán.
Bùi Diễm nới lỏng tay, nhìn chằm chằm Giang Từ một lát, xoay người đi nhanh xuống núi. Giang Từ nhớ tới lời hắn nói, có chút sợ hãi, do dự một lát, bước nhanh đuổi theo, lại không dám cách hắn quá gần, dùng khinh công, gấp gáp đi theo phía sau hắn cách ba bốn bước.
”
Bùi Diễm khoanh tay nhàn nhã bước đi, nghe tiếng bước chân phía sau , lắc lắc đầu, khóe miệng dần nở nụ cười.
Một đêm này, Giang Từ không thể ngủ yên, ở trên giường lăn qua lộn lại. Cho đến bình minh, nghe được gian ngoài Bùi Diễm đã tỉnh dậy, nghe được trong sân tiếng "Vèo vèo" vang lên, biết hắn đang luyện kiếm, không nhịn được xuống giường thay y phục, đẩy cửa sổ ra, nhìn ra ngoài.
Lúc này Bùi Diễm mặc quần áo bó sát, bóng trắng mảnh khảnh vòng quanh trong sân, trường kiếm trong tay nhanh như tia chớp, chuyển động như ánh sáng, phun trào như vầng dương vừa ló, lại giống như tiếng sấm, như rồng ngâm không dứt. Giờ khắc này, sương đều dường như đột nhiên đông lại, chỉ có đầy trời kiếm khí tràn ngập bầu trời.
Giang Từ cho dù bất mãn đối với cua lông, cũng không khỏi cúi đầu tán thưởng một tiếng. động tác trong tay Bùi Diễm dừng lại, xoay người dùng chân phải đạp lên phía trước cây đại thụ, thân hình ở trên không trung như cá chép khí thế đầy mạnh mẽ, trong chớp mắt thanh kiếm dài trong tay bay ra, Trong chớp mắt, Ánh sáng lạnh lẽo như sao băng cái chớp mắt, hướng về phía Giang Từ.
Giang Từ giật mình , "A" kêu một tiếng,
theo bản năng, gắt gao nhắm hai mắt lại, lại nghe một tiếng "Cạch", âm thanh "vù vù" vẫn không ngừng vang lên. Thật lâu sau, chậm rãi mở mắt, chỉ thấy trường kiếm cắm vào phía trước song cửa sổ, vẫn run rẩy.
Bùi Diễm đi tới cửa sổ, rút trường kiếm ra, Giang Từ khuôn mặt có phần tái nhợt của Giang Từ, ngữ khí mang theo vài phần khinh miệt cùng khinh thường : “Ngươi quả nhiên nhát gan, nha đầu không có tiền đồ!
”
Giang Từ lạnh lùng nhìn hắn, lạnh lùng nói : “Tướng gia là có tiền đồ, ngày ngày đến doạ tiểu nha đầu không có tiền đồ như ta!
” Nói xong đột nhiên xoay người, đóng sầm cửa sổ lại.
Bùi Diễm hạ nghiêm lệnh, chính viện không có việc gì thì người hầu không được vào, cũng không để người nào hầu hạ hắn, chỉ là giờ Thìn mỗi ngày, người hầu sẽ mang thức ăn tươi mới qua cửa góc phía tây của chính viện. nhiệm vụ một ngày ba bữa cơm đều đặt lên vai Giang Từ.
Giang Từ bực tức nửa ngày, lại suy nghĩ lại, biết mình càng bực tức, cua lông càng đắc ý, nên không để ý đến hắn nữa sẽ tốt hơn. Trên mặt nàng lại hiện lên nụ cười thoải mái, Trong phòng bếp ở một góc chính viện khẽ ngâm nga một bài hát, nấu mấy món ngon miệng, tất nhiên là ăn no bụng mình trước, rồi mới mang vào nhà chính.
Bùi Diễm hai ngày nay đều ở trong đông các, xem tài liệu mật mà An Trừng đúng giờ đưa tới , cũng để cho Giang Từ đem đồ ăn dọn xong ở trên bàn, rồi bước ra, một người yên lặng ngồi trước bàn ăn cơm. Giang Từ đứng ở xa, hai người nói chuyện rất ít, ngẫu nhiên ánh mắt chạm nhau, Giang Từ liền hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi.
