Vệ Chiêu sửng sốt, Giang Từ lại ợ lên toàn mùi rượu, Vệ Chiêu sắc mặt đầy ghét bỏ, vỗ hai má nàng: “Ngươi tỉnh lại đi! Ta vất vả lắm mới dụ được Bùi Diễm cùng ám vệ của hắn rời đi, chúng ta không có nhiều thời gian để nói chuyện đâu!
”
Giang Từ mông lung chỉ thấy Bùi Diễm ức hiếp mình, đột ngột hất tay hắn ra, tức giận nói : “Ta nói rồi, ngươi không cần lại ức hiếp ta, cùng lắm thì ta không cần cái mạng nhỏ này, chúng ta đường ai nấy đi !
”
Vệ Chiêu trong mắt có chút tức giận, chậm rãi giơ tay lên. Giang Từ lại ôm lấy hắn, dựa vào ngực hắn thấp giọng nói : “Ta thừa nhận, ta ham ăn, lại ham chơi, cũng không có bản lĩnh gì, ngươi cũng không cần xem thường ta như vậy, cứ như vậy ức hiếp ta. Kỳ thực, chúng ta là kẻ tám lạng người nửa cân, không ai được khinh thường ai!
”
Nàng gắt gao nắm vạt áo trước ngực hắn, lẩm bẩm nói : “Ta tuy ham ăn, nhưng cho tới bây giờ không ăn không của ngươi, các đại thẩm, tẩu tử ở Đặng Gia Trại nếu đưa cho ta món gì ngon, ta cũng sẽ làm chút việc cho mọi người, ta ở tướng phủ ngươi lâu như vậy, ngươi chẳng phải cũng ăn qua cơm ta nấu sao?”
“Ta tuy lười biếng, nên ta vẫn làm việc ta phải làm, ta còn làm cùng mọi người. Sau khi dì Nhu qua đời, sư tỷ nửa năm đều không vui, ta vì tỷ ấy giặt y phục nửa năm, nấu cơm nửa năm, còn ca hát cho tỷ ấy nghe, buổi tối, ta sẽ ngủ cùng tỷ ấy, chờ tỷ ấy ngủ rồi ta mới ngủ.
”
“Ngươi nói ta ngốc, nói ta ham chơi, không có bản lĩnh, ta một nha đầu sơn dã, ngươi muốn ta có bản lĩnh lớn làm cái gì? Ta lại không muốn giết người, lại không cần công danh lợi lộc, lại càng không nghĩ tới vinh hoa phú quý, ta chỉ muốn trở lại Đặng Gia Trại, trở lại ngôi nhà nhỏ của ta, một tiểu nha đầu ở nơi đó, mỗi ngày nuôi thỏ nhỏ, cho mấy con dê nhỏ ăn, này cũng có gì sai sao? Ngươi dựa vào cái gì xem thường ta, dựa vào cái gì ức hiếp ta?”
Vệ Chiêu dần dần hạ tay xuống, cúi đầu nhìn Giang Từ, cau mày, lại vỗ vỗ hai má nàng : “Thời gian không còn nhiều, ngươi mau tỉnh lại đi!
”
Giang Từ lại đột nhiên nghẹn ngào, khóc nói : “Ngươi đường đường là Tướng gia, chỉ biết ức hiếp tiểu nha đầu ta, ta xem, ngươi so với con mèo không biết xấu hổ Tiêu Vô Hà còn không bằng”.
Vệ Chiêu sửng sốt một lát, khóe miệng có chút tươi cười, ghé sát vào bên tai Giang Từ nhẹ giọng nói : ‘ Thế sao? vậy ngươi nói xem, vì sao không bằng mèo không biết xấu hổ Tiêu Vô Hà ?”
Giang Từ giơ giơ tay lên : ‘ Luận dung mạo, ngươi không bằng hắn, luận nhân phẩm, cũng không phải người tốt, tự nhiên không cần so sánh. Nhưng hắn có một điểm, tốt hơn ngươi nhiều!
