Viên Bình cũng không tức giận, thản nhiên nói : “Thì ra là quận chúa nương nương!
”
lông mày lá liễu của Hà Thanh Linh dựng thẳng : “Viên đại hiệp, ta kính ngài là tiền bối, ngài không nên ép người quá đáng! Ta hiện tại không phải quận chúa nương nương gì đó, mà là đệ tử môn hạ phái Thanh Sơn Hà Thanh Linh!
”
Viên Bình khoanh tay nhìn trời : “ Vậy thì làm sao? Ngươi vẫn là nữ tử, đệ tử phái Thanh Sơn tất cả đều là nữ tử, các ngươi chẳng lẽ có thể tòng quân vào triều sao? Chẳng lẽ có thể làm được giống như võ lâm minh chủ trước đây, cân bằng triều dã, khi có chiến hỏa xảy ra, có thể thân chinh ra sa trường giết địch, dẫn dắt binh sĩ được sao?!
”
“Vì sao không thể?” Hà Thanh Linh thẳng bước đến gần Viên Bình : “ Nam nhi các ngươi có thể làm, nữ tử chúng ta cũng có thể! Triều ta từ trước đến nay cũng không phải không có tiền lệ nữ tướng lên sa trường, Viên đại hiệp chẳng lẽ đã quên rồi, Khi khai Triều là Thánh Võ Đức Mẫn Hoàng Hậu, không phải đã từng tự mình huyết chiến Thừa Văn Quan, liên tục đoạt sáu thành sao?”
Viên Bình mỉm cười nói : “ Thánh Võ Đức Mẫn Hoàng Hậu oai hùng, tất nhiên mọi người người đều biết, nhưng đó là chuyện mới đầu lập quốc, tình thế không giống. Gần trăm năm nay Hoa Triều ta chưa có nữ tử nhập quân giết địch, hiện tại chủ yếu địch thủ lại là Hoàn Quốc, người Hoàn Quốc luôn luôn xem nữ tử như rơm rạ, nếu Hoa Triều lại để nữ tử nhậm chức võ lâm minh chủ, lên chiến trường chỉ huy thiên quân vạn mã, chẳng phải là để Hoàn Quốc chê cười nam tử Hoa Triều chúng ta vô năng, ảnh hưởng đến quân tâm sĩ khí?”
Trên sân khấu một trong số người được đề cử đáp : “Viên đại hiệp nói có lý! Những tướng lĩnh ở tiền tuyến vào sinh ra tử, gian nan khó khăn, làm sao nữ tử các ngươi có thể tưởng tượng được, càng đừng nói đến chỉ huy chúng ta! Tiểu nha đầu nhanh lui ra, không cần phí lời, chậm trễ thời gian của mọi người!
”
Hà Thanh Linh nhìn phía người kia, nhận ra hắn là Sử Tu Võ chưởng môn phái Chiêu Sơn, một mãnh tướng dưới trướng của Bạc Công, lại cùng huynh trưởng mình… "Tuyên xa hầu" Hà Chấn Văn bất hòa, huynh trưởng năm đó ở Tân quận tác chiến, chính là bị hắn đâm sau lưng một đao, suýt nữa binh bại bỏ mình, nếu không phải Bùi Diễm ca ca dẫn Trường Phong Kỵ kịp thời đuổi tới, chỉ sợ hiện tại bản thân đã nhà tan cửa nát.
Nàng tức giận trong lòng, nhảy lên sân khấu, căm tức Sử Tu Võ : “Sử tướng quân như thế nhìn không nổi nữ tử chúng ta, vậy chúng ta liền dùng đao kiếm nói chuyện, so cao thấp, người thắng mới có tư cách tiếp tục đứng trên sân khấu này !
”
Hà Thanh Linh vừa dứt lời, dưới sân khấu nhất thời cười vang, Sử Tu Võ càng cười đến vô cùng đắc ý. Hà Thanh Linh có chút không hiểu, bên tai nghe được dưới sân khấu truyền đến từng đợt ô ngôn uế ngữ, như là "Cao thấp trên dưới" nhiều lời linh tinh, khóe mắt thoáng nhìn thấy Bùi Diễm ngồi trên ghế lớn cũng mỉm cười, không khỏi thẹn quá thành giận, rút ra trường kiếm, lại nghe tiếng sư phụ nghiêm khắc truyền đến: “Thanh Linh! không được phá đám!