Hôm nay sau khi dùng xong bữa trưa, Bùi Diễm đang nằm trên ghế dài chợp mắt một chút, An Trừng bước vào, cúi người đi tới phía trước Bùi Diễm thấp giọng nói : “Tướng gia, Hận thiên đường có hồi âm.
”
Bùi Diễm cũng không mở mắt, nhẹ giọng nói : “Nói.
”
‘Tổng cộng dùng một vạn lượng bạc, mua một câu nói của Tả Đường Chủ. Hắn nói : bỏ tiền ra mua mạng của Giang cô nương, nắm trong tay mạng sống của hàng vạn người.
”
Bùi Diễm chậm rãi ngồi dậy, nhìn thẳng An Trừng, chậm rãi nói : “Xem ra là hắn không thể nghi ngờ.
”
“ Vâng! Tướng gia! Diêu Định Bang dung mạo tuấn mỹ, thân thủ cao cường, xưa nay được Bạc Công ưu ái. Hắn từ ngày tướng phủ thọ yến không đến, cho đến nay cũng không thấy lộ diện, năm đó ở Thành Quận mượn danh nghĩa cùng Hoàn Quốc tác chiến, hắn dung túng thủ hạ cướp sạch của cải mấy Châu Huyện, thương vong hơn vạn người, sau này nếu không phải Bạc Công thay hắn áp chế việc này, chỉ sợ tội khó thoát. Tất cả các manh mối đều cho thấy hắn có khả năng chính là Tinh Nguyệt Giáo Chủ.
”
Bùi Diễm bưng tách trà đặt cạnh ghế dài chậm rãi uống, sắc mặt có chút ngưng trọng, trầm ngâm nói : “Nếu như thật sự là Diêu Định Bang, thật có chút rắc rối”.
An Trừng chắp tay nói : “Cũng không biết Bạc Công có biết thân phận thật của hắn không.
”
Bùi Diễm lạnh lùng cười nói: “ Bạc Công cho dù biết, chỉ sợ cũng thuận tay đẩy thuyền. Hắn luôn muốn tây bắc dấy lên chiến sự, ở giữa mưu lợi bất chính.
”
“Nếu như Bạc Công biết chân tướng sự thật, chúng ta muốn động Diêu Định Bang, có chút phiền phức.
”
Bùi Diễm đứng dậy, chắp tay đi đi lại lại quanh phòng, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn ra sân. ánh nắng mùa đông nhẹ nhàng chiếu khắp sân, Giang Từ đang ngồi dưới gốc cây ngân hạnh, cúi đầu bóc hạt dưa, nàng bóc xong một hạt liền đem hạt tung lên không trung, sau đó ngửa đầu há miệng đón lấy, nếu như bắt được, liền vui vẻ ra mặt, nếu như không bắt được, cũng sẽ mừng rỡ ngửa tới ngửa lui.
An Trừng thấy Bùi Diễm lúc lâu không nói gì, không khỏi nhẹ giọng gọi : “Tướng gia!
”
Bùi Diễm đột nhiên quay đầu, "ờ" một tiếng, đi tới ghế ngồi xuống, nghĩ một lát, nói : “Lần này tuyển cử võ lâm minh chủ, tướng lĩnh trong quân Bạc Công tham gia nhiều nhất, chỉ sợ Diêu Định Bang thừa cơ hội gây sóng gió. Nếu như người của hắn đoạt được chức minh chủ, khống chế các võ lâm, đệ tử phía tây bắc, đông tây tấn công, Trường Phong Kỵ sẽ nguy hiểm. Hôm nay trở đi, nhân sĩ các phái sẽ dần đến đông đủ, ngươi truyền lệnh xuống, chú ý những kẻ khả nghi,
bất cứ đầu mối nào cũng không được bỏ qua”.
“ Vâng, tướng gia.
”
“ Động tĩnh của Hà Thanh Linh, ngươi cũng theo sát, đến lúc đó chúng ta giúp nàng ta một tay”.
“Vâng, nàng ta cũng không nhàn rỗi, xem ra là theo kế hoạch của chúng ta hành sự.
