Giang Từ sửng sốt, sau đó cảm thấy hai tay thấy Bùi Diễm dần dần siết chặt, mình lại ngã trên người hắn, tư thế cực kì ái muội, dãy dụa hai lần, lại cảm thấy càng gần hắn hơn, vừa thẹn vừa lo lắng, tức giận nói :” Rắn độc có gì mà sợ, rốt cuộc ngài so với rắn độc còn đáng sợ hơn”.
Bùi Diễm nhìn Giang Từ có vẻ giận dữ, khóe miệng hơi cong lên : “ Ồ ? Ngươi nói thử xem, ta vì sao so với rắn độc còn đáng sợ hơn ?”
Giang Từ do dự một lát, nhìn thẳng Bùi Diễm, lạnh lùng nói : “Ngài trăm phương ngàn kế, khơi mào phân tranh võ lâm, để người người vì chức minh chủ cùng cái gì Đường Chủ tranh đấu một mất một còn, không phải so với rắn độc còn đáng sợ hơn sao ?”
Bùi Diễm sửng sốt, lập tức cười lớn : “Ngươi thật đúng là thông minh!
” ( truyện dịch bởi thuy201)
Giang Từ giơ quyền định đánh, Bùi Diễm bắt lấy tay nàng, dùng một chút lực, Giang Từ hai tay bị hắn nắm ra sau lưng, bị đau kêu "A" một tiếng.
Bùi Diễm hơi giảm bớt lực trong tay cười nói : “ Tưởng nói lời này ta sẽ buông tay sao, ngươi nói ta xem, ta dùng trăm phương ngàn kế thế nào, lại như thế nào khơi mào võ lâm phân tranh? Nói đúng, ta liền buông ngươi ra.
”
Hai tay Giang Từ bị vặn ra sau, mũi lại ngửi thấy mùi hương mơ hồ dễ chịu, cảm thấy toàn thân mềm nhũn. Chỉ đành gục lên vai Bùi Diễm, cố gắng bỏ qua cảm giác ấm áp dễ chịu và cảm giác khác lạ, nhớ lại những gì đã nghe lúc trước, đặc biệt lúc nghe Bùi Diễm cùng An Trừng đối đáp, thật lâu sau thấp giọng nói : “Cái gì Viên đại hiệp, Nam Cung công tử, Phong cô nương, đều là người ngài tìm đến cố ý quấy rối ?”
Bùi Diễm cười nói : “Tiếp tục nói”.
“Bọn họ diễn rất tốt, không ai nhìn ra, Tiểu quận chúa tính khí ngay thẳng, chỉ sợ không nghĩ tới bị ngài lợi dụng.
”
Bùi Diễm xiết chặt eo Giang Từ, ở bên tai nàng nói : “ Cho nên, ta không có ức hiếp nàng ta.
”
Giang Từ mặt ửng đỏ lên, yếu ớt nói: “ Liễu chưởng môn, Ngọc lão, đều là người của ngài. Đám người Nam Cung công tử gây rối, ngươi lại để Tiểu quận chúa khơi mào hỗn chiến, để Ngọc lão lấy cớ thiết lập nghị sự đường, gia tăng người được ứng cử, Liễu chưởng môn ở một bên đổ thêm dầu vào lửa trợ giúp, ngài lại làm bộ như mọi chuyện không quan hệ gì tới ngài cùng triều đình.
”
Bùi Diễm nhìn hai má đỏ bừng của Giang Từ, dần thu lại nụ cười, nhẹ giọng nói : “Ngươi không ngốc, có thể nhìn ra nhiều đến như vậy.
”
Giang Từ cảm giác thân mình chậm rãi được hắn nâng lên, giống như muốn đẩy nàng áp xuống phía dưới, tim đập loạn, cố gắng trấn định, nhẹ nhàng nói : “Tướng gia, ngài nói phải giữ lời, ta đã nói đúng, ngài phải buông ta ra.