”
Hà Thanh Linh dậm chân phải : “Sư phụ!
”
Trình Bích Lan chưởng môn phái Thanh Sơn sắc mặt lạnh lùng. nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại có chút khó xử. Hà Thanh Linh tuy rằng làm việc có chút lỗ mãng, lại vì bảo vệ lợi ích cho bổn môn. Nếu như đúng như Viên Bình nói, tăng ni đạo cô, nữ tử không thể phối hợp với trong triều, quan hệ trong quân nữ tử các môn phái càng khó , nếu vậy thì đệ tử Giản Oánh sao có thể tham gia tuyển minh chủ, hơn nữa tình hình này đi xuống, Địa vị phái Thanh Sơn trong võ lâm địa vị cũng xem như thụt sâu vạn trượng, nhưng Viên Bình đưa ra lý do, lại làm cho người ta có chút không thể phản bác, trước mắt cũng chỉ có thể để tử Hà Thanh Linh náo loạn, xem có thể chặn miệng Viên Bình hay không.
Nghĩ tới đây. Nàng thản nhiên nói : “Thanh Linh, nơi này là võ lâm đại hội, mọi sự đều có chưởng môn các môn phái, các đại danh túc, đại quan triều đình làm chủ quyết định, ngươi mau lui ra đi, chớ có giở tính quận chúa.
”
Hà Thanh Linh bận tâm nhất trong lời người khác cho rằng nàng ngang ngược" vì thân phận quận chúa, lời này lại nói ra từ miệng sư phụ nàng, cũng làm nàng tức giận bất bình, không khỏi chỉ vào Sử Tu Võ quay sang Viên Bình cười lớn nói : “Viên đại hiệp, ngươi nói tăng ni đạo cô, nữ tử trẻ tuổi không thể được tuyển minh chủ, ta lại biết là Sử tướng quân nhậm chức đại tướng trong quân, càng không có tư cách đảm nhiệm chức minh chủ.
Viên Bình nhẹ “ ồ?” lên, Thiết phiên trong tay "Phách" một tiếng đột nhiên mở ra, từ từ nói : “Muốn được nghe chân tướng”.
“ Dám hỏi các vị, Bùi tướng lúc trước vì sao phải từ chức minh chủ ? Hà Thanh Linh nhìn xuống hàng ngàn người dưới sân khấu cao giọng hỏi, không đợi có người trả lời, nàng liền nói: “ Chính là vì Bùi tướng giữ hai chức Tả tướng cùng Kiếm Đỉnh Hầu, muốn xử lí nội vụ, lại có quân vụ trên người, cứ như vậy, ngài ấy không còn đứng trung lập. , không thích hợp đảm nhiệm vị trí minh chủ.
”
Nàng nhìn chung quanh quần hùng dưới sân khấu, chậm rãi nói : “ Vị trí minh chủ, trọng yếu nhất là hài hoà tranh chấp giữa các môn phái, cân bằng quan hệ triều dã, vì phúc lợi lớn nhất cho các đồng đạo võ lâm, như vậy mới có thể làm quần hùng tin phục. Nếu là Sử tướng quân đây là đại tướng Triều ta làm minh chủ, thử hỏi Sử tướng quân, một khi triều quan hệ căng thẳng, ngài lại thiên về phía nào? Lại nói thân phận của minh chủ luôn làm giảng hoà tranh cãi, có nghĩ rằng ngài sẽ lấy thân phận đại tướng nghe theo lệnh Binh bộ?
Tuệ luật đi lên nói : “ Quận chúa,
người nghĩ nhiều rồi, dựa theo quyết định lúc trước phàm là trong quân hoặc nhân sĩ trong triều được bầu làm minh chủ, sẽ tự từ đi quân chức, chỉ có chiến hỏa, mới có thể lại đảm nhiệm quân chức.