”
Bùi Diễm cười nói : “Muội muội này, làm việc đúng là hợp ý ta.
” Hắn nghiêng đầu nhìn Giang Từ đang cười tươi như hoa ngồi dưới gốc cây trong sân, nụ cười có chút ngưng lại, sau một lúc lâu nói : “Ngươi lui xuống trước đi, cứ theo kế hoạch làm việc.
”
Giang Từ ngồi dưới tàng cây bóc hạt dưa, thấy An Trừng đi ra, khẽ hừ một tiếng, cúi đầu lẩm bẩm nói : “Chủ tớ hai người, đều không phải là người tốt, lại không biết đang tính kế ai!
”
Nàng ngẩng đầu ném hạt dưa lên không trung, đang định ngửa đầu bắt lấy, trước mắt đột ngột xuất hiện khuôn mặt Bùi Diễm, nàng cả kinh, hạt dưa rơi vào mắt nàng, nàng vội vàng lắc đầu, chớp mắt mấy lần. Bùi Diễm cười to : “Ngươi ăn cũng vui quá đi, đến mắt cũng muốn góp vui.
”
Giang Từ dụi mắt, tức giận : “ Ăn ngon có gì không tốt? So với ngươi luôn ức hiếp người, tính kế người khác, tốt hơn gấp trăm lần!
”
Bùi Diễm ngồi xuống bên cạnh nàng, đoạt hạt dưa bóc vỏ trong tay nàng, Giang Từ trừng mắt nhìn hắn, đứng lên, lặng lẽ bước đi.
Bùi Diễm đột nhiên đưa tay phải ra, kéo Giang từ lại,
Giang Từ không đề phòng, ngã về phía sau, đầu đập mạnh vào thân cây ngân hạnh, "A" một tiếng, lại nhanh chóng bò lên, như cũ đi vào trong phòng.
Bùi Diễm ném hạt dưa trong tay đi, lại túm lấy Giang Từ, Giang Từ té ngã, lại lần nữa bò lên, Bùi Diễm sắc mặt lạnh lùng, lại túm mấy lần, tóc Giang Từ rối tung, vẫn như cũ ngã xuống đất, lại im lặng đứng lên.
Động tác trong tay Bùi Diễm hơi dừng lại, Giang Từ loạng choạng vài bước, chạy vào trong phòng, "ầm" đóng sầm cửa lại.
Ánh nắng mùa đông chiếu lên mặt Bùi Diễm khiến ánh mắt của hắn có chút lấp lánh. Thật lâu sau, hắn đứng dậy, đi tới trước cửa phòng phía tây, nghe ngóng một lúc, khẽ cười nói : “Tiểu nha đầu lần này lại không khóc.
”
Hắn đưa tay lên cánh cửa, dùng lục đẩy cửa mà vào, chỉ thấy trên giường lộ ra chiếc chăn cao cao, không thấy chút động tĩnh nào. Hắn ngồi xuống bên giường , vỗ vỗ cái chăn, trong chăn người cũng không động đậy, chờ một lúc, hắn lại vỗ vỗ, nhưng Giang Từ vẫn không động đậy. Bùi Diễm thả lỏng cơ thể, nằm về phía sau, áp vào người Giang Từ, nhàn nhã nói : “An Trừng nói ở phía sau núi phát hiện con lợn rừng lớn, ta phải đi thả lỏng gân cốt.
”
Giang Từ hơi hơi động đậy, Bùi Diễm đứng dậy bước ra ngoài. Vừa bước đến sân, Giang Từ đuổi tới, Bùi Diễm cười đắc ý, trên mặt Giang Từ ửng đỏ, nhưng vẫn đi phía sau hắn.
Giang Từ đi theo Bùi Diễm ở phía sau núi đi một vòng, không thấy vết tích của lợn rừng, chỉ bắt được hai con gà rừng, không khỏi có chút thất vọng, nhìn thấy trời sắp tối, hờn giận nói : “An Trừng gạt người, làm gì có lợn rừng!
”
Bùi Diễm đưa nàng đi xuống núi, nói : “Bởi vì con lợn rừng biết có cái so với nó còn ăn ngon hơn nó,
bị doạ trốn đi rồi.