”
“Ngươi nói xem, điểm nào?”
“Lời hắn nói ra đều chân thật! Hắn xấu xa là xấu xa, không cần che giấu. Không giống ngươi, nhân mô cẩu dạng (bề ngoài hình dáng con người, bên trong phẩm chất thấp kém), bề ngoài ra vẻ đứng đắn, làm bộ vì nước vì dân, trên thực tế hôm nay tính kế này, ngày mai đề phòng cái kia. Phía trước bộ mặt khác, sau lưng lại một bộ khác, trước mặt mấy đại tiểu thư kia thì trịnh trọng hết mức, còn trước mặt tiểu nha đầu ta động thủ động chân, ngươi nói xem, ngươi tính gì là nam tử hán đại trượng phu!
”
Giang Từ càng nói càng tức giận, ngữ điệu càng cao : “Ta võ công không bằng ngươi, nhưng không thể để ngươi ức hiếp, ngươi nếu lại dám ức hiếp ta, ta liền…”
Vệ Chiêu khẽ vỗ hai gò má Giang Từ, từ từ nói : “Ngươi liền thế nào? Nói ta nghe xem.
”
Giang Từ đột nhiên nghiêng đầu, ra sức cắn ngón tay Vệ Chiêu, Vệ Chiêu nhanh chóng rút tay, vẫn bị nàng cắn chảy một chút máu, hắn tức giận hừ một tiếng, túm tóc Giang Từ, đem đầu nàng đập vào thân cây”.
Giang Từ vốn là say rượu rối tinh rối mù, thấy nghẹn ở ngực, vô cùng khó chịu, bị đụng vào, nhất thời kinh hoảng, thế mạnh như nước, gà ăn xin lúc trước ăn liền phun hết lên người Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu vô cùng tức giận, muốn đẩy Giang Từ xuống dưới gốc cây, vừa mới ấn vào hai vai nàng, lại chậm rãi thu tay về. Hắn ngừng thở, cởi áo bào bị bẩn ra, lại điểm huyệt Giang Từ, lại đặt nàng giữa cành cây, hắn như u linh trong đêm tối từ trên ngọn cây hạ xuống.
Giang Từ thấy choáng váng, mơ hồ cảm thấy người nọ quay trở lại bên cạnh, một cỗ chân khí từ sau lưng truyền vào, khiến cho nàng lại nôn một lần nữa, cho đến dạ dày trống rỗng, toàn thân vô lực, mới dần dần tỉnh hơn chút.
Nàng mờ mịt ngẩng đầu, lúc này vầng trăng lưỡi liềm hiện ra, nàng mới từ từ nhìn rõ người trước mặt cười cười : “Ngươi cũng đến ức hiếp ta sao?”
Vệ Chiêu lạnh lùng nói : “Ngươi này tiểu nha đầu, ta không có hứng thú ức hiếp ngươi!
” Nói xong giơ lên túi nước trong tay, hắt vào mặt Giang Từ, đầu Giang Từ đầy nước .
nước lạnh thấu xương, nàng lại nôn hết rượu trong dạ dày, dần dần tỉnh táo, dựa vào thân cây, lúc lâu thấp giọng nói : “Ta đợi ngươi rất lâu rồi”.
Vệ Chiêu đặt túi nước xuống, ánh mắt lạnh băng như hai thanh hàn kiếm : “Nói xem có nhận ra ta là ai hay không ?”
Giang Từ run run, nhẹ giọng nói : “Tinh Nguyệt Giáo Chủ, Tiêu Vô Hà, chỉ huy sứ Quang Minh Ti, Vệ Chiêu Vệ Đại Nhân.
”
“Có nhớ lần trước ta muốn ngươi nhận ai là Tinh Nguyệt Giáo Chủ ?”
