Bùi Diễm sắc mặt không thay đổi, khẽ hét một tiếng, áo choàng trên người đột nhiên phồng lên, cánh tay phải rung lên, con rắn xanh "rắc" rơi xuống đất, mà ống tay áo của tay phải cũng bị phân thành vô số mảnh nhỏ, rơi xuống.
Những người đứng ngoài quan sát đều hò reo tán thưởng, đều không ngờ kiếm thuật của Bùi Diễm lại cao thế, công phu ngoại gia này đều không thua kém bất kỳ tiền bối nổi danh nào.
Giang Từ định tiến lên mấy bước, nghe thấy mọi người reo hò cổ vũ, lại dừng lại bước chân. Bùi Diễm nghiêng đầu nhìn nàng, cúi người chậm rãi nhặt con rắn xanh đang bò dưới đất, đi tới trước mặt Phong Quân Dao mỉm cười nói : “Phong cô nương, nó chỉ là bị chút chấn động, không có gì đáng ngại.
” (truyện dịch bởi thuy201)
Phong Quân Dao tiếp nhận con rắn xanh, thấp giọng nói : “Bùi trang chủ, đắc tội nhiều rồi.
”
Bùi Diễm cười : “Phong cô nương quá khách khí, Bùi mỗ có một lời, không biết có nên nói hay không ?”
“Bùi trang chủ mời nói!
” Phong Quân Dao mặt đỏ bừng lên.
“Phong cô nương vì phụ thân báo thù, hiếu thảo đáng khen. Nhưng ngươi vì luyện điều khiển rắn, cho rắn uống máu, rắn uống máu, có thể không ngủ đông, hay ăn uống, để cô nương sử dụng, nhưng cuối cùng tổn hại vẫn là thân thể cô nương. Mong cô nương không cần vội vã cầu thành, ngừng luyện "Huyết tự", còn mong cô nương sau khi trở về, nhắn với lão nhân gia Bùi mỗ hỏi thăm sức khỏe "Xà vu"! Bùi Diễm chắp tay nói.
Phong Quân Dao sắc mặt tái xanh, lại chuyển trắng bệch, sau một lúc lâu cười lạnh nói: “Sư phụ ta có nói qua, nếu gặp Bùi trang chủ, phải nhượng lễ ba phần. Nhưng Bùi trang chủ, thù giết cha không đội chung trời, sợ là ai cũng không có tư cách ngăn cản ta ?”
Bùi Diễm cười nói : “Nhưng hôm nay là ngày tuyển cử võ lâm minh chủ, Chương huynh là người được đề cử, cô nương muốn ở Trường Phong Sơn Trang ta nơi cử hành võ lâm đại hội trả thù, sợ là có chút không thỏa đáng”.
Phong Quân Dao liếc mắt nhìn Bùi Diễm, lạnh lùng nói : “Bùi trang chủ là nhất định phải quản việc này sao ?”
“ Không dám, chính là muốn mời Phong cô nương nể mặt Bùi mỗ, tạm hoãn trả thù, sau võ lâm đại hội, Phong cô nương cùng Chương huynh sắp xếp, trong chốn võ lâm bất luận kẻ nào đều sẽ không hỏi đến.
”
Phong Quân Dao nghĩ một lúc, chậm rãi nói : “Bùi trang chủ, ta hỏi ngài, Nam Cương có phải thuộc Hoa Triều không ?”
“Nam Cương mặc dù thuộc Nhạc phiên quản lý, nhưng đều là lãnh thổ Hoa Triều”.
Vậy Ta đây Nam Cương phái "Xà vu", cũng là võ lâm Hoa Triều?”
Bùi Diễm hơi nhíu mày: “ Đó là đương nhiên.
”
“ Vậy được!
” Phong Quân Dao cất cao giọng, hướng vào Chương Hựu : “ Đã là Bùi trang chủ thừa nhận phái 'Xà vu” ta cũng thuộc võ lâm Hoa Triều, Phong Quân Dao ta đây hôm nay liền đại diện phái 'Xà vu' đến tranh chức võ lâm minh chủ, cùng Tử Cực phái tranh cao thấp, tuyệt không thể để đồ đệ gian nịnh ngồi lên chức minh chủ!
”
“ Phong gia muội nói đúng lắm!
” Nam Cung công tử bỗng nhiên vỗ tay : Phái “ Xà vu có tư cách tranh chức minh chủ võ lâm,
vậy Nam Cung thế gia ta cũng không thể thoái nhượng, Yên Chi ,
ngươi liền tạm buông thù riêng, thay Nam Cung thế gia xuất chiến, đoạt chức minh chủ này đi!