”
Giang Từ một tay cầm gà rừng,
nhìn xung quanh, cười nói : “ Cũng là không tính là chuyến đi uổng phí, tướng gia, buổi tối ta làm gà ăn mày cho ngài ăn, được không ?”
“Được”. Bùi Diễm cười nói : “Nhưng đừng nướng đất.
”
Giang Từ nuốt nuốt nước miếng, do dự một lúc, nói : “Tướng gia, cái kia, gà ăn mày phải có rượu, mới đủ vị.
”
Bùi Diễm ho nhẹ một tiếng : “Vậy ta cho người mang rượu vào.
”
Giang Từ mừng rỡ, lao tới qua mặt Bùi Diễm rồi chạy nhanh xuống núi. Trong mây chiều, mai tóc đen như thác nước của nàng bồng bềnh trong gió, bước chân Bùi Diễm dần dần chậm lại.
Khi màn đêm buông xuống, Bùi Diễm ngửi thấy mùi thơm nồng đậm, buông mật báo trong tay, từ trong phòng đi ra. Thấy dưới gốc cây ngoài sân, chiếc bàn được bày sẵn, Ánh lửa từ chậu than chiếu lên khuôn mặt như hoa đào của Giang Từ, nàng đang cúi đầu gỡ bùn trên con gà được đặt trên chậu than , mang dây gai đặt lên trên bàn, lại giẫm chân lấy tay sờ vành tai do bị bỏng ngón tay.
Bùi Diễm bước đến bên cạnh nàng, kéo tay nàng xuống nhìn, lắc lắc đầu : “Ngươi nếu như học võ công tốt chút,
làm gì bị bỏng như thế này!
” ( truyện dịch bởi Thuy201)
Hắn xoay người lấy rượu trên bàn, đổ một chút vào lòng bàn tay, kéo tay Giang Từ, dùng rượu xoa nhẹ, Giang Từ khẽ nhăn mặt, hít một hơi lạnh. Bùi Diễm gõ đỉnh đầu nàng : “Ngươi có thể có tiền đồ một chút hay không?”
Giang Từ rút hai tay ra, cầm lấy một con dao nhỏ, từ từ bóc hết lớp bùn bên ngoài con gà ra, lại đem thịt gà xé thành từng miếng nhỏ. Bùi Diễm bóc thịt gà đưa vào trong miệng, nhai kĩ, mắt híp lại, nhìn Giang Từ, ngửa đầu uống một ngụm rượu.
Giang Từ cắt một miếng thịt gà, Bùi Diễm liền ăn một miếng, rồi lại nữa, mắt thấy nửa con gà bị Bùi Diễm nhanh chóng ăn vào bụng, Giang Từ tức giận ném con dao trong tay lên bàn, cầm nửa con gà còn lại chạy vào trong phòng. Bùi Diễm ném xương gà trong tay vào đùi phải Giang Từ, Giang Từ loạng choạng, gà nướng rơi ra khỏi tay, Cánh tay bùi Diễm như đang mò trăng dưới biển, bắt lấy gà nướng, tay trái ôm lấy eo Giang Từ, ôm nàng vào lòng.
Giang Từ chưa kịp phản ứng, Chân phải Bùi Diễm đạp lên bàn, bình rượu trên bàn chợt bay lên không trung, Bùi Diễm ôm nàng đồng thời nhảy lên, Giang Từ cảm thấy tiếng gió thổi “vù vù” , nháy mắt đã ngồi lên cành cây ngân hạnh, vừa ngồi
xuống, bình rượu từ trên cao cũng rơi xuống,
, Bùi Diễm giơ tay nhẹ nhàng bắt lấy, đưa cho Giang Từ.
Giang Từ mỉm cười nhận lấy bình rượu, cùng Bùi Diễm ngồi cạnh bên nhau ở trên cây, nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, uống một ngụm rượu, khẽ thở dài một tiếng.
Bùi Diễm xé thịt gà, đưa cho Giang Từ, thấy nàng không nhận, dùng sức nhét vào miệng nàng. Cười nói : “Còn nhỏ tuổi như vậy, than thở cái gì? !
”
Giang Từ nhai thịt gà trong miệng , mơ hồ nói : “Ta rất lâu rồi không uống rượu, ăn gà ăn mày, có chút nhớ sư thúc.