“ Nhớ được, Diêu Định Bang”. Giang Từ ngẩng đầu : “Hắn sắp xuất hiện sao?”
Vệ Chiêu nhẹ nhàng gật đầu :” Ngươi nghe đây, thời điểm tuyển cử tân minh chủ ở võ lâm đại hội, hắn sẽ xuất hiện. Hắn dung mạo tuấn mỹ, chiều cao gần như ta, trên trán có vết bớt nhỏ giống như hoa mai, rất rõ ràng, ngươi nhìn một lần sẽ nhận ra được. Đợi hắn nói mấy câu, ngươi liền giả bộ chấn kinh, lặng lẽ nói cho Bùi Diễm, nói hắn chính người trên cây hôm đó.
”
Giang Từ xê dịch thân mình : “Xem ra ngươi đã sắp xếp tốt, để Bùi Diễm hoài nghi hắn.
”
Mắt phượng của Vệ Chiêu hơi nhướng lên, ngón tay trỏ chậm rãi lướt qua hai má Giang Từ : “Đương nhiên bố trí tốt nhưng cũng cảm ơn vì lòng tốt của ngươi, giả làm người tốt”.
Giang Từ cả kinh, giống như chân tướng gần ngay trước mắt, nhưng lại ngăn cách bởi tầng sương mù dày đặc”. Thấy nàng mặt nghi hoặc, Vệ Chiêu cười có chút đắc ý : “ Có thể nói cho ngươi biết, Hai tên thích khách làm "Xiếc ảo thuật" ngày ấy, là ta tìm đến. Đương nhiên, ta chẳng muốn lấy tính mạng của ngươi, chỉ là cho bọn họ giả ám sát ngươi, sau đó cố ý để lại manh mối.
”
Giang Từ dần dần hiểu ra : “Manh mối kia, nhất định là chỉ hướng Diêu Định Bang.
”
Nhớ tới ngày ấy mạo hiểm, nàng khỏi vuốt cánh tay.
“Ngươi quả không ngốc”. Vệ Chiêu cười ha ha : “Ta vốn cũng không muốn để họ làm ngươi bị thương, là Bùi Diễm tàn nhẫn, cố ý làm cho ngươi bị thương.
”
Giang Từ sắc mặt dàn tái nhợt, cắn môi dưới, nhìn Vệ Chiêu. Vệ Chiêu cười lạnh nói : “ Ngươi thật đúng là thiếu suy nghĩ, Bùi Diễm nếu như thực sự nhìn ra có gì đó không ổn, muốn bảo vệ ngươi, với thân thủ của hắn làm sao có thể để cho người khác làm ngươi bị thương ? Hắn là cố ý để ngươi bị thương, làm cho ngươi một mực theo hắn, không có ý định bỏ chạy nữa.
”
Giang Từ mơ màng nhìn Trường Phong Sơn Trang dưới chân núi, nhìn đèn hoa đăng trong viện, thật lâu sau, nở nụ cười.
Vệ Chiêu cũng quay đầu nhìn Trường Phong Sơn Trang, lại quay đầu nhìn Giang Từ, đặt tay phải lên cổ họng nàng, lạnh lùng nói :” Ngươi phải nhớ kỹ, nếu như không có thuốc giải, trong vòng nửa năm, lưng ngươi sẽ còng xuống, da như da gà, trong hình dáng của người già, và đương nhiên sau đó đau khổ chờ chết, ngươi cũng đừng có làm hỏng đại kế của ta, còn có một việc nữa, hai ngày tới không được lại uống rượu nói lung tung, nhớ kỹ chưa?’
Hắn dùng lực ngón tay, nâng cằm Giang Từ lên, tỉ mỉ nhìn nàng một lúc, chậc chậc lắc đầu : “ Bùi Diễm làm sao có thể có hứng thú động tay động chân với một tiểu nha đầu như ngươi, đúng là có chút thú vị!