”
Nam Cung Yên Chi hướng Nam Cung công tử hành lễ đáp : “Vâng, nghĩa huynh.
”
Bùi Diễm mặc áo lông cáo do tùy tùng mang đến che đi cánh tay phải, nhìn phía Nam Cung công tử, chắp tay hành lễ : “Nam Cung huynh, nhiều năm không gặp.
”
Nam Cung công tử tới trước ghế ngồi xuống, cười nói : “Bùi trang chủ, tại hạ lần này đến không phải muốn cùng ngài ôn chuyện cũ, tại hạ có một lời muốn hỏi trang chủ.
“Nam Cung huynh mời nói.
”
“ Nam Cung thế gia ta có tính là võ lâm nhân sĩ hay không”
“ Chuyện này đương nhiên.
”
“Vậy võ công Nam Cung Giác ta, so người trên sân khấu như thế nào?”
“ Sức lực ngang nhau.
”
“Bùi trang chủ quá khen. Nam Cung Giác ta tự nhận văn tài đức hạnh cũng không kém, xin hỏi Bùi trang chủ Nam Cung thế gia ta có tư cách tranh chức minh chủ hay không?”
Bùi Diễm cùng Tuệ Luật nhìn nhau,
đều thấy trong mắt đối phương có chút khó xử. Nếu là phủ nhận Nam Cung thế gia không đủ tư cách tranh đoạt chức minh chủ, Nam Cung Giác sẽ lệnh nghĩa muội dốc hết sức trả thù, làm loạn đại hội, còn nếu là thừa nhận hắn có tư cách tranh đoạt minh chủ, lời đã nói ra, phiền phức về sau không nhỏ.
Hai người đang do dự thì “Hà Tây thiết phiến" Viên Bình vững bước lên : “Bùi trang chủ, Tuệ Luật đại sư, hôm nay ta đến đây không phải cố ý làm loạn đại hội, thực là cảm thấy không công bằng. Tăng lữ,
đạo cô nữ tử trẻ tuổi đều có thể đến tranh minh chủ, vì sao chúng ta lại không có tư cách? Còn thỉnh trang chủ cùng chư vị chưởng môn cân nhắc kỹ càng tránh để chọn ra võ lâm minh chủ danh không xứng với thực”.
Lời Viên Bình vừa nói ra, hiệp khách dưới sân khấu ồn ào, không ít hét lên nói : “Xà vu cùng nhà Nam Cung tranh, chúng ta cũng tranh !
”
“Đúng vậy, dựa vào cái gì chỉ có mười sáu đại môn phái có thể tranh minh chủ, chúng ta cũng muốn đến tranh!
”
“Chúng ta nếu tranh không được, hòa thượng ni cô cũng tranh không được, nữ tử cũng tranh không được, đại hội đều giải tán đi, để cho bọn họ mấy người kia tranh một nửa minh chủ võ lâm đi!
”
Bùi Diễm cau mày, xoay người nhìn phía Tuệ Luật cùng các chưởng môn. Chưởng môn các phái sắc mặt khác nhau, Thanh Sơn, Nga Mi, Tố Nữ Môn, Bích Hoa Trai, Phổ Hoa Tự, Ngọc Thanh Cung, sáu phái bị lời nói của Viên Bình nói ra , tất nhiên là không cam lòng, đều lặng không tiếng động, còn lại mười hai phái đều tìm cách,
vừa mong có thể loại đi sáu đại kình địch kia, lại sợ thật sự chỉ có thể làm " một nửa võ lâm minh chủ", trở thành trò cười thiên hạ, đều trầm mặc không nói.
Gió bắc càng mạnh, trên trời mây càng dày, xanh trắng lẫn lộn.
, Bùi Diễm nhìn lên trời, lại chạm mắt với Tuệ Luật, hơi hơi gật gật đầu. Tuệ Luật hiểu ý, tiến lên nói : “A di đà phật! Vì có ý kiến bất đồng, trời lại sắp mưa to, tranh cử võ lâm minh chủ tạm thời tính sau, chư chưởng môn tiến hành thương nghị sau đó sẽ cử hành tỷ thí!
”
Dưới sân khấu quần hùng huyên náo ồn ào, trên sân khấu mọi người đã nối đuôi nhau xuống, vào trong trang.
Sảnh Đông Trường Phong Sơn, Bùi Diễm đưa mười sáu vị chưởng môn cùng chư võ lâm danh túc ngồi vào vị trí, bước đến ghế chủ trì ngồi xuống, Giang Từ theo sát phía sau hắn, đứng một bên. Thấy tôi tớ trong trang bưng trà lên, nhận lấy, đưa tới trước mặt Bùi Diễm.
các vị tiền bối tiến hành thương nghị tổ chức tỷ thí.