”
“ Nhớ đến sư thúc người làm cái gì?” Bùi Diễm lại xé thịt gà cho vào trong miệng mình, lại lấy bình rượu trong tay Giang Từ ngửa đầu uống một ngụm.
“Là sư thúc dạy ta làm món gà ăn mày này, trù nghệ của ta, đều là học từ thúc ấy, cũng không biết khi nào mới có thể rời khỏi hang sói của ngài, trở lại Đặng Gia Trại, nhận tội với sư thúc. Giang Từ thấp giọng nói.
Bùi Diễm nhẹ ho một tiếng, thấy An Trừng bước vào, liền đem gà nướng cùng bầu rượu nhét vào trong lòng Giang Từ lạnh lùng nói : “Đừng uống say, nếu có sói hoang đến ăn ngươi, ta cũng mặc kệ.
”
An Trừng nói nhỏ bên tai Bùi Diễm, sắc mặt Bùi Diễm khẽ thay đổi, đưa An Trừng vội vàng ra khỏi cổng viện, không bao lâu, từ phía nam bay tới tiếng người ồn ào.
Giang Từ chăm chú lắng nghe, nghe không rõ lắm, biết mình không ra ngoài viện được, chỉ đành ngồi trên trên cây, ăn gà nướng, uống rượu, vô thức uống cạn bình rượu, nên có cảm giác say.
Gió đêm đầu đông, mang theo vài phần lạnh lẽo. Giang Từ dựa vào thân cây, trước mắt dần mông lung, nàng cảm thấy những ngôi sao đang lấp lóe. Nàng đột nhiên ném bình rượu, nhìn bình rượu rơi vào bên trong chậu than dưới cây, nhìn lửa cháy to hơn chút, cười nghiêng ngả: “ Cua lông chết tiệt, sớm muộn gì ta cũng ta thiêu cháy hang sói của ngươi!
”
Nàng say rượu có chút choáng váng, lại vừa cười ngặt nghẽo, ngồi không vững, thân thể trượt xuống, ngã nhào xuống dưới cành cây, vội vàng lấy chân giẫm lên thân cây, thân hình mượn lực xoay vài vòng trên không trung quay về mấy vòng, đáp xuống mặt đất.
Vừa đứng vững, chợt nghe phía sau bức tường cao gần ngọn núi phía bắc viện có tiếng động, truyền đến tiếng kêu "Meo meo".
Giang Từ trong lòng căng thẳng, gượng gạo nhấc hai chân có chút hơi mềm nhũn vì say rượu lên, chậm rãi đi đến bức tường đối diện, kêu vài tiếng "Meo meo" ,
có tiếng gió vang lên, eo bị siết chặt, đã bị một sợi dây thừng quấn lấy, thân mình bay ra khỏi tường cao.
Gió lạnh thổi qua bên tai, đầu Giang Từ có chút choáng váng hoa mắt, rơi vào trong lòng một người, nhìn đôi mắt sáng ngời lấp lánh như ngọc, Giang Từ cười hì hì nói : “Ngươi cuối cùng cũng đã đến, ta còn cho rằng ngươi chỉ là con mèo không biết xấu hổ sợ cua lông kia không dám lộ diện!
”
Vệ Chiêu cười tà mị, ôm nàng lao đi như bóng ma ra phía sau núi, đi quanh núi một lúc, nhảy lên cây đại thụ, đang muốn đem Giang Từ đặt lên cành cây, lại bị nàng vội vã nắm lấy vạt áo ngực, mùi rượu xộc lên làm hắn nhíu mày, liền đem tay nàng kéo ra.
Bị Vệ Chiêu ôm như vậy chạy trong gió đêm, Giang Từ càng thêm say, trước mắt lúc là khuôn mặt Vệ Chiêu tuấn mỹ vô song, lúc lại là khuôn mặt đáng ghét của Bùi Diễm , nàng ngày càng mơ hồ, nhìn chằm chằm Vệ Chiêu một lúc, thân mình mềm nhũn, dựa vào đầu vai hắn, lẩm bẩm nói : “Ngươi, tại sao luôn ăn hiếp ta?”