”
Giang Từ đang định nói chuyện, bị cánh tay phải hắn ôm lấy, đáp xuống ngọn cây, tiếng gió theo bên tai thổi qua, không lâu sau, liền trở lại tường phía bắc .
Vệ Chiêu nghe ngóng động tĩnh xung quanh, khẽ mỉm cười : “Bùi Diễm à Bùi Diễm, ván cờ này, xem chúng ta ai là người cười cuối cùng!
” Nói xong hắn tay phải vận lực ném Giang Từ đi, Giang Từ vội vàng dùng khí vặn lưng, tự nhảy qua bức tường, nhẹ nhàng đáp xuống trong viện. ( truyện dịch bởi thuy201)
Nàng mặc dù đã nôn ra hết, lại bị dội nước lạnh, dần dần thanh tỉnh, nhưng vẫn có chút choáng váng, chậm rãi đi đến dưới cây, ngây ngốc mà ngồi, cũng không biết ngồi bao lâu, có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Bùi Diễm đi vào trong viện.
Bùi Diễm chắp tay đi tới bên cạnh Giang Từ, nhìn bình rượu trong chậu than, ngửi mùi rượu trên người Giang Từ lắc lắc đầu : “Ngươi bản lĩnh khác không có, bản lĩnh uống rượu lại không tồi”.
Giang Từ đột nhiên đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo như tuyết, nhìn thẳng Bùi Diễm, chậm rãi nói : “ Tướng gia, hi vọng ngài nói giữ lời, sau khi ta giúp ngài nhận người, ngài phải đưa cho ta thuốc giải, thả ta rời đi, từ đó chúng ta, quan trường giang hồ, vĩnh viễn không gặp lại!
”.
Nói xong xoay đi vào phòng.
Bùi Diễm sắc mặt bình tĩnh, nhìn theo bóng lưng Giang Từ biến mất ở phía sau cửa, hai tay chắp phía sau,
mười ngón tay từ từ bóp chặt tạo tiếng vang.
Mùng mười tháng mười một, là ngày hoàng đạo, mọi việc đều tốt.
Mấy ngày nay thời tiết âm u, gió cũng không mạnh, trước Trường Phong Sơn Trang như cũ dựng lên sân khấu, chuẩn bị chỗ ngồi, đệ tử các môn phái và nhân sĩ giang hồ trong trang ngoài trang lần lượt đến xem chỗ ngồi chật kín, mọi người vẻ mặt hưng phấn, hăng hái, chờ xem sự kiện trọng đại hiếm có hàng trăm năm của giới võ lâm Hoa Triều.
Giang Từ dậy từ sớm, thay y phục của người hầu, vẽ lông mày dày lên, trên mặt bôi một lớp phấn màu tro, theo sát ở phía sau Bùi Diễm đang lo chu toàn cho các tân khách trong trang, cảnh tượng náo nhiệt ồn ào làm nàng nhớ lại đại hội võ lâm ba tháng trước, chỉ là trước đây xem náo nhiệt chỉ là vì muốn biết, giờ phút này lại khác.
Nàng tập trung quan sát từng vị võ lâm nhân sĩ, cũng không thấy ai trên trán có vết bớt hoa mai, nghĩ đến lời của Vệ Chiêu, hắn sẽ nghĩ cách để người đó xuất hiện đúng lúc, nên sau khi ổn định suy nghĩ, theo Bùi Diễm bước lên sân khấu, đứng ở phía sau hắn.
Trên trời mây rất dầy, nhìn như sắp có một trận mưa giông đang kéo đến, nhưng Trường Phong Sơn Trang hướng bắc nam, gió bắc thổi không mạnh lắm, chỉ có mây tụ lại thành đống cảm giác như bị đè nén.
Đầu giờ thìn, Tiếng cồng chiêng vang lên trên sân khấu, Hàng ngàn người đều im lặng.