”
Bùi Diễm cười ha ha, cũng không nói chuyện, thật lâu sau chậm rãi nới tay phải ra. Giang Từ vội vàng nhảy xuống đất, chạy đi tới cửa, lại bỗng nhiên dừng bước quay đầu, nhìn Bùi Diễm ngọt ngào cười nói : “Tướng gia, ta cảm thấy, kế sách của ngài, giống như là đem miếng thịt lớn vốn bị mười sáu con chó giành giật thành chín miếng thịt nhỏ rồi lại chia cho hàng chục con chó con, hiện tại Trường Phong Sơn Trang là toàn tiếng chó sủa vang trời, lông bay tứ tung, ngài thì lại tránh ở một bên xem náo nhiệt!
”
Bùi Diễm cười ha ha : “Ngươi so sánh rất mới lạ, nhưng là khá thích hợp.
”
Giang Từ cười đến càng đắc ý : “Nhưng mà Tướng gia, ta có một việc không rõ.
”
Bùi Diễm chậm rãi ngồi dậy, cười nói : “có việc gì không rõ?”
Giang Từ bước một chân ra ngoài cửa, vội nói : “ miếng thịt béo này, vốn là ở trong miệng Tướng gia, Tướng gia vì sao phải nhổ nó ra ?”
Thấy Bùi Diễm như nhảy lên, Giang Từ hét lên một tiếng, liền chạy đến phòng bếp, khóa chặt cửa, nghe tiếng hắn không đuổi theo, thấy trút được một miệng ác khí, vỗ ngực, cười đắc ý.
Trong tây sương phòng, Bùi Diễm trên mặt lộ ra ý cười, nằm trên giường, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Giang Từ làm đồ ăn xong, mang lên chính sảnh, đợi một lúc, vẫn không thấy Bùi Diễm ra, nhẹ bước đi đến cửa tây sương phòng, nhìn quanh, thấy Bùi Diễm còn nằm ở giường giống như đang ngủ.
Giang Từ nhẹ nhàng gọi : “Tướng gia!
”
Hơi thở Bùi Diễm cực kì đều đặn,
giống như đã ngủ say, Giang Từ chần chờ hết lần này đến lần khác, cuối cùng lấy hết can đảm đi đến bên người Bùi Diễm, lại gọi : “Tướng gia!
”
Bùi Diễm cũng không động đậy, Giang Từ nhịn không được vươn tay đẩy đẩy hắn, hắn vẫn không cử động. Giang Từ đang định thôi, tuy nhiên tầm mắt lại rơi vào cánh tay phải của hắn, trên cổ tay bị rắn xanh cắn trước đó chỉ thấy được hai vết răng rất mờ nhạt. may mà vẫn chưa cắn rách da. Giang Từ nhớ tới tình cảnh lúc đó, chậm rãi duỗi tay xoa cánh tay phải Bùi Diễm.
Cánh tay phải Bùi Diễm hơi động, Giang Từ vội vàng rút tay về, đã thấy hai mắt hắn nhìn chằm chằm nàng đầy ý cười, nàng chợt thấy hai má nóng bừng, xoay người bỏ chạy.
Buổi chiều, gió lạnh thổi mạnh, mang theo những hạt mưa đến, xen lẫn tuyết, rơi xuống sân. Giang Từ đứng ở hành lang, ngửa đầu nhìn bầu trời, nghe đ tiếng bước chân vang lên, cũng không quay đầu lại, thấp giọng nói : “ Tuyết sắp rơi rồi.
”
Bùi Diễm khoanh tay nhìn trời : “Hiện tại mưa có thêm tuyết , đến buổi tối chỉ sợ là một trận tuyết lớn đầu tiên của mùa đông”.
Giang Từ vươn hai tay, hứng hạt mưa nhỏ từ mái nhà, lạnh thấu xương, nàng rùng mình một cái. Bùi Diễm lắc đầu : “Ta xem ngươi ăn no rồi”.
Giang Từ mỉm cười : “ Ta cùng sư tỷ, trước kia cứ như vậy so tài xem ai hứng được nhiều nước mưa , nếu có tuyết thì sẽ xem ai đắp được người tuyết cao hơn.