Bùi Diễm nhìn nàng, khóe miệng như có ý cười, nhận trà, Giang Từ thấy nụ cười Bùi Diễm có chút khác thường, không hiểu sao lại đỏ mặt lên, lui về phía sau hắn.
Bùi Diễm nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nói: “Chư vị, tình thế trước mắt, có chút khó giải quyết.
”
Chưởng môn Chiêu Sơn Tạ Khánh vì chuyện Sử Tư Võ bị Nam Cung công tử tìm đến báo thù, trong lòng có chút phẫn uất, ho nhẹ một tiếng : “ lẽ nào còn phải sợ những tên tiểu nhân gây sự bất thành. Chuyện của Võ lâm, còn không tới phiên bọn họ nói chuyện.
”
Liễu Phong chưởng môn phái Thương Sơn nhìn qua Bùi Diễm, trầm giọng nói : “Tạ chưởng môn lời này sai rồi, những người này tuy không phải đại môn phái, thực lực cũng không thể xem thường. Ta thấy Nam Cung Giác thân thủ tuyệt không thua gì những người trên sân khấu, nếu tuỳ tiện từ chối, hắn không cam lòng, về sau sẽ mượn miệng dư luận võ lâm hoặc báo thù khiêu khích minh chủ, đã có thể…”
Liễu phong nói không rõ, mọi người lại đều hiểu ý hắn : nếu như hiện tại cùng Nam Cung Giác trở mặt, Sử Tu Võ cho dù đại diện phái Chiêu Sơn tranh được chức minh chủ, ngày khác Nam Cung Giác cùng Nam Cung Yên Chi tìm hắn báo giết người thân, võ lâm công nghĩa mà nói, ai cũng không thể ngăn cản, nếu là hắn chết dưới kiếm của Nam Cung thế gia, chẳng phải thành mình chủ mệnh ngắn nhất sao ?”
Trình Bích Lan chưởng môn phái Thanh Sơn, đối với lời châm chọc của Sử Tu Võ với Hà Thanh Linh vốn là bất mãn, lạnh lùng nói : “Liễu chưởng môn nói rất có lý Sử Tu Võ người này không đứng đắn, nếu như hắn được tuyển minh chủ, hậu hoạ vô cùng, xem ra Tạ chưởng môn tự mình ra trận.
”
Tạ Khánh bị hai người công kích nhất thời uất nghẹn, nhưng cũng không nói thay Sử Tu Võ hay tự mình lên sân khấu tỷ thí. Sử Tu Võ là ái tướng thủ hạ của Bạc Công, phía sau hắn là mười vạn nhân mã đông tuyến, hắn muốn đến tranh chức minh chủ, hiển nhiên là ý của Bạc Công. Chiêu Sơn phái của mình toàn dựa vào thế lực Bạc Công, mới có thể ở Vệ Châu hô mưa gọi gió, Sử Tu Võ trên danh nghĩa là sư điệt của mình, nhưng cũng là vạn lần không thể đắc tội nổi.
Hắn nhất thời xấu hổ, thốt ra :” Sử Tu Võ đức hạnh có tốt hay không vẫn chưa có nhận xét cuối cùng. Ta xem Viên Bình nói có lý, Sử Tu Võ ứng tuyển minh chủ, so với hòa thượng đạo cô, nữ tử vẫn là tốt hơn!
”
Chưởng môn phái Nga Mi Phá Tình sư thái, tính tình có chút táo bạo, lại xưa nay mạnh tay vô tình, lần này tự mình ra trận tranh đoạt chức minh chủ, lúc trước ở trên sân khấu nghe đã kiềm chế tức giận, giờ phút này bị Tạ Khánh kích thêm, đứng lên, kéo lên ống tay áo, phất mạnh về phía Tạ Khánh.
Tạ Khánh ngửa mặt mà né, Phá Tình sư thái cả giận nói : “Tạ chưởng môn xem thường đạo cô chúng ta, hôm nay chúng ta luôn thi đấu,
dùng bản lĩnh nói chuyện!
Thân pháp kỳ lạ, Lại lần nữa tấn công tới. Tạ Khánh song chưởng đại phá, tiếp được đòn tấn công liên tục của Phá Tình sư thái, nhất thời trong phòng bóng người tung hoành.
Tuệ Luật cùng Bùi Diễm nhìn nhau, nhất thời cất cao giọng nói : “Hai vị chưởng môn, có gì từ từ nói!
”
Một xanh một vàng gia nhập vào trận chiến giữa hai người, Tuệ Luật chặn một chưởng của Tạ Khánh, Bùi Diễm ngăn một quyền của phá Tình sư thái.