Hà Thanh Linh lại là cười : “ Dù vậy, ta đây lại hỏi một câu, hiện tại ở trên đài trong mười sáu người các môn phái,
ngoại trừ phái Thanh Sơn ta, Nga Mi, Tố Nữ Môn, Bích Hoa Trai đều là nữ tử, Phổ Hoa Tự, Ngọc Thanh Cung đều người xuất gia, chưa thu đệ tử tục gia, còn lại các môn các phái đều có đệ tử nhậm chức trong triều hoặc trong quân. Nếu là chỉ những môn phái đó ứng tuyển minh chủ, bọn họ có phải hay không sẽ từ đi quân chức hoặc chức quan, còn phải rời khỏi môn phái của mình, mới có thể giữ được thân phận trung lập hay sao ?”
Hà Thanh Linh nói có chút không rõ ràng, ở đây hơn nghìn người lại đều nghe hiểu ý nàng. ý kiến của môn phái Võ lâm hơn trăm năm rất được coi trọng, chính tà khác biệt, những năm gần đây tình thế có chút gay gắt hơn. Bùi Diễm lại phủi tay mà đi, nếu không có người làm cho người ta tâm phục, minh chủ điều đình tranh chấp không được thiên vị bên nào, một khi không kiểm soát được, không chỉ ảnh hưởng toàn bộ võ lâm, mà còn ảnh hưởng đến thế cục thiên hạ.
Nếu đệ tử của môn phải nào đó chấp chưởng, mà này lại thiên vị cho môn phái đó, mọi sự suy nghĩ vì lợi ích của bổn môn, như vậy chỉ làm mâu thuẫn trở nên gay gắt, đến lúc đó thế cục hỗn loạn, đến lúc đó chức danh minh chủ, lực một người không thể hoàn toàn khống chế .
Mà lúc này, các môn phái đều cử ra một người, toàn lực giúp đỡ hắn tranh chức minh chủ, nhằm thay bổn môn mang đến lợi ích lớn hơn, nếu để người kia sau khi nhậm chức minh chủ tuyên bố rời bổn môn, vậy còn cần thiết giúp đỡ hắn đi tranh chức minh chủ sao?
Mọi người chưa kịp nghĩ kĩ lại, Viên Bình thu thiết phiến trong tay lại, vỗ tay nói : “Quận chúa nương nương nói lời này thật sâu sắc, cũng chính là ý Viên mỗ muốn đề xuất.
”
Hà Thanh Linh không ngờ Viên Bình lại đồng tình với suy nghĩ của mình, ngữ khí liền dịu lại vài phần : “Viên đại hiệp mời nói.
”
Tuệ luật đang định chen vào nói, Viên Bình đã chuyển hướng xuống sân khấu có hơn nghìn quần hùng lớn tiếng nói : “ võ lâm đại hội ngày mười hai tháng tám, Viên mỗ có việc không thể tham dự, sau này nghe nói Bùi tướng từ chức minh chủ, lại nghe nói các đại môn phái đề cử một người tham gia tranh chức võ lâm minh chủ, liền cảm thấy sự việc không ổn.
Dưới đài hàng chục người kêu lên : “Có gì không ổn, Viên đại hiệp nói mau đi.
”
“ Trong võ lâm chúng ta, không chỉ có mười sáu đại môn phái, còn có rất nhiều phái nhỏ, cũng có một vài võ lâm thế gia, cũng có không ít người độc hành. Thiên hạ to lớn, có nhiều dị sĩ tài giỏi, tinh thạo võ thuật càng nhiều không kể xiết, nếu như luận nghệ nghiệp, so với những người hiện tại trên sân khấu không thua kém. Vì sao minh chủ nhất định phải chọn từ mười sáu đại môn phái này, những người còn lại không được tham gia cuộc đấu ? Nếu như nói đến minh chủ trung lập, chẳng phải là những người này càng có tư cách sao?”
“Lời nói của Viên huynh, rất hợp ý ta !
” Một giọng nói trong trẻo phiêu dật tự dưới chân núi truyền tới, "Viên huynh" hai chữ truyền đến, mọi người nghe được người này còn đang ở sườn núi, đến chữ cuối cùng đã hạ xuống, đến con đường rộng trước trang, , khinh công người này thực làm người khác ngạc nhiên, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trên con đường lớn, một trắng một xanh,
hai thân ảnh không nhanh không chậm sánh bước mà đến, trong chớp mắt đã bước tới sân khấu.