Bùi Diễm cúi đầu nhìn cổ tay mình: “ Nhớ sư tỷ ngươi rồi ?”
“ Phải, cũng không biết tỷ ấy hiện tại ở đâu, khi nào thì mới tới tìm ta, nếu như….
”
Giang Từ chậm rãi cúi đầu, dừng lại lời nói.
“Nếu như cái gì?” Bùi Diễm thấy Giang Từ sững sờ, đột nhiên ghé vào tai nàng hét lớn.
Giang Từ bừng tỉnh, bịt tai lại tức giận nói : “ Nếu ta nhận người xong, lấy được thuốc giải, chết cũng không ở lại tướng phủ của ngài chờ tỷ ấy, ta trực tiếp về Đặng Gia Trại!
” Nói xong chạy về trong phòng, đóng cửa thật mạnh.
Bùi Diễm chậm rãi từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ bạch ngọc, ở trong tay ước lượng, nheo mắt lại, nhìn cây tre phía trong viện đang đung đưa vì mưa rơi xuống lẩm bẩm : “Xem ra tuyết thật sự rơi rồi.
”
Giang Từ nhớ đến tuyết rơi , cả đêm ngủ không được. Nửa đêm, nghe được ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi ngày càng nhỏ, biết bắt đầu có tuyết rơi, nàng mặc y phục, lại khoác thêm áo da cáo mà Bùi Diễm cho nàng, nhẹ bước đi đến cuối hành lang.
Gió lạnh mang theo không khí trong lành của tuyết đến, trong sân một mảnh trắng xoá, như những sợi bông đang nhảy múa trên không, phản chiếu bầu trời tối tăm, ánh đèn bên trong như mộng như ảo.
Giang Từ chậm rãi đi vào trong sân, ngẩng đầu lên, để bông tuyết rơi trên má mình, lẩm bẩm nói : “Thật tốt, lại là một năm tuyết rơi, sang năm Đặng Gia Trại thu hoạch hẳn là sẽ tốt hơn.
Nàng nhẹ nhàng đi trên tuyết nhớ tới một chuyện, có chút lo lắng, lẩm bẩm : “ Sư tỷ khi xuống núi, không biết có giao bọn Tam nha cho nhị tẩu chăm sóc không, bây giờ đông đến chúng nó sẽ lạnh lắm.
Phía đông đầu tường truyền đến một tiếng cười khẽ, Giang Từ cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người khoác áo da cáo màu xám đứng trên tường, dung nhan tuấn tú, đúng là hôm nay đã gặp qua Nam Cung công tử.
Nam Cung Giác nhảy từ trên tường xuống, phủi bông tuyết trên người , cười nói : “Tiểu nha đầu, ngươi là ai?”
Giang Từ cười nói : “ Vị đại hiệp này, ngươi lại là ai? Vì sao trong đêm mưa tuyết , làm việc mờ ám, làm người trèo tường?”
Nam Cung Giác sửng sốt, Bùi Diễm cười to ra khỏi phòng : “Ngọc Đức đừng xem thường tiểu nha đầu, răng nhọn miệng sắc lắm!
”
Nam Cung Giác tầm mắt nhìn qua áo da cáo trên người Giang Từ, hơi hơi sửng sốt, Bùi Diễm bước tới : “Ngọc Đức là muốn nói chuyện ban đêm hay vẫn là nấu rượu ngắm tuyết ?”
Giang Từ vội nói : “Đương nhiên là nấu rượu thưởng tuyết mới phong nhã!
”
Bùi Diễm nhẹ vẫy tay phải, Giang Từ mỉm cười chạy đến phòng bếp, chuẩn tất cả mọi thứ, mang ra hành lang, lại thắp lên ánh nến trong ngoài. Bên kia hai người kia ngồi quanh bếp than, Giang Từ hâm nóng bầu rượu giúp hai người rót đầy chén, lại chạy đến phòng bếp, chuẩn bị làm hai món đồ nhắm.
Nam Cung Giác nhìn theo bóng lưng Giang Từ, cười nói : “ Bộ ngân tuyết trân châu cầu, là vật được ngự ban, Thiếu Quân lại dám mang tặng!