Thấy hai người ra mặt, Phá Tình sư thái cùng Tạ Khánh đều hừ lạnh một tiếng, quay lại chỗ ngồi, nhưng vẫn trừng mắt nhìn. Bùi Diễm xoay người ngồi lại, chắp tay nói : “Các vị tiền bối, trước mắt tranh cãi nổi lên tứ phía, thực bất lợi cho sự ổn định võ lâm, các vị đều là võ lâm tiền bối, không biết có thượng sách gì, có thể giải quyết tranh chấp trước mắt?”
Vài vị võ lâm danh túc đều nhìn người ngồi phía trên cùng "Thiên nam tẩu" Ngọc Trường Tuyên, thiên nam tẩu râu tóc bạc trắng, nhắm mắt trầm tư một lát, chậm rãi mở hai mắt, trầm giọng nói : “Theo ý ta, kế sách hiện giờ …”
Tiếng bước chân vang lên, An Trừng vào đông sảnh : “ Tướng gia, bên ngoài rất nhiều người đánh nhau gây loạn !
”
Trong phòng mọi người đồng loạt đứng lên, Bùi Diễm đi trước, chạy vội đi ra ngoài.
Bùi Diễm vừa đi vừa hỏi : “Có chuyện gì thế?”
An Trừng nói : “Nguyên nhân hình như là có người nói câu trêu đùa Giản cô nương, mà Giản cô nương chỉ cười trừ cho qua chuyện, Tiểu quận chúa lại không phục, cùng đối phương tranh cãi qua lại. Giản cô nương tiến lên ngăn lại, Tiểu quận chúa lại trách nàng không giúp mình mà giúp người ngoài, là vì muốn làm minh chủ nên giả vờ đứng đắn, hai người nói không được nên đánh nhau.
”
“Hai nàng đánh nhau thì Sử tướng quân ở bên ngoài giễu cợt hai câu, Tiểu quận chúa lại cùng Sử tướng quân động thủ, kết quả đệ tử Thanh Sơn cùng đệ tử Chiêu Sơn lại nói thêm vào, Nam Cung cô nương lại giúp tiểu quận chúa, Tiểu quận chúa lại gọi đệ tử phái Nga Mi tới hỗ trợ, Lâm huynh Không Động ra mặt nói nói mấy câu, kết quả liền hỗn chiến.
”
“ Trong trận hỗn chiến, khả năng có khách đến xem ngộ thương, lời nói ngày càng nhiều.
, người tham gia động thủ cũng nhiều lên.
”
“Đệ tử của phái Tử Cực không biết vì sao cũng trở mặt, mấy người cùng Chương tướng quân động thủ, bởi vì là việc nội bộ của họ, thuộc hạ không tiện nhúng tay.
”
Mọi người vừa nghe vừa đi, chưa đến cửa trang, đã nghe tiếng ồn ào bên ngoài,
âm thanh binh khí nổi lên tứ phía. Bùi Diễm cùng Tuệ Luật, Thiên Nam Tẩu đi ra, chỉ thấy bên ngoài trang trên đài dưới đài, hàng chục người hỗn chiến. Thanh Sơn, Nga Mi cùng Chiêu Sơn, đệ tử Không Động đang đi tới,
tàn sát khốc liệt, có một số anh hùng hào hiệp ở giữa, cách đó không xa, đệ tử Tử Cực tay áo bay tứ tung, bạch khí ẩn hiện, sử dụng hết nội lực của mình.
Bùi Diễm quay đầu nói : “Ngọc lão, chúng ta trợ giúp Tuệ Luật đại sư một tay!
”
Thiên Nam Tẩu hiểu ý, gật gật đầu, cùng Bùi Diễm đồng thời nhẹ kêu một tiếng, đồng loạt duỗi tay ra đặt vào huyệt đạo sau lưng Tuệ Luật. Tuệ Luật vận khởi nội công tối cao Thiếu Lâm phái "Kim cang thiền sư tử hống", mượn nội lực Bùi Diễm cùng Thiên Nam Tẩu từ sau lưng đưa vào , quát : ‘ toàn bộ dừng tay!
”
Sau tiếng sư tử hống, mọi người đồng loạt kinh hoảng, mọi người đang chiến đấu quyết liệt trên đài dưới đài tay chân cũng có chút như nhũn ra, đều dừng lại tranh đấu.
Tử cực môn môn chủ Đường Tiếu Thiên, lạnh mặt bước tới môn hạ, lạnh lùng nói : “Ai cho các ngươi động thủ”
Một môn nhân liếc mắt nhìn phía Chương Hựu : “Chương sư huynh năm đó ám hại Phong sư huynh, tình tiết rõ ràng, mới có tư cách đại diện chúng ta đi đoạt chức minh chủ!