Người mặc đồ trắng cùng lắm chỉ hai lăm hai sáu tuổi,
người cao dong dỏng, tư thái cử động phiêu nhiên nếu như cử, mặt mày thanh nhã, khuôn mặt hơi dài, nhưng càng làm nổi bật thân hình của hắn, càng thể hiện sự uy nghi và thuần khiết , nữ tử áo xanh bên cạnh hắn, giản dị mộc mạc đạm lệ, không chút phấn son.
Viên Bình cười nói : “Nam Cung huynh đến rồi”.
Viên Bình nói một tiếng "Nam Cung huynh", dưới sân khấu nhất thời toàn tiếng “ồn ào", ai cũng đều nghe qua danh hào "Nam Cung thế gia" Hà Tây, độc môn tài nghệ "Lăng tiêu kiếm pháp" vài thập niên trước từng tung hoành giang hồ, ít có địch thủ, nhưng thế hệ nay ít ỏi, rất hiếm khi ở giang hồ hành tẩu, có chút thần bí, nghe nói người này là Nam Cung công tử, mọi người không khỏi nhìn vài lần.
Nam Cung công tử hướng Tuệ Luật thi lễ, lại hướng Bùi Diễm ở xa chắp tay, cười nói: “Dòng tộc Nam Cung ta là võ lâm nhân sĩ, nay võ lâm đại hội, tất nhiên là nhất định phải tham dự.
”
Sau khi nghe qua những lời Viên Bình nói, ai cũng đều hiểu ý của Nam Cung công tử …Nam Cung tộc là nhân sĩ võ lâm, tranh chức võ lâm minh chủ, tất nhiên là nhất định phải tới.
Lời Viên Bình nói lúc trước,
khá hợp tâm ý của một số người, tức thời liền có hơn mười người hét lên : “Đó là đương nhiên, Nam Cung công tử là người trong võ lâm, ta đợi cũng là người trong võ lâm, võ lâm đại hội này, nhất định phải tham gia. ( truyện dịch bởi thuy201)
Có người thẳng thắn hét lên : “Không công bằng, dựa vào cái gì chỉ có mười sáu đại môn phái có thể tham gia tranh chức minh chủ, vì sao những người như chúng ta lại không được?”
“Đúng thế, nếu nói tính trung lập, ta không thuộc môn phái nào, cũng không có chức vụ, càng có thể giải quyết công bằng “
“Chúng ta không thể làm minh chủ, tăng ni đạo cô nữ tử cũng không thể làm, chẳng lẽ cũng chỉ có mười hai người kia có tư cách sao?
“Nói có lý, ta xem võ lâm minh chủ, cũng nên đổi tên rồi”.
Mọi người đều xúm lại trêu chọc : “ Sửa thành tên gì ?”.
Có một nam tử to tiếng cười nói : “Sửa thành mười hai phái minh chủ, hoặc võ lâm một nửa minh chủ đi”.
Mọi người cười vang, có người hét lên : “Chỉ là không biết một nửa minh chủ này, có người nguyện ý làm hay không?”
“Sẽ có người nguyện ý đến đoạt, tốt xấu cũng cướp được một nửa, chỉ huy một nửa người trong võ lâm, chỉ là nửa người không biết có cam tâm tình nguyện nghe hắn chỉ huy không, đó mới là vấn đề lớn.
”
Tuệ luật thấy càng ngày càng ồn ào, thế cục càng ngày càng loạn, vội cao tụng Phật hiệu, giọng nói như tiếng chuông rất lớn,
nháy mắt đè ép tiếng ồn áo xuống.
Nhìn thấy toàn bộ yên lặng, Tuệ Luật trầm giọng nói : “ Làm như thế nào Tuyển ra võ lâm minh chủ, ba tháng trước đã do các đại chưởng môn định rồi…”
Nam Cung công tử cười lạnh lùng, cắt ngang lời của Tuệ Luật, nói : “ Dám hỏi đại sư, làm thế nào tuyển ra võ lâm minh chủ, hỏi qua ý kiến những người chúng ta chưa ? Hay là đại sư cùng các chưởng môn không xem trọng nhân sĩ võ lâm chúng ta?”
Giọng hắn trong trẻo, lời nói cũng không cao, lại làm Tuệ Luật có chút giật mình, vị Nam Cung công tử này tuổi không lớn, nội công tu vi lại thâm hậu như thế, lại có thể cắt ngang lời của mình, đúng lúc mình đang lấy hơi, xem ra nhãn lực cùng tâm lực không thể xem nhẹ.