”
Bùi Diễm nghiêng người dựa vào ghế, chén rượu dừng lại trên môi, ánh mắt loé lên : “Không có ai phát hiện huynh qua đây chứ?”
“ Huynh yên tâm, khinh công của ta tuy không bằng huynh, nhưng người có thể theo dõi ta mà không để ta phát hiện, trên đời cũng không có nhiều”.
Nam Cung Giác nhấp một ngụm thở dài:” Có khi cũng ngưỡng mộ Tướng gia huynh, có rượu ngon Tây Tư quốc, ta không mấy khi được uống.
”
“Trở về ta cho người mang đến cho huynh một ít!
” Bùi Diễm cười nói : “ Huynh đừng lại uống say, đến giếng cạn ngủ ba ngày ba đêm.
”
Nam Cung Giác bật cười nói : “Thiếu Quân lấy chuyện này trêu ta, cẩn thận nếu huynh tương lai lấy phu nhân, ta đem chuyện của từ nhỏ đến lớn kể trước mặt đệ muội phu nhân!
”
Hai người nói đùa một lúc, Bùi Diễm xê dịch thân mình, để bản thân ngồi thoải mái chút, thoáng thấy Giang Từ bưng hai đĩa thức ăn tới, mỉm cười nói : “Ngươi làm rất nhanh.
”
Giang Từ đặt đồ ăn mang lên bàn, vỗ vỗ tay nói: “Được rồi, các ngài chậm rãi uống, ta đi ngủ.
”
Bùi Diễm nhìn Giang Từ vào phòng, quay đầu giúp Nam Cung Giác rót rượu, chậm rãi nói : “Gần đây Cao thị có động tĩnh gì không?
“Không có động tĩnh gì, chỉ là Chương Hựu từ Cao Thành trở về, ở Hà Tây Phủ ba ngày, đi một chuyến đến Cao phủ, xem ra Trang Vương lần này hạ quyết tâm tranh chức minh chủ võ lâm!
” Nam Cung Giác gắp đũa thức ăn đưa vào trong miệng, liên tục gật đầu : “Thiếu Quân tìm được nha đầu được đấy, huynh có phúc ăn. mua ở đâu vậy? Ta lại không gặp được chuyện tốt như thế này?”
Bùi Diễm bên môi hiện lên nụ cười : “Nhạc thế tử lúc này giúp chúng ta, chẳng qua hắn cũng không có ý tốt.
”
“Nha đầu Phong Quân Dao đó diễn cũng như thật, Thiếu Quân cũng đồng ý mạo hiểm để con rắn xanh kia cắn vào cổ tay, ta biết ngươi khí công không tồi,
nhưng cũng đổ mồ hôi hột.
Bùi Diễm từ từ nói : “ Gây rối đại hội võ lâm tuy là ý của thánh thượng, nhưng Nhạc thế tử muốn nhúng tay vào, việc này cũng không thể để thánh thượng biết, không diễn vở kịch này, thì làm sao xoá tan sự nghi ngờ của hắn. Hôm nay người có mặt ở đây , chưa biết ai là người thánh thượng phái đến theo dõi ta.
”
“Như vậy, Phong Quân Dao là nhất định muốn vào nghị sự đường, ta cùng Viên thúc, còn lại năm người, Thiếu Quân dự định an bài thế nào chưa ?
Bùi Diễm híp mắt nhìn bông tuyết như nhảy múa trong sân , chậm rãi nói : “Chương Hựu cùng Sử Tu Võ, không thể cho bọn họ làm minh chủ, nhưng cho bọn họ vào nghị sự đường, Thiếu Lâm Tống Hồng Thu là người của Đổng Học Sĩ, cũng phải để hắn vào, như vậy chẳng những có thể tước binh quyền bọn họ, còn có thể làm cho bọn họ ba phe đấu nhau.
”
“ Vậy còn có hai người thì sao?”