” Mấy người đồng thanh kêu lên, Chương Hựu nghiêm mặt đứng một bên, thấy Phong Quân Dao đang vuốt ve con rắn xanh trên tay chậm rãi tới gần, trong lòng tràn đầy hận ý.
Đường Tiếu Thiên tức nghẹn, hắn làm sao không nghĩ muốn tự mình đoạt chức minh chủ, nhưng mà phía sau Chương Hựu là Trang Vương, vị chủ tử này là vạn vạn lần đắc tội không nổi. Tuy là biết năm đó Phong Ngạc bị chết oan uổng, lại thế nào có thể ở võ lâm đại hội tự làm thương mình ?
Hắn bên này còn trầm ngâm, bên kia đã có vài tên bị thương lớn tiếng ồn ào : “Không công bằng, quy tắc tuyển minh chủ võ lâm quá không công bằng, mười sáu đại môn phái ức hiếp người!
”
“Đúng vậy, chẳng những không để chúng ta tranh võ lâm minh chủ, còn xui khiến môn đệ đả thương chúng ta!
”
Đệ tử Chiêu Sơn, Không Động nghe được những người nói càng ngày càng dơ bẩn, nhịn không được lên tiếng mắng trả, cục diện lại lần nữa đại loạn.
Bùi Diễm đột nhiên hét lên một tiếng, chân phải mạnh mẽ, thân hình như chim bay . trong nháy mắt,
hắn đoạt kiếm trong tay Hà Thanh Linh, lại bay lên, nhẹ như chớp,
ánh sáng loé lên, kiếm khí cầu vồng màu tím xuyên qua mặt trời, phát ra, bắn thẳng hướng một gốc cây đại thụ trước trang.
Mọi người nheo mắt lại vì ánh kiếm chói loá, một lần nữa mở mắt ra, chỉ nghe tiếng “ cạch" vang lên vài cành cây to hơn cả cánh tay lần lượt rơi xuống, những lá khô rung rinh xào xạc, rơi giữa không trung.
Trong lúc nhất thời, Trường Phong Sơn Trang im lặng như tờ, người người đều kinh sợ kiếm khí hung hãn của Bùi Diễm, trong lòng thầm nghĩ : nếu như luận đến võ công kiếm thuật, trong võ lâm, sợ không ai có thể thắng được Bùi Diễm.
Bùi Diễm lạnh lùng nhìn mọi người, lạnh giọng nói : ‘Võ lâm đại hội tổ chức ở Trường Phong Sơn Trang ta, mong rằng các vị cho ta Bùi Diễm vài phần mặt mũi, nếu như lại kiếm chuyện gây sự, đừng trách Bùi mỗ không khách khí!
”
Nói xong xoay người, đi vào bên trong trang. Các chưởng môn trừng mắt nhìn đệ tử của mình, đồng loạt xoay người vào trong trang.
Hà Thanh Linh do dự một lát, hướng về phía bóng lưng Bùi Diễm lớn tiếng hô : “ Dựa vào cái gì mỗi môn phái chỉ có thể cử một người tranh minh chủ, không công bằng, nếu như các môn phái nhỏ, nhân sĩ độc hành cũng có thể tranh minh chủ, chúng ta đệ tử trong môn phái cũng có thể tranh!
”
Bùi Diễm ngừng lại bước chân, Thanh Sơn chưởng môn Trình Bích Lan cười khổ lắc đầu, đang định lên tiếng thì những hạt mưa như hạt đậu rơi xuống, mọi người cùng kêu lên, chạy tới dưới mái hiên. Trong trang tôi tớ mở cửa hông ra hết để cho hơn nghìn người trú mưa.
Bùi Diễm đưa các chưởng môn cùng Thiên Nam Tẩu lần nữa trở lại đông sảnh, Bùi Diễm hướng Thiên Nam Tẩu chắp tay nói : “Ngọc lão, lúc trước ngài nói có diệu kế, mời tiếp tục.
”
Thiên Nam Tẩu vuốt bộ râu trắng bạc của mình, chậm rãi nói : “Hiện nay tình thế đại loạn, ý định trước kia của chúng ta từ mười sáu đại môn phái đề cử một người, đến tranh chức minh chủ , chỉ sợ đã không thể được.
”
Liễu Phong chưởng môn Thương Sơn gật gật đầu : “Ngọc lão nói đúng, hiện tại Viên Bình cùng đám người Nam Cung Giác trăm phương ngàn kế muốn tranh minh chủ, lại khơi mào tâm tư người,
khác, nếu như cứ để những người này ở đây, hậu hoạ vô cùng.