Nam Cung công tử cười lạnh nói : “Nếu đại sư cùng chư vị chưởng môn không xem Nam Cung thế gia ta là nhân sĩ võ lâm, vậy ta đây cũng không cần tuân thủ quy tắc võ lâm, càng không cần giữ trật tự đại hội võ lâm.
Yên Chi, ngươi hãy đi lên tìm kẻ thù, vì mẫu thân, muội muội báo thù rửa hận!
”
Nữ tử áo xanh đi cùng với hắn lên tiếng trả lời “Vâng”, bóng xanh vụt lên, liền nhảy lên sân khấu. Trường kiếm trong tay nàng như sáng như nước mùa thu, ánh mắt lạnh lùng như sương, nhìn chằm chằm đệ tử Chiêu Sơn, đại tướng của Bạc Công trong quân Sử Tu Võ, lạnh lùng nói : “Sử Tu Võ, ngươi giết mẫu thân muội muội ta, thiêu thôn trang tàn sát người tộc ta, người thần phẫn nộ, ta Nam Cung Yên Chi hôm nay nhất định phải cho ngươi nợ máu trả bằng máu!
”
Sử Tu Võ cả kinh, Nam Cung công tử đã tiến lên trước hai bước, hướng bốn phía nắm tay cất cao giọng nói : “Chư vị, vị nghĩa muội này của ta không giỏi ăn nói,
chuyện là thế này : “ năm năm trước, vị Sử tướng quân này theo tướng quân Diêu Định Bang ở Thành Quận tác chiến cùng Hoàn Quốc, lại mượn danh nghĩa tác chiến cho thủ hạ binh sĩ cướp sạch toàn bộ của cải các thôn trang châu huyện, tàn sát hết người dân trong làng, cướp đi hết của cải, lại vu cáo cho những người bị tàn sát là nội gián của Hoàn Quốc. Người nhà và tộc nhân của vị nghĩa muội này của ta chết dưới đao của Sử tướng quân, nàng trốn vào địa đạo mới thoát được một kiếp, sau được ta cứu, nhận làm nghĩa muội. Chư vị phân xử giúp, Thù giết mẫu thân giết muội muội, giết tộc đốt làng có nên báo không?”
Mọi người đối với chuyện Thành Quận năm đó có nghe thấy, triều đình mặc dù đã có áp chế, lúc đó sự phẫn nộ của dân chúng rất lớn, trong dân có rất nhiều lời đồn đại về chân tướng chuyện này, lúc này nghe Nam Cung công tử nói, lại có người bị hại tìm tới báo thù, đều tin bảy tám phần, có người ghét cái ác như kẻ thù lớn tiếng reo lên : “ Đương nhiên phải báo, những kẻ hiểm độc, nên giết sạch sẽ!
”
Cũng có người nói : “Một kẻ ác đồ như thế này cũng được ứng tuyển võ lâm minh chủ, chẳng lẽ võ lâm thật sự không còn người sao?”
“Đúng vậy, nếu hắn làm minh chủ, chỉ sợ thiên hạ máu chảy thành sông”
“Phái Chiêu Sơn để người như thế đến tranh minh chủ, thực sự để người khác coi thường!
”
Người của phái Chiêu Sơn cảm thấy nhục nhã lại có chút không cam lòng, Sử Tu Võ ở trong quân nhậm chức đại tướng, vì bổn môn mang đến lợi ích không thể nói hết, cho nên từ trong quân trở về, đề xuất muốn đại diện bổn môn tranh chức minh chủ, mọi người cũng vui vẻ đồng ý, không ngờ lúc này bị Nam Cung Yên Chi nói ra chuyện xấu, tức thời liền có người không cam lòng, cùng quần hùng cãi vã.
Tuệ luật cảm thấy khó giải quyết, Sử Tu Võ làm việc ác, thực là làm người thần căm phẫn, nếu như ngăn cản Nam Cung Yên Chi trả thù, không khỏi mất đi công bằng, nhưng nếu như không ngăn cản nàng trả thù, để động thủ, chẳng phải làm đại hội tuyển chọn võ lâm minh chủ thành đại hội trả thù sao.