“ Phá Tình tính tình nóng nảy, nhưng võ công cao cường, cho bà ấy vào nghị sự đường, cam đoan nghị sự đường về sau vô cùng náo nhiệt.
” Bùi Diễm mỉm cười.
Nam Cung Giác vỗ bàn mà cười :
“ May mà Thiếu Quân nghĩ ra biện pháp như vậy, lại đoán những người này chắc chắn mắc câu!
”
Bùi Diễm cười lạnh một tiếng : “Bọn họ ai cũng muốn làm minh chủ, nhưng ai cũng sợ làm không được, muốn nghe người khác chỉ lệnh, tự nhiên là thấy nghị sự đường thành lập, mỗi người đều có một miếng bánh”.
“Thánh thượng chỉ sợ cũng là ý này.
”
“ ừm, Trong quân đệ tử võ lâm kéo bang kết phái, luôn làm thánh thượng đau đầu đại kị, hơn nữa các môn phái võ lâm ở Phương Châu phủ hoành hành ngang ngược, quấy nhiễu lệnh triều đình, thánh thượng luôn muốn ra tay xử lý, ta là nhìn thấu tâm tư hắn nên mới đề xuất từ chức minh chủ.
”
“Chức minh chủ, trên thực tế là củ khoai nóng bỏng tay, ai làm cũng khó chịu, buồn cười những người đó đều không thấy rõ điểm này, ngày mai trở đi, võ lâm sẽ đại loạn!
” Nam Cung Giác từ từ nói.
“Thánh thượng muốn chính là chữ “Loạn”, vì tranh minh chủ và chức đường chủ nghị sự đường, chẳng những các môn phái trong võ lâm tranh đấu, đệ tử trong môn phái cũng sẽ nội chiến, như vậy, thánh thượng không cần lo lắng thế lực võ lâm phát triển càng mạnh nữa, tái diễn màn lúc mới khai triều. Về phần chúng ta, chờ xem kịch vui đi.
”
“ Đúng là diệu kế, nghị sự đường ngày sau sẽ là căn nguyên mấu chốt của mâu thuẫn chốn võ lâm, sợ là một việc cũng thảo luận bất thành.
”
Bùi Diễm cười ha ha : “ Ngày sau còn phải làm phiền Ngọc Đức.
’
Nam Cung Giác tươi cười như lãnh nguyệt thanh phong : “không dám không dám, Nam Cung thế gia ta chịu trọng ân của Bùi thị, phụ thân trước khi qua đời cũng dặn đi dặn lại, nhất định phải phụ tá Thiếu Quân, đây là bổn phận của ta.
”
Bùi Diễm nghiêng người người, cụng ly với hắn, nói : “Trong lòng ta, không để ý những chuyện này, chúng ta từ nhỏ đánh nhau, tình cảm bạn bè, mới là quan trọng nhất.
”
Nam Cung Giác thở dài : “Đúng vậy, năm đó phụ thân đem ta đưa đến Trường Phong Sơn Trang, ta nhìn huynh so với ta còn nhỏ hơn, trong lòng có chút không phục, chẳng qua những trận đánh đó không phải là vô ích.
”
Hai người nhìn nhau cười, Bùi Diễm thở dài nói :
“Mấy năm nay, huynh luôn giúp ta theo dõi Cao thị, không lộ diện trước mặt người khác, cũng không để người nào biết quan hệ của chúng ta. Hiện tại vào nghị sự đường, không có ngày an tĩnh nữa, sau này, chỉ sợ càng nhiều gian nguy.
”
Tuyết bay thuận gió rơi xuống hành lang, Nam Cung Giác nheo mắt híp, chậm rãi nói : “Mặc kệ Thiếu Quân quyết định làm gì, ta Nam Cung giác dốc hết sức tương trợ!
”
Bùi Diễm từ ghế đứng lên, chậm rãi bước xuống thềm đá, chắp tay sau lưng, để tuyết bay rơi trên đầu vai, lúc lâu sau, nhẹ giọng nói : “Ngọc Đức, ta có cảm giác, những ngày thái bình của chúng ta, chỉ sợ không còn nhiều”.