”
Thiên Nam Tẩu nhẹ "Ừ" 1 tiếng : “Còn có một điểm, thứ lỗi cho lão già này, nói thẳng, nếu như hiện tại, người xuất gia, nữ tử là không thích hợp đảm nhiệm võ lâm minh chủ”.
Phá Tình sư thái phái Nga Mi không phục, nhưng Thiên Nam Tẩu là võ lâm tiền bối, đức cao vọng trọng,
đành nuốt lời định nói vào trong.
Thiên Nam Tẩu cười : “ Phá Tình chưởng môn đừng vội, ta chỉ có sao nói vậy, nhưng không phải không có biện pháp giải quyết”.
Phá Tình trầm giọng thanh nói : “Ngọc lão mời nói.
”
Thiên Nam Tẩu chậm rãi nói : “ Theo ý ta, ban đầu nghị luận ứng tuyển võ lâm minh chủ như thế nào thì theo tình thế trước mắt sửa lại.
”
“ Sửa như thế nào ?” Mấy người đồng thanh hỏi.
“Trước kia mọi việc trong võ lâm, đều do minh chủ định đoạt, khi lệnh của minh chủ được ban ra, đều phải tuân thủ. Nhưng trước mắt, Bùi tướng từ chức minh chủ, để các môn phái giành vị trí minh chủ, nhưng rất khó đảm bảo lệnh của minh chủ công bằng, công chính giống như trước kia.
”
Thiên Nam Tẩu vừa nói mấy câu đó, chạm đến tâm địa trong lòng mọi người, các môn các phái, đều lo lắng để môn phái khác đoạt minh chủ chức, sẽ tự giúp mình, chỉ bảo vệ lợi ích của bản môn, mà gây bất lợi cho môn phái khác.
Thiên Nam Tẩu nhìn nhìn vẻ mặt mọi người, nheo mắt rồi nói tiếp : “Cho nên ta có một phương pháp, nói ra mọi người cùng nghiên cứu kỹ một chút. Nếu như nói không được tốt, chư vị đừng chê trách.
”
Bùi Diễm vội nói : “Ngọc lão đức cao vọng trọng, biện pháp nói ra nhất định là diệu kế, ta cung kính lắng nghe.
”
Thiên Nam Tẩu đắc ý gật gật đầu : “Ta là nghĩ như này, chúng ta thiết lập một nghị sự đường, chức vụ thấp hơn mình chủ. Minh chủ cùng đường chủ nghị sự đường đều dựa vào tỷ thí tuyển ra, cuối cùng người thắng là minh chủ, còn lại theo kết quả tỷ thí kia, chọn vài người vào nghị sự đường. Minh chủ cùng đường chủ nghị sự đường đều nhậm chức trách trong vòng bốn năm, hết bốn năm lại tổ chức tranh cử”.
Các chưởng môn yên lặng lắng nghe, trong lòng mỗi người đều có tính toán, Liễu Phong chậm rãi gật đầu : “ lời Ngọc lão nói rất hợp ý ta”.
Thiên Nam Tẩu nói tiếp : “ Đường chủ Nghị sự đường đường chủ bao gồm tám người là thích hợp, sau này mọi chuyện trọng đại trong chốn võ lâm sẽ do đường chủ nghị sự đường thương nghị quyết định, và cuối cùng là do minh chủ định đoạt. Mà minh chủ nếu như muốn quyết định thì cũng phải thông qua đường chủ nghị sự đường. Cứ như vậy, nếu như có người xuất gia hoặc là nữ tử chiến thắng được chức minh chủ, cũng không cần lo lắng không thể phối hợp quan hệ triều dã, không thể thân chinh lên chiến trường giết địch, đều có Đường Chủ nghị sự đường hỗ trợ minh chủ giải quyết.
Phá Tình sư thái cất cao giọng nói : “Ngọc lão ý kiến hay, Nga Mi ta đồng ý.
”
Thanh sơn chưởng môn Trình Bích Lan cũng gật đầu nói : “Ta không có ý kiến gì.
”
Tố nữ Môn, Bích Hoa Trai, Phổ Hoa Tự, Ngọc Thanh Cung, chưởng môn bốn phái nhìn nhau, đều đồng thanh nói: “Ta không có ý kiến khác”.
Tử cực môn Đường Tiếu Thiên trầm ngâm nói : “ Chia riêng minh chủ cùng nghị sự đường, là cách tốt nhất giải quyết chuyện người xuất gia cùng nữ tử không thể nhận chức minh chủ, nhưng đám người Nam Cung Giác kia thì như thế nào?”
Thiên Nam Tẩu nói : “Trước mắt chỉ có thể cho phép những người này đến tranh đoạt chức đường chủ nghị sự đường.