Hắn đang do dự, thì ở trước sơn trang lại truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: “Muốn báo thù, ta cũng đến tham gia cùng”.
Theo giọng nói, nữ tử mặc áo đỏ bay đi nhanh đến, nàng thân hình nhỏ nhắn, động tác nhanh nhẹn, mọi người thấy hoa mắt, nàng liền đã nhảy lên sân khấu, sợi dây thừng mềm mại trong tay hướng vào một nam tử bên cạnh Sử Tu Võ : “Chương hựu, ngươi còn nhớ rõ mười năm trước người chết dưới kiếm của ngươi Phong Ngạc không ?
Chương Hựu người được phái Tử Cực đề cử, ngưng mắt nhìn kỹ, chỉ thấy trước mắt nữ tử ngây thơ xinh đẹp, quần áo lộng lẫy, nhưng đi chân trần, hai bên mắt cá chân đeo nhiều vòng vàng, hiển nhiên là người của Nam Cương. Hắn không biết nàng cùng Phong Ngạc có quan hệ như thế nào, trầm giọng nói : “ Phong sư huynh cùng ta thi võ, chết dưới kiếm ta, là hắn luyện võ không giỏi, chẳng thể trách ta.
”
Nữ tử áo đỏ lạnh lùng nhìn chăm chú Chương Hựu : “Năm đó nếu không phải ngươi hạ tán công vào trà, cha ta làm thế nào chết dưới kiếm ngươi ?! Chương Hựu, chẳng lẽ muốn ta nói ra người năm đó ngươi đến mua tán công của ai ,
rồi mời người đó đứng ra làm chứng, ngươi mới nhận tội sao? Hôm nay Phong Quân Dao ta sẽ báo thù cho phụ thân!
”
Nàng lời dứt, người của phái Tử Cực náo động. Năm đó Chương Hựu cùng Phong Ngạc tranh đoạt xem ai nhập quân, Phong Ngạc vô tình chết dưới kiếm Chương Hựu, vợ cùng con gái cũng mất tích, chẳng biết đi đâu, nghe nói được người miêu ở Nhạc Phiên biên giới thu nhận, không ngờ con gái lại xuất hiện, vạch trần chân tướng việc đấu võ năm đó. Tức thời một số đệ tử không phục việc Chương Hựu đại diện bản môn tranh chức minh chủ bắt đầu ồn ào, hơn nữa những hiệp khách bên cạnh thêm dầu vào lửa, nhất thời cục diện đại loạn.
Phong Quân Dao chậm rãi giơ lên sợi dây mềm trong tay, sợi dây bay lên trong gió, mọi người lúc này mới nhìn rõ, kia không phải là sợi dây, mà là một con rắn độc màu xanh, con rắn đang nhảy loạn, tiếng "xì xì" không ngừng bên tai. Mọi người không khỏi ngạc nhiên, lúc này đã là đầu mùa đông, rắn đã vào hang ngủ đông, mà Phong Quân Dao có thể thôi miên độc xà, biến nó trở thành binh khí, xem ra là đệ tử chân truyền của Miêu Cương "Xà vu" không thể nghi ngờ.
Chương Hựu kinh hãi, hắn cũng từng nghe qua xà thuật của Miêu Cương "Xà vu", bản thân tuy công phu cứng nhất bản môn, nhưng có thể thoát được độc xà vu , cũng không thể đoán được. Nam Cung Yên Chi nghiêng đầu hướng Phong Vân Dao thản nhiên cười : “Vị muội muội này, dù sao ngươi và ta cũng không được xem là nhân sĩ võ lâm, cũng không cần tuân thủ quy củ của võ lâm đại hội, chúng ta cùng lên đi.
”
Phong Quân Dao cười duyên nói : “vị Tỷ tỷ, mời!
” Khẽ quát một tiếng, rắn độc màu xanh trong tay như tia chớp lao về phía Chương Hựu, Chương Hựu sớm có chuẩn bị, thân hình bay lên, trường kiếm trong tay vung lên, ngăn cản đòn tấn công của rắn xanh, Phong Quân Dao dùng tay đặt lên huýt gió không ngừng, chỉ đạo rắn xanh liên tục tấn công Chương Hựu.