Tuệ Luật đại sư của Thiếu Lâm mặc áo cà sa màu vàng, vững bước tới trước sân khấu, khẽ câu chào Phật giáo, trầm giọng nói : “ Các môn phái võ lâm chúng ta hôm nay tề tụ về Trường Phong Sơn Trang, được Bùi trang chủ thịnh tình khoản đãi, các vị đồng đạo nể mặt giá lâm, đây là sự kiện lớn trong võ lâm, hi vọng các vị đồng đạo tâm ý thiện lành, cạnh tranh công bằng, tuân thủ quy tắc, để bầu ra được minh chủ võ lâm xứng đáng.
Vừa dứt lời, dưới sân khấu đã có vài khách thét lên : “Cụ thể quy tắc như thế nào, đại sư mau mau công bố đi.
”
Tuệ Luật nhẹ tụng câu"A di đà phật", một vị tăng nhân mang qua một khay thẻ tre đưa tới Tuệ Luật nói : “Căn cứ vào quy định lần trước, mỗi đại môn phái đề cử một vị ứng tuyển, thông qua ba vòng cạnh tranh, đức hạnh, trí tuệ, võ nghệ, người chiến thắng sẽ là võ lâm minh chủ tiếp theo. Hiện tại các ứng cử viên đã định, tổng cộng mười sáu người, mười sáu người này thông qua hai vòng đức hạnh cùng trí tuệ, do tám vị tiền bối võ lâm tiến hành đánh giá, mỗi một vòng sẽ loại ra bốn người theo thành tích,
tám người còn lại sẽ chia thành hai nhóm, sau khi rút thăm tiến hành vòng tỷ thí tiếp theo, người chiến thắng sẽ tiếp tục bốc thăm, người cuối cùng chiến thắng là võ lâm minh chủ tiếp theo”.
Dưới sân khấu tiếng "Ong ong" bàn luận, mười sáu người lên sân khấu đứng phía sau Tuệ Luật đại sư.
Quần hùng lần lượt nhìn lên, trong mười sáu người, có chưởng môn hoặc giáo chủ các môn phái, cũng có một số trưởng đệ tử các môn phái, còn có các các phó tướng hay đại tướng nhậm chức trong quân của các môn phái, phái Thiếu Lâm chọn ra đệ tử tục gia Tống Hoằng Thu giữ chức đại tướng trong quân, ở cuối hàng ngũ, có một nữ kiếm khách, đứng xa hơn những người còn lại, phong tư nhàn nhã, thần vận thanh tú, da trắng như ngọc, mát lạnh như băng, đúng là giang hồ đệ nhất mỹ nhân "Thanh sơn hàn kiếm" Giản Oánh.
Tuệ Luật đang định lần lượt công bố tên các thí sinh, đột nhiên có người lên tiếng nói: “ Khoan đã, ta có ý kiến!
”
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nho sĩ trung niên từ đám đông ra, đi được tới trước sân khấu hướng Tuệ Luật chào : “Tuệ luật đại sư!
”
Tuệ luật nhận ra được người này là "Hà Tây thiết phiến" Viên Bình, ở vùng Hà Tây danh tiếng rất tốt, cũng nổi tiếng trong võ lâm, cùng Cao thị nhất tộc có quan hệ thân mật, đắc tội không được. Vội đáp lễ : “Viên đại hiệp có ý kiến gì, xin mời nói thẳng.
”
Viên Bình mỉm cười : “Dám hỏi đại sư cùng các vị chưởng môn, gần trăm năm nay, võ lâm minh chủ có ảnh hưởng như thế nào, nhận sứ mệnh gì ?
Tuệ Luật sắc mặt không thay đổi, nói : “Hơn trăm năm nay, võ lâm minh chủ, lãnh tụ quần hùng, điều đình phân tranh các môn phái, giải quyết khác biệt giữa chính tà, đỉnh kiếm kiêm cố, cân bằng lực lượng triều dã, vì võ lâm đồng đạo mưu cầu phúc lợi tối đa.
”
"Hà Tây thiết phiến" Viên Bình gật gật đầu : “Ta đây cả gan hỏi lại đại sư, Triều ta hơn trăm năm nay, nhiều lần đảm nhiệm võ lâm minh chủ có phải nhất định phải hài hoà các môn phái ở trong quân cùng đệ tử nhậm chức trong triều , cũng giúp triều đình dập tắt chiến hỏa, thủ cương vệ quốc, đẫm máu sa trường?”
Tuệ Luật chậm rãi nói : “Đúng vậy!
” . Trong lòng thất kinh, lại có chút cười lạnh, trên đài dưới đài hơn nghìn người, chỉ sợ không ai biết, này chỉ là hào quang mà võ lâm minh chủ đặt trên mặt bàn, nếu như thực nói lên nhiệm vụ cùng chỗ tốt của võ lâm minh chủ, sợ là ai cũng đều hiểu rõ, nhưng ai cũng sẽ không thể nói rõ lựa chọn của mình .
Từ xưa đến nay, cùng văn phú võ. Hoa Triều lại là dùng võ lập quốc, hơn trăm năm nay trong quân võ tướng phần lớn xuất phát từ các đại môn phái, võ lâm thế lực ở trong triều cùng trong quân rắc rối phức tạp, do đó cũng để các võ lâm môn phái ở các nơi thế lực mạnh mẽ, thậm chí châu phủ đại quan thấy các chưởng môn nhân cũng chỉ có thể hành lễ. Lấy Thiếu Lâm làm ví dụ, điền sản núi rừng nhiều vô số kể, các tục gia đệ tử khắp nơi trong thiên hạ, chỉ cần là người Thiếu Lâm xuống núi làm việc, quan lại bình thường cũng không dễ dàng đắc tội.
Lập triều tới nay, luôn luôn là Bùi thị lấy thân phận trung lập chấp chưởng chức minh chủ, cũng cân bằng quan hệ với triều dã. Bùi Diễm từ chức, tương đương đem một mê hoặc cực lớn đặt trước mặt, ai có thể được bầu làm chức minh chủ này, ai có thể danh chính ngôn thuận chỉ huy các môn phái, cũng có thể tranh thủ lợi ích tối đa cho môn phái. Về phần bảo vệ nước, bình ổn chiến hỏa, kia càng là con đường vơ vét của cải một cách nhất cách, chỉ là làm như thế nào vơ vét của cải, ai đều sẽ không khoe ra. Cho nên Thiếu Lâm lần này phái ra người tranh cử võ lâm minh chủ là tục gia đại đệ tử, đại tướng quân Tây Bắc Tống Hồng Thu.
Tuệ Luật sắc mặt âm trầm bất định, Viên Bình cười lạnh, giơ thiết phiến trong tay, lần lượt chỉ từng người trên sân khấu: “Hiện tại trên sân khấu là người được đề cử, có tăng có ni (có tăng sư, ni cô), có đạo có cô, cũng có nữ tử tuổi trẻ, xin hỏi đại sư, nếu như những người này được làm võ lâm minh chủ, lại như thế nào có thể phối hợp tốt cùng đại tướng trong quân cùng đại quan trong triều? Lại như thế nào có thể đích thân lên chiến trường, đẫm máu sa trường, thủ cương vệ quốc?”
Tuệ luật sửng sốt, chưa kịp lên tiếng, dưới sân khấu giọng một nữ tử phẫn nộ vang lên: “Viên đại hiệp quá mức vô lễ, dám xem thường nữ tử chúng ta!
” Mọi người quay đầu, chỉ thấy một nữ tử áo xanh chậm rãi tiến lên, anh khí bừng bừng, phẫn nộ nhìn Viên Bình, đa số mọi người đều nhận ra được nàng, đúng là đệ tử phái Thanh Sơn, Hồng Châu tiểu quận chúa "Tuyên viễn phủ" Hà Thanh Lin