”
“Ý Ngọc lão là thừa nhận bọn họ là người trong võ lâm, có tư cách tranh chức đường chủ nghị sự đường, còn chức minh chủ, vẫn là từ mười sáu đại môn phái ?” Bùi Diễm hỏi.
“Đúng vậy, như vậy có thể bịt miệng bọn họ. Lại ngăn bọn không càn quấy, đoạt đi chức minh chủ quan trọng,
thực tế là phương pháp duy nhất.
”
Tạ Khánh chưởng môn Chiêu Sơn khẽ cau mày : “Sợ là sợ những người này một khi tranh đoạt, là toàn bộ cướp hết chức đường chủ nghị sự đường, như thế sẽ có phiền phức.
Thiên Nam Tẩu mỉm cười nói : “Chúng ta có thể tăng số người tranh chức minh chủ của mười sáu đại môn phái. một là bảo vệ lợi ích chư vị, hai lại có thể giải quyết tranh chấp của các đệ tử trong phái, chẳng phải đẹp cả đôi đường?”
Trình Bích Lan, Đường Tiếu Thiên vì đám đệ tử nội chiến, đang đau đầu không thôi, Tạ Khánh cũng tưởng bản thân sẽ phải lên tranh đoạt, nghe được vội nói: “Đúng là, lời này rất hợp ý ta!
”
Bùi Diễm uống ngụm trà, lại nhìn phía Tuệ Luật đại sư : “Đại sư ý ngài như thế nào?”
Tuệ Luật trong lòng cũng hiểu, Thiên Nam Tẩu đưa ra đề nghị này, là cách duy nhất giải quyết được thế cục loạn lạc trước mắt, hơn nữa lại hợp với mưu đồ trong lòng mọi người. Các môn phái đều muốn đoạt chức minh chủ, nhưng đều không nắm chắc hoàn toàn, lại cũng không muốn về sau nghe theo môn phái khác chỉ huy, nếu không tranh được chức minh chủ, ở nghị sự đường có thể chiếm được một vị trí, áp chế lẫn nhau, cũng là vẫn có thể xem có đường lui, ít nhất đại sự võ lâm vẫn có quyền nói.
Hắn chậm rãi nhìn qua mọi người, gật đầu nói : “Phái Thiếu Lâm ta, cũng không có ý kiến khác”.
Tuệ Luật vừa nói ra, các chưởng môn cùng nói : “Đúng là như thế này, ta cũng không có ý kiến gì”.
Bùi Diễm đứng dậy, mỉm cười nói : “Nếu là như thế, ta lại thêm một điều, cho phép môn phái nhỏ cùng nhân sĩ độc hành tham tuyển nghị sự đường đường chủ, lấy bài kiểm tra khinh công để chọn ra người có tư cách,
người có thể nhảy qua tường cao nửa trượng mới có tư cách tham tuyển,
bằng không người tham gia quá nhiều, so mười ngày nửa tháng đều không ra kết quả.
“Đúng vậy, Bùi trang chủ nói có lý, làm như thế này đi!
” Tuệ luật nói.
Bùi Diễm hướng Tuệ Luật hơi khom người : “Vậy làm phiền đại sư đi tuyên bố quyết định này, hôm nay buổi chiều khảo giáo khinh công, tuyển chọn người có tư cách tham tuyển người có tư cách tranh chức đường chủ nghị sự đường, ngày mai bắt đầu chính thức tỷ thí. Ta vốn có nội thương, một kiếm vừa rồi tác động thương thế, trở về tĩnh dưỡng, mọi chuyện làm phiền đại sư.
”
Tuệ Luật vội nói : “Bùi tướng xin cứ tự nhiên, dưỡng thương quan trọng “.
Gió lạnh hơn, kéo theo những hạt mưa bay, Giang Từ theo Bùi Diễm trở lại chính viện, vội vàng đóng cánh cửa điêu khắc lại,
chạy nhanh vào tây sương phòng, đang định đến giường nằm nghỉ, Bùi Diễm đẩy cửa bước vào.
Hai ngày nay Giang Từ nói chuyện rất ít với Bùi Diễm, hắn ngẫu nhiên hỏi gì đó, nàng cũng là lạnh lùng mà đáp. Giờ phút này thấy hắn vào, nhớ tới lúc trước hắn cười kỳ quái, lại có chút không dám nhìn hắn, đi tới trước gương ngồi xuống.
Bùi Diễm hướng tới giường nàng nằm xuống, nhắm mắt một lát, nhẹ giọng nói : “Tiểu nha đầu, tới bóp chân giúp ta.
”
Giang Từ hừ khẽ một tiếng, do dự thật lâu sau, đi đến bên giường ngồi xuống, lại chần chờ một lúc, mới vươn tay bóp chân cho Bùi Diễm.