Bên kia Nam Cung Yên Chi phóng người lên, trong tay trường kiếm tựa như nước thu, Ánh sáng lạnh lẽo trên không trung kéo đánh về phía Sử Tu Võ. Sử Tu Võ có kinh nghiệm chiến đấu, mặc dù thấy kiếm pháp Nam Cung Yên Chi cực kì bất phàm, cũng không hoảng loạn, thân hình bay về phía sau, tránh được ba kiếm đầu của nàng, sau khi tiếp đất đưa đao ngang trước ngực, chậm rãi đẩy ra với lực cực mạnh, Nam Cung Yên Chi đang tấn công chỉ phải thu kiếm lùi lại.
Dưới sân khấu đại đa số người vốn là đến xem náo nhiệt, không ngờ minh chủ chưa bắt đầu tuyển, liền thấy trận chiến khốc liệt và thú vị này, cảm thấy hưng phấn. Mà trên sân khấu các vị chưởng môn ngơ ngác nhìn nhau, lại đều nhìn về Tuệ Luật đại sư cùng Bùi Diễm. Hai người này, một người chủ trì võ lâm đại hội,
một người là trang chủ của Trường Phong Sơn Trang, giống như chỉ có hai người này mới có thể trấn áp thế cục hỗn loạn lúc này.
Bùi Diễm mày nhíu lại, do dự một lát, cuối cùng đứng dậy, cất cao giọng nói : “Nam Cung cô nương, Phong cô nương, xin nghe Bùi mỗ nói một lời!
”
Nam Cung Yên Chi quay người cười lạnh nói :”Bùi trang chủ, xin thứ lỗi, thù giết mẫu thân không đội chung trời, cho dù dưới chân thiên tử, ta cũng sẽ không thể bỏ qua !
”
Phong Quân Dao cũng không nói gì, chỉ không ngừng huýt sáo điều khiển rắn xanh tấn công Chương Hựu, Chương Hựu dùng trường kiếm trong tay, bảo vệ toàn bộ cơ thể, rắn xanh nhất thời không thể tiến vào vòng kiếm của hắn, nhưng nó cực nhanh nhẹn, Chương Hựu cũng không chém được nó.
Giang Từ từ khi Nam Cung Yên Chi lên đài liền thấy hưng phấn, sau khi nghe chuyện của nàng càng đồng tình không thôi, mong nàng có thể báo thù rửa hận, sau lại tới Phong Quân Dao, càng một lòng hy vọng hai nàng có thể thắng. Thấy Bùi Diễm muốn ngăn cản hai người báo thù, không khỏi có chút bất mãn.
Bùi Diễm hét lên một tiếng, thân hình bay lên như lá mùa thu, nháy mắt liền ở giữa Nam Cung Yên Chi cùng Sử Tu Võ. Trong tay hắn cũng không có binh khí, lại nhanh như gió, nắm lấy cổ tay Nam Cung Yên Chi, xoay tròn một vòng, lại mượn trường kiếm trong tay chặn đao của Sử Tu Võ, tiếng "Sặc" lớn vang lên , Nam Cung Yên Chi cùng Sử Tu Võ thân hình khẽ chân động, đều tự lùi lại mấy bước.
Bùi Diễm tay phải đặt lên lưng kiếm của Sử Tu Võ , mượn lực bay lên không nhảy về phía sau,
chân phải đá vào thanh kiếm trong tay Chương Hựu , ánh sáng tụ lại, Chương Hựu lui ra phía sau mấy bước. Bùi Diễm phiêu nhiên đáp xuống đất, mỉm cười nói : “Chương huynh, đắc tội rồi!
”.
Giang Từ thấy Bùi Diễm mặt mỉm cười, chắp tay đứng dậy, chiếc áo màu xanh nhạt trên người đung đưa theo gió,
khiến hắn cao lớn vững chãi,
tuấn tú tao nhã, cúi đầu than thở một câu : “Đánh thì đánh đi, ra vẻ như vậy làm cái gì!
”
Nàng đang định quay đầu nhìn phía Nam Cung Yên Chi , đã thấy bóng xanh lóe lên,
rắn xanh từ trên không bay xuống,
quấn chặt cánh tay phải Bùi Diễm.
Tim nàng đập nhanh, che miệng hét lên, chỉ thấy rắn xanh kia đã hé miệng, cắn vào cổ tay Bùi Diễm.