Bùi Diễm mở mắt ra nhìn nàng, mỉm cười nói : “Có đói bụng hay không ?”
Giang Từ chưa bao giờ thấy Bùi Diễm nói chuyện tử tế như vậy với nàng, lại nhớ tới nụ cười lúc trước của hắn, nhất thời sửng sốt, không biết nên như thế nào trả lời, đang bối rối, An Trừng ở ngoài phòng nói : “Tướng gia!
”
“Vào đi”
An Trừng vào, thấy Giang Từ ngồi một bên, có chút do dự, Bùi Diễm nói : “Nói đi.
”
“Tuệ Luật đại tuyên bố quyết định, mọi người đều không có ý kiến. Hiện tại các phái tham tuyển danh sách đều tăng thêm người, còn lại người báo danh tham tuyển nghị sự đường đường chủ tổng cộng năm tám người.
Bùi Diễm cười : “Nhiều hơn so với dự tính một chút. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói : “ Liễu Phong ở đó, ta không tiện ra mặt, ngươi đêm nay lặng lẽ đi gặp hắn, để hắn yên tâm, ta tự có biện pháp trợ giúp hắn đoạt chức minh chủ. Còn có, Viên Bình, Nam Cung Giác rút thăm phân tổ ngươi phối hợp chút, hai người này là nhất định phải vào nghị sự đường. Buổi chiều tuyển chọn ra người được đề cử sau, ngươi đem danh sách cho ta.
“Vâng.
”
Bùi Diễm thở dài : “Cuối cùng mọi chuyện cũng thuận lợi tiến hành theo kế hoạch của chúng ta, thật sự loạn mới tốt. Loạn đi, càng loạn càng tốt, thánh thượng muốn, chính là chữ “Loạn”. Chỉ cần Trường Phong Kỵ chúng ta không loạn là được.
An Trừng nói : “Phong cô nương an bài như thế nào ?”
Bùi Diễm dùng tay phải xoa huyệt thái dương, nhẹ giọng nói : “Phong Quân Dao là người của Nhạc thế tử, thế tử lúc này giúp chúng ta, là có mục đích của hắn.
”
“Vâng, thuộc hạ sẽ đi an bài. Tướng gia, Tiểu quận chúa Thanh Sơn phái cũng tham tuyển.
”
“Chúng ta chỉ có thể giúp nàng ta đến đây, có thể thắng người khác, trở thành minh chủ, nên dựa vào chính bản lĩnh thật sự của nàng! Bùi Diễm cười nói, lại nghĩ tới một chuyện : “Có tin tức của Diêu Định Bang không?”
Giang Từ trong lòng cả kinh, cố gắng tự trấn định không dừng động tác tay, lại nghe An Trừng nói bên tai : “Mấy ngày trước đây có huynh đệ ở Hồng Châu phát hiện tung tích hắn, hắn khinh công quá giỏi nên, đã bị mất dấu.
”
Bùi Diễm chậm rãi ngồi dậy : “Sử Tu Võ nếu có dấu hiệu thua, Diêu Định Bang nhất định phải ra tay tương trợ, chúng ta không thể có chút lơi lỏng, cũng đừng lộ dấu vết, đừng để hắn nhìn ra có gì không đúng. Hắn liếc nhìn Giang Từ : “Đến lúc đó có thể xác định thân phận của hắn, cố gắng bắt sống, chúng ta bây giờ không thể trở mặt cùng Bạc Công, ngươi đi an bài đi.
”
“Vâng.
”
Bùi Diễm yên tâm đại sự, nhắm mắt nghỉ ngơi, để Giang Từ giúp hắn bóp chân, một lúc sau bỗng nhiên mở hai mắt, mỉm cười.
Giang Từ cảm thấy cua lông hôm nay đối với nàng có chút quái dị, chậm rãi dừng lại, nhẹ giọng nói : “Tướng gia, ngài đói rồi nhỉ, ta đi làm cơm.
”
Nàng vừa đứng lên xoay người, lại bị Bùi Diễm nắm lấy tay trái, giật mình vội la lên : “Tướng gia, ngài không đói, nhưng ta đói rồi.
”
Bùi Diễm trên tay dùng sức, Giang Từ không thể chịu đau, "A" một tiếng ngã vào người hắn, đang định nhảy lên, Bùi Diễm đột nhiên duỗi tay ôm chặt eo nàng. Giang Từ thấy eo hơi nhột, cười rồi vặn vèo vài cái, lại nghe giọng trầm thấp mà dịu dàng của Bùi Diễm bên tai vang lên : “Tiểu nha đầu, ngươi rất sợ rắn